Chương 418: Sự cố tới sớm


Sau khi giết người, đưa thẳng tới nhà xác chờ hỏa táng là được.

Dù sao thì khuôn mặt của Thẩm Phong đã bị hủy hoại, sẽ không có ai nhận ra đ8ược đó là xác của ai.

Còn về người tình của ba Thẩm, đúng lúc sáng nay có một nhóm thi thể hỏa táng, bà ta cũng đã bị hỏa táng rồi.
Ngày hôm nay, Lâm Sở Sênh hành động có vẻ quá bồng bột, có điều cô không quan tâm, cô cảm thấy bị đè nén trong lòng rất khó chịu, cảm giác như có 9thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cô quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy bác sĩ dẫn theo hai ông bà nhà họ Vân tới, vừa đi vừa giải thích bệnh tình của Vân Ly.
Lâm Sở Sênh không nhịn được đứng thẳng người lên, há miệng ra muốn chào hỏi, nhưng lại phát hiện ra không thốt ra được một chữ nào.
Hai ông bà nhà họ Vân cũng đứng trước cửa thủy tinh nhìn Vân Ly đã mất hết sức sống.
Trương Nhất Nhất không nhịn được vỗ vào miệng mình.
Vì cô biết chuyện Lâm Sở Sênh ngất xỉu phải truyền nước cho nên sốt ruột, thấy ba mẹ Vân làm chuyện không ra sao như vậy mới không nhịn được ra mặt, ai ngờ ba Vân lại bị bệnh tim.
Nếu sớm biết vậy thì nhìn một chút là được rồi.
Có điều lúc này nói gì cũng vô ích, chỉ hi vọng ba Vân không sao là được.
Cả đám người ở đây lo lắng chờ đợi kết quả.
Khi Thẩm Mặc tới nơi thì thấy Lâm Sở Sênh đang bần thần ngồi đó, mặt mũi trắng bệch, cắt không còn giọt máu, anh liền nhanh chóng chạy về phía cô.
Không ai muốn xảy ra chuyện như vậy cả! Nói Vân Ly ngốc thì hơi vô trách nhiệm, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Hơn nữa, Lâm Sở Sênh cũng không ngờ Vân Ly sẽ đến, cho nên không nghe điện thoại cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
May mà lúc đó Thẩm Mặc đi công tác, nếu anh ở nhà, hai vợ chồng người ta đang ngủ yên lành mà Vân Ly lại gọi điện thoại tới lúc hơn nửa đêm thì Thẩm Mặc sẽ suy nghĩ như thế nào đây? Nếu gặp phải người đa nghi, có khi còn cho rằng Vân Ly thường xuyên gọi điện thoại cho Lâm Sở Sênh nữa đây.
Theo lý mà nói thì bản thân ông cũng được coi là bậc cha chú của Lâm Sở Sênh, nhưng ông gọi một tiếng Lâm tống đã là vạch ra giới hạn một cách rõ ràng.

