Q.4 - Chương 106: Hoa Oánh Oánh Dò Xét
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 3784 chữ
- 2020-05-09 07:34:28
Số từ: 3779
Nguồn: tamvunguyetlau
Hách Liên Tử Ngữ đứng ngoài cửa khách điếm chờ đợi đã lâu, lại không thấy đệ đệ của mình đi ra ngoài, trong lòng rất là lo lắng. Đang muốn tiến lên hỏi thăm lần nữa, đúng lúc này, bắt gặp Hách Liên Tử Ngọc từ bên trong đi ra, vẻ mặt hớn hở, tâm tình vui sướng.
Tử Ngọc, bọn họ có làm gì đệ không?
Tỷ, tỷ đang lo lắng cái gì chứ? Hoa cô nương đối với đệ rất tốt, nàng không làm gì ta đâu.
Hắn giơ tay lên, hít sâu bàn tay mình, trên đó còn lưu lại hương thơm của nàng, hắn không nỡ rửa đi.
Rốt cuộc, các ngươi nói cái gì với nhau?
Hách Liên Tử Ngữ nhìn thấy độ cổ quái của đệ đệ mình, không nhịn được hỏi.
Chúng ta……… cũng không có nói cái gì hết, chính là tùy tiện trò chuyện một chút thôi.
Hách Liên Tử Ngọc không dám nói thật với tỷ tỷ, bởi vì hắn mình cũng biết mình tiết lộ tin tức nhiều lắm, cả những điều không nên nói, hắn nói tất cả, nhưng sao có thể trách hắn? Đối mặt với người trong lòng của mình, hắn hận không được tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (không biết thì không nói, biết thì sẽ nói hết), sao có thể để ý nói cái gì, không nói cái gì chứ? (TM: ta ghét tên này =’=)
Tỷ, tỷ cần phải trông chừng Long Thiên Thần, đừng có làm cho hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Hoa Oánh Oánh đã hỏi đệ về tin tức của hắn, rõ ràng là có ý tứ đối với hắn……. Đương nhiên, ta chưa có nói với nàng chuyện của tỷ và hắn, ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ tỷ, vì hạnh phúc của tỷ, tỷ nhất định phải nắm bắt tâm của hắn, hảo hảo trông chừng hắn.
Hách Liên Tử Ngữ chán nản cúi đầu, thở dài mấy tiếng sau đó nói:
Tử Ngọc, sau này, đệ cùng với hắn có thể cùng nhau ngày ngày gặp mặt hay không? Nếu sau này tỷ tỷ thật gả cho hắn, hắn sẻ là tỷ phu của đệ, để với hắn nếu không thể cùng nhau chung sống, tỷ tỷ bị kẹp ở giữa sẽ rất khó đối đãi.
Đệ không cần đâu! Một chút đệ cũng không thích hắn! Đệ chịu ở chung một chỗ vối hắn, cũng là nhượng bộ lắm rồi. Hắn có thân phận gì chứ? Bất quá cũng chỉ là một dã chủng bị trục xuất của Long gia mà thôi, làm sao có thể xứng đôi với thiên kim tiểu thư của gia tộc Hách Liên đây.
Tử Ngọc! Không cho đệ nói với hắn như vậy!
Hách Liên Tử Ngữ xụ mặt xuống, hướng hắn quát. Hách Liên Tử Ngọc chép miệng, bộ dạng ủy khuất, hô hô nói:
Tỷ, tỷ vì hắn mà quát đệ! Tỷ bây giờ cũng không để ý đến đệ nữa rồi! Nếu là như vậy, ta không bằng đi chết đi!
Hách Liên Tử Ngữ mới vừa cứng rắn, nghe hắn nói như thế, liền mềm lòng, bất đắc dĩ than nhẹ:
Được rồi, là tỷ tỷ không đúng, sau này tỷ tỷ sẽ không quát đệ nữa
.
Đây mới là tỷ tỷ tốt của đệ!
Sắc mặt Hách Liên Tử Ngọc từ từ chuyển tốt hơn, hắn ôm Hách Liên Tử Ngữ, cười đến ngây ngô rực rỡ.
