Q.3 - Chương 52: Thần Khí Thứ Ba Tới Tay


Số từ: 6206
Nguồn: tamvunguyetlau

Vậy hắn có thể mở miệng nói chuyện được không?
Mi tâm Độc Cô kiêu nhíu chặt, cũng không biết hắn nghĩ gì, ánh mắt có chút hoang mang. Vân Khê quan sát thần sắc của hắn, vuốt cằm nói:
Ta cho hắn ăn một loại đan dược đặc thù do ta luyện chế, thanh quản của hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục, có thể mở miệng nói chuyện giống như người bình thường.
Dưới tầm mắt của Vân Khê, nàng tinh tường thấy chân mày của Độc Cô kiêu có vẻ như dần thả lỏng, giống như là thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng. Xem ra Độc Cô Mưu đối với hắn mà nói, có ý nghĩa đặc biệt, cho nên mới có thể làm cho một người tính tình lãnh khốc như hắn lộ ra cảm xúc thật. Vân Khê chưa từng thấy qua dung nhan chân chính của Độc Cô Mưu, vì vậy nàng không cách nào xác định bọn họ có giống nhau hay không, bất quá nhìn Độc Cô Kiêu này lớn lên cũng là thượng đẳng, vậy nếu Độc Cô Mưu thật sự cùng Độc Cô Kiêu có quan hệ huyết mạch, thì việc hắn đứng thứ năm trong bảng xếp hạng thập đại mỹ nam là vô cùng có khả năng. Độc Cô Kiêu lâm vào trầm tư, không có ý định tiếp tục hỏi thăm, Vân Khê cũng không muốn phải nhiều lời nữa. Tư Đồ Khôi cùng Long Thiên Tuyệt ký kết giấy đảm bảo hôn thú, hơn nữa còn do Dạ Thập Thất chứng nhân, chia làm hai bản, mỗi bên cất giữ một bản. Tư Đồ Khôi muốn mời người của ba phía cùng nhau tới Tư Đồ gia tộc làm khách, lúc này Tư Đồ gia tộc cần nhất đúng là sự trợ giúp từ bên ngoài, mà cả ba phía, vô luận bất kì một phương nào cũng là thực lực hùng hậu, nhất là bên sứ giả của Tam đại Thánh Địa, đáng tiếc nguyện vọng của hắn rơi vào trong hư vô, bị cự tuyệt. Hiện tại người của Thượng Quan gia tộc đang nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tuyệt, Dạ Thập Thất cùng Độc Cô Kiêu cũng phải theo dõi nhất cử nhất động của hắn, chỉ cần Long Thiên tuyệt không rời Ngâm Phong Lâu, bọn họ cũng đừng nghĩ đi nơi nào. Vốn người bị quản chế là vợ chồng Long Thiên Tuyệt, hiện tại thì ngược lại hắn trở thành hạn chế đối với mọi hành động của hai bên Thượng Quan gia tộc và Độc Cô Kiêu, chỉ cần bọn họ bất động, như vậy ai cũng đừng nghĩ động. Tư Đồ Khôi cũng không tất cả mọi chuyện trong đó, chỉ biết là người của tam phương còn có chuyện quan trọng muốn mưu đồ bí mật, người khác ở đây sẽ gây bất tiện, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha ý định đó, rời đi Ngâm Phong Lâu. Chậm rãi ăn xong bữa trưa, đương khi mọi người vẫn còn ở đó, Vân Khê bất nhã duỗi thân người, ngáp một cái nói:
Thật mệt a! Thiên Tuyệt, chúng ta trở về phòng ngủ trưa đi.
Ý của nàng là muốn nhanh một chút trở lại gian phòng, sau đó mượn thời gian của giấc ngủ trưa, liền chuồn đi chuẩn bị vật liệu để luyện chế độc dược, nhưng lời này nghe tới lỗ tai người khác liền thay đổi, nhất là Độc Cô Kiêu. Độc Cô Kiêu ngồi ở bên tay trái của nàng, cái ly trong tay ngừng một chút, lãnh mâu bắn một ánh mắt sắc bén về phía nàng. Ý tứ trong đó thật giống như đang nói…, các ngươi vừa mới rời giường, vừa dùng xong bữa trưa, lại ngủ? Ngươi là heo a! Ngủ ăn, ăn ngủ...... Hơn nữa còn là hai con heo đang động dục! Ánh mắt Độc Cô Kiêu nhìn nàng vô cùng khó chịu, làm cho Vân Khê suýt nữa lầm tưởng hắn cùng Long Thiên Tuyệt trong lúc có quan hệ bất chính gì, nên bây giờ mới ghen với nàng.
Ngươi lại lườm ta?