Thật xin lỗi!
Lâm Sở Sênh há miệng, nhưng dường như chỉ có thể nói được ba chữ này.
Ba Vân giơ tay lên, ngăn không để Lâm Sở Sênh nói thêm lời tự trách nào nữa,
Tôi hiểu rồi, không liên quan gì đến cô cả, là do Vân Ly nghĩ quẩn thôi.
Ông không lên tiếng làm khó dễ Lâm Sở Sênh, chỉ bình tĩnh đánh giá sự việc.
Bệnh viện lập tức đưa ba Vân vào phòng cấp cứu, còn mẹ Vân thì quỳ về hướng Nam, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho ba Vân có thể vượt qua kiếp nạn này.
Lâm Sở Sênh ngồi cách rất xa.
Thật ra thân phận bây giờ của cô không thích hợp ngồi ở đây lắm, tránh để ba Vân ngã xuống rồi lại chọc tức mẹ Vân ngã bệnh.
Sở dĩ5 hôm nay cô tỏ ra kiên nhẫn nghe Thẩm Phong nói chuyện, không phải là vì cô cảm thấy hứng thú với những gì mà Thẩm Phong đã trải qua, mà là cô đang kéo dài thời gian.
Thật ra suốt cả quá trình nghe, cô đều không tập trung được, cô tự cổ vũ cho mình, để bản thân có đủ dũng khí đi gặp hai ông bà nhà họ Vân.
Lâm Sở Sênh đi lên từng bậc cầu thang.
Nhưng dù đi như thế nào thì cũng phải có lúc đi hết con đường.
Lâm Sở Sênh trở lại bên ngoài phòng bệnh của Vân Ly, đặt tay lên tấm kính thủy tinh, muốn chạm vào nhưng lại không biết phải chạm vào cái gì.
Trong khi cô đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.
Nhưng sự thật là không có, từ khi Lâm Sở Sênh biết lòng dạ của Vân Ly, cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, cho tới tận bây giờ chưa từng làm chuyện gì hay nói một câu nào gây mập mờ giữa hai bên.
Nhà họ Vân chỉ có một đứa con trai độc đinh là Vân Ly, cũng được xem như là hao tốn tâm sức nuôi dưỡng, ngay cả tôn trọng con trẻ gì đó như trong sách nói, bọn họ cũng đã làm hết cả rồi.
Nếu không thì với một doanh nghiệp lớn như nhà họ Vân, làm sao Vân Ly có thể muốn quản lý thì quản lý, không muốn quản lý thì làm nhà nghệ thuật ung dung tự tại, nếu là doanh nghiệp khác thì làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.
Cảm nhận được vòng tay của người khác, Lâm Sở Sênh mới từ từ ngẩng đầu lên, thấy là Thẩm Mặc, cô há miệng ra muốn nói một câu nhưng không sao phát ra tiếng.
Thẩm Mặc đau lòng ôm Lâm Sở Sênh vào lòng,
Không phải là lỗi của em, không phải là lỗi của em.
Anh thì thào nói với Lâm Sở Sênh, tất cả mọi người đều rất tiếc về chuyện này, nhưng suy cho cùng thì sự cố ngoài ý muốn chính là sự cố ngoài ý muốn, chẳng qua là Vân Ly cầu cứu Lâm Sở Sênh, mà Lâm Sở Sênh lại không nghe điện thoại, chỉ như vậy mà thôi.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Lâm Sở Sênh cũng không sao dễ chịu hơn được.
Lòng có thể thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng trĩu, đè ép cô như không thể thở nổi.
Thật ra Lâm Sở Sênh không muốn đi nhanh.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng của phòng cấp cứu cũng mở, cả đám người bước nhanh tới, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của bác sĩ, lòng Lâm Sở Sênh không nhịn được chùng xuống.

Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Lời nói giống như một lời nguyền, gây chấn động đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Không đâu!
Mẹ Vân đột nhiên gào to lên rồi đẩy bác sĩ, xông thẳng vào bên trong.
Mẹ Vân vốn dĩ có vẻ bị sốc tới mức không còn một chút sức lực nào lại đột nhiên đứng lên đẩy mọi người ra, bò tới giường ba Vân, kéo lớp vải trắng xuống, ôm chặt ba Vân vào trong lòng.
Lúc này mẹ Vân không khóc, hai mắt bà trống rỗng nhìn về phía trước, nhưng sự trống rỗng này càng khiến người ta cảm nhận một cách rõ ràng nỗi đớn đau tuyệt vọng.
Không còn ai tiến lên đỡ mẹ Vân dậy nữa, thậm chí ngay cả một tiếng xin bớt đau buồn cũng không có.
Mẹ Vân lập tức khóc không ra tiếng, bà vịn vào cửa thủy tinh, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Còn ba Vân có vẻ khá bình tĩnh, yên lặng nhìn chằm chằm vào Vân Ly, như muốn nhớ kĩ dáng vẻ của anh ta.
Một lúc lâu sau, ba Vân mới từ từ quay sang nhìn Lâm Sở Sênh,
Cô là Lâm tổng?
Ông hỏi một cách khách sáo, lại mang theo sự xa cách.
Bác sĩ cẩm chai thuốc lên nhìn, không ngờ lại là Dưỡng Tâm Hoàn.
Cũng có nghĩa là tim của ba Vân có vấn đề.
Lúc này, trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt, nếu ông thật sự bị bệnh tim thì đây là một chuyện xấu rồi.
Mẹ Vân liếc nhìn Lâm Sở Sênh, vẻ kích động vốn có của phụ nữ qua đi, cuối cùng bà cũng không nói gì thêm.
Bọn họ đều biết Vân Ly thích Lâm Sở Sênh.
Nếu Lâm Sở Sênh cho Vân Ly một chút hi vọng thì ngày hôm nay bọn họ mới có lập trường chỉ trích Lâm Sở Sênh.
Dù sao thì hiện giờ người xảy ra chuyện cũng là Vân Ly, coi như nể mặt của Vân Ly, bọn họ cũng không thể nói gì quá khích được.
Sau khi bị nói, ba mẹ Vân Ly cũng không có phản ứng gì, thậm chí không thèm nhìn Trương Nhất Nhất, chỉ từ từ ngẩng đầu lên xoay người lại nhìn Vân Ly.
Râm!
Cũng chính vì thế, khi Vân Ly có lời gì muốn nói đều không gạt hai ông bà.
Cho nên bọn họ mới biết rõ ràng chuyện của Lâm Sở Sênh như vậy.
Ba Vân quay đầu lại nhìn mẹ Vân, rồi kéo tay mẹ Vân đi tới trước mặt Lâm Sở Sênh, đồng thời khom lưng với cô,
Cảm ơn Lâm tổng đã cứu con của tôi.
Lâm Sở Sênh muốn đỡ ba mẹ Vân lên nhưng lại bị bọn họ né tránh, làm cho xong cái khom người này.
Cô cần phát tiết, phát tiết bằng đủ cách có thể nghĩ ra được.
Cô không hối hận, cho dù thật sự xui xẻo b6ị người ta nắm được nhược điểm, khiến cô phải ngồi tù, cô cũng không hối hận.
Lâm Sở Sênh ra cửa rồi từ từ quay đầu lại nhìn.
May mà Thẩm Mặc đã trở về, cuối cùng cô cũng có một chỗ dựa trong lòng.
Ban đầu Thẩm Mặc muốn đi an ủi mẹ Vân, dù sao thì trước khi anh và Vân Ly trở mặt, hai người cũng được coi như là anh em.
Nhưng vào lúc này làm sao có thể an ủi được? Hiện giờ cũng chỉ có thể cầu cho ba Vân tuyệt đối đừng xảy ra chuyện mà thôi.
Hành động này chẳng khác nào dùng dao cắt vào lòng Lâm Sở Sênh.

