Q.3 - Chương 38: Chuyện Xưa Của Thánh Cung


Số từ: 4608
Nguồn: tamvunguyetlau
Từ thời khắc phát hiện chuyện xấu đến bây giờ, Thất tiểu thư đứng ngơ ngác ở cửa phòng, cả người bảy hồn thì bay mất sáu phách.
Lúc này thấy Vân Khê đến đây, Thất tiểu thư nổi điên chạy về phía Vân Khê:
Là ngươi! Là ngươi gài bẫy hãm hại nương ta! Ta liều mạng với ngươi.

Vân Khê nhìn nàng nổi điên tấn công về phía mình, thì thoáng chốc rùng mình, lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường. Nếu nàng ra tay liền bại lộ thân phận giả làm Tư Đồ Mẫn Mẫn của nàng, nhưng nếu không ra tay thì ắt phải chịu đau khổ.
Làm sao bây giờ?
Ánh mắt nhìn hai bên, chung quanh tựa hồ không có người có ý đến bảo vệ nàng, chẳng lẽ thật không thể không đánh một trận?
Lúc nàng đang vướng mắc có nên ra tay hay không, thì khóe mắt thấy một thân ảnh màu tím như làn khói nhẹ trong nháy mắt tiện tay đem thất tiểu thư sắp nhào tới đụng ngã nàng ném vào không trung.
Bên hông bị kéo một cái, trong một khắc Vân Khê rơi vào một lồng ngực hơi lạnh!
Chỉ nhìn góc áo màu tím tung bay, nàng liền biết là ai.
Xung quanh như có một ánh mắt mãnh liệt phóng tới đây, Vân Khê nhanh chóng đẩy Hách Liên Tử Phong ra, căng thẳng nhìn xung quanh, mơ hồ có chút chột dạ.
Hắn thấy được sao?
Thế này nguy rồi, bình dấm chua của hắn đoán chừng lại đổ rồi.

Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến,
Tường trưởng lão
không biết từ chỗ nào đột nhiên xông ra, đứng trước mặt Vân Khê.
Hắn sau khi quan sát tình trạng Vân Khê một chút, thì quay người nhìn chằm chằm người bị Hách Liên Tử Phong ném trên mặt đất, Thất tiểu thư, nổi giận quát:
Thất tiểu thư, ngươi thật là quá đáng! Là nương ngươi tự mình làm việc trái với lương tâm, vì sao phải nói xấu đại tiểu thư? Đại tiểu thư tay trói gà không chặt, hơn nữa tâm tư đơn thuần thiện lương, làm sao có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như thế để hãm hại nhị phu nhân?


Nhưng nàng rõ ràng nên ở trong gian phòng này…
Trong lúc tức giận Thất tiểu thư nhất thời vô ý nói lộ ra, nàng vội vàng che miệng mình, không dám tùy tiện nhiều lời nữa.

Tường trưởng lão
lạnh lùng cười một tiếng, nói:
Ngươi làm sao biết đại tiểu thư hẳn nên ở gian phòng này? Chẳng lẽ ngươi và nhị phu nhân bắt tay cùng tới hãm hại đại tiểu thư, làm tổn hại danh dự của nàng buộc phải gả vào Mạnh gia? Như vậy, các ngươi có thể rút ra cái gai trong mắt, thuận lợi gả vào gia tộc Hách Liên?

Đối mặt với từng bước ép sát của
Tường trưởng lão
, thất tiểu thư hoảng sợ đến cả người run rẩy, hai mắt liếc khắp mọi nơi, nhìn Tư Đồ Khôi một chút, nhìn nhị phu nhân một chút, lại nhìn Hách Liên Tử Phong một chút, trên mặt Tư Đồ Khôi vô cùng đau đớn, Nhị phu nhân thì thương tâm gần chết, còn trên mặt Hách Liên Tử Phong hờ hững chẳng thèm ngó tới nàng, nàng chỉ cảm thấy mình như tiến vào một hầm băng, bốn phía rét lạnh không có chút ấm áp nào.