Đi thôi. Chúng ta cần phải trở về.
Hách Liên Tử Ngữ đối với đệ đệ vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Tỷ đệ hai người mới rời đi không lâu, khách san Hồng Phong tiếp đón một khách nhân mới, nàng là trực tiếp trèo tường àm vào, căn bản là không kinh động đến bọn thủ vệ canh ngoài cửa.
Oánh Oánh, tiểu nữ nhân ngươi a, càng ngày càng phong lưu; ngay cả một tiểu đệ đệ cũng không bỏ qua?
Mi tâm Hoa Oánh Oánh nhăn lại, sau đó từ trên giường đứng dậy, từ từ nở nụ cười:
Ta tưởng là ai đây, nguyên lai là Vân Tiên Tử đại giá quang lâm, không có từ xa đón tiếp.
Ở trước mắt của nàng, bạch y nữ tữ nhẹ nhàng mà đến, khí chất văn hoa.
Sau này đừng gọi là Vân Tiên Tử nữa, ta đã không còn là Vân Tiên Tử của Vạn Hoàng học viện, ngươi gọi tên của ta Vân Tranh là được rồi.
Tại sao? Ngươi ở Vạn Hoàng học viện gặp chuyện gì không tốt hay sao?
Hoa Oánh Oánh nhìn sắc mặt đối phương không được tốt lắm, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc. Lúc trước, các nàng cũng không có quan hệ, cho dù là đối thủ trong lúc thi đấu, nhân lúc tham gia thi đấu các nàng cũng có cơ hội cùng nhau gặp mặt nói chuyện.
Hừ, Vạn Hoàng học viện? Ta đã sớm rời bỏ. Có con tiện nhân kia ở đó, cho dù là Viện trưởng Vạn Hoàng học viện tự mình van xin ta trở về, ta cũng không cần.
Vân Tranh tức giận nói.
Mau nói cho ta biết, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ hứng thú của Hoa Oánh Oánh đều bị nàng khơi màu, hỏi tới tấp.
Từ khi con tiện nhân kia tới Vạn Hoàng học viện bắt đầu nói đến………..
Vân Tranh âm trầm, đem những chuyện phát sinh ở Vạn Hoàng học viện toàn bộ nói hết, trong giọng nói tràn đầy tức giận. Hoa Oánh Oánh vừa nghe, ánh mắt không có dao động, tính toàn liên tục:
Ngươi nói nữ nhân kia cũng là họ Vân, cũng là người trong Vân tộc?
Hiện tại, ả không phải là người của Vân tộc, ta đoán ả rất có thể là tộc người cấm kỵ trong Vân tộc, bởi vì trong tay ả có Kinh Hồng kiếm pháp đã thất truyền từ lâu, điểm này rất là khả nghi. Đáng tiếc, ta bây giờ không thể nắm giữ căn cứ chính xác, nếu không, ả chắc chắn sẽ bị toàn Vân tộc công khai đuổi giết, sẽ không chốn dung thân trên Long Tường đại lục.
Vân Tranh âm tàn nói.
Ha ha, sợ là nữ nhân kia rất xinh đẹp, cho nên ngươi mới ghen ghét ả như thế?
Hoa Oánh Oánh cười đến phong tao quyến rũ, lại nhu nhược mảnh mai. Một câu nói của nàng, kích thích Vân Tranh, làm cho ả càng thêm kích động:
Ả xinh đẹp? Những người khác đúng là không có mắt! Bàn về gia thế, bàn về thiên phú, bàn về dung mạo, bàn về tu dưỡng, bàn về huyết thống, ta đều hơn ả. Ả mọi thứ không bằng ta, chẳng qua là vận khí tốt hơn chút ít, so với ta biết hắn trước một bước mà thôi.
Hắn? Hắn là ai?
Hoa Oánh Oánh giảo hoạt cười một tiếng, tinh chuẩn bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của nàng. Vân Tranh đang tức giận bỗng chốc mặt hồng, tức giận trợn mắt nhìn đối phương:
Không đứng đắn! Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi.
Hoa Oánh Oánh từ từ ngừng cười, không chút để ý nói:
Được rồi! Không đùa ngươi nữa, xem bộ dạng của ngươi như vậy, là muốn tìm cơ hội dạy dỗ tiện nhân kia sao?
