Q.4 - Chương 156: Vạn Hoàng Chi Hoàng Nhận Chủ


Số từ: 4414
Nguồn: tamvunguyetlau
Tiểu Phượng Phượng vây quanh tiểu bảo bối, hai mắt nó chuyển qua chuyển lại, tinh tế nhìn tiểu bảo bảo nghiên cứu. Bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nó sáng lên, gật đầu như mổ thóc
Đúng rồi, tiểu bảo bảo có phải đói bụng hay không, cho nên vẫn cắn ngón tay nhỏ bé? Bé chờ a, ta lập tức đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho bé.
Tiểu Phượng Phượng rất hưng phấn, tự khen mình thông minh nhất, vấn đề khó khăn như vậy, đến chỗ nó liền giải quyết dễ dàng ngay lập tức, chẳng lẽ nó còn không thông minh sao? Hấp tấp chạy đi, rồi hấp tấp chạy lại. Qua vài lần, tiểu Phượng Phượng mang đến rất nhiều linh quả, rất nhiều quả được ném vào trong rổ. Không bao lâu, xung quanh thân thể tiểu bảo bảo liền bị linh quả bao vây, linh quả nhiều màu sắc, đếm không xuể, không quả nào giống quả nào. Tiểu Phượng Phượng nghĩ thầm, không biết tiểu bảo bảo thích vị linh quả nào, cho nên nói lấy mỗi loại linh quả trong sơn cốc một ít, đầu tiên cho tiểu bảo bảo thử, rồi trong đó chọn ra loại mà tiểu bảo bảo thích nhất.
A, muốn cho bé ăn thì phải làm sao đây?
Tiểu Phượng Phượng nhìn tiểu bảo bảo một chút, lại bắt đầu thấy khó khăn rồi, tại sao chiếu cố tiểu bảo bảo lại khó khăn như vậy?
Hi hi, hi hi…
Tiểu bảo bảo nhìn tiểu Phượng Phượng loay hoay xung quanh, nó cười khanh khách không ngừng, vô cùng sung sướng. Cười một hồi, thì lấy bàn tay trong miệng ra, chỉ hướng miệng của tiểu phượng phượng. (NN: nhóc kon nì ghê thịt…..:)))
Hi hi, hi hi ….
Tiểu Phượng Phượng hơi sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ tiểu bảo bảo muốn nó dùng miệng đút cho bé ăn? Tiểu bảo bảo, bé thật là thông minh! Tiểu Phượng phượng cười hắc hắc, mượn miệng chim của nó gắp lên một linh quả, bay đến phía trên tiểu bảo bảo, hướng về phía miệng nhỏ của nàng, đem nước trong quả nhỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Tí tách, tí tách! Tiểu Phượng Phượng tỉ mỉ chăm tiểu bảo bảo, sợ tiểu bảo bảo bị sặc, cho nên rất nhiều nước từ linh quả, nó vắt chầm chậm, cẩn thận từng tí một. Tiểu bảo bảo vển cái miệng nhỏ nhắn lên, nhóp nhép, ăn rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Gương mặt thịt mũm mĩm, vừa cử động phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn đang tạo ra tạp âm, rất là đáng yêu.
Hô—
Tiểu Phượng Phượng đút nước trái cây rất cực khổ, thật vất vả mới đút được ba viên, đã than dài, so với chính nó ăn một trăm viên linh quả còn muốn cực khổ hơn. Không đúng, nếu nó ăn được một trăm viên linh quả mà nói… căn bản không phải là cực khổ, hơn nữa nó ăn rất vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy cực khổ.
Tiểu bảo bảo, như thế nào? Bé rốt cuộc là thích ăn loại linh quả nào? Loại thứ nhất, loại thứ hai hay loại thứ ba?

Thật ra thì ta thích ăn nhất là loại thứ hai, chua pha một chút ngọt, sau khi ăn, cả người cảm thấy thoải mái.

