Chương 421: Dựa vào cái gì muốn chết không sống?
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2168 chữ
- 2022-02-07 11:39:06
Bà chủ, tôi vẫn cảm thấy là phụ nữ nhất định phải mạnh mẽ, phải có tự tôn của riêng mình.
Có thể trước đây cô làm tốt8, nhưng mà bây giờ, tôi không thể không nói cô đã để cho những người coi cô là thần tượng như chúng tôi phải thất vọng rồi.
3Nhân viên kinh doanh ưu tú nói xong, thấy Lâm Sở Sênh không có phản ứng gì lại ho khan rồi lớn gan hơn nữa.
Tình yêu9 giữa cô và Thẩm tổng là một giai thoại được truyền đi rộng rãi, bởi vì trước đây cô là người sánh vai cùng với Thẩm tổng, cò6n bây giờ...
Nhân viên kinh doanh ưu tú lắc đầu,
Cô chỉ là một bà chủ gia đình bình thường, ánh sáng trên người cô sẽ dần m5ất đi chỉ vì những chuyện cơm áo gạo tiền thường ngày thế này.
Việc cô ta nói ra những lời này cũng đã để lộ ra mục đích thật sự của cô ta.
Bây giờ Vân Ly đã chuyển tới phòng bệnh bình thường, vết thương cũng không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần điều dưỡng một chút là được.
Còn về mặt kia, nhất thời chưa tìm được phương án giải quyết, chỉ có thể kéo dài như vậy.
Cảm thấy khỏe hơn chút nào không?
Trương Nhất Nhất cười đi vào, chào hỏi giống như chào hỏi bạn bè cũ.
Ngày hôm sau Thẩm Đại lại sốt.
Lâm Sở Sênh không thể tới bệnh viện thăm Vân Ly được nên mới nhờ Trương Nhất Nhất đi thăm giúp.
Thật ra cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chỉ có điều cô cảm thấy hiện giờ là khoảng thời gian khó khăn của Vân Ly, cho nên mới cố gắng khiến Vân Ly thấy được trên thế giới này còn có người quan tâm đến anh ta, dù không phải là người yêu, chỉ là bạn bè cũng được.
Cô đứng lên rồi, còn phải lặp đi lặp lại với chính mình rằng phải bình tĩnh, bình tĩnh mới kiềm chế được cảm xúc muốn nổi giận của bản thân.
Có điều giọng điệu của cô cũng không dễ nghe gì mấy,
Thẩm Đại gọi Sở Sênh là mẹ, Sở Sênh chăm sóc con bé là phải rồi.
Ngày nào đó anh đổi giọng làm con trai của Sở Sênh đi, rồi anh mới có tư cách làm cho Sở Sênh đi thăm anh trước.
Bị Trương Nhất Nhất nói móc, Vân Ly nghẹn lời một lúc lâu.
Dù gì Trương Nhất Nhất cũng không như Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng có tình có nghĩa với người của mình.
Còn Trương Nhất Nhất thì không giống vậy, một khi nổi cáu lên, người nào gây sự với cô là cô sẽ mắng người đó.
Trương Nhất Nhất không hề khách sáo đẩy Vân Ly ra,
M kiếp, trước đây còn cảm thấy anh là một người đàn ông, hiện giờ xem ra tất cả đều vô nghĩa hết.
Không phải anh muốn chết sao? Chị đây thành toàn cho anh, không cần nói cho Sở Sênh biết, hiện giờ chị đây để cho anh chết!
Nói xong, Trương Nhất Nhất kéo cổ áo của Vân Ly, lôi xuống mặt đất.
Cơ thể của Vân Ly vốn đã yếu ớt, bây giờ bị đẩy, rồi bị lôi kéo, căn bản là không phản ứng kịp.
Trương Nhất Nhất không kiên nhẫn như Lâm Sở Sênh.
Mỗi lần Lâm Sở Sênh đi đều mang theo cháo do người giúp việc nấu sẵn, còn phải mang một ít cơm mềm tới.
Còn Trương Nhất Nhất thì trực tiếp mua một suất, coi như không phải tay không tới thăm Vân Ly là được.
Đến buổi chiều, Thẩm Đại bị sốt.
Xét nghiệm máu xong thì phát hiện ra bị sốt virus, trong miệng bắt đầu nổi mụn nước, phải điều trị bằng thuốc kháng sinh.
Mùa xuân vốn là thời kì có tỉ lệ mắc bệnh cao, có khi trong không khí đều có virus, căn bản không thể nào phòng tránh được.
Hơn nữa Trương Nhất Nhất từng luyện võ nên rất khỏe, cô làm ầm lên như vậy, Vân Ly không hề có một chút năng lực phản kháng nào.