Vân Khê quẹt miệng, bất mãn hướng hắn lên án. Mâu quang của Độc Cô Kiêu lại lần nữa thay đổi, liền cho nàng một cái trừng mắt. Bỗng nhiên Vân Khê cong khóe môi, trả lại hắn một câu nhẹ nhàng thoải mái:
Ngươi ghen nha, ta hiểu, thế nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác, ai bảo Thiên Tuyệt chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân đâu.
Thừa dịp trước khi Độc Cô Kiêu còn chưa kịp phát tác, Vân Khê vội vàng lôi kéo Long Thiên Tuyệt rời khỏi hiện trường, phía sau liền truyền đến thanh âm quăng chén bát của người nào đó. Trong nội đường của tiệm bán thuốc, ba người Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Băng hộ pháp đã sớm chờ ở chỗ này, tất cả dược liệu trong danh sách mà trước đó Vân Khê để cho Dạ Hàn Nguyệt đưa đến cho ba người đã chuẩn bị xong, giờ chỉ đợi Vân Khê đến. Sau khi Vân Khê kiểm tra lại dược liệu, liền bắt đầu chỉ huy ba người Vân hộ pháp hỗ trợ nàng cùng nhau chế thuốc, lần chế thuốc này chính là hết một ngày một đêm. Một mình Long Thiên Tuyệt ở bên trong phòng ngồi luyện công, đến trưa cũng không có bước ra khỏi phòng nửa bước,đến bữa tối hắn cũng không có ra cửa, trực tiếp sai người đem thức ăn đưa tới tận phòng. Hành động quái dị như thế, khó tránh khỏi khiến cho cao thủ của Thượng Quan gia tộc cùng Độc Cô Kiêu hoài nghi, sau khi thương nghị, liền quyết định để cho Độc Cô Kiêu đi trước điều tra tình huống, dù sao cũng là người trẻ tuổi, có một số việc những người lớn tuổi như bọn họ mà không cẩn thận bắt gặp, khó tránh khỏi lúng túng. Độc Cô Kiêu đối với lý do gượng ép như thế của bọn hắn thì rất là khó chịu, thế nhưng hắn cũng sợ Long Thiên Tuyệt chạy trốn, nếu vậy ước hẹn tỷ võ giữa bọn họ liền ngâm nước nóng ,cho nên cuối cùng quyết định tự mình đi trước để điều tra.( tức là bị hỏng ) Dừng lại trước cửa phòng, hắn có chút do dự, vạn nhất thật sự bắt gặp cái gì không nên nhìn, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới lời nói và việc làm của nữ nhân vô lại kia liền đau đầu không thôi, nếu không phải cần thiết, hắn thật sự không muốn giao thiệp cùng nàng. Hẳn là do thời gian hắn dừng lại ở trước cửa quá lâu, không đợi hắn gõ cửa, bên trong cửa liền truyền đến thanh âm của Long Thiên Tuyệt:
Là Độc Cô huynh sao? Có việc gì?
Thần sắc của Độc Cô kiêu khẽ run nhẹ, hơi do dự, rốt cục nghẹn ra một câu:
Gần tới cuộc tỷ võ, Long huynh hay là nên bảo tồn thể lực nhiều chút, không nên đem tinh lực tiêu hao ở nơi khác......
Bên trong gian phòng, vang lên tiếng cười rầu rĩ, ngay sau đó là lời nói mang theo vẻ biếng nhác của Long Thiên Tuyệt:
Đa tạ Độc Cô huynh quan tâm, Bổn Tôn tinh lực rất tốt.
Chân mày của Độc Cô Kiêu lạnh lùng nhướng lên, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, cuối cùng phất tay áo bực tức rời đi. Nếu như nhìn kỹ thần sắc của hắn, hơi có chút ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ý vị sâu xa. Bên trong gian phòng, Long Thiên Tuyệt híp lại mắt dưới, nhìn một chút sắc trời, lại xoay người nhìn vị trí chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, ánh mắt dâng lên tư niệm nhàn nhạt. Cùng Vân Khê ước định thời gian trễ nhất chính là khắc hai giờ Dậu, cũng chính là lúc bữa tối. Giờ Dậu đã qua, lại vẫn như cũ không thấy Vân Khê trở về, Long Thiên Tuyệt có chút không yên lòng. Độc Cô Kiêu cả một ngày cũng không thấy Long Thiên Tuyệt từ trong phòng đi ra, lòng nghi ngờ tăng thêm, lại một lần nữa dạo bước đi tới trước cửa phòng của hắn.
Long huynh, ta có thể tiến vào được hay không?
Long Thiên Tuyệt đã mở mắt ra từ khi ngồi dậy, theo bản năng hướng chỗ trống bên cạnh nhìn lại, chân mày của hắn nhẹ chau lại, đáp:
Độc Cô huynh nếu không sợ bất tiện,thì hai vợ chồng ta hoan nghênh người tới.