Phụ thân, ngài đừng nghe hắn nói nhảm, chuyện không liên quan đến nữ nhi…
Nàng bò mấy cái đến dưới chân Tư Đồ Khôi, kéo y bào của hắn, khóc nỉ non.
Lúc này, Hách Liên Tử Phong hờ hững chen lời:
Vừa rồi Thất tiểu thư hình như nói tận mắt thấy đại tiểu thư vào gian phòng của Mạnh gia chủ, cho nên mới khiến chúng ta cùng nhau sang đây nhìn xem, sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.

Một câu nói của hắn không nghi ngờ gì lại đẩy thất tiểu thư vào địa ngục một lần nữa.
Ánh mắt Tư Đồ Khôi đột nhiên lạnh lùng, đáy mắt che dấu tinh khôn:
Người đâu, đem Nhị phu nhân và Thất tiểu thư nhốt vào hình đường chờ xử trí!

Thập đại gia tộc đều có hình đường của mình, cứ có người trong gia tộc phạm sai lầm, bình thường sẽ bị giam vào hình đường tiến hành tra hỏi nghiêm khắc, một khi định tội, nhất định phải nhận hình phạt tương ứng.
Thất tiểu thư biết rõ sự nghiêm khắc đó, lúc này sợ hãi đến cả người run rẩy:
Phụ thân, đừng mà!

Nhị phu nhân đã sớm sợ choáng váng, vào hình đường, nàng làm sao có thể an toàn mà đi ra ngoài? Hơn nữa hôm nay xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sao có thể tha thứ cho nàng nữa?
Trong lòng lo lắng, hai mắt khẽ đảo, lập tức ngất đi.

Nương…

Thất tiểu thư càng luống cuống thêm, trong thời gian ngắn không biết phải làm sao.

Người đâu, kéo xuống!
Tư Đồ Khôi chán ghét nhìn hai mẹ con, vẻ mặt không lưu tình.
Đợi sau khi hai mẹ con Thất tiểu thư bị lôi đi, Tư Đồ Khôi mắt lạnh liếc về phía Mạnh Hạ Thu, hầm hầm giận dữ nói:
Mạnh gia chủ, lão phu có lòng tốt giữ ngươi ngủ lại trong phủ, ai ngờ ngươi báo đáp lão phu như thế, ngươi khiến lão phu quá thất vọng.

Mạnh Hạ Thu cũng biết thực sự mình lỗ mãng rồi, lại nhiều ánh mắt thấy vẻ chật vật của hắn như vậy, hắn đỏ ngầu mặt, không dám nhìn thẳng Tư Đồ Khôi, khàn khàn:
Tư Đồ gia chủ có điều kiện gì cứ nói thẳng, chỉ cần ngươi chịu thả ta…

Tư Đồ Khôi liễm mi trầm tư.
Vân Khê thấy không còn trò hay để nhìn rồi, liền giả vờ thân thể khó chịu, xoa huyệt thái dương nói:
Phụ thân, nữ nhi không khỏe, về phòng trước vậy.


Đi đi.
Tư Đồ Khôi nhìn nàng một cái, trong nháy mắt ánh mắt nhu hòa rất nhiều.
Lúc này Hách Liên Tử Phong đột nhiên nói:
Ta đưa Tư Đồ tiểu thư về.
Giọng nói không cho cự tuyệt khiến Vân Khê sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được, nói thế là hắn có chuyện nói với mình.

Không cần, Mẫn Mẫn sao dám làm phiền Hách Liên công tử?
Vân Khê giả vờ rụt rè, nàng biết nếu mình đồng ý thì quá dễ dãi, ngược lại sẽ lộ ra dấu vết.
Tư Đồ Khôi sao chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nói thay Hách Liên Tử Phong:
Mẫn Mẫn thân thể không thoải mái, bên cạnh cần phải có người chăm sóc, vậy thì làm phiền Hách Liên công tử.

Tiểu Trà ở bên cạnh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt rất vô tội, chẳng lẽ nàng không phải là người sao? Nàng không ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư sao?
Nhìn thân ảnh đại tiểu thư và Hách Liên công tử song song rời đi, chân tiểu Trà vừa định đuổi theo, thì phía sau có tiếng la của Tư Đồ Khôi truyền tới:
Tiểu Trà, ngươi ở lại, không cần phải đi chăm nom tiểu thư nữa.

Tiểu Trà sững sờ nhưng ngay sau đó hiểu ra ý của gia chủ, cúi đầu đáp:
Dạ, gia chủ.