Điều dưỡng bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, vội chạy tới ngăn cản, lại bị Trương Nhất Nhất hất ra, đứng lên còn không nổi, huống chi là làm những thứ khác.
Trương Nhất Nhất lôi Vấn Ly xuống đất, thấy Vân Ly không động đậy được nữa mới buông Vân Ly ra, có điều dù là buông ra thì cũng phải đạp thêm một phát mới buông hẳn,
Anh nghe cho kĩ đây, Lâm Sở Sênh không nợ anh, đừng nói là anh của bây giờ, cho dù anh chết đi rồi, Lâm Sở Sênh cũng không nợ anh!
Trương Nhất Nhất chỉ tay về phía Vân Ly, gằn giọng nói:
Ngược lại, anh còn là người nợ Lâm Sở Sênh nữa đấy.
Lâm Sở Sênh vuốt tóc, cô còn tưởng người tới là người có tài trí thế nào, giờ xem ra là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì Lâm Sở Sênh vẫn không nói gì quá khích, cho nên nhân viên kinh doanh ưu tú lại càng to gan hơn nữa,
Nói thế này cho đơn giản đi, giờ cô đã thoát ly khỏi công ty, sau này nếu có xuất hiện nữa, cô sẽ phát hiện thế giới này đã không còn như trong tưởng tượng của cô nữa rồi.
Cô nàng nhân viên nói đến chỗ kích động, còn dang tay ra thể hiện tâm trạng của mình.
Trương Nhất Nhất thật sự không nghe tiếp được nữa, cô lập tức đứng dậy, định mắng cho đối phương bẽ mặt nhưng lại bị Lâm Sở Sênh kéo xuống.
hả?
Trương Nhất Nhất nói rồi chảy nước mắt, cô lau mạnh nước mắt đi,
Chỉ vì anh thích cậu ấy sao? Cậu ấy xin anh thích cậu ấy à? Nói trắng ra là anh không có tự trọng, anh cứ muốn bám lấy Lâm Sở Sênh.
Hiện giờ anh bị thương, anh xong đời rồi, anh dùng cơ thể sống dở chết dở này dằn vặt Sở Sênh mỗi ngày.
Hiện giờ Thẩm Đại đã lớn hơn, dễ dàng đút thuốc hơn.
Lần này Lâm Sở Sênh không căng thẳng giống như lần trước nữa.
Trong lúc này, cấp dưới hỏi Lâm Sở Sênh có muốn mời bác sĩ Lục tới không, Lâm Sở Sênh nghĩ một lát rồi từ chối.
Vừa thấy Vân Ly nổi giận, Trương Nhất Nhất bị chọc cười, thật sự cảm thấy chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như anh ta.
Trương Nhất Nhất bước tới vài bước, cầm cái bát mà nhân viên chăm sóc vừa mới đổ cháo vào, tạt thẳng lên mặt Vân Ly.
Vân Ly cũng nổi giận, giơ tay muốn đánh Trương Nhất Nhất.
Vậy thì đúng rồi, đi so đo với một đứa ngốc, chẳng phải là tức giận vô ích sao?
Lâm Sở Sênh tiếp lời Trương Nhất Nhất, dỗ dành một câu rồi đứng dậy đi chơi với Thẩm Đại.
Cô gái vừa rồi quá ngu ngốc, vì dù có thế nào đi nữa, Lâm Sở Sênh cũng là phó tổng giám đốc của cô ta, là vợ của Thẩm Mặc.
Kể cả cô ta có năng lực, nhưng cô ta lại đi khiêu khích bà chủ của doanh nghiệp thì chẳng phải là muốn chết sao? Huống chi Thẩm Mặc lại một lòng một dạ với Lâm Sở Sênh, giữa hai người không có một chút mâu thuẫn nào, cô ta lại chạy đến tận đây nói những lời kia, có khác nào không mang theo não tới.
Trương Nhất Nhất bất lực nhìn Lâm Sở Sênh, chỉ có thể nói Lâm Sở Sênh bình tĩnh hơn cô nhiều.
Thẩm Đại chơi một lát, tới lúc chuẩn bị đi về thì bắt đầu hắt hơi.
Lâm Sở Sênh nhíu mày, chẳng lẽ bị lạnh rồi? Nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm, trời buổi trưa ấm áp, mà Thẩm Đại lại đang tập đi, không nóng là không tệ rồi, cho nên không thể nào bị lạnh được.
Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi!
Vân Ly thật sự không nghĩ ra cái gì để nói, chỉ có thể chỉ ra cửa, đuổi Trương Nhất Nhất đi, để mắt không thấy thì tâm không phiền.
Trương Nhất Nhất hừ lạnh, xách túi đi thẳng ra ngoài,
Anh làm như tôi muốn ở đây lắm vậy.
Trước khi đi, cô còn không quên bỏ lại một câu.