Tiểu bảo bảo, bé có cảm thấy như vậy hay không?
Tiểu Phượng Phượng quay về tiểu bảo bảo lầm bầm làu bầu một hồi lâu, đáng tiếc nó không hiểu ý của tiểu bảo bảo, không khỏi có chút bất tắc dĩ.
Vậy không bằng chúng ta thử lại một chút loại linh quả khác, Nếu như cảm thấy ngon…ngươi cười một cái, nếu không ngon thì ngươi không cười. Quyết định như vậy nha, rống rống—
Tiểu bảo bảo mím cái miệng nhỏ nhắn, còn đang bận rộn tiêu hóa các thứ trong miệng, bên này Tiểu Phượng Phượng lại bắt đâu đút thêm nước linh quả khác, vừa tỉ mỉ vừa nhẫn nại, thật là khó khăn cho tiểu Phượng Phượng vừa lười vừa ham ăn. Cũng không biết trải qua bao lâu, tiểu Phượng Phượng mệt mỏi miệng cũng muốn tê lại rồi, lúc này, tiểu bảo bảo đột nhiên wow một cái khóc lớn.
Tại sao? Tại sao?
Tiểu Phượng Phượng bị dọa sợ, vây quanh tiểu bảo bảo đi tới đi lui.
Oa-oa-
Tiểu bảo bao dùng sức vẫy dụa thân thể, loạn thành một đoàn, vải bọc xung quanh nàng rớt ra một nửa. Đúng lúc đó có một trận gió lạnh thổi qua, tiểu bảo bảo khóc càng lớn tiếng hơn. Tiếng khóc của tiểu bảo bảo ở trong không khí tăng thêm mười phần, lần này, cả sơn cốc đều nghe thấy tiếng khóc trẻ nhỏ, không biết đã quấy nhiễu đến bao nhiêu tiểu động vật. Lá cây xào xạc, bụi cỏ rung rinh, động vật nhỏ sống trong góc của sơn cốc bị kinh động rối rít, bọn chúng thò đầu nhỏ ra, chạy tới nơi có tiếng khóc, đến để xem xét tình huống. Tiểu Phượng Phượng thấy tiểu bảo bảo khóc không ngừng, nó rất là nóng lòng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Tiểu bảo bảo, rốt cuộc bé làm sao vậy? Linh quả không ngon sao? Đừng khóc có được hay không?

Oa—-oa—-
Chẳng những tiểu bảo bảo không dừng lại tiếng khóc, ngược lại còn khóc lớn tiếng hơn, âm thanh oa oa khóc thét, giống như là phát tiết bất mãn của nàng. Sột sột soạt soạt, từ các nơi trong sơn động, các động vật nhỏ lục đục xuất hiện ở nơi phụ cận tảng đá lớn, tò mò nhìn quanh thăm dò.
Chít chít chít…..

Thì thầm….
Các động vật nhỏ ở ngoài nghe thấy, nghị luận rối rít. Tiểu Phượng Phượng sắp bị dọa chết, tại sao tiểu bảo bảo vẫn khóc? Rốt cuộc bé bị làm sao? Nó hận không thể chui vào trong bụng bé, lắng nghe âm thanh trong lòng bé, như vậy nó có thể biết làm sao bé khóc.
Chít chít chít….

Thì thầm….
Các tiểu động vật ngoài cửa cũng bắt đầu thay nó gấp gáp, rối rít vì nó bày mưu tính kế, nó tới mấy lần, mọi người cũng bắt đầu quen thuộc. Khi tuyệt vọng tiểu Phượng Phượng cái gì cũng có thể thử, nghe được giọng nói bọn họ, liền dựng tai lên nghe.
Các ngươi nói có thể nàng ăn nhiều quá tiêu chảy rồi?

Cái gì? Cái gì? Nàng nhớ mẫu thân rồi, cho nên mới khóc?

Ngươi nói cái gì? Nàng bị ta hù?

Các ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Nàng làm sao có thể bị ta hù?
Tiểu Phượng phượng rất căm phẫn, cánh nhỏ khẽ vỗ, tiểu động vật hướng xung quanh chạy tứ tán, liều mạng chạy như điên. Tiểu Phượng Phượng hô hô, thật vất vả mới bình tâm trở lại, nó cực kỳ không thể tiếp nhận là tiểu bảo bảo chán nó, bị nó hù. Nó đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, làm sao mà tiểu bảo bảo bị nó hù đây?
Ừ?
Một trận gió thổi qua, Tiểu Phượng Phượng phảng phất ngửi được mùi gì cổ quái theo gió bay đến chóp mũi nó, nó dùng sức hít hà
Mùi gì lạ quá? Làm sao hôi như vậy a?
Tiểu Phượng Phượng ngửi được mùi từ trên người tiểu bảo bảo, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là tiểu bảo bảo tè ra quần rồi, khó trách lại khóc lớn tiếng như vậy. May là tiểu bảo bảo không phải chán nó, Tiểu Phượng Phượng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cũng phát hiện người tiểu bảo bảo bị lộ ra da thịt non mịn, bị gió lạnh thổi đến biến sắc. Ai nha nha, tim nó hoảng sợ rất nhiều! Tiểu bảo bảo nhất định là đông lạnh. Nó cúi người, lấy mỏ kéo một góc vải vóc, đem cả tấm vải kéo hết ra, rồi lật cái mặt bẩn xuống, đem mặt vải mới bao tiểu bảo bảo lại. Quá trình này mất rất nhiều sức lực, nhưng lại nhận được hiệu quả tốt, tiểu bảo bảo quả nhiên ngưng tiếng khóc, còn hướng phía nó vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, giống như đang biểu lộ ủy khuất của bé, vẫn còn một ít dấu vết nước mắt chưa khô, hai mắt chớp chớp, lóng lánh lóng lánh.
Tiểu bảo bảo, thật xin lỗi, tiểu Phượng Phượng không có kinh nghiệm chăm sóc, để tiểu bảo bảo chịu khổ.