Giữa đám người,
Tường trưởng lão
cũng lặng lẽ ẩn lui, rời khỏi hiện trường.
Ngay khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Vân Khê thở phào một cái, khôi phục lại phương thức đi lại của nàng.

Hách Liên, ngươi tìm ta có việc sao?

Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, trong ánh mắt thâm thúy nổi lên một tầng nhu ý nhàn nhạt, đột nhiên không hiểu sao nói một câu:
vẫn như thế này vừa mắt hơn.

Vân Khê mù mịt một lúc rồi rốt cuộc hiểu ý lời nói của hắn, nàng bất nhã lắc lắc cánh tay, giở giọng khinh bỉ nói:
Ta còn tưởng rằng đàn ông các ngươi đều thích thục nữ đoan trang, nhã nhặn đó!


Ai nói?
Thanh âm Hách Liên Tử Phong trầm thấp mang theo từ tính, ý vị sâu xa.
Vân Khê ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói:
Nói mau, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?

Hách Liên Tử Phong trầm mặc trong chốc lát, ung dung phun ra lời nói:
Ta nghĩ ra một kế sách có thể thuận lợi đoạt được thần khí, nhưng cần sự phối hợp của ngươi.


Ngươi nói xem.
Vẻ mặt Vân Khê nghiêm túc, thật tình lắng nghe.

Không biết ngươi gần đây có nghe tin tức liên quan đến Thánh cung không.


Thánh cung làm sao?
Vân Khê kinh ngạc.

Ngươi còn nhớ rõ Hoàng Long tôn giả, Huyền Long tôn giả và Địa Long tôn giả chứ?


Dĩ nhiên là nhớ, bọn họ không phải đều đã chết rồi sao?


Nhưng mà bọn họ vừa sống lại rồi.
Một câu nói của Hách Liên Tử Phong giống như một đạo sấm sét nổ vang.

Ngươi nói cái gì? Bọn họ sống lại? Điều này làm sao có thể? Ta tận mắt chứng kiến họ chết đi, người đã chết làm sao sống lại?
Vân Khê không thể tin được, cho là hắn đùa giỡn với mình.

Là thật.
lúc này, một thanh âm khác chen vào, người tới không phải ai khác chính là Long Thiên Tuyệt.

Nơi này không tiện nói chuyện, hay là đổi chỗ khác đi.

Ba người cùng đi đến khuê phòng của Tư Đồ Mẫn Mẫn, khuê phòng của một cô gái đột nhiên nhiều ra hai người đàn ông, thoáng cái trở nên rất chật chội, thế nào cũng không được tự nhiên.

Tùy tiện ngồi đi!

Vân Khê nhìn chung quanh một chút, khuê phòng một cô gái ít người bước vào cho nên cả gian phòng chỉ có hai cái ghế, hai cái này nam nhân bọn họ ngồi rồi, vậy nàng chỉ phải ngồi trên giường thôi.
Vân Khê cởi giầy tất, khoanh chân ngồi trên giường, chống cằm chuẩn bị nghe bọn hắn tiếp tục giải thích chuyện có liên quan đến tin đồn của Thánh cung. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lại thấy bọn họ đều cau mày, có thâm ý nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ quái dị.

Làm sao? Có vấn đề?
Nàng trừng hai mắt, ra vẻ tức giận.
Long Thiên Tuyệt ho nhẹ, vội lắc đầu nói:
Không có vấn đề gì, rất đoan trang, rất thục nữ.
Giọng rất nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hách Liên Tử Phong nghiêng mặt đi, không nói tiếng nào, hai vai khẽ run, cực kỳ khả nghi.
Khóe miệng Vân Khê run lên, tiện tay nhặt lên gối mềm ném về phía hai người.