Hai bác làm như vậy thú vị lắm sao?
Trương Nhất Nhất nghe chuyện liền chạy tới bệnh viện, nhìn thấy hai ông bà nhà họ Vân cư xử như vậy với Lâm Sở Sênh thì không khỏi tức giận.
Trương Nhất Nhất cũng đã nghe cấp dưới nói rõ lại chuyện này.
Khi thấy trên người ba Vân không có bất cứ thiết bị máy móc nào, mà trên đầu cũng bị che lại, mẹ Vân liền ngã ngồi xuống đất,
ông trời ơi, ông cố tình làm khó dễ chúng tôi đấy sao?
Mẹ Vân ngẩng đầu lên muốn hỏi ông trời, nhưng lại chỉ nhìn thấy được trần nhà lạnh bằng.
Bà đấm thùm thụp lên ngực, có lẽ cũng chỉ có làm đau cơ thể mới có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Nhóm người Lâm Sở Sênh không tiện tới giúp đỡ, nhưng các y tá thì có thể, từng người chủ động đi qua đỡ mẹ Vân lên.
Thích người phụ nữ của anh em mình vốn là một tội lỗi.
Như chính Vân Ly đã nói, thật ra anh ta cũng giống Lục Thượng Phong, cầm lên được nhưng không bỏ xuống được.
Thấy Trương Nhất Nhất tức giận, Lâm Sở Sênh vội vàng kéo cô ấy ra phía sau.
Đã xảy ra chuyện này rồi, nếu còn bảo người ta bớt đau buồn thì đó là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Nhà họ Vân vốn là một gia đình khiến người ta ngưỡng mộ biết bao nhiêu, gia đình giàu có, vợ chồng hòa hợp, con trai hiếu thảo, vậy mà chỉ trong một đêm, nhà không còn là nhà.
Vợ chồng chia xa, con trai tuy tạm thời còn sống, nhưng vừa nghĩ tới sau này ngay cả đàn ông cũng không làm được, nỗi đau này cũng không kém gì nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Vừa quay người lại, ba Vân liền ngã về phía trước.
Một đám người ngạc nhiên, lập tức trở nên bận rộn.

Ông ơi!
Mẹ Vân hô to lên, vừa khóc vừa vội vã đút thuốc cho ba Vân.
Tuy không đến mức khoa trương kiểu tóc bạc trong một đêm, nhưng khi mẹ Vân bình thường trở lại, lại khiến người ta cảm thấy bà đã già đi, thậm chí còn không đứng thẳng lên được.

Suốt cả quá trình, Lâm Sở Sênh đều không dám mở mắt.

Khi về đến nhà rồi, cô vẫn nhắm chặt mắt lại.

Thẩm Mặc ôm Lâm Sở Sênh lặp đi lặp lại rằng:
Chuyện này không trách em, không trách em.
Nhưng điều đó cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Lâm Sở Sênh được Thẩm Mặc ôm dần chìm vào giấc ngủ, lúc cô tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Nghe bác sĩ nói, Lâm Sở Sênh sốt suốt ba ngày, bởi vì cô không tỉnh lại, không ăn được gì, cho nên chỉ có thể dựa vào truyền dịch để đáp ứng nhu cầu trong cơ thể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.