Kèm theo lời nói của hắn, còn có thanh âm chi a lắc lư của chân giường, mập mờ mà mị hoặc, thành công ngăn trở bước chân của Độc Cô Kiêu. Sắc mặt của Độc Cô Kiêu rất là không tốt, từ khi gặp gỡ vợ chồng bọn họ, tất cả kiên nhẫn cùng lực nhẫn nại của hắn toàn bộ bị tiêu hao hầu như không còn. Cũng được, chỉ cần bản thân Long Thiên Tuyệt ở lại là tốt rồi, hắn quan tâm chính là cuộc tỷ võ công bằng giữa hắn cùng Long Thiên Tuyệt, về phần những thứ khác, hắn không quan tâm, cũng lười xen vào.
Cũng không có chuyện gì quan trọng, sẽ không quấy rầy nhị vị.
Độc Cô Kiêu nâng kiếm xoay người, cất bước rời đi. Chân trước của hắn mới vừa đi, Vân Khê lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, mừng rỡ mang theo chiến lợi phẩm của nàng trở về. Mâu quang bỗng dưng sáng lên, chứa đựng ánh sáng nhu hòa, Long Thiên Tuyệt tiến lên mấy bước, đem nàng ôm thật chặt, cằm gác trên đỉnh đầu của nàng, thanh âm như nỉ non:
Tại sao lại đi lâu như vậy? Không biết ta sẽ lo lắng hay sao? Nếu như nàng còn không có trở lại, ta liền muốn tự mình đi tìm nàng.
Lời nói ân cần của hắn, khiến cho trong lòng Vân Khê một mảnh mềm mại, nhẹ vỗ về hông của hắn, nhỏ giọng nói:
Mấy người Vân hộ pháp không biết luyện chế đan dược, tất cả đều là ta tự mình động thủ, cho nên phải kéo dài thời gian. Thật xin lỗi, đã khiến chàng lo lắng, ta bảo đảm sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.
Long Thiên Tuyệt mấp máy môi, nói:
Khi nào trở lại ta phải phạt bọn họ đi học luyện đan, sau này chuyện luyện đan, để cho bọn họ đi làm, nàng cũng không cần khổ cực như vậy nữa.
Vân Khê hé miệng cười khẽ:
Luyện đan chú trọng chính là thiên phú, ta xem ba người bọn hắn tay chân vụng về, căn bản học không được, chàng cũng đừng làm khó bọn họ nữa.
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra bình bình lọ lọ, mở từng lọ từng lọ đặt chỉnh tề.
Nhìn! Ta tổng cộng luyện chế được mười ba loại độc dược, mỗi một loại cũng có thể làm cho người ta chết dở sống dở, vô cùng khốn khổ. Ta dám cam đoan, người của Thượng Quan gia tộc một khi trúng độc của ta sẽ muốn sống không được muốn chết không xong.
Vân Khê híp mắt, đáy mắt hiện ra ánh sáng lạnh lùng tà mị, đuôi lông mày của nàng nhướng lên, mười phần tà khí.
Đáng tiếc thời gian không đủ, nếu không ta có thể luyện chế hai mươi loại, thậm chí ba mươi loại độc dược để đối phó bọn họ, bảo đảm để cho bọn họ một đường thăng thiên.
Long Thiên Tuyệt nhìn thần thái đắc ý mà tà khí của nàng, đột nhiên sợ run cả người, may là hắn không có cái gì sai phạm, nếu như một ngày kia nàng đem những độc dược này toàn bộ giáng lên trên người hắn, vậy hắn chẳng phải có thể nửa sống nửa chết, một đường thăng thiên sao??
Ta còn đặt cho chúng nó một cái tên rất hay, tên là Vân Thị Thập Tam Hương!
Vân Khê làm một cái thủ thế, cười đến phá lệ âm hiểm. (ra hiệu bằng tay) Khóe miệng Long Thiên Tuyệt khẽ run rẩy, ho nhẹ mấy tiếng:
Bước kế tiếp nàng dự định sẽ làm gì?

Đương nhiên là tìm cơ hội để hạ độc.
Đôi mắt đẹp linh động khẽ chuyển, Vân Khê cong môi nói,
Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến thời điểm mấy cái lão già kia lột sạch quần áo tắm rửa, ta liền lặng lẽ lẻn vào hạ độc......

Chờ một chút!
Long Thiên Tuyệt nheo mắt lại, vội vàng đem chủ ý của nàng bóp chết từ trong trứng nước
Nàng đem độc dược đưa hết cho ta, chuyện này giao cho ta làm.
Đùa sao, làm sao hắn có thể để cho nàng đi nhìn người khác tắm? Tuy nói chỉ là mấy lão già, nhưng dù sao cũng là nam nhân, đây là chuyện hắn tuyệt đối không cho phép! Vân Khê bất đắc dĩ chép chép miệng, thật ra thì nàng rất muốn tự mình đi hạ độc, nhìn bộ dáng sống dở chết dở của bọn họ, rất kích thích? Long Thiên Tuyệt giống như đoán được tâm tư của nàng, ánh mắt chớp động lên, thêm vài phần nghiêm khắc.