Đứng lại!
Thấy Trương Nhất Nhất sắp đi ra ngoài rồi, Vân Ly bèn gọi cô lại,
Cô nói cho Lâm Sở Sênh biết, nếu hôm nay cô ấy không tới thì tôi sẽ chết cho cô ấy xem!
Lúc nói lời ác độc này, không biết Vân Ly tức giận người khác hay là tức giận chính mình mà đập tay xuống giường.
Cậu ấy vì anh nên mới ngất xỉu hai lần, còn mời chuyên gia điều trị bệnh cho anh, để cho anh ở phòng bệnh tốt nhất, chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và nhà họ Thấm.
Anh biết không, trong vòng một tháng cậu ấy sụt hẳn 4 kg, người vốn không mập, hiện giờ chỉ còn lại xương.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cậu ấy phải chịu bị đày đọa như vậy
Lâm Sở Sênh lắc đầu với Trương Nhất Nhất, sau đó quay lại nhìn cô nàng nhân viên kinh doanh ưu tú,
Vậy ý của cô là?
Lâm Sở Sênh vừa hỏi như vậy, nhân viên kinh doanh ưu tú liền bày ra vẻ mặt trẻ con không dễ dày,
Nếu tôi là cô, nếu tôi không bỏ đứa con lại được thì tôi sẽ dẫn con đi, để tránh tới lúc đó làm mất đi hình tượng tốt nhất.
Sắc đẹp giảm đi, tình yêu vơi bớt, nếu đã lựa chọn dùng khuôn mặt hầu hạ người ta thì phải tìm đường lui lúc khuôn mặt còn đẹp.
Nhân viên kinh doanh ưu tú nói năng càng lúc càng không khách sáo.
Vậy mà Lâm Sở Sênh lại không tức giận một chút nào, thậm chí còn khách sáo cười với cô ta,
Cô nói rất có lý, tôi sẽ cân nhắc.
Nói xong cô trực tiếp làm ra tư thể mời.
Vân Ly nhìn Trương Nhất Nhất, sau đó xoay đầu sang một bên,
Sao cô ấy không tới đây? Làm sao vậy? Mới đó mà đã thấy ghét bỏ rồi à?
Trương Nhất Nhất vừa nghe anh ta nói vậy lập tức cảm thấy không vui, thế nhưng vì vẫn còn áy náy việc bản thân đã nói những lời khó nghe với ba Vân trước khi ông chết, cô chỉ có thể nhịn, đưa bát cháo cho người giúp việc, rồi tìm một cái ghế ngồi xuống,
Thẩm Đại bị sốt, Sở Sênh không tới được, cậu ấy bảo tôi tới thăm anh, xem anh có cần gì không?
Không phải có người giúp việc sao? Sao lại không đi được?
Vân Ly không nói nhiều những câu nào cũng nhắm vào Lâm Sở Sênh.
Trương Nhất Nhất đứng bật dậy, nhìn dáng vẻ muốn chết không sống, nói năng soi mói của Vân Ly, thật lòng cảm thấy anh ta rất ngứa đòn.
Nhân viên kinh doanh ưu tú còn muốn nói gì đó, nhưng cô ta vẫn có lòng tự ái của mình, không thể chờ tới lúc người ta mở lời đuổi thẳng rồi mới đi.
Dù là như thế, trước khi đi cô ta vẫn nói thêm một câu:
Tự lo cho mình đi.
Cậu nhịn giỏi thật đấy.
Trương Nhất Nhất không nhịn được oán trách một câu.
Lâm Sở Sênh cười lắc đầu hỏi một câu khác:
Cậu cảm thấy người vừa rồi thế nào?
Trương Nhất Nhất tức giận nói một chữ:
Ngốc!
Vậy còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy phải oán trách ai đây? Vô duyên vô cớ phải rước theo một đống phiền toái, ai chia sẻ cho nỗi khổ của cậu ấy?
Nói đến chỗ tức giận, Trương Nhất Nhất lại kéo Vân Ly lên,
Anh nói gì đi! Tại sao anh không nói gì hả? Nhìn xem anh có cái lý do gì để giày vò một người thật sự quan tâm đến anh?
Vân Ly bị Trương Nhất Nhất mắng một trận, ánh mắt chẳng biết bay tới phương trời nào rồi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Vân Ly hiểu hết những lời mà Trương Nhất Nhất nói, chẳng qua anh ta không muốn đối mặt mà thôi.
Thậm chí anh ta còn không muốn khỏe lên, chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể thấy được Lâm Sở Sênh mỗi ngày.
Cho dù là tự lừa mình rằng Lâm Sở Sênh quan tâm đến anh ta thì anh ta cũng sẵn lòng đắm chìm trong thế giới của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.