Nói mau, tam đại tôn giả Thánh cung không hiểu sao lại sống lại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hách Liên Tử Phong mở miệng trước nói:
Gần đây có người tung tin đồn nói tam đại tôn giả Thánh cung không chỉ đồng thời xuất hiện trên giang hồ, mà cứ có người bất kính với Thánh cung, bọn họ liền đại khai sát giới, tiêu diệt toàn bộ thế lực của đối phương. Nghe nói thực lực của ba người này tăng lên nhiều so với trước. Hai ngày trước, ta đi thăm hỏi Doãn gia, nhưng không ngờ đúng lúc nhìn thấy thảm trạng của Doãn gia sau khi bị tập kích, theo như gia chủ Doãn gia nói, lần tập kích này là do tam đại tôn giả Thánh cung gây nên với mục đích là muốn bức Doãn gia tộc quy thuận Thánh cung, nghe theo mệnh lệnh Thánh cung. Lần này bọn họ chẳng qua là cảnh cáo, không đuổi cùng giết tận, nhưng Thánh cung chỉ cho bọn họ thời gian một tháng, nếu một tháng sau Doãn gia không quy thuận thì Thánh cung sẽ diệt toàn bộ Doãn gia.


Xác định thật là tam đại tôn giả chưa? Có thể là Thánh cung cố tình lừa bịp, tìm ba người có thực lực cao hơn bọn hắn đến để mạo danh?
Vân Khê nói ra nghi vấn trong lòng mình, nàng không muốn tin tưởng rằng người khác sau khi chết còn có thể sống lại, trừ khi họ cũng giống nàng, sau khi chết xuyên qua.

Đây là có thể.
Sắc mặt Long Thiên Tuyệt cực kỳ ngưng trọng, lại nhất mạnh thêm một câu:
Bọn họ hẳn là tam đại tôn giả không sai, đừng quên, mặc dù chúng ta nhìn thấy bọn họ chết trước mắt, nhưng sau đó thì xác không cánh mà bay.


Vậy có thể nói lên điều gì?
Vân Khê lại nói.

Điều này nói lên …hắn rốt cục muốn hành động, hắn đã hoàn toàn nắm giữ thi khôi (
con rối bằng thi thể
) đại pháp.
Long Thiên Tuyệt tung ra một câu kinh thiên động địa, không chỉ Vân Khê sợ ngây người, Hách Liên Tử Phong cũng chấn động cả người.

Thiên Tuyệt, rốt cuộc là chuyện gì?
Vân Khê thấy hai đầu lông mày hắn cứng lại và đau đớn, trong lòng có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Long Thiên Tuyệt đứng lên, chắp tay đi đến trước bệ cửa sổ, đưa lưng về phía hai người, thầm thì nói:
Chuyện này phải nói đến sáu năm trước, khi đó ta còn là Thiên Long Tôn giả của Thánh cung, ta vâng lệnh Thánh cung cứu tế thiên hạ với tôn chỉ thương xót dân chúng, bôn ba khắp nơi hết lòng hết sức vì Thánh cung.


Khi đó ta khờ dại tưởng rằng sư phụ ta, cũng chính là cung chủ Thánh cung, chính là người lương thiện nhất trên thế gian này, tất cả những chuyện sư phụ giao cho ta làm đều là trừ gian diệt ác, giương cao cái thiện. Ta đưa những người làm việc ác về Thánh cung, mặc hắn xử trí, qua mấy năm, số kẻ xấu ta bắt được ít nhất cũng có ngàn người. Ta vẫn tò mò, rốt cuộc sư phụ xử lý những kẻ xấu kia như thế nào, bởi vì ta ít khi nghe nói có người bị cực hình ở Thánh cung.


Một lần ta đem một kẻ ác tặc lạm sát người vô tội giao cho sư phụ, vì tò mò, ta lén lút theo dõi sư phụ.

Long Thiên Tuyệt dừng lại một chút, tựa như ẩn nhẫn cái gì, một lúc lâu, mới tiếp tục nói:
Ta tận mắt thấy mấy tên ác tặc kia bị giết đã chết, sau đó không biết là thuật pháp gì khiến hắn sống lại lần nữa…lúc ấy ta sợ hãi, rất muốn biết đến tột cùng là sư phụ sử dụng thuật pháp gì, lại làm một người chết sống lại trong một khoảng thời gian ngắn.


Ta tiếp tục bám theo hắn, thấy hắn mở một mật thất ra, mang theo tên ác tặc chết mà sống lại kia vào mật thất, bên trong là một mùi hôi thối còn có rất nhiều tiếng đánh nhau… ta càng tò mò thêm, gian phòng sư phụ chưa bao giờ để người ngoài bước vào, như vậy những tiếng đánh nhau này là thế nào?