Ừ?
Cổ Vân Khê co lại, thật giống như học sinh đang tiếp nhận dạy dỗ của thầy giáo, nàng vểnh miệng khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đem bình bình lọ lọ toàn bộ nộp lên trên. Đáng giận! Lại không mang theo nàng chơi đùa, tuyệt đối là chơi xấu! Trong lòng Vân Khê khẽ oán niệm. Long Thiên tuyệt khẽ cười nhìn thần sắc oán niệm vô hạn của nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, sờ sờ đầu của nàng, thấy thế nào lại giống như lúc Tiểu Mặc giận dỗi làm nũng, thật là khả ái! Bóng đêm càng ngày mù mịt, cũng càng ngày càng tĩnh lặng. Độc Cô Kiêu thong thả tới trước cửa phòng, thần sắc có chút nghi ngờ, lúc trước mấy lần là hắn chủ động tới gõ cửa của bọn họ, còn lần này chính là bọn họ tìm hắn tới dạ đàm. Trong hồ lô của bọn họ đến tột cùng là bán thuốc gì? Hắn có chút mê mang.
Đến rồi?
từ bên trong cửa mở ra, lộ ra dung nhan của Vân Khê đang cười nhàn nhạt. Hắn hơi hoảng hốt, trong nháy mắt Độc Cô kiêu lấy lại bình tĩnh, mắt lạnh quét về phía nàng, thái độ lạnh lùng mà xa cách.
Thật ra thì cũng không còn chuyện gì, rỗi rãnh tới nhàm chán nên tìm Độc Cô đại hiệp tới đánh vài ván cờ.
Độc Cô Kiêu nghi ngờ, ánh mắt tinh tế đánh giá nàng một phen, sau đó đem tầm mắt hướng lên trên người Long Thiên Tuyệt bên trong phòng đang bày đặt bàn cờ, chẳng lẽ hơn nửa đêm cho người mời hắn tới, chính là vì để cho hắn phụng bồi vợ chồng bọn họ đánh cờ?
Qua ngày mai, chính là thời gian tỷ võ, ta còn muốn tỉ mỉ tu luyện, không có thời gian mà chơi đùa cùng các ngươi.
Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu nói, xoay người muốn đi.
Ta thấy ngươi chính là sợ thua? Bàn về kỳ nghệ, không phải là ta từ khen, nhưng nếu ta tự nhận đứng thứ hai thì trong thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất. Đối phó ngươi, ta dư sức! Bất quá, nếu ngươi sợ, ta đây cũng không miễn cưỡng. Độc Cô đại hiệp ngươi tốt xấu gì cũng là một người tuấn tú trong danh môn đến từ Tam đại Thánh Địa, nhưng nếu đánh cờ lại bị bại bởi một cô gái, lời này mà truyền đi, sẽ tổn hại tới mặt mũi của ngươi. Ta hiểu......
Nàng vô tâm vô phế nói một phen, thành công khiến Độc Cô Kiêu dừng bước. Hắn lạnh lùng quay đầu lại, nhìn chằm chằm mặt của nàng, thật giống như muốn xem thấu nàng,ánh mắt lạnh lẻo đanh thép. Không nói bất kỳ lời nào, hắn lướt qua vai Vân Khê, trực tiếp cất bước vào trong phòng. Hắn tuyệt đối thuộc về phái hành động, Vân Khê ở trong lòng đánh giá vậy. Theo cửa phòng khép kín, cản trở tầm nhìn bên trong gian phòng, từ ngoài cửa thấy không rõ bên người bên trong đến tột cùng đang làm cái gì, chỉ có thể mơ hồ thấy trên cửa sổ ẩn hiện ba bóng người, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi tới đi lui. Cao thủ của Thượng Quan gia tộc thay nhau canh giữ ở những nơi kín đáo ngoài cửa phòng, chú ý động tĩnh bên trong gian phòng, từ trên cửa sổ mơ hồ có thể thấy được hai bóng người đang đánh cờ ở bên trong, một người khác đầu tiên là đứng ở một bên xem quân cờ, sau ở bên trong phòng đi tới đi lui mấy lần, sau nữa thật giống như là nằm xuống, không thấy nó đứng lên. Vân Khê cầm quân cờ trắng, thần sắc lạnh nhạt đang bày mưu tính kế, đem bố cục bàn cờ vững vàng nắm trong tay, con ngươi đen nhánh chớp động lên ánh sáng tự tin cơ trí. Độc Cô kiêu vừa hí khúc Liên Hoa Lạc (1), vừa quan sát thần sắc của nàng, đối với cách nhìn về nàng hoàn toàn thay