Không tệ! Ả rất nhanh sẽ tới Thiên Long Thành, tham gia tỷ võ lần này, ta cùng ả ở đây sẽ gặp mặt, Huyền giai của ta đã tăng lên tới Huyền tôn tam phẩm, ta muốn thông qua trận thi đấu lần này, đánh bại ả, giết ả!
Huyền tôn tam phẩm?! Ngươi cũng tấn chức thăng đến Huyền tôn tam phẩm rồi sao?
Ánh mắt Hoa Oánh Oánh trở nên sắc bén, nhìn từ trên xuống dưới, mới vừa rồi không có cảm giác được, nguyên lai là đối phương có ý che giấu.
Ngươi cũng là Huyền tôn tam phẩm rồi hả?
Vân Tranh giờ phút này cũng cảm giác ra khí tức trên thân đối phương, hơi giật mình, thì ra là các nàng ngoài miệng tuy là tỷ muội tương xứng, nhưng trong cũng là phòng bị lẫn nhau.
Oánh Oánh, ngươi yên tâm, mục tiêu của ta là tiện nhân kia, tuyệt đối sẽ không đối đầu với ngươi, cho nên sau này chúng ta cũng không cần giấu diếm cái gì. Ta có thể cam đoan với ngươi, một khi ta diệt tiện nhân kia, đối với Vân tộc lập được nhiều công lao, đến khi Vân tộc cho phép, ta nhất định sẽ không quên hôm nay ngươi đã giúp đỡ ta.
Hoa Oánh Oánh đáy mắt u quang lưu chuyển, nàng suy nghĩ, mỉm cười nói:
Tốt, ngươi nói đi, muốn ta làm gì để giúp đỡ ngươi?
Vân Tranh kiên định nói:
Ngươi đưa cho ta một bản danh sách các tuyển thủ dự thi, ta muốn lấy thân phận là đệ tử của học viện Kim Sư tiến ra thi đấu
. Hoa Oánh Oánh nắm chặt hai tay, suy tư chốc lát, gật đầu nói:
Tốt! Bất quá ngươi phải giả dạng thành dáng vẻ của một trong số các cao thủ của ta, ta không muốn học viện Kim Sư phải rước lấy hậu họa.
Có thể!
Hai người nắm tay của nhau, thành giao.
Đúng rồi, ngươi mới vừa nói nữ nhân kia xuất hiện rất là kỳ hoặc, giống như là từ người địa phương khác tới phải không? Nếu là như thế làm cho ta nghĩ tới một người khác, có lẽ chúng ta có thể từ trên người hắn hạ thủ, tìm ra sơ hở.
Hoa Oánh Oánh hí mắt nói, khóe môi khẽ cong lên.
Là người nào?
Vân Tranh hỏi.
Một nam nhân rất tuấn tú, khả ái, ha ha…………
Hoa Oánh Oánh không giữ một chút hình tượng cười phóng đãng lên, làm cho người ta liên tưởng đến chuyện mập mờ. Vân Tranh tranh đuôi lông mày run, bất đắc dĩ lắc đầu, biết bạn tốt bệnh phong lưu háo sắc lại tái phát, mỗi lần thấy nam nhân tuấn tú, sẽ không bỏ qua.
Tử Ngữ, nàng mở cửa ra, là ta!
Tử Ngữ, nàng không sao chớ? Đi ra ngoài gặp ta một chút được không?
Tử Ngữ......
Không được vào phòng, tâm tình Long Thiên Thần tối tăm. Đến bây giờ hắn cũng không hiểu, đến tột cùng mình làm sai cái gì, tại sao Tử Ngữ lại tức giận hắn chứ, không chịu mở cửa gặp hắn. Lòng của nữ nhân, đôi khi hắn thật khó có thể hiểu. Tùy ý đi dạo ở trong sân, hắn vừa than thở, vừa nghĩ lại những chuyện phát sinh hôm nay. Trong lúc bất chợt nghe thấy được trong không khí bay tới một trận Kì Hương, trên người các cô gái mới có, hắn tâm thần rùng mình, không khỏi nắm chặc bội kiếm bên hông, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.