Ta cẩn thận theo vào, kết quả phát hiện trong mật thất nhốt toàn bộ những kẻ xấu mà những năm gần đây ta bắt sống bên ngoài, trong số họ có kẻ trộm giết người như ngóe, có phản đồ phạm thượng làm loạn Thánh cung, cũng có kẻ cướp bóc gian dâm, không chuyện ác nào không làm… Ánh mắt bọ họ trống rỗng, vật lộn chém giết lẫn nhau, dùng phương thức tàn nhẫn nhất đưa đối phương vào chỗ chết.


Những người đã sớm chết đi, thi thể hủ hóa, lưu lại là những đồ hung ác cùng cực. Ta kinh dị phát hiện thực thực của những người này đã sớm không giống như ta từng chứng kiến, thực lực của họ tăng trưởng ít nhất gấp đôi. Ta nhìn thấy, đích thân sư phụ đem tên ác tặc kia vào đám người đang đánh nhau, rất nhanh tất cả chuyển mục tiêu đến tên ác tặc mới gia nhập. Ta không đành lòng nhìn nữa, lại nghe thấy tiếng cười to liều lĩnh:
Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ thống nhất Ngạo Thiên đại lục, chà đạp tất cả mọi người! Thập đại gia tộc là cái gì, tam đại thánh địa là cái gì, chỉ có Thánh cung là thống nhất thiên hạ!



Ta không muốn tin tưởng sư phụ là người điên cuồng như thế, thì ra hắn vẫn lợi dụng ta, lợi dụng ta để thu thập những con rối vừa ý hắn, càng là đồ hung ác cùng cực, hắn lại càng thích. Lúc ấy ta chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là trốn, nhất định phải thoái khỏi cái địa ngục kia.
Lòng Vân Khê theo dõi câu chuyện của hắn mà từ từ thắt lại.

Ta không ngờ là, thật ra sư phụ đã sớm phát hiện ra ta theo dõi hắn, lúc hắn nói những lời kia là cố ý nói cho ta nghe. Hắn muốn ta tiếp tục giúp hắn, lợi dụng danh tiếng tốt đẹp của ta trong lòng thiên hạ để giúp hắn thực hiện chí nguyện to lớn thống nhất thiên hạ của hắn…ta tự nhiên là không muốn, cho dù thật sự muốn thiên hạ, cũng phải dùng phương thức quanh minh chính đại giành được lòng người thiên hạ.

Thanh âm Long Thiên Tuyệt dần dần trầm thấp xuống, trở nên rất thấp rất thấp.

Ta từ chối hắn, hắn liền có chủ tâm muốn giết ta… tình thầy trò trong khoảng mười năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.


Cho nên lần đó chàng gặp Vân Khê, chàng bị thương nặng là bởi vì sư phụ của chàng?
Chỉ thoáng một cái, Vân Khê hiểu ra mọi chuyện, với thực lực của hắn, trong thiên hạ thực sự có mấy ai có thể gây tổn thương cho hắn? Khó trách người của Thánh cung vẫn muốn đối phó hắn, khó trách hắn lại thống hận người Thánh cung như thế, thì ra hắn từng có một đoạn quá khứ nghĩ lại mà đau lòng như vậy.
Long Thiên Tuyệt từ từ quay đầu, vẻ mặt có chút cô đơn:
Không sai! Lần đó ta bị sư phụ đánh trọng thương, còn trúng độc, lại đang bị cao thủ Thánh cung truy kích, đã bị thương càng thêm nặng…nếu không phải lúc đó có Mi nhi âm thầm cứu giúp, đưa ta ra khỏi Thánh cung, sau đó lại mạo hiểm trộm giải dược cho ta, sợ rằng ta sớm đã không còn mạng sống.

Vân Khê ngưng mắt nhìn hắn thật sâu, trong mắt có thương tiếc, nhiều hơn là nàng hi vọng người cứu hắn lúc ấy là nàng, mà không phải Mi nhi khiến người chán ghét kia. Cũng chính vì lý do này cho nên Mi nhi mới dùng ân nghĩa trói buộc, kiềm chế hắn, không ngừng làm phiền hắn sao?

