Q.3 - Chương 69: Bà Ngoại Đổ Vương Pk Đổ Vương.*
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 9422 chữ
- 2020-05-09 07:33:32
Số từ: 9417
Nguồn: tamvunguyetlau
Đem toàn bộ ngân phiếu đặt trên bàn, bàn tay Long Thiên Thần hơi run, rất sợ chuyện lúc trước phát sinh lại lần nữa, kỹ thuật của đối phương thật quá cao, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.
Nói đi, đấu cái gì?
Ngón tay Vân Khê đặt trên bàn gõ gõ không rõ tiết tấu. Liễu Thất Gia cầm lên ống xí ngầu, lắc lắc mấy cái
Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, chúng ta đánh cuộc trò đơn giản nhất, lắc xí ngầu, so lớn nhỏ. Người nào đổ được số lớn hơn thì thắng!
Tốt, không thành vấn đề.
Vân Khê thoải mái đáp ứng. Long Thiên Thần vừa nghe tiếng xí ngầu mặt đã tái cả rồi, vội vàng ngăn cản:
Đại tẩu, không thể cùng hắn đổ xí ngầu, đổ xí ngầu là việc mà hắn tinh thông nhất, ta mới vừa thua hắn ba loại bảo bối.
Liễu Thất Gia ôm ngực cười:
Nếu như các ngươi đối với đổ xí ngầu không nắm chắc có thể chọn đấu những cái khác, ta là chủ, các ngươi là khách, ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn.
Không cần đổi, đổ xí ngầu rất tốt, ta thích những trò chơi đơn giản.
Đại tẩu!
Long Thiên Thần còn tính khuyên can, Vân Khê giơ tay lên ngăn trở lời nói của hắn, hơn nữa còn cho hắn ánh mắt an tâm.
Bất quá lâu rồi, đây là lần đầu tiên ta tới sòng bạc, chưa có chơi qua, hay là để ngươi chơi trước.
Xung quanh mọi người kéo đến xem náo nhiệt, nghe được lời nói lần đầu tiên nàng đến sòng bạc, không có đùa giỡn, mọi người không khỏi hít một hơi, người này lá gan không phải quá lớn sao? Lần đầu tiên chơi mà dám đặt cược nhiều ngân phiếu vậy sao. Một xấp ngân phiếu dày, một tờ cũng hơn ngàn hơn vạn lượng, cả xấp dày như vậy ước chừng cũng hơn vài chục vạn, chơi thật là lớn. Liễu Thất Gia cúi đầu nở nụ cười, thâm ý nhìn nữ tử này, hắn không biết tại sao nữ tử này lại tự tin như vậy, lần đầu tiên đến sòng bạc mà lại tự tin như vậy, không lẽ đây là người trong truyền thuyết không biết sợ là gì.
Tốt, ta đổ trước, ngươi coi cho kỹ…
Liễu Thất Gia cầm lấy ống xí ngầu lắc lắc, âm thanh thanh thúy của xí ngầu vang lên tiếng va chạm phát ra bên ngoài. Bọn hạ nhân ở sòng bạc vây quanh phía sau Liễu Thất Gia, khẩn trương nhìn ống xí ngầu trên tay hắn. Trong lòng mặc niệm
Sáu, sáu, sáu…
Bên này Long Thiên Thần ngoài miệng nói mà trong lòng cũng cúi đầu lẩm bẩm:‘‘Một một một’’ Lam Linh Nhi nghe hắn thì thầm cũng cúi đầu thì thầm: ‘‘Một một một’’ Không khí hai bên khẩn trương theo động tác của Liễu Thất Gia không ngừng lắc chung, dần dần ngưng kết lại, cả sòng bạc trở nên yên tĩnh bất thường, chỉ có tiếng xí ngầu rung động, hai bên cúi đầu thì thầm. Xem đánh cuộc giữa hai bên, một bên nhàn nhã, mười đầu ngón tay thon dài, vân đạm phong khinh cùng không khí khẩn trương xung quanh hình thành sự đối lập rõ nét. Lúc này ‘‘ba’’ một tiếng vang lên, chung úp xuống trước mặt, y như cũ vẫn còn nghe được tiếng va chạm của xí ngầu.
Mở ra, mở….
Toàn trường náo động cả lên, mọi người trăm miệng một lời, ánh mắt đều tập trung vào đó. Liễu Thất Gia cuòi nhẹ một tiếng, động tác hào phóng mở ra ống xí ngầu, viên xí ngầu cũng còn đang chuyển động, phía trên đã xuất hiện mặt sáu. Chỉ đợi nó dừng lại một chỗ hắn đã thắng rồi. Liễu Thất Gia nheo lại con mắt, cười đến rất là đắc ý, tùy ý lắc xí ngầu đối với hắn chính là chuyện nhỏ không có bất kì khó khăn gì, nàng chỉ là một người ngoài nghề mà muốn thắng hắn, quả thật là mơ mộng.
Sáu, sáu…
Thuộc hạ của Liễu Thất Gia rất vui vẻ hô lên, thật giống như là đã nắm chắc phần thắng. Vân Khê nhàn nhạt ý cười, hai tay như cũ đặt trên mặt bàn, gõ theo tiết tấu, nhìn không ra có gì khác thường. Long Thiên Thần cùng Lam Linh Nhi dĩ nhiên vô cùng khẩn trương, hận không thể cầm lấy ngân phiếu, kéo áo Vân Khê chạy ra khỏi sòng bài. Đối phương đổ ra ba con sáu, bọn họ nhất định thua, không có khả năng thắng được! Đang lúc mọi người cho là xí ngầu đã dừng nhưng việc ngoài ý muốn đã tới. Thật giống như được sắp xếp, ba viên xí ngầu đồng loạt nhảy lên, chúng nó thật sự nhảy lên, hơn nữa ba mặt sáu trên mặt đồng loạt biến thành ba mặt một. Xí ngầu vững vàng dừng lại. Hiện trường nhất thời im lặng như tờ, kinh ngạc nhìn việc xảy ra ngoài ý muốn. Liễu Thất Gia tự tin với kỹ thuật của bản thân, nên cũng không ngó chừng lúc xí ngầu quay, chờ phát hiện xung quanh không khí có chút không đúng, hắn nghi ngờ cúi đầu nhìn, này vừa thấy, cả người đều choáng váng.
Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy?
Trong đám người phát ra tiếng hoan hô vui mừng, Long Thiên Thần cùng Lam Linh Nhi kích động hô lên, còn kém chút khua tay múa chân loạn xạ. Vận khí của bọn hắn không khỏi tốt quá chứ, này thắng chắc rồi, ba con một là con nhỏ nhất, bọn họ tùy tiện đổ cũng lớn hơn, trừ khi bọn họ cũng xui xẻo giống vậy đổ ra ba con một.
Long đại ca thật tốt quá! Chúng ta nhất định thắng rồi!
Lam Linh Nhi nắm lấy cánh tay của Long Thiên Thần, hai mắt phát sáng, cười đến ngọt ngào vô cùng. Long Thiên Thần nhất thời hưng phấn quá…, cũng quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, liền vươn tay ôm lấy nàng. Vân Khê quay đầu, đột nhiên nhìn thấy hai người này ôm nhau, chân mày cau nhẹ, có chút rối rắm. Theo nhận thức cùng hiểu biết của nàng đối Long Thiên Thần, hắn đối với Hách Liên Tử Ngữ có cảm giác, nếu không như vậy, hắn sẽ không vì nàng mà nhiều lần hao tổn tinh thần buồn bã. Phải biết hắn là một hài tử không tim không phổi, không buồn không lo, làm gì có chỗ nào vì tình cảm mà phiền não, chính là hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện của Hách Liên Tử Ngữ, hắn tỏ ra vẻ khác thường, vì thế cho rằng hắn thích Hách Liên Tử Ngữ, nhưng một màn trước mắt, không khỏi làm cho nàng mê hoặc. Tiểu tử ngốc này không phải đã đổi thay tình cảm đi? Bất quá trước mắt bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, mâu quang của nàng vừa chuyển, nhìn sang Liễu Thất Gia, nói:
Đa tạ Thất Gia, này đều là nhường chúng ta đi? Ta thấy chúng ta cũng không cần thiết đổ lại xí ngầu?