Ha ha...... Chớ khẩn trương, ta chỉ là tới tìm chàng trò chuyện.
Hoàng y nữ tử từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, kèm theo động tác của nàng, trừ tiếng cười dễ nghe, còn có hai chân đeo lục lạc phát ta thanh âm réo rắc.
Là ngươi?
Long Thiên Thần nhận ra đối phương, chính là nữ tử ngồi trên con sử tử ở cửa thành, lông mày anh tuấn nhẹ chau lại, đến tột cùng không biết đối phương có ý gì.
Chàng còn nhớ ta?
Hoa Oánh Oánh điểm mũi chân, vòng quanh quanh người hắn quay một vòng, đôi mắt đẹp lưu chuyển trong đó đều là xem xét, đánh giá, rõ ràng mà không che dấu chút nào.
Ta cũng nhớ chàng! Chàng tên là Long Thiên Thần, là người của Long gia, nhưng là từ nhỏ lớn lên ở Ngạo Thiên đại lục, ta nói đúng phải không?
Làm sao ngươi biết?
Long Thiên Thần kinh ngạc, ý thức được mình thổ lộ thực sự chân tướng, hắn vội vàng ho nhẹ che dấu,
Ngươi nghe ai người nói nhảm thế? Ta không có sống ở Ngạo Thiên đại lục!
Đại ca đã phân phó, tất cả mọi chuyện liên quan đến Ngạo Thiên đại lục nhất định không được nhắc ở trước mặt người khác, để tránh mang đến vô số phiền toái không nên có.
Ha ha...... Chàng thật đáng yêu!
Hoa Oánh Oánh nhìn thần sắc hoảng sợ của hắn, cười đến run rẩy cả người. Long Thiên Thần liếc nàng mấy lần, nhìn nàng cười giống như người điên, thật sự là không dám khen tặng. Rốt cuộc chỗ nào của hắn buồn cười, nơi nào đáng yêu? Hắn là người nam nhân, không nên dùng hai chữ khả ái này để hình dung nam nhân có được hay không?
Rốt cuộc ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này là chỗ ở riêng, không phải nơi ngươi muốn tới liền tới, muốn đi liền đi.
Long Thiên Thần tức giận nói. Hoa Oánh Oánh hơi thu lại ý cười:
Được rồi, ta sẽ nói vào việc chính. Ta có một người bằng hữu đến từ Vạn Hoàng học viện, ở đây nàng kết giao được một hảo tỷ muội, hảo tỷ muội này hướng ta giúp nàng hỗ trợ tìm một người quen. Ta nghe nàng miêu tả, phát giác được người này rất quen, cho nên ta mới tới đây hỏi một chút, ngươi có phải biết người này hay không?
Vạn Hoàng học viện?
Long Thiên Thần cảnh giác nhìn đối phương, không dám tin tưởng nàng, đáy lòng liên tưởng đến đại tẩu. Y theo Dạ Hàn Tinh cùng Tiểu Tĩnh chứng kiến trước mắt, đại tẩu phải xuất hiện ở vùng phụ cận Vạn Hoàng học viện chứ, chẳng lẽ bằng hữu của nàng biết đại tẩu? Hoa Oánh Oánh liếc hắn một cái, giả bộ như thầm nghĩ:
Người bằng hữu tốt tỷ muội họ Vân, cũng là người của Vân tộc, nghe nói cùng ngươi giống nhau, từ Ngạo Thiên đại lục tới được......
Thật?
Long Thiên Thần bật thốt lên, ngay từ đầu không nghĩ tới đây là một bẫy rập, vội hỏi,
Nàng kia tên gọi là gì?
Nàng gọi...... Vân Khê.
Hoa Oánh Oánh thấy thần sắc trên mặt Long Thiên Thần biến hóa, trong tươi cười nhiều mấy quỷ dị. Long Thiên Thần đã ở thật chặc địa ngó chừng nàng xem.
Vân Khê? Ta không biết người này, ta biết một người cũng mang họ Vân, nhưng nàng không phải là Vân Khê. Xem ra vị cô nương mà ngươi nói không phải là người mà ta biết.