Ta nhớ được cũng là năm đó, có lời đồn đại rằng ngươi tiêu diệt cả nhà Thượng Quan gia tộc, từ đó trên giang hồ đều coi ngươi là Tà tôn, người người phải đuổi giết…
Hách Liên Tử Phong đột nhiên chen vào một câu, rất có thâm ý.
Trong đầu Vân Khê linh quang chợt lóe:
Chẳng lẽ là âm mưu của cung chủ Thánh cung, cố ý giá họa cho chàng, để chàng không có chỗ đứng trên giang hồ?

Long Thiên Tuyệt nhìn vẻ mặt mong mỏi của nàng, vẻ cô đơn trên mặt đột nhiên hoàn toàn biến mất, có trọn vẹn sự tín nhiệm của nàng, đau khổ trong lòng hắn cũng không còn là đau khổ nữa. Hắn khẽ gật đầu một cái, nói:
Lúc đó, ta và đại công tử của Thượng Quan gia tộc chính là bạn chí cốt, sau khi ta trốn ra từ Thánh cung, không chỗ trú thân, cho nên không còn cách nào khác là tạm thời sống nhờ chỗ hắn dưỡng thương. Lúc ấy, nội bộ Thượng Quan gia tộc tranh chấp kịch liệt, gia chủ vừa mới qua đời, lập đại công tử là gia chủ kế nhiệm, mà thái thượng trưởng lão thì tự mình giữ thần khí, liền yêu cầu lập nhị công tử thứ xuất (do thị thiếp sinh ra) làm gia chủ kế nhiệm, buộc đại công tử thoái vị, còn nhốt muội muội của hắn là Thượng Quan Như Nhi, bởi vì trên người Thượng Quan Như Nhi có bí mật quan trọng nhất của gia tộc Thượng Quan.


Đêm đó, ta và Thượng Quan huynh tính toán cứu muội muội ra, sau đó cùng nhau rời khỏi Thượng Quan gia tộc. Ai ngời đêm này lại xảy ra biến cố thật lớn. Không biết làm thế nào cung chủ Thánh cung lại có được tin tức ta đang ẩn thân ở Thượng Quan gia tộc, hắn lệnh cho Địa Long tông giả Lưu Hi giả trang thân phận của ta, Thiên Long tôn giả dẫn theo những con rối thi thể trong mật thất kia đại khai sát giới…Thượng Quan huynh nhìn mọi người trong nhà chết oan, hắn cực kỳ bi thương, hắn giao muội muội cho ta, để bảo vệ chúng ta thoát đi, hắn kích hoạt thuốc nổ ở dưới đất Thượng Quan gia tộc, cùng hủy diệt với đống con rối thi thể đó!

Thì ra, đây là lý do hắn coi trọng Thượng Quan Như Nhi như thế, liều chết cũng phải bảo vệ nàng, bởi vì mạng của hắn là dùng tính mạng của ca ca nàng để đổi lấy.

Chỉ có rất ít người của Thượng Quan gia tộc thoát được khỏi hiện trường, bọn họ nhất định cho là ta diệt cả Thượng Quan gia, mà đúng lúc đó Thánh cung cũng trắng trợn truyền bá ta là kẻ lạm sát người vô tội, muốn trục xuất ta khỏi Thánh cung, về sau hễ có người gặp ta, người người phải đuổi giết.


Thiên Tuyệt…
Cổ họng Vân Khê nghẹn lại, nghĩ đến tình cảnh của hắn lúc đó, lòng bỗng thắt lại.
Long Thiên Tuyệt cười châm biếm một tiếng, ánh mắt kiêu ngạo:
Ta thật mạng lớn, trời không để ta chết, tự có lý do. Nếu ta đã còn sống, vậy phải sống thật đặc sắc, ta triệu tập rất nhiều thủ hạ cũ, còn có bạn bè quen biết, có cùng sống chết trên giang hồ mấy năm qua, cùng nhau lập nên Lăng Thiên cung, Lăng Thiên cung được thành lập giống như tên, chính là vì một ngày vạch trần được bộ mặt đáng ghê tởm của Thánh cung, thay trời hành đạo, để khắp thiên hạ biết rõ bộ mặt thật của hắn!