Sắc mặt Liễu Thất Gia xanh mét, hai mắt nhìn chằm chằm ba viên xí ngầu, làm sao cũng khó chấp nhận sự thật này.
Điều này sao có thể? Nhất định là ngươi động tay động chân!
Thất Gia, nếu đánh cuộc phải chấp nhận thua. Như ngươi thua không dám nhận còn quỵt nợ người khác cũng không quang minh lỗi lạc, trước mắt bao nhiêu người cho dù ta nghĩ động tay động chân cũng không ai không nhìn thấy.
Vân Khê bình tĩnh nhìn sang hướng Long Thiên Thần
Thiên Thần lấy lại đồ.
Long Thiên Thần nghe vậy buông Lam Linh Nhi ra, tiến đến trên bàn lấy lại đồ của mình.
Chậm đã. Ta là nhà cái, nếu các ngươi cũng đổ ra ba con một, ta sẽ thắng.
Hắn ngưng mắt chưa từ bỏ ý định. Vân Khê cười nhạt
Tốt lắm, Lam tiểu thư ngươi giúp ta đổ đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh Nhi đỏ lên, còn chưa hồi thần từ lúc ôm quay lại, lại nghe được âm thanh của nàng, nàng mới định thần lại, khuôn mặt khả ái lại hồng lên như quả táo chín cực kỳ đáng yêu. Vân Khê nhàn nhạt liếc nàng một cái, làm bộ cái gì cũng không thấy, khoát tay
Phiền Lam tiểu thư đổ vòng này.
Ta? Ta không được
Lam Linh Nhi lắc tay, nàng sợ mình sẽ làm hại Long đại ca không lấy lại được đồ vật.
Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp hắn lấy lại ngọc bội cùng bảo kiếm sao?
Vân Khê cố ý nói.
Ta…
Lam Linh Nhi cắn môi, trong lòng tự nhủ nàng phải giúp Long đại ca thắng lại cho hắn ngọc bội cùng bảo kiếm, cho nên mới không dám đổ xí ngầu. Nàng là lần đầu tiên vào sòng bạc, chưa từng tiếp xúc qua bài bạc, nàng cũng chưa từng đụng qua.
Ngươi chỉ cần đổ làm sao lớn hơn ba điểm là được, rất đơn giản.
Vân Khê khích lệ, làm như thế nàng cũng có lòng khác, nàng thích Lam Linh Nhi đơn thuần, cũng thích hợp với tiểu tử ngốc Thiên Thần cho nên muốn chế tạo ra một chút cơ hội để cho hai người kết giao, nhưng cuối cùng Long Thiên Thần chọn ai nàng cũng tôn trọng và ủng hộ đến cùng, bởi vì…dù sao cũng là tình yêu của cuộc đời hắn.
Vậy được rồi.
Lam Linh Nhi ổn định tinh thần, quyết tâm, đi lên trước tay nhỏ bắt lấy ba viên xí ngầu cho vào ống. Đang định học bộ dáng của Liễu Thất Gia đổ, lời của Vân Khê liền đi vào tai nàng
Ngươi cứ đổ bình thường là được, không cần phiền phức vậy.
Liễu Thất Gia híp mắt, đang bối rối làm sao nhiễu loạn nàng, làm cho nàng cũng đổ ra ba con một. Nghe được lời của Vân Khê, ánh mắt hắn ngoan lệ, ánh mắt sắc bén, nữ nhân này rút cuộc trong nghề hay ngoài nghề? Nếu là trong nghề nhất định sẽ biết trong quá trình đổ xí ngầu dễ dàng bị người ở dưới bàn đổi xí ngầu. Bởi vì đã chuẩn bị sẵn cho nên người ngoài không thấy, cho nên hắn có thể khởi động cơ quan, cho xí ngầu lắc theo hướng mạnh yếu tùy hắn, có thể đổ ra số theo tùy ý hắn. Hiện tại nàng đổ đã lâu, hắn muốn động thủ chân tay, nhưng trở nên khó khăn, trừ khi hắn giống Vân Khê động thủ tay chân mà thần không biết quỷ không hay. Nếu đối phương thực sự là người trong nghề, như vậy không thể nghi ngờ là người đa mưu túc trí, nếu là người ngoài nghề thì lần được này có thể nói là mèo mù vớ phải cá rán! Lam Linh Nhi nghe Vân Khê nói vậy cũng làm theo, trực tiếp đem ba viên xí ngầu để lên mặt bàn, bởi vì sức lực nhỏ bé nên xí ngầu chỉ tùy tiện quay hai vòng liền dừng lại.
Ba, bốn, năm, tổng cộng mười hai!
Thủ hạ quen miệng hét lên, kết quả là rước được cái lườm của Liễu Thất Gia. Lam Linh Nhi nhìn xí ngầu của mình đổ, kích động
Ta thắng! Ta thắng! Long đại ca ta thắng rồi!
Khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn tràn đầy thần sắc hưng phấn. Long Thiên Thần cũng cực kỳ hưng phấn, cho nàng một nụ cười thật lớn, lấp lánh ánh mặt trời, sau đó không chút khách khí thu hồi lại vật phẩm của mình cùng ngân phiếu.
Đại tẩu, vận khí của chúng ta cũng quá tốt đi? Tự nhiên thắng.
Vân Khê cười nhạt, nơi này liên quan gì tới vấn đề vận khí, nếu như đánh bạc đều dựa vào vận khí, thì bọn họ sẽ thua tất cả bảo vật trong nhà, sau đó bị bán vào trong thanh lâu. Phải biết là sòng bạc là nơi ăn tươi nuốt sống người, một hai lần có thể thắng, nhưng lâu dài không có một ai ở sòng bạc lại thắng lâu, đây cũng là nguyên nhân tại sao chủ sòng bạc kiếm được từng bó lớn tiền mỗi ngày.
Chúng ta đổ một lần nữa!
Liễu Thất Gia không phục lắm, hắn nhất định phải biết làm sao chính mình lại thua. Vân Khê bình thản:
Được, không thành vấn đề. Vòng này ta muốn đánh cuộc Thất Diệp Phong hoa, ta muốn toàn bộ Thất Diệp Phong hoa các ngươi có.
Liễu Thất Gia
Được! Vậy các ngươi lấy cái gì đánh cuộc? Liễu gia chúng ta mua Thất Diệp Phong hoa tốn rất nhiều ngân lượng.
Vẫn như vừa rồi, ngân phiếu, ngươi yên tâm, chúng ta không chiếm tiện nghi của ngươi.
Vân Khê gõ gõ ngón tay ý bảo Long Thiên Thần đem số ngân phiếu một lần nữa thả ra lại. Long Thiên Thần nắm chặt ngân phiếu trong tay, rất là lưu luyến, bất quá mới trải qua một vòng vừa rồi, hắn lựa chọn tin tưởng đại tẩu, có lẽ hôm nay vận khí của hắn không tốt nhưng đại tẩu thì vận khí ngược lại với hắn không chừng.