Long Thiên Thần tiếc hận lắc đầu. Phản ứng trả lời của Long Thiên Thần khác xa suy nghĩ của Hoa Oánh Oánh, nhìn đến phản ứng của hắn lúc trước, nàng có thể khẳng định,hắn cùng với cái ả tiện nhân trong miệng Vân Tiên Tử nói đến nhất định có quan hệ đặc biệt. Dưới đáy lòng nàng hiện lên vô số tính toán, nhưng ai biết Long Thiên Thần phủ định hết thảy mọi đáp án của nàng, thật là ngoài ý muốn của Hoa Oánh Oánh.
Thực sự là ngươi không biết nàng?
Không biết!
Long Thiên Thần lắc đầu, trong lòng âm thầm may mắn cho mình thật là cơ trí, không tiếc lộ tin tức mình đến từ Ngạo Thiên đại lục, nếu hắn đem chuyện của đại tẩu nói ra, thì thật là ngu xuẩn, biết đâu lại gây ra hậu họa. Nhìn ánh mắt của đối phương, hắn càng thêm khẳng định, nàng đang dò xét thông tin từ hắn, phải âm thầm phòng bị. Chẳng lẽ, nữ nhân kia không phải đến từ Ngạo Thiên đại lục? Vậy nàng từ nơi nào đến chứ? Nghi ngờ trong lòng Hoa Oánh Oánh càng ngày càng lớn, ngoài mặt thì toát ra thần sắc tiếc hận:
Vậy thì thật là đáng tiếc, nhưng nếu các người biết nhau, có lẽ ta có thể nói cho chàng biết một chút tin tức về người bằng hữu Vân Khê.
Ngươi nói vị bằng hữu kia đang tìm người hay sao? Thân nhân, bằng hữu hay là người yêu?
Long Thiên Thần tùy tiện hỏi, nhưng trong lòng có chút do dự, có muốn từ đối phương tìm ra một chút manh mối liên quan đến đại tẩu hay không?
Tìm bằng hữu………
Hoa Oánh Oánh tùy tiện nói.
A……………..Thì ra là vậy.
Đáy lòng Long Thiên Thần hừ lạnh, càng thêm khẳng định nói phương là đang nói dối, nếu thật đại tẩu muốn tìm người, nhất định là tìm đại ca hoặc là Tiểu Mặc, vô luận như thế nào cũng không tìm bằng hữu. Đến tột cùng nữ nhân này có ý gì? Vì sao luôn quản lời nói của hắn?
Hoa cô nương hơn nửa đêm mới đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện này? Nếu đã nói chuyện xong, vậy thỉnh Hoa cô nương trở về.
Chàng đuổi ta đi?
Hoa Oánh Oánh kích động hạ đuôi lông mày, giẫm mạnh bước đi, một tay khoác lên đầu vai Long Thiên Thần, hướng hắn phóng mị nhãn:
Đêm hôm khuya khoắt, người ta chính là đặc biệt vì chàng mà đến, chàng nhìn đi, ngay cả giầy ta cũng chưa kịp mang, giờ đau chân quá, sao chàng còn nhẫn tâm đuổi ta đi?
Long Thiên Thần lui về sao mấy bước, khóe mắt run rẩy, cả người đều nổi tầng tầng da gà. Ngươi không mang giầy, liên quan gì đến ta?
Hoa cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh ngươi tự trọng!
Hoa Oánh Oánh hé miệng cười khẽ, bước lại phía hắn, lần này cả người như không có xương dựa vào trước ngực của hắn, thanh âm mềm mại, nhỏ nhẹ nói:
Nam nữ thụ thụ bất thân, đó là chuyện của những kẻ mọt sách, chúng ta đều là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.