Vân Khê nhìn hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra hàng vạn hàng nghìn hào hùng, nàng biết phu quân nàng không phải nhân vật bình thường. Cho dù đã trải qua nhiều khó khăn khốn khổ như vậy cũng không ngăn cản được bước đi của hắn, hắn chính là anh hùng cao thượng, anh hùng cao thượng trong suy nghĩ của nàng! Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt lóng lánh tinh quanh phát sáng.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong căng thẳng, ngữ khí lạnh lùng:
Vậy những thứ thi thể của con rối thì sao?
Nếu còn lưu lại thì dù sao cũng phát hiện chút dấu vết.

Ta từng trở về phủ Thượng Quan xem xét, sau một trận nổ lớn, toàn bộ thi thể những con rối kia đều biến mất, Lưu Hi cũng may mắn mới thoát khỏi hiện trường. Chính là không có chứng cớ gì cho nên ta phải đeo trên lưng tội danh diệt môn này mấy năm không có cách nào rửa sạch.


Nếu chuyện thật là như thế, qua mấy năm cung chủ Thánh cung đã chuẩn bị thực lực thống nhất thiên hạ xong, như vậy mục tiêu đầu tiên của hắn nên là Lăng Thiên cung mới đúng.
Hách Liên Tử Phong lại nói.
Long Thiên Tuyệt nói:
Ngươi lại sai lầm rồi! Cung chủ này rất tự phụ, hắn muốn đối phó với ta, không sai, nhưng hắn càng muốn ta chứng kiến hắn từng bước hoàn thành tích vĩ đại của hắn, khiến ta hối hận lúc đầu không lựa chọn tiếp tục theo hắn. Đây cũng là nguyên nhân sau đó hắn từ bỏ ý muốn đuổi cùng giết tận ta, mặc kệ thế lực của ta không ngừng lớn mạnh.

Vân Khê không hiểu nói:
Nhưng mà Lưu Hi kia không phải vẫn luôn đối địch với chàng sao?

Long Thiên Tuyệt cười khẽ:
Lưu Hi là ghen tỵ với ta, từ nhỏ đã coi ta là kẻ địch, cho nên mới âm thầm đối địch. Nếu cung chủ muốn đuổi cùng giết tận ta thì hắn nhất định sẽ tự mình ra tay, cả Thánh cung người có thực lực giết ta chỉ có hắn mà thôi.

Biết được sự thật, Vân Khê chỉ cảm thấy chuyện phức tạp hơn.
Bọn họ vốn định mau chóng thu gom đủ thập đại thần khí, sau đó đi Long Tường đại lục, nhưng trước mắt lại có chuyện Thánh cung, sợ là không dễ giải quyết.

Hiện tại cung chủ Thánh cung rõ ràng có ý đồ thu phục thập đại gia tộc cũng chưa hẳn là chuyện xấu với chúng ta…
Đôi mắt Hách Liên Tử Phong càng đen thui.

Không sai! Muốn đối phó Thánh cung, sợ rằng chỉ có dựa vào sức mạnh của thần khí, một khi người thập đại gia tộc lộ ra thần khí chính là thời cơ tranh đoạt thần khí tốt nhất cho chúng ta.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt tỏa sáng lấp lánh, tự tin mười phần.
Vân Khê tiếp tục chống cằm, suy tư về lời hai người nói, nhưng trong lòng sinh ra một ý niệm trả thù, cung chủ Thánh cung hãm hại phu quân nàng như thế, nàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn? Chỉ cần có có cơ hội, nàng nhất định phải thiến trước giết sau, lại thiến lại giết, tiếp tục thiến tiếp tục giết…

ha ha ha ha
Trong đầu không ngừng YY, trong miệng không tự chủ tuôn ra tiếng cười lớn tà ác.
Phát hiện hai luồng ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng kỳ quái, mặt nàng ửng đỏ, ho nhẹ mấy tiếng, ra vẻ nghiêm trang nói:
nói nhiều như vậy, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?

Hách Liên Tử Phong trầm ngâm chốc lát, nói:
nghĩ biện pháp đưa người Thánh cung đến Tư Đồ gia tộc…


Làm sao dẫn?
Vân Khê nói
Hách Liên Tử Phong thu liễm ánh mắt, có chút thâm thúy nói:
ta tự có biện pháp.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.