Ba
một tiếng giòn vang lên, Long Thiên Thần đem ngân phiếu đặt lại vào chỗ cược. Liễu Thất Gia hướng thủ hạ phía sau phất tay, cũng đem từng giỏ từng giỏ Thất Diệp Phong hoa đem lên, trên sòng bạc chú ý chính là tiền đặt cược phải công khai, hai bên nếu không thấy được vật cược, chỉ là nói suông mà thôi, ai có thể cam đoan sau khi thua cuộc, có hay không có người ngang nhiên đổi ý? Vân Khê quét mắt qua Thất Diệp Phong hoa, xác nhận không lầm mới mở miệng nói:
Bắt đầu đi.
Liễu Thất Gia hừ lạnh, lần nữa dẫn đầu quơ lấy ba viên xí ngầu, lúc này đây, hắn cẩn thận rất nhiều, ngó chừng Vân Khê chằm chằm đánh giá một phen, bỗng nhiên thấy được trên tay nàng có động tác nhỏ, hắn nhướng mày, nhất thời có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, hắn cảm thấy lạ, đến tột cùng vấn đề là tại làm sao, hóa ra là như vậy. Ở lúc xí ngầu đang dần đừng lại, ngón tay của nàng gõ ra, dẫn tới mặt bàn run run, chính là trong thoáng như vậy đã biến đổi tần số quay của xí ngầu, liền khiến cho xí ngầu từ mặt sáu trở thành mặt một. Đáng chết lần trước hắn không thấy được. Bất quá lần này, xem nàng làm sao có thể làm được.
Cô nương mời ngươi đem tay dời đi khỏi bàn! Hiện tại ta hoài nghi vừa rồi chính ngươi động tay chân cho nên mới khiến cho xí ngầu chợt nhảy điểm.
Ngươi đừng có mà đoán mò! Thua chính là thua, còn vu oan cho đại tẩu của ta?
Long Thiên Thần căm giận bất bình, nhưng trong lòng thì đã suy tư lời nói của hắn, hắn đã khẳng định như vậy khẳng định là biết tám chín phần. Hắn thấy lạ, tại sao vận khí của đại tẩu lại tốt như vậy, hóa ra là ngầm làm động tác nhỏ. Lợi hại! Có thể dưới con mắt nhìn chừng chừng của mọi người, âm thầm ra tay, cái bản lãnh này không phải ai cũng có thể làm ra được. Đối với đại tẩu loại tình cảm bội phục càng thêm không dứt.
Hừ! Các ngươi nếu muốn thoát khỏi hiềm nghi liền đem tay rời khỏi bàn, nếu không như đã nói, ta liền nhận định ngươi giở trò.
Liễu Thất Gia rất kiên trì, lần này tiền đặt cuộc chẳng qua là một chút cỏn con, tuy nhiên nó có quan hệ đến gia tộc Lam gia, hắn được người trên dặn dò, tuyệt nhiên không dám tùy tiện hành động, nhưng lần này đến lần khác hắn thích đánh cuộc, không đánh cuộc sẽ không vui, cho nên hắn nhất định phải đánh cuộc.
Tự nhiên đi, muốn làm gì cũng được.
Vân Khê thong dong lấy tay khỏi bàn, ánh mắt bình tĩnh, cho dù là không sử dụng kỹ xảo, nàng rất tin tưởng nàng nhất định sẽ thắng. Liễu Thất Gia nhìn thấy tay nàng đã rút khỏi bàn, lúc này mới yên lòng đổ xí ngầu ra. Xí ngầu từ trong ống đi ra biến hóa xoay chuyển. Mọi người nín thở ngắm nhìn, mặc dù lần đầu Liễu Thất Gia thất bại, nhưng rất nhiều người đem tiền đánh cuộc đặt lên người hắn, bởi vì lần thứ nhất thất bại Liễu Thất Gia đã thi triển tài nghệ của mình còn Vân Khê thì chưa, chẳng qua là tình cờ chiếm được tiện nghi của Liễu Thất Gia.
Sáu, sáu, sáu…
nhóm thủ hạ của Liễu Thất Gia lần nữa khẩn trương nhìn những viên xí ngầu. Liễu Thất Gia nặng nề đem chung mở ra, lần này xí ngầu nhảy lên tốc độ chậm dần, ba viên dần dần đứng lại một chỗ. Trong yên tĩnh, một tiếng hét vang lên
Ba con sáu, Tiểu Báo! Thất Gia thắng.
Chúng thủ hạ hoan hô nhảy nhót. Liễu Thất Gia nhếch lên khóe miệng, cao giọng cười ha hả
Như thế nào, lần này các ngươi phục chưa?
Long Thiên Thần choáng váng, mặt xanh mét, liếc về hướng Vân Khê. Tuy nói là không phải lỗi của nàng, nhưng bọn họ thua một lần nhiều ngân phiếu như vậy, hắn thật đau lòng a. Lam Linh Nhi quan tâm không phải là ngân phiếu mà là từng sọt Thất Diệp Phong hoa kia, như vậy cha nàng cùng các trưởng lão, Thái thượng trưởng lão trong tộc chẳng phải là chết chắc sao. Nghĩ tới những thứ này, mắt nàng liền ửng đỏ, lệ quang chớp động.
Đại tẩu, Long đại ca, làm sao bây giờ? Phụ thân bọn họ nếu không có Thất Diệp Phong hoa nhất định sẽ chết. Liễu Thất Gia cười ha ha
Đây là nhất định rồi, các ngươi hiện tại hối hận cũng vô ích.
Vừa nói hắn vừa cúi người cầm lấy ngân phiếu. Một bàn tay tự nhiên giơ ra ngăn lấy hắn
Chậm đã! Ta còn chưa có đổ, ngươi như thế nào khẳng định, ta đổ như thế nào thua ngươi?
Liễu Thất Gia giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới, lần nữa cười to
Ta đổ là ba con sáu lớn nhất rồi, ngươi như thế nào đổ ra số lớn hơn mà đòi thắng ta? Cho dù ngươi đổ ra ba con sáu nhưng ta là nhà cái, ngươi là khách, vẫn tính là ta thắng, cho nên, ngươi căn bản không có bất kỳ cơ hội nào thắng ta.
Phải không? Tay đây đổ cho ngươi nhìn.