Thần Thần, chàng biết không, lúc ban ngày khi ta vừa mới gặp chàngi ở trên đường, ta đối với chàng nhớ mãi không quên. Chàng hại ta cơm nước không màng, chàng nói đi chàng muốn ta như thế nào đây?’ Tay của nàng kéo lấy cổ áo của Long Thiên Thần, khiến cho Long Thiên Thần muốn trốn cũng trốn không được. Thần Thần? Cả người Long Thiên Thần đều nổi da gà, không biết phủi xuống được bao nhiêu cân. Cúi đầu nhìn nữ nhân giả bộ này, chỉ cảm thấy ở thế gian này nữ nhân thật đáng sợ a, so sánh với đại tẩu nữ nhân này còn đáng sợ hơn, thế giới này quá đen tối.
Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mau buông ta ra, tránh xa một chút! Nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Long Thiên Thần kéo tay nàng ra, muốn đẩy nàng ra, lại phát hiện đối phương càng dán chặt hắn hơn, đến cuối cùng cả người của nàng đều dán chặt lên người của hắn, cùng một người không xương quả thật rất đúng.
Ha ha……….. thực lực của ta là Huyền tôn tam phẩm, nhìn ngươi nhiều lắm cũng là Mặc huyền trung giai, ngươi nói thử xem, ngươi đối với ta không khách khí như thế nào?
Hoa Oánh Oánh nhìn gương mặt tuấn tú ảo não của hắn, tâm tình phi thường tốt.
Ta………..
Long Thiên Thần vừa định trách cứ nàng, tình cờ ngẩng lên, hắn thấy được cách đó không xa có hai người đang đứng, ánh mắt phẩn nộ nhìn hắn. Đầu óc của hắn nhất thời nổ tung, hắn không muốn nhìn qua bên đó, nhưng vẫy nhìn, trong chốt lát trở nên mờ ảo.
Tữ Ngữ……….
Hai người đứng đó, không phải ai khác, chính là tỷ đệ Hách Liên Tử Ngữ. Hai tay Hách Liên Tử Ngữ che miệng lại, không thể tin được những gì mình đã thấy, hắn cùng con yêu nữ kia ở chung một chỗ, hơn nữa còn là tư thái chung đụng thật là mờ ám………
Long Thiên Thần, ta hận ngươi!
Hách Liên Tử Ngữ che mặt xoay người lại, hướng cửa lớn chạy đi.
Tỷ…………..
Hách Liên Tử Ngọc quay đầu lại nhìn Hoa Oánh Oánh, sau đó chạy đuổi theo sau tỷ tỷ hắn.
Tử Ngữ………….
Long thiên Thần nóng nảy, muốn đuổi theo nàng, lại bị hai tay Hoa Oánh Oánh nắm cổ áo của hắn.
Chàng muốn đi đâu chứ? Ả có đẹp bằng ta không? Có võ công cao cường bằng ta không? Chàng chọn ả, còn không bằng chọn ta! Chỉ cần chàng đi theo ta ở chung một chỗ, ta đảm bảo chàng……………..
Hoa Oánh Oánh nói con chưa hết, đột nhiên Long Thiên Thần rống to, quát bảo nàng im miệng:
Ngươi câm miệng lại cho ta! Ngươi ở trong mắt của ta, cũng không bằng một sợi tóc của nàng!
Thừa dịp Hoa Oánh Oánh thất thần, Long Thiên Thần đẩy nàng ra, chạy nhanh đuổi theo Hách Liên Tử Ngữ. Một sợi tóc của nàng cũng không bằng? Hoa Oánh Oánh bị những lời nói của hắn kích động, trước ngực không ngừng phập phồng, hai mắt phát ra ánh sáng tàn nhẫn:
Long Thiên Thần, ngươi khá lắm! Hoa Oánh Oánh ta nếu không thể chinh phục được ngươi, ta liền từ bỏ họ Hoa!
Ngoài cửa, Hách Liên Tử Ngữ chạy không được bao lâu, đột nhiên phía sau cổ tê rần, trước mặt nàng tối sầm, mất đi tri giác. Hách Liên Tử Ngọc cùng Long Thiên Thần lần lượt từ cửa chính chạy tới, một chút nàng cũng không phát hiện,
Thà rằng giết oan một người, cũng không bỏ qua một mạng! Bất kể ngươi có cùng tiện nhân kia có quan hệ hay không, coi như ngươi xui xẻo.
Một trận tiếng cười tàn nhẫn phát ra từ trên đầu Hách Liên Tử Ngữ.