đổi. Lúc trước nghe được lời nói tự biên tự diễn của nàng, hắn rất là khinh thường, nhận định nàng là người chỉ nói mà không thực hiện được, nhưng sau khi triển khai ván cờ, hắn lập tức thay đổi nhận thức với nàng. Có lẽ nàng cười đùa tức giận hay mắng chửi chẳng qua chỉ là ngụy trang của nàng, vì để che dấu bộ mặt thật sự của nàng, tài hoa chân chính của nàng giờ phút này mới từ từ lộ rõ, đời người như một ván cờ, hắn xem bố cục ván cờ của nàng vô cùng khí thế, giống như nhìn thấy được tài hoa chân chính của nàng. Là đối thủ, hắn từ từ nhìn thẳng nàng, cũng bắt đầu tôn trọng nàng. Vân Khê quan sát hắn vừa hí khúc Liên Hoa Lạc vừa bố trí ván cờ,cũng chầm chậm thay đổi cái nhìn đối với hắn, có lẽ hắn không hề giống với ấn tượng của nàng là một người tính toán chi li, là một tiểu nhân âm hiểm. Xem xét lại khí thế khi hắn hí khúc Liên Hoa Lạc, có thể thấy được nội tâm của hắn rất quang minh lỗi lạc, nhưng cũng rất cố chấp. Một khi nhận thức một con đường sẽ một đường chạy tới đích, cho dù là sai, hắn cũng tuyệt không quay đầu lại. Người như vậy, tự cho mình là thanh cao, khó có thể chung đụng! Theo ván cờ từ từ triển khai, hai người đều toàn tâm toàn ý tập trung vào ván cờ, lấy quân cờ để chiến, nhất quyết sinh tử. Từ đâu Độc Cô Kiêu hoàn toàn không chú ý tới, nguyên bản Long Thiên Tuyệt vốn còn đứng ở một bên xem ván cờ, nhưng đã sớm biến mất khỏi gian phòng. Tại góc sân phía tây bắc, ba người Lỗ trưởng lão, Kỳ trưởng lão vẫn cùng ở một gian phòng, chính vì tập trung sức lực của ba người, toàn lực bảo hộ thần khí, nhưng bọn họ lại không biết, bọn họ càng thận trọng, lại càng là dễ dàng bại lộ hành tung của thần khí. Nếu bọn họ học người của Tư Đồ gia tộc, đem thần khí giấu ở một địa phương người bình thường không nghĩ tới ví dụ như nghĩa địa, có lẽ Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê cũng không đoán được nơi cụ thể đặt thần khí. Hiện tại ba người vô luận là ăn ở, hay đi ngoài cũng như hình với bóng, lập tức liền để lộ ra tin tức trọng yếu. Chẳng trách hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê có thể khẳng định thần khí hiện tại đang ở trên người của ba người. Cho nên, tối nay bọn họ hạ độc, không những là vì báo thù họ đánh lén mà còn vì để lấy thần khí thứ ba. Bên trong gian phòng, ba người Lỗ trưởng lão còn chưa chuẩn bị đi ngủ, hiện tại đang tụ ở một chỗ thương nghị sách lược làm thế nào để đối phó Long Thiên Tuyệt.
Lỗ trưởng lão, không bằng khi bọn hắn tỷ võ chúng ta bố trí bẫy ở bên ngoài, một khi tỷ võ kết thúc, liền dẫn Long Thiên Tuyệt vào trong cạm bẫy của chúng ta, đến lúc đó cho dù hắn có chắp cánh cũng không bay ra được!

Đúng, chúng ta có thể bày Kim tiêu ở bốn phía, lần này ở trên Kim tiêu bôi một loại kịch độc lợi hại hơn, một khi hắn bị lây dính chút độc trên người liền lập tức phun máu mà chết. Chúng ta không thể cho hắn thêm bất kỳ cơ hội giải độc hoặc chạy đi nào, chỉ cần Long Thiên Tuyệt vừa chết, chúng ta trực tiếp đi tới Lăng Thiên Cung đem người cứu ra. Lăng Thiên Cung không có Long Thiên Tuyệt trấn giữ, chẳng khác nào là năm bè bảy mảng ( ý nói không đoàn kết), khi đó chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó. Đừng nói là cứu người, cho dù là chiếm giữ Lăng Thiên Cung của hắn, khiến Lăng Thiên Cung trở thành chỗ cho Thượng Quan gia tộc chúng ta lần nữa phất lên, đó là chuyện thực dễ dàng.