Vân Khê liếc mắt, khóe môi cong lên, nàng cười lên nụ cười sát khí, trên mặt nàng thần sắc ngoan lệ, sau đó cánh tay cử động nhanh chóng cầm lên ống tre trực tiếp quơ lấy ba viên xí ngầu. Xí ngầu tiến vào trong ống, tay nàng lần nữa vung lên đem ống tre vứt lên cao, xoay ba trăm sáu mươi độ rớt xuống. Sắp rớt xuống tới nơi Vân Khê ngay trên không trung bắt được. Thanh âm cực kì có tiết tấu vang lên không ngừng. Mọi người đứng ngây tại chỗ. Động tác này quá đẹp, cũng quá chuyên nghiệp. Thủ pháp bậc này, so với dân chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn, sao có thể là lần đầu tiên vào sòng bạc mà có kỹ năng như thế này? Liễu Thất Gia thấy vậy hai con mắt thêm dữ dội, thủ pháp đổ xí ngầu rất chuyên nghiệp, so với hắn đến dân chuyên nghiệp còn cam bái hạ phong, gáy hắn chợt lạnh, cảm thấy không ổn. Hắn mơ hồ có dự cảm hôm nay hắn sẽ thua lần nữa. Bất quá hắn là người tự tin, rất nhanh bi quan trong hắn bị dập tắt. Phải biết là hắn đổ ra ba con sáu, đối phương coi như kỹ thuật đổ thần thông, tối đa cũng chỉ có thể đổ ra ba con sáu đồng dạng, căn bản cũng không có khả năng thắng. Thủ pháp đổ lợi hại thì như thế nào? Cuối cùng cũng là ba con sáu. Hắn cười lạnh, liếc xéo động tác của nàng, yên lặng theo dõi kỳ biến. Long Thiên Thần lúc này bị động tác cùng tư thái tuyệt vời của Vân Khê lay động trong hắn, vì sao cho tới bây giờ hắn cũng không biết đại tẩu của hắn lại có kỹ thuật đổ xí ngầu tuyệt vời như thế, hơn nữa lại rất có phong thái của Đổ Vương, nói nàng là bà ngoại của Đổ Vương cũng không quá đáng. Thần tượng a, loại tình cảm sùng bái của hắn, lại lần nữa không dứt. Cái này chơi hay! chờ có thời gian rảnh rỗi, hắn nhất định đi tìm đại tẩu dạy cho hắn! Lam Linh Nhi nhìn một màn trước mắt sửng sốt, trong lòng đang lo lắng an nguy của phụ thân cùng các vị trưởng lão, yên lặng cầu nguyện hy vọng đại tẩu có thể tạo ra kỳ tích, cứu vớt phụ thân bọn họ.
Ba
Ống tre linh hoạt úp trên mặt bàn, Vân Khê cũng không vội mở ra, mà thâm ý nhìn Liễu Thất Gia:
Ta nghe thấy người của Liễu gia từ trước đến giờ xử sự không hiền hậu, âm hiểm xảo trá, chỉ có Liễu Thất Gia cho tới bây giờ mới hết lòng tuân thủ đánh cuộc, một tay đổ kỹ vang danh một phương, cho nên mới ngày càng có nhiều người đến sòng bạc Kim Câu này.
Nàng cố ý dừng một chút, quan sát thần sắc Liễu Thất Gia, tiếp tục
Hôm nay ta và ngươi công khai đánh cuộc, mọi người đều có thể làm chứng, nếu ta thua, ta tình nguyện đem toàn bộ ngân phiếu hai tay dâng lên, tuyệt không đổi ý. Nhưng nếu là Thất Gia thua, xin hỏi có phải hay không Thất Gia đối đãi bình thường như khách, hết lòng tuân thủ nguyên tắc đánh cuộc?
Ta tự nguyện đánh cuộc, nếu ta thua, ta tự nhiên nguyện ý hết lòng tuân thủ đánh cuộc, đem Thất Diệp Phong hoa toàn bộ hai tay dâng lên.
Liễu Thất Gia nói như đinh đóng cột, đối với mình hoàn toàn tự tin, trong lòng đoán chừng đối phương bất quá là cố tình tạo uy thế thôi.
Vậy thì tốt! Xin chư vị tại đây làm chứng, hôm nay đánh cuộc đến tột cùng là ai thắng ai thua.
Vân Khê hơi nheo mắt, tay đặt tại trên ống tre đột nhiên rút ra nắp chung rất nhanh, công bố kết quả. Trong chốc lát, hiện trường lại lần nữa lầm vào không khí quỷ dị. Yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Mọi người đều choáng váng, tung hoành ở sòng bạc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một màn trước mắt. Hai viên xí ngầu, đều là mặt sáu, viên thứ ba cũng là mặt sáu, nhưng chỉ có một nửa, một nửa còn lại hiện lên mặt nhất, sáu sáu sáu một- mười chín điểm. Mười chín điểm! Quả nhiên là so sánh với Tiểu Báo (ba con sáu) nhiều hơn một chút!
Này, như vậy cũng được?
Có người nhịn không được bật thốt lên, đáy lòng hắn kích động, bởi vì nhân sinh có người làm được như vậy, chỉ có một ngày mà có thể làm được như vậy. Nhưng nếu hắn có thể đổ được như vậy chẳng phải danh hiệu Đổ Vương là của hắn sao! Liễu Thất Gia trừng mắt nhìn, xác định không phải là mình hoa mắt, thân hình hắn lay động, bị đả kích. Nàng thật có thể đổ ra hơn ba con sáu một điểm, này thật là bất khả tư nghị!
Đa tạ Thất Gia rồi!
Vân Khê cúi đầu cười, sau đó vỗ vai Long Thiên Thần, tiêu sái nói
Cầm đồ rồi đi!
Long Thiên Thần thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, tinh thần hắn nhất thời phấn chấn, gật đầu lia lịa
Dạ, đại tẩu! Loại này là việc nặng toàn bộ để cho ta! Ngài nên nghỉ ngơi một chút, đừng để mệt nhọc.
Lam cô nương, giúp ta cầm một chút.
Long Thiên Thần đem bảo kiếm cùng ngọc bội giao cho Lam Linh Nhi cầm, mình đem mấy cái sọt hoa chồng lên thành ngọn núi nhỏ, hai tay bưng hai tòa núi nhỏ lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Chờ một chút!
Liễu Thất Gia đột nhiên gọi hắn lại, không cam lòng
Ta còn muốn đánh cuộc.
Vân Khê nhẹ nhàng lắc đầu
Đối với ngươi ta không muốn đánh cuộc nữa, trừ phi ngươi làm cho ta cảm thấy chỗ này có gì hứng thú.
Liễu Thất Gia hơi sững sờ, nghĩ một chút
Ta lấy sòng bạc đánh cuộc, nếu như ta thua sòng bạc sẽ thuộc về ngươi. Nếu như ta thắng, Thất Diệp Phong hoa phải trả lại cho ta!
Hắn đỏ mắt, xem như bất cứ giá nào, liền lấy sòng bạc ra đánh cuộc. Bọn thủ hạ nghe thấy thế, liền vội vàng khuyên bảo.
Thất Gia, không thể a! Sòng bạc Kim Câu của Liễu gia ở Đồng Mã là cứ điểm chủ yếu, nếu như để mất, gia chủ nhất định sẽ trách tội.
Đúng vậy, Thất gia không được xúc động. Chúng ta trực tiếp đoạt lại Thất Diệp Phong hoa, chúng ta người đông thế mạnh, sợ gì? Cần gì cầm cả cái sòng bạc cùng họ đánh cuộc.
……
Ha…ha….tốt, quả nhiên ứng nghiệm câu nói kia, người của Liễu gia từ trước đến giờ âm hiểm xảo trá, không hiền lành.
Vân Khê cười lạnh, trong giọng nói tràn ngập hàm ý trào phúng. Liễu Thất gia sắc mặt ngoan lệ, hướng thủ hạ trừng, mọi người đồng thời im lặng. Liễu Thất Gia nặng nề vỗ bàn
Nơi này rốt cuộc ta là chủ sự hay các ngươi là chủ sự? Ta nói đánh cuộc là đánh cuộc, các ngươi ý kiến cái gì? Hết thảy cút hết qua một bên! Xảy ra chuyện gì một mình ta chịu trách nhiệm. Hừ, chẳng lẽ các ngươi đối với ta một chút lòng tin cũng không có sao? Nói cho các ngươi biết, ta đây lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, còn không giống như hôm nay thua không thoải mái, ván này nếu đòi không lại, ta cả đời không thể sống thanh thản.
Mọi người nghe vậy, không dám nhiều lời nữa. Hắn bên này cũng bình tĩnh, nhưng bên phía Vân Khê bên này hai người bắt đầu khuyên bảo.
Đại tẩu chớ cùng hắn đánh cuộc! Chúng ta hôm nay không phải mục đích là Thất Diệp Phong hoa hay sao? Lấy được rồi, nếu là tiếp tục đánh cuộc, vạn nhất thua thì làm sao bây giờ? Thất Diệp Phong hoa liên quan đến mười mấy nhân mạng,sơ sót không được.
Long Thiên Thần thật tâm khuyên nhủ. Lam Linh Nhi cũng nóng nảy theo, thật vất vả Thất Diệp Phong hoa mới tới tay, không thể bị mất nữa, đây chính là dược liệu để cứu mạng phụ thân cùng các trưởng lão.
Đại tẩu…
Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Khê, cố gắng dùng ánh mắt cảm hóa nàng. Đáng tiếc, Vân Khê chính là tự ra quyết định, liền dũng cảm tiến tới, cũng không lùi bước, nàng làm sao nghe lời khuyên của bọn họ? Huống chi, nàng làm như thế cũng là muốn dạy dỗ người Liễu gia. Nàng có thể khẳng định người Lam gia trúng độc không thể thoát khỏi bọn họ liên quan, mặc dù không trực tiếp hạ độc nhưng cũng là đồng lõa không thể nghi ngờ.
Các ngươi lui qua một bên, đối với ta các ngươi nên có lòng tin, các ngươi có bao giờ thấy ta thua chưa?
Long Thiên Thần biểu tình mếu máo, chính là hắn biết khuyên nữa cũng không lay chuyển được nàng, không có biện pháp, đành phải chấp nhuận. Hắn không nói, Lam Linh Nhi càng không có lời nào để nói. Thất Diệp Phong hoa vốn là Vân Khê thắng được, nàng xử lý thế nào đó là lựa chọn của nàng, nàng sao có khả năng can thiệp. Cho dù nàng ta muốn đem Thất Diệp Phong hoa thắng được mà đốt chơi, nàng cũng không có quyền can thiệp, lúc này, nàng bỗng nhiên thống hận sự bất lực của mình, nếu như nàng có bản lãnh giống như đại tẩu, nàng có thể tự mình đem Thất Diệp Phong hoa về. Vân Khê tiến lên một bước, cùng nhìn thẳng vào mắt Liễu Thất Gia, ánh mắt sắc bén.
Chúng ta ván này không đánh cuộc điểm lớn, mà đánh cuộc điểm nhỏ! Người nào điểm thấp hơn xem như thắng!
Liễu Thất Gia ngữ điệu âm trầm nói. Vân Khê nhếch mày:
Không sao cả, sẵn sàng phụng bồi!
Lại có trò hay để nhìn! Người vây xem lại đông thêm một chút, vây quanh cái bàn không chừa một kẽ hở. Thấy được thủ pháp đổ xí ngầu của Vân Khê vừa rồi, mọi người tin tưởng trận đánh cuộc ngày hôm nay, có thể xem như cuộc chiên tranh vương, tin Đổ Vương đấu với Bà ngoại Đổ Vương! Danh phù kỳ thực! (danh là ảo nhưng tài là thực) Tất cả mọi người thực chờ mong, một ván hôm nay, rốt cuộc ai thắng ai thua. Thần sắc Liễu Thất Gia từ từ ngưng trọng lại, hắn xắn tay áo, tính toán lộ ra tuyệt kỹ lợi hại nhất của hắn, nếu một chiêu này vẫn không thể thắng nàng, vậy hắn có thể từ đây về sau thoái ẩn giang hồ, không bao giờ…đổ xí ngầu nữa.
Nhìn kỹ, ta cho các ngươi thấy tuyệt chiêu cuối cùng của ta.
Hắn sai người đổi một bộ xí ngầu hoàn hảo khác, trong tay hắn quăng lên, xí ngầu toàn bộ đều rớt vào trong ống, dùng sức lắc, trong miệng lẩm bẩm, thật giống như hắn muốn dùng hết toàn bộ công lực cả đời.
Đại tẩu, hắn làm sao vậy? Giống như là đọc thần chú, chẳng lẽ hắn đang thi triển cái gì tuyệt kỹ?
Long Thiên Thần tò mò hỏi.
Ngươi không cảm thấy hắn giống vũ thần hay sao? Bất quá cũng không đúng, nói hắn đang nhảy, quả thật đối với thần thật vũ nhục!
Lời nói của Vân Khê không nhẹ không nặng, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được. Chỉ một thoáng, tiếng cười xung quanh vang lên. Liễu Thất Gia đang lắc chung, tiết tấu đột nhiên xảy ra một chút biến hóa, hắn nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khê một cái, nhắm mắt, lại lắc chung lần nữa.
Uy, ngươi cũng nhanh lên một chút, rốt cuộc có được hay không?
Long Thiên Thần thấy đại tẩu dùng ngôn ngữ kích thích hắn, quả nhiên có tác dụng nhiễu loạn tâm hắn, cũng vội vàng học theo. Lần này Liễu Thất Gia trấn định rất nhiều, căn bản không bị người ngoài quấy nhiễu loạn tâm hắn, chuyên chú đắm chìm trong cảnh giới chính mình. Thời gian đổ thật lâu, phi thường dài. Đang lúc mọi người không còn kiên nhẫn, hắn đột nhiên úp ống lên mặt bàn, khóe miệng câu lên hình cung, ánh mắt phát sáng, hắn biết mình thành công. Vân Khê nghe được âm thanh kia, đuôi lông mày cũng nhảy lên, không khỏi thừa nhận Liễu Thất Gia là cao thủ đổ xí ngầu, kỹ năng lắc xí ngầu đó quả là thiên chuy bách luyện, công phu chân chính! Không giống nàng, nàng thuần túy là mưu lợi, một tay công phu mới vừa rồi, cũng là trước kia cảm thấy chơi thật vui mới đặc biệt luyện, luyện đi luyện lại nàng cũng chỉ biết chiêu này. Về phần ván đầu thắng cuộc, toàn bộ là do nàng có thể dùng nội lực để đoán điểm số của xí ngầu, sau đó thầm vận kình lực, mới đổ được kết quả như thế. Nếu là thật sự muốn nó ra bao nhiêu nó ra bấy nhiêu thật thì nàng làm không được, nhưng nàng tin tưởng Liễu Thất Gia nhất định có thể.
Mở!
Liễu Thât gia hét lớn, từ từ mở ống xí ngầu. Ba viên xếp chồng lên nhau, phía trên là một điểm. Tổng điểm, một điểm! Thuộc hạ của Liễu Thất Gia nhất thời bộc phát ra tràng hoan hô. Một điểm a, hắn lại xếp ba viên thành một đường, ba viên biến thành một viên. Đây là cái công lực gì? Cần kỹ thuật như thế nào mới đem điểm số xí ngầu dừng đúng mức.
Thất gia uy vũ! Thất gia vạn tuế!
Bọn thủ hạ bắt đầu phấn khởi. Liễu Thất Gia nâng lên khóe miệng, cười hết sức đắc ý, đây là tuyệt chiêu mà hắn tự hào nhất. Nếu đối phương có thể thắng hắn thì hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Như thế nào? Còn cần đổ nữa sao?
Hắn nhìn Vân Khê, ánh mắt cùng lời nói bên trong nồng đậm ý khiêu khích.
Đổ! Tại sao lại không đổ?
Vân Khê trợn mi, không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy chung (ống lắc), đem ba viên xí ngầu bỏ lại trong ống.
Ba ba!