Lỗ trưởng lão trầm ngâm, lâm vào trong suy tư. Để nghị của hai vị thái thượng trưởng lão đúng là rất có đạo lý, nhưng cách làm này thật sự rất không quang minh lỗi lạc, trong lòng hắn hiện đang do dự, khi nào tác phong xử sự của Thượng Quan gia tộc lại biến thành ti tiện xấu xa như thế? Thấy hắn còn đang do dự, chậm chạp không hạ quyết tâm, Kỳ trưởng lão có chút không kiềm chế được, đứng dậy kêu gào:
Lỗ trưởng lão, ngươi còn do dự cái gì? Dù sao chúng ta cũng đã đánh lén hắn một lần, đã làm ra chuyện ti tiện âm hiểm như thế, hiện tại làm thêm một lần nữa thì có sao? Người ta thường nói là thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì cho dù có hy sinh chút nhân mạng cùng danh dự có tính là gì?

Ai........
Lỗ trưởng lão cau mày thở dài thật sâu, lộ ra vài phần mỏi mệt. Kỳ trưởng lão đi qua đi lại trong phòng, trong lòng khẽ buồn bực, Lỗ trưởng lão không quả quyết như thế, làm sao có thể suất lĩnh bọn họ trọng chấn lại Thượng Quan gia tộc? Dù sao chuyện cũng đã làm, bây giờ hắn còn nghĩ lại mà thở dài, này không phải là giống như giết người mà còn muốn người thờ phụng sao? Trên đời này có chuyện tiện lợi như vậy sao? Hắn đình chỉ cước bộ, dừng lại trước mặt Lỗ trưởng lão, nhắc lại lần nữa:
Lỗ trưởng lão, ngươi cũng đừng quên, hiện tại Thượng Quan gia tộc chúng ta đang gặp phải tình cảnh thế nào. Nếu không cách nào đem Như Nhi từ Lăng Thiên Cung đón ra ngoài, như vậy thần khí trong tay chúng ta chẳng khác nào là một phế phẩm không dùng được. Không có lực lượng của thần khí làm chỗ dựa, như vậy chúng ta sao có để đoạt được một vị trí trong quần hùng đây, làm sao có thể để cho anh hùng trong thiên hạ nhìn thẳng vào Thượng Quan gia tộc chúng ta? Ngươi bây giờ là Thái thượng trường lão lớn tuổi nhất của chúng ta, tất cả mọi người đều nhìn vào thái độ cùng quyết định của ngươi, nếu như ngươi vẫn chậm chạp không cách nào quyết định, sợ rằng sẽ mất đi cơ hội, đến lúc đó cho dù có hối hận cũng sẽ không kịp.
Lỗ trưởng lão nhíu lại chân mày, rốt cục mở miệng nói:
Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu chúng ta mai phục thất bại, đến lúc đó thì ngược lại lại bị Long Thiên Tuyệt trả thù. Người của chúng ta càng ngày càng tổn thất nghiêm trọng, đến cuối cùng thì ai có thể bảo vệ thần khí, ai tới trọng chấn lại Thượng Quan gia tộc?
Hắn vừa thở dài, vừa từ trong lồng ngực móc ra một hộp gấm tinh xảo, buồn bã nói:
Thần khí một ngày còn ở trong tay chúng ta, chúng ta liền một ngày có trách nhiệm trọng đại, Thượng Quan gia tộc đã không thể chịu được tổn thất......
Nắp hộp gấm ở trong tay hắn từ từ mở ra, một đạo bạch quang chói mắt từ trong hộp gấm tràn ra, dưới màn bạch quang mơ hồ có thể thấy một vòng ngân nhĩ hình dáng tinh xảo nằm ở trong đó. Cẩn thận quan sát nó, rõ ràng chính là một chiếc khuyên tai của nữ tử, quang mang thánh khiết tràn ra, chiếu sáng non nửa căn phòng. Ba vị thái thượng trưởng lão một lần nữa tụ ở một chỗ, tinh tế ngắm nhìn chiếc khuyên tai, có một thời gian ngắn, bọn họ cũng khó có thể tiếp nhận thần khí của Thượng Quan gia tộc lại chính là một chiếc khuyên tai hoàn thuộc về nữ nhân. Một thời gian dài sau, lúc này hắn mới từ từ tiếp nhận, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ sinh ra hoài nghi. Bởi vì … chỉ khuyên tai này được mấy đời của Thượng quan gia tộc truyền xuống cho đến tận này, nhưng cũng không có phát huy uy lực thực sự của nó lần nào, cho nên bọn họ cũng khó tránh khỏi sẽ có nghi ngờ. Cũng chính vì một cái khuyên tai này, khiến ba người vất vả hồi lâu,bắt bọn họ ngày đêm như hình với bóng để coi chừng nó, ăn không ngon, ngủ không yên, rồi lại không cách nào có thể sử dụng lực lượng của nó, đây quả thực chính là một loại hành hạ. Ba người ngưng mắt nhìn chỉ vòng tai thật lâu, đột nhiên từ trong miệng Lỗ trưởng lão phát ra một tiếng
A
hù dọa mọi người,.
Ta nhớ ra rồi! Ta cũng đã từng gặp một hoa tai như vậy tương tự ở trên người người khác!