Không có động tác dư thừa, chỉ có ba ba hai tiếng, nàng liền ngừng hết thảy động tác, ống được đặt lại trên bàn. Mọi người dựng lỗ tai lên nghe, quái, trừ bỏ tiếng chung chạm mặt bàn, chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác! Này còn không quái sao? Âm thanh xí ngầu đâu? Mới vừa rồi lúc Thất Gia đỗ còn có thể nghe được âm thanh rất nhỏ của xí ngầu va chạm mặt bàn, song lần này hoàn toàn không có âm thanh gì.
Chẳng lẽ…
Hay là…
Sắc mặt của Liễu Thất Gia đại biến, ánh mắt mở lớn, nhìn chằm chằm chung lắc, đợi ống được mở ra. Hiện trường im lặng một mảnh chỉ nghe được tiếng hít thở. Vân Khê nhẹ nhàng nhấc lên khóe môi, đáy mắt xẹt qua dị quang, cổ tay của nàng hơi nhấc nhẹ, chậm rãi mở ra ống tre.
A….không có, toàn bộ biến thành bột phấn rồi! Điều này sao có thể?
Trong đám người có người kinh quát lên. Mặt mày Liễu Thất Gia nháy mắt biến hóa, đen đến không thể đen hơn nữa. Cư nhiên toàn bộ thành vụn phấn rồi, một điểm đều không có! Không nghi ngờ chút nào, nếu muốn so sánh lớn nhỏ tất nhiên là nàng thắng. Liễu Thất gia hai chân mềm nhũn, cả người ngã quỵ trên mặt đất, hắn thua, cuối cùng cũng là hắn thua. Hắn rốt cuộc thua ở chỗ nào? Hắn thua ở chỗ mình quá tự tin, hắn cho là chỉ cần đổ một điểm là hắn tự thắng rồi, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới cõi đời này có người đổ giống như nàng, một điểm cũng không có. Bọn thuộc hạ xem tình hình không đúng, liền nhìn nhau, đều nhanh chóng ồn ào, chuẩn bị dùng sức mạnh. Chê cười, nếu là ở sòng bạc bại bởi tay đối phương như vậy bọn họ sau này sẽ như thế nào ở Đồng Mã? Sau này dựa vào cái gì sống qua ngày?
Lên, giết bọn họ! Để lại Thất Diệp Phong hoa, nhất định không thể để cho Lam gia có Thất Diệp Phong hoa!
Một nhóm người nhao nhao xông lên, đem ba người Vân Khê vây lại. Lam Linh Nhi kinh hãi liền trốn sau lưng Long Thiên Thần. Long Thiên Thần việc nhân nghĩa không nhường a, xuất bảo kiếm trong tay ra.
Ghê tởm! Các người thua cư nhiên quỵt nợ, còn muốn bắt người?
Vân Khê giơ tay lên ngăn trở hắn, trực tiếp từ trong ngực móc ra ba viên dược, mình nuốt vào một viên, còn hai viên kín đáo đưa cho Long Thiên Thần và Lam Linh Nhi mỗi người một viên
Đừng khẩn trương, ăn trước một cục kẹo cho thấm giọng.
Long Thiên Thần và Lam Linh Nhi đồng loạt sửng sốt, không biết nàng làm như vậy có lý do gì, lúc này rồi còn ăn kẹo cái gì, vật này thoạt nhìn không giống kẹo a. Bất quá chính nàng nuốt rồi, bọn họ cũng không do dự, lần lượt đem dược hoàn nuốt vào.
Chúng ta bây giờ chấp cánh cũng khó thoát, bất quá trước khi chết có thể hay không hỏi các người một vấn đề, cũng để cho chúng ta trước khi chết biết một chút.
Vân Khê nhìn quét qua bọn thủ hạ. Bọn thủ hạ thấy bọn họ không phản kháng nghĩ là cá đã nằm trong chậu, cũng không quá mức phòng bị.
Ngươi hỏi đi, muốn biết cái gì, chúng ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Vấn đề thứ nhất, Lam gia trúng độc, có phải các ngươi hạ độc hay không?
Vân Khê hỏi. Bọn thuộc hạ liếc nhau một cái, một người trong đó tiến lên phía trước nói:
Không ngại nói cho các ngươi biết, người Lam gia sở dĩ trúng độc không phải người Liễu gia làm mà người của Lam gia làm
Ngươi nói là Lam gia có nội gián? Là ai?
Vân Khê trong lòng rùng mình, nàng cho là chuyện này do Liễu gia làm bởi vì Liễu gia trả thù Lam gia, cho nên mới hạ độc, nhưng xem ra chuyện này bây giờ có kỳ quái. Lam Linh Nhi vừa nghe Lam gia có nội gián, không khỏi kích động
Làm sao có thể? Các người đừng nói bậy, Lam gia chúng ta làm sao có nội gián?
.
Lam cô nương, trước hết nên im lặng đi.
Vân Khê ngăn trở nàng hỏi lần nữa
Các ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ai là nội gián trong Lam gia?
Bọn thuộc hạ đều lắc đầu.
Việc này chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ phụ trách mua hết Thất Diệp Phong hoa, không để cho Lam gia có cơ hội giải độc, về phần những cái khác, không liên quan đến người của Liễu gia.
Vân Khê âm thầm nghĩ, nói như thế có khả năng nội gián của Lam gia liên kết với Liễu gia cùng nhau đối phó Lam gia, dùng cái này để đoạt quyền ở Lam gia. Nhưng ai sẽ là nội gián chứ? Lam gia trên dưới tổng cộng có ba mươi lăm người, trong đó có mười lăm người trúng độc, còn lại hai mươi người là đệ tử bình thường, nhưng phàm là nhân vật chủ chốt trong Lam gia lẫn lực lượng nòng cốt, trên cơ bản đều trúng độc, như vậy nội gián nằm trong hai mươi tên đệ tử kia sao?
Tốt lắm, những gì ngươi muốn biết, chúng ta đã nói cho ngươi, hiện tại chịu chết đi!
Vân Khê nhướng mắt, nâu quang lóe lên:
Các ngươi xác định, các ngươi có sức lực giết người sao?
Tiếng nói vừa dứt tất cả mọi người trong sòng bạc đều xuất hiện tình trạng kì lạ, mọi người nhũn ra, ngã trái ngã phải, làm gì có khí lực giết người?
Đây là cái chuyện gì? Có người hạ độc!
Là ngươi? Là ngươi hạ độc?
Tất cả mọi người trong sòng bạc nhất tề té xuống, chỉ còn lại ba người Vân Khê vẫn đứng yên như cũ. Bọn thủ hạ lúc này mới nhớ đến lúc nãy ba người nuốt đến giống như thuốc, thì ra chính là lúc đó, nàng trong sòng bạc hạ độc.
Yên tâm không phải độc gì nghiêm trọng, chẳng qua là làm cho các ngươi mất hết khí lực trong vòng mấy canh giờ thôi.
Vân Khê tà tà cười một tiếng, sau đó hướng Long Thiên Thần vẫy tay
Thiên Thần, đi tìm, sòng bạc này bây giờ là của ta, bất quá ta không có thời gian ở nơi này xử lý, chúng ta cầm chút bạc cùng khế đất…, cái nào có thể mang đi toàn bộ mang đi.
Ý này chẳng phải là cướp sạch sòng bạc sao? Long Thiên Thần nhất thời hưng phấn, hồi tưởng lại lúc mới quen mẹ con nàng, chẳng phải hai mẹ con nàng cướp sạch tiền của bọn cướp sao, tốt lắm, lại làm việc cũ, lần này hắn rất vinh dự được làm thành viên, thật là tốt.