Kỳ trưởng lão nhìn hắn như vậy, trong đầu linh quang chợt lóe, cả kinh kêu lên:
Ta cũng vừa nghĩ tới! xác thực là quá giống! Mặc dù hình dáng bất đồng, nhưng là văn sức cổ xưa bên trên lại cực kỳ tương tự,tuy nhiên..... Ta thấy, người sử dụng thần khí ở Lăng Thiên Cung hôm đó, chính là nàng! Nhất định không sai!

Nhưng là nàng cũng không phải là người của thập đại gia tộc, làm sao nàng có thể thúc dục lực lượng của thần khí?
ánh mắt sắc bén của Lỗ trưởng lão sáng rực lên, hắn căn bản đã có thể xác nhận được suy đoán của mình, chẳng qua trong lòng vẫn tồn tại một tia nghi hoặc chưa giải đáp được. Kỳ trưởng lão lắc lắc tay áo, cất cao giọng nói:
Bất kể đến tột cùng làm sao nàng có thể phát huy được uy lực của thần khí, chúng ta chỉ cần chắc chắn người tự tiện sử dụng thần khí chính là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt, chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để đưa Long Thiên tuyệt vào chỗ chết. Chứng cớ vô cùng xác thực, tin tưởng rằng bên Dạ sứ giả cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể theo lẽ công bằng mà xử lý. Ha ha ha...... Đến lúc đó......Ân? Chuyện gì xảy ra?
Thân hình Kỳ trưởng lão lay động, cảm giác trên người có cái gì không đúng. Lỗ trưởng lão cũng đã nhận ra có cái gì đó không đúng, khẩn trương nhìn về phía hai người còn lại, trong không khí thật dường như có thêm một mùi thơm kỳ dị, mùi hương này không thuần túy, giống như là trộn lẫn rất nhiều loại hương thơm khác nhau. Không tốt, có độc! Lỗ trưởng lão há miệng muốn kêu cứu, lại phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Trong lòng hắn quýnh lên, muốn đứng dậy chạy về phía ngoài cửa, hai tay hai chân lại giống như bị cố định một chỗ, hoàn toàn đóng băng cứng ngắc. Càng làm người kinh hãi chính là da thịt bên ngoài của bọn họ, nổi lên vô số điểm đỏ kì dị, ngứa ngáy vô cùng. Ở trong tầm mắt của bọn họ, các điểm đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lớn dần lên, sinh mủ sau đó vỡ thành nước mủ. Đây vẫn chỉ là mặt ngoài, độc khí thẩm thấu quá thân thể của bọn họ, tiếp xúc vào trong máu và nội tạng, khiến cho các mạch máu giống như đang sôi trào, gần như nổ tung...... thật sự khiến bọn hắn đau đến không muốn sống! Sau khi Long Thiên Tuyệt phóng ra độc khí liền núp ở một góc để quan sát, nhìn bộ dáng thê thảm của ba người, trong bụng hắn một trận nôn mửa. Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nội dung bọn họ mới vừa mưu đồ bí mật thương lượng, hắn liền không sinh ra chút lòng thương xót nào,chỉ cần nghĩ đến bọn họ muốn bố trí bẫy đối phó hắn, thì đã đáng chết. Quan trọng hơn chính là bọn họ đã phát hiện bí mật trên người Khê Nhi có thần khí, vậy thì càng không thể giữ lại! Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Đáy mắt hắn xẹt qua một tia sát khí. Đệ tử thủ vệ ở ngoài cửa bỗng nhiên thấy được mùi máu tươi trong không khí từ bên trong phòng truyền ra, hắn quay đầu nhìn về phương hướng gian phòng, đúng lúc bắt gặp một đạo kiếm ảnh lạnh lẻo trượt qua trên ánh nến, sau đó là máu tươi nhiễm đỏ ba thước màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu trắng.
Người nào?!
Đệ tử kia quát lên, rút kiếm hướng về phía gian phòng chạy lại. Ánh nến bên trong gian phòng đột nhiên vụt tắt, cửa phòng bị đụng vỡ, một đạo thân ảnh màu đen như sương khói nhanh chóng bay ra ngoài cửa phòng, thế nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, liền biến mất ở giữa màn đêm. Đệ tử quanh quẩn ở cửa phòng mắt thấy đuổi không kịp Hắc y nhân, liền xoay người xông vào gian phòng nhìn. Vừa nhìn vào phòng, không khỏi kinh hãi kêu to.
Có ai không! Lỗ trưởng lão bị giết–
Thanh âm thất thanh của đệ tử kia giống như là một đạo thiểm điện ( tia chớp) phá không mà đến, khiến cho tất cả người của Ngâm Phong Lâu đều thức tỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì? Nghe giống như có tiếng người kêu giết người.