Đại tẩu yên tâm, ta nhất định đào sâu ba thước, đem tất cả vật có thể cầm lấy đi, tuyệt không để lại nửa lạng bạc vụn!
Long Thiên Thần dùng giọng thật nghiêm túc nói. (TC:cười lăn lộn)
Ừ đi đi! Hai người chúng ta đi trước!
Vân Khê cho hắn ánh mắt khích lệ, sau đó dùng chiếc nhẫn trữ vật thu tất cả Thất Diệp Phong hoa, dẫn Lam Linh Nhi rời đi sòng bạc. Đi luyện chế đan dược cho người của Lam gia, từ đầu đâu cần nhiều Thất Diệp Phong hoa như vậy, bất quá Thất Diệp Phong hoa cũng là thứ tốt, tùy thời dự trữ cũng có hữu ích. Gia chủ Lam gia thấy Vân Khê thắng lợi trở về, nhất thời mừng rỡ, cố ý gọi sẵn một phòng trong nhà trọ để cho nàng dùng luyện chế ra đan dược. Lẽ ra Lam gia bọn họ là thế gia chuyên luyện đan, lần này trúng độc rất hiếm thấy, về thuốc giải độc càng hiếm thấy, người hạ độc chính là biết người của Lam gia không thể luyện chế ra giải dược của độc này, cho nên mới không kiêng kị như thế, bất quá để ngừa vạn nhất, nên mới liên kết với Liễu gia mua toàn bộ Thất Diệp Phong hoa, mục đích là muốn đưa người của Lam gia vào chỗ chết. Vân Khê bất động thanh sắc nhìn mọi người ở đây, khi biết được nàng lấy được Thất Diệp Phong hoa rất nhanh có thể giải độc cho Lam gia người nội gián nhất định sẽ có hành động. Lúc luyện đan, nàng rất cẩn thận.
Lam gia chủ, có thể hay không nói chuyện riêng một chút?
Vân Khê cố ý đem một mình gia chủ Lam gia tách ra mọi người.
Lam gia chủ lúc trước ta nói người hạ độc có liên quan đến Liễu gia thật ra thì cũng không phải hoàn toàn như vậy. Theo lời của Liễu gia mà ta thăm dò được, bọn họ nói người hạ độc là người của Lam gia. Lam gia chủ hãy cẩn thận suy nghĩ lại xem người nào là đáng nghi nhất, người nào khả nghi nhất.
Lam gia chủ nghe vậy, thần sắc kinh ngạc
Làm sao có thể? Ngươi nói trong nội bộ Lam gia có nội gián?
Vân Khê gật đầu
Đúng thế, ta nghĩ Liễu gia cũng không vô duyên vô cớ khích bác như vậy, ta sở dĩ khẳng định còn có một nguyên nhân khác, các ngươi trúng độc thuộc về mạn tính, hơn nữa là lâu dài từ từ tích lũy, bởi vì trong ngày thường dùng liều lượng ít cho nên các ngươi không nhận ra.
Chẳng lẽ là hắn?
Gia chủ lam gia đột nhiên nhớ ra việc gì đó, rồi sau đó rất nhanh phủ định:
Không có khả năng! Hắn cũng trúng độc, hắn không đến nỗi tự hạ độc bản thân đi?
Lam gia chủ, theo lời ngươi, hắn là người nào?
Lam gia chủ nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ không muốn nhắc tới
Phu nhân, chuyện này lão phu sẽ tự mình kiểm chứng, trước khi có chứng cứ chính xác, lão phu không muốn vu oan cho người nào.
Vân Khê thấy ông kiên trì như vậy cũng không nói cái gì nữa.
Phu nhân luyện chế đan dược có cần vật gì đặc thù khác không? Lam gia ta chính là thế gia luyện đan, có nhiều loại dược liệu, mồi lửa cùng dụng cụ, nếu phu nhân cần cứ nói.
Vân Khê suy nghĩ một chút
Chỗ ta thật ra cũng cần một luyện lô tốt cùng một ngọn lửa tinh thuần, như thế sẽ nhanh rất nhiều.
Cái này rất đơn giản! Xin phu nhân chờ một chút.
Gia chủ Lam gia tạm thời rời đi, không bao lâu đem theo một luyện lô trở lại
Này là luyện lô, chính là bảo bối trân quý của Lam gia, dùng nó để luyện đan dược có thể đem đan dược luyện ra rất tốt.
Vân Khê dò xét lò luyện, âm thầm gật đầu, quả nhiên là lò luyện tốt.
Còn cái này, cũng là bảo bối của Lam gia, chính là trên bảng thập đại dị hỏa xếp hạng thứ chín, Địa Hỏa Sí Diễm. Nếu như dùng nó luyện chế đan dược, tất nhiên sẽ được lợi rất nhiều.
Thử một thanh âm vang lên, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện. Vân Khê hai mắt mở lớn, không khỏi hô nhỏ ra tiếng:
Thì ra đây chính là trong thập đại dị hỏa, xếp thứ chín Địa Hỏa Sí Diễm? Thật tốt quá.
Nếu như Tiểu Bạch thấy nó, không chừng lại nhịn không được mà nuốt chửng. Chẳng qua… cái này bất quá dù sao cũng là của người ta, nàng cũng không nên nhân lúc cháy nhà mà hôi của đi? Trên trán có một chút mâu thuẫn cùng suy nghĩ. Gia chủ Lam gia bực nào khôn khéo, hắn am hiểu quan sát sắc mặt, mới vừa thấy lò luyện bảo bối của nhà mình, nàng trên căn bản chưa có quá nhiều vẻ ngạc nhiên, song sau khi lộ ra Địa Hỏa Sí Diễm thần sắc của nàng lập tức thay đổi. Nếu như vậy mà hắn không phát hiện ra tâm tư của nàng, vậy hắn đã sống vài thập niên qua thực sự là sống uổng phí rồi..
Nếu phu nhân thích, lão phu liền làm chủ, đem Địa Hỏa Sí Diễm tặng cho phu nhân, coi như cảm tạ ân cứu mạng.
Vân khê tâm thần vừa động, cũng không khách khí cùng hắn, thừa nhận tình của hắn, nhiều nhất ngày sau Lam gia có chuyện gì, nàng nhất định ra tay giúp đỡ. Nếu làm bộ khước từ thì lại có vẻ làm kiêu.
Đa tạ Lam gia chủ!
Lam gia chủ hiểu ý cười một tiếng:
Vậy thì không quấy rầy phu nhân luyện chế đan dược, có gì cần phu nhân cứ việc phân phó.
Lấy một mồi lửa đổi lấy tánh mạng mọi người Lam gia, rất đáng! Cho nên hắn không có đau lòng. Đang muốn dời đi, đột nghiên nghe được Vân Khê dò hỏi
Lam gia chủ, lệnh công tử Lam Mộ Hiên đâu? Làm sao không thấy hắn cùng các người chung một chỗ?
Phu nhân biết tiểu nhi?
Lam gia chủ dừng lại cước bộ, thật kinh ngạc. Vân Khê cũng không che giấu, thẳng thắn nói
Không dối gạt Lam gia chủ, lệnh công tử Lam Mộ Hiên là đệ tử của ta.
Lam gia chủ kinh ngạc, không thể tin được nàng còn trẻ như vậy mà đã thu nhận đồ đệ, huống chi đồ đệ kia lại là ngốc tử của mình. Con mình tính tình như thế nào, hắn ít nhiều hiểu, nhi tử mặc dù chậm chạp đơn thuần, nhưng rất ít phục người, nếu hắn có thể bái cô nương này làm sư phụ, có thể thấy được cô nương này có công phu luyện đan đích thực. Hắn thầm yên lòng, nghĩ nàng nhất định có thể luyện chế đan dược, giải độc cho mọi người Lam gia.
Vậy thật là trùng hợp! Sao phu nhân không nói sớm? Là lão phu trậm trễ.
Vân Khê cười lắc đầu
Lam gia chủ khách khí, ta sở dĩ xuất thủ tương trợ, cũng vì ngài là phụ thân của Mộ Hiên, ta không dám nói mình nhiều lòng nghĩa hiệp, ta cũng chưa bao giờ nói mình là đại hiệp giúp người, ta có chủ ý của ta, chỉ cần thân nhân hay bằng hữu của ta gặp nạn, ta liền dốc toàn lực, tuyệt không chối từ. Vì vậy Lam gia chủ không cần khách khí với ta, coi ta là người bình thường được rồi.
Lam gia chủ tâm thần khẽ động, lời của nàng làm cho hắn hiểu nàng thêm một chút. Lúc trước hắn cảm thấy nàng rất lãnh đạm, không giống với Long Thiên Thần có lòng nhiệt tình, cho nên tâm tư hắn đối với nàng có chút kính sợ, mà bây giờ sau khi nói chuyện, hắn bỗng thấy nàng càng thêm chân thật. Thế gian này nhiều chuyện thị phi như cát vàng trong sa mạc đến cũng không hết, ai có thể đếm hết được? Cho dù trước mặt có người gần chết nàng cũng không có nghĩa vụ cứu giúp, cho nên, bọn họ là may mắn, làm cho nàng có lý do để cứu. Cõi đời này quân tử có rất nhiều, ngoài mặt nhìn rất trượng nghĩa, lúc vô sự, bọn họ không chút do dự tỏ ra hảo tâm, nhưng đến khi thật sự gặp chuyện sống chết, bọn họ bỏ chạy trối chết, bởi vì danh tiếng so với tính mạng thì tính mạng quan trọng hơn. Nàng cùng những người đó không giống nhau, ngày thường thoạt nhìn rất lạnh lùng, còn có chút bất cần tình người, song một khi nàng nhận định người nào, cho dù bỏ cả tính mạng nàng nhất định sẽ cứu giúp, bởi vì trong lòng nàng, giao tình giữa người với người còn quan trọng hơn tính mạng. Trong lòng không khỏi đánh giá nàng. Vân Khê làm sao biết tâm tình của hắn
Mộ Hiên ngày trước từng làm khách trong nhà ta, sau nhận được thư nhà, nói là trong nhà có chuyện phát sinh, liền đem hắn gọi về Lam gia. Lẽ ra hắn sớm đã tới Lam gia, vì sao bây giờ không ở cùng các ngươi?
Lam gia chủ thần sắc khẽ biến, lo lắng
Không sai, lão phu đã từng truyền thư cho hắn, kêu hắn lập tức quay về Lam gia, nhưng trước khi Lam gia xảy ra chuyện, lão phu chưa từng thấy tiểu nhi về nhà, không lẽ giữa đường tiểu nhi đã xảy ra chuyện?
Không chỉ hắn lo lắng, mi tâm Vân Khê cũng nhíu lại căng thẳng, đoàn người Lam Mộ Hiên rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ? Nói xong mấy câu, Lam gia chủ ảm đạm rời đi, Vân Khê tĩnh tâm lại chuyên chú luyện chế đan dược. Luyện chế đan dược này mất mấy canh giờ, trong lúc này Long Thiên Thần ra vào mấy lần báo lại thành tích cướp sạch sòng bạc cùng với việc xử lý người Liễu gia, hiện tại Vân Khê không có thời gian để ý tới mấy thứ này, cũng không để ý chuyện sòng bài Kim Câu, người Liễu gia ở đó chẳng qua chỉ là tôm tép, đối với Liễu gia không có gì ảnh hưởng quá lớn. Một canh giờ nữa lại trôi qua, bóng đêm ngày càng sâu. Bên trong gian phòng, ngọn lửa Địa Hỏa Sí Diễm không ngừng thoát ra chiếu sáng cả căn phòng, đem bóng nàng in lên cửa sổ, người ngoài nhìn vào có thể thấy rõ nhất cử nhất động của nàng trong phòng. Trong không khí, có sát khí tiến tới gần. Ánh mắt Vân Khê lóe lên, động tác trong tay vẫn như cũ. Rốt cuộc cũng lộ diện? Nội gián núp trong Lam gia, vẫn không nhịn nổi hành động. Hưu Thanh quang chớp động, một mũi tên xuyên qua cửa sổ, hướng người trong gian phòng bay tới.
A!
Bên trong gian phòng vang lên tiếng kêu thất thanh, bóng người từ từ ngã xuống. Cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân nhỏ tiến vào. Vân Khê giả bộ trúng tên, té trên mặt đất, đưa lưng hướng về phía cửa ngừng thở, chỉ đợi bóng người đến gần, nàng sẽ nhanh chóng ra tay bắt lại. Lúc này, từ ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất khoan khoái, không có bất kỳ che dấu nào.
Đại tẩu, ngươi nhất định mệt chết rồi? Ta tự làm chút điểm tâm, ngươi ăn trước đi.
Lam Linh Nhi thấy cửa phòng mở ra, liền cầm điểm tâm tùy tiện tiến vào. Bỗng nhiên trước mắt một đạo bóng đen hiện ra, vừa vặn đụng phải nàng, làm điểm tâm trong tan nàng bay hết ra khỏi đĩa, chính mình cũng bay hướng ra lên trời (nàng này bị đụng văng bay lên bay theo chiều gió ^^, sao nhẹ cân vầy)
A! Có thích khách!
Lam Linh Nhi thấy hắc y nhân thoát đi, bất tri bất giác, lớn tiếng hô lên. Vân Khê từ dưới đất nhảy lên, không ngờ tới thời khắc mấu chốt bị Lam Linh Nhi phá hỏng hết đại kế. Nàng hướng ngoài cửa vọt ra vốn định đuổi theo bắt gian tế lại, song nghĩ đến mình đang luyện chế đan dược nên vội dừng lại. Đan dược vất vả luyện đến thời khắc quan trọng, nếu lúc này rời đi thì là bỏ dở giữa chừng. Hay là đem đam dược luyện xong, giải độc trên người Lam gia bọn họ rồi tính tiếp. Về phần nội gián sớm muộn gì cũng xuất hiện, nhất thời không cần vội. Vân Khê đi lên trước, kéo Lam Linh Nhi đứng lên, gặp bộ dáng sợ hãi của nàng, cũng không nhấn tâm trách mắng.
Ngươi vừa rồi có thấy hình dáng của hắn không?
Lam Linh Nhi lắc đầu, nuốt nước miếng
Hắn mặc áo đen che mặt, ta không nhìn thấy rõ hình dáng của hắn. Đại tẩu, ngươi không sao chứ? Hắn có làm tổn thương ngươi không?
Không có chuyện gì, ta sớm đã có phòng bị!
Vân Khê đưa tay, trong tay nàng lúc này đang kẹp một mũi tên có màu sắc đặc thù. Nàng vừa ngửi liền biết phía trong có kịch độc, may mà là nàng, đổi lại người khác chỉ sợ trúng tên liền bỏ mạng. Nội gián thủ đoạn thật độc ác, nàng bất quá chỉ là người luyện đan dược, lại cũng muốn giết. Nàng thề nhất định phải bắt được người này! ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫ Pk: là một hình thức đấu đổi kháng. Tiểu Chi: Không biết Tiểu Hiên của ta có sao hk nữa…..