Mau đi xem một chút, giống như là từ sau viện truyền đến.

......
Không ít không được ở tại hậu viện, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn từ nơi khác chạy đến địa điểm phát sinh, Dạ Thập Thất cùng Dạ Hàn Nguyệt cũng đi theo đám người chạy nhanh về phía gian phòng đám cao thủ của Thượng Quan gia tộc đang ở, cả tửu lâu nhất thời sôi trào lên. Vân Khê cùng Độc Cô Kiêu đang lâm vào bên trong cuộc chiến kịch liệt, hai người đều vô cùng nhập tâm, thận trọng. Lúc này bên ngoài có tiếng kinh hô vang lên, Độc Cô Kiêu đột nhiên hoàn hồn, đem lực chú ý từ trên bàn cờ thu hồi chuyển sang nơi khác. Cửa sổ nặng nề bị đẩy ra, Long Thiên Tuyệt xuất hiện ở bên cửa sổ, hướng phía ngoài cửa sổ kiển chân nhìn quanh:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm lại ầm ĩ như vậy?
Độc Cô Kiêu nhìn bóng lưng của hắn đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, tâm thần một trận hoảng hốt, không biết có phải hay không giác quan của hắn không tốt, giống như vừa nãy Long Thiên Tuyệt không phải ở đây, nếu như vậy vừa nãy hắn ở nơi nào đây? Hắn lắc đầu, nhất định là mình nhìn ván cờ quá lâu cho nên sinh ra ảo giác. Mới vừa rồi rõ ràng là ba người bọn họ đồng loạt đợi ở bên trong phòng, ai cũng chưa từng rời đi, hắn rốt cuộc đang hoài nghi cái gì đây?
Đi xem một chút!
Hắn bỏ lại quân cờ màu đen đang cầm trên tay, đứng dậy rời đi, đẩy cửa ra ngoài. Đợi thân ảnh của hắn đi xa, Vân Khê lập tức quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, nhìn đến nụ cười chiến thắng của hắn, đôi mắt nàng sáng sáng lên, hiện lên vô số Quang Hoa ( ánh sáng rực rỡ).
Nhìn đi, là một … chỉ vòng tai khác, cùng vòng tai bên trái vừa lúc làm thành một đôi!
Long Thiên Tuyệt đem một ngân nhĩ hoàn đưa đến trước mặt của nàng, nụ cười nhợt nhạt, hơi có chút đắc ý tranh công. Vân Khê mừng rỡ nhận lấy, liền tranh thủ đeo nó lên trên tai phải của mình......
Chờ một chút!
Long Thiên Tuyệt ngăn cản nàng,
Ngươi đem tất cả thần khí trên người toàn bộ thu lại, sau này sẽ để bọn chúng ở bên trong chiếc nhẫn trữ vật...... Bên người Lỗ trưởng lão đã nhận ra trên trái tai chính là thần khí.
Vừa nãy sau khi nghe thấy lời nói của ba người Lỗ trưởng lão, hắn lập tức ý thức được vị trí Vân Khê đeo thần khí quá mức lộ liễu, mặc dù thần khí sau khi đeo thì có thể tự điều chỉnh hình thái, song văn sức cổ xưa bên trên nó cũng không thay đổi, phàm là người thường xuyên tiếp xúc với thần khí, chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể phát giác ra được. Vân Khê nghe hắn nói như thế, vội vàng theo như lời nói của hắn mà thu hồi thần khí trên người, Tiểu Tả cùng Tiểu Hoàn đã có thể cùng nàng tâm linh câu thông, chỉ đợi nàng ra lệnh một tiếng, chúng nó đều tự bay ra khỏi thân thể của nàng, chui vào trong chiếc nhẫn trữ vật. Tiểu Hoàn, cũng tức là thần khí khí linh của Tư Đồ gia tộ, bởi vì là giống cái hoa tai, cho nên thuận miệng lấy cho nó cái tên Tiểu Hoàn. Nói đến gọi tên, cũng thật làm khó cho Vân Khê rồi, nếu như lần tới gặp một khí linh hình thể vòng tay bạc, thì có thể gọi tên như thế nào? Tiểu Trạc, Tiểu Viên, hay là...... Tóm lại thật nhức đầu. ( Hoàn là khuyên, vòng; Trạc là vòng tay; Viên là hình tròn) —- (1) Hí khúc Liên Hoa Lạc: là một trong những loại vũ đạo dân gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Nó truyền lưu ở Thương Châu, đặc biệt là huyện Thương, và huyện Nam Bì, đã có gần một trăm năm mươi năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến mười lăm tháng giêng sẽ diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng mùa thu hoạch, thể hiện tâm tình vui sướng. Hí khúc Liên Hoa Lạc là loại hình vũ đạo dân gian, nội dung chủ yếu thể hiện là tình yêu nam nữ và cuộc sống của nhân dân
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.