Ai, nếu như ta biết ngươi đang nghĩ gì thì tốt biết mấy, Tiểu Phượng Phượng cũng biết chăm sóc ngươi như thế nào.
Khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Phượng Phượng đủ loại cảm thán, nó chưa bao giờ biết chăm sóc tiểu bảo bảo lại mệt mỏi như vậy. Sau khi bận rộn một hồi, tiểu bảo bảo đã an phận ngủ, Tiểu phượng phượng làm bảo mẫu của tiểu bảo bảo hồi lâu, cũng mệt mỏi đến suy sụp. Mắt thấy màn đêm sắp buông, mang bóng đêm phủ xuống, Tiểu Phượng Phượng ngậm rổ, đem tiểu bảo bảo để tới một chỗ giống như sơn động che gió che mưa. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Phượng Phượng vẫn cảm thấy nên đem tiểu bảo bảo trả lại mẹ ruột của bé đi, nhưng nó không cách nào xác định, hiện tại trong thành có an toàn hay không. Sau khi liên tục suy nghĩ, nó quyết định về thành trước, thăm dò tình hình, sau đó sẽ đem tiểu bảo bảo về. Ừ, nghĩ là làm Sau khi bố trí thỏa đáng cho tiểu bảo bảo, nó rời đi sơn động, bay khỏi sơn cốc, hướng về phía Mạc Thành. Trước khi đi, phòng ngừa tiểu bảo bảo bị lạnh, nó cố ý đốt một đống lửa trong sơn động. Xác định tiểu bảo bảo đã ngủ an ổn, nó mới rời đi. Sơn cốc yên tĩnh, đẹp đẽ mà bình lặng. Sau khi Tiểu Phượng Hoàng rời đi, những động vật khác nhanh chóng kéo nhau đến cửa sơn động, nơi này từ trước đến giờ ít ai lui tới, bọn họ sống ở đây đã nhiều năm, trừ tiểu phượng hoàng là thần thú ngoại lai, còn chưa bao giờ thấy nhân loại đến. Tò mò, bọn chúng một tên tiếp theo một tên, xếp hàng vào sơn động. Nhờ ánh lửa, thấy bộ dáng tiểu bảo bảo ngủ yên ổn trong giỏ, cả đám đều thở nhẹ lại, không dám quấy nhiễu nàng. Có lẽ cũng chỉ có tiểu Phượng Hoàng mới biết được, cuộc sống của những động vật trong sơn cốc và ngoài sơn cốc khác xa nhau, những động vật sống trong sơn cốc này ngày ngày lấy linh quả làm thức ăn, cho nên thể chất bọn chúng so với thể chất động vật khác không giống nhau, hơn nữa bọn họ còn rất thông thái. Tiểu bảo bảo thật đáng yêu nha. Những động vật hàng loạt than thở, trời sanh đối với tiểu bảo bảo có rất nhiều cảm tình tốt. Bên ngoài sơn động, tất tất tác tác, động tĩnh khá lớn, tựa hồ như lại có động vật gì tới gần. Bên trong động, tiểu động vật nghe thấy tiếng, bọn chúng kinh hãi dựng bộ lông lên, nguy rồi, nhất định là đại quái vật tới! Không biết âm thanh kinh hô của con nào, những tiểu động vật khác cũng sợ hãi, lượn vòng vòng quanh giỏ của tiểu bảo bảo đang ngủ yên. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. Nếu như quái vật phát hiện sự tồn tại của tiểu bảo bảo, nó nhất định sẽ ăn nàng. Nếu trong ngày thường tiểu động vật chỉ cần nghe thanh âm của đại quái vật tới gần thì sớm đã tản đi hết, nhưng hôm nay, bọn chúng không lập tức chạy trốn, bởi vì có tiểu bảo bảo ở chỗ này, nếu bọn chúng đi, tiểu bảo bảo sẽ thành thức ăn của đại quái vật mất. Ô ô, thần thú phượng hoàng đại nhân sao còn chưa trở lại đây?
Chít chít chít….

Thì thầm….
Tiểu động vật ở cửa, nhanh chóng thương lượng làm sao bảo vệ tiểu bảo bảo, đáng tiếc, còn không đợi bọn chúng thương lượng ra cách gì, thì một cái bóng khổng lồ nhanh chóng xuất hiện ngay cửa sơn động, ngăn chặn đường rút lui của bọn chúng.
Tê—–
Đầu lưỡi đỏ liền đưa ra, ngửi thấy mùi vị của máu làm cho hưng phấn, hai mắt phát sáng, hướng vị trí của Tiểu bảo bảo đi tới. Oanh! Tiểu động vật trời sanh thấy động vật cường dã, thì rất khó khăn chống đỡ sợ hãi, không dám cùng Huyết Mãng giao đấu chính diện. Trơ mắt nhìn Huyết Mãng tiến lại gần tiểu bảo bảo, bọn chúng lo lắng đề phòng, đồng thời tràn đầy cảm giác sợ hãi, cũng tràn đầy cảm giác chịu tội. Tựa hồ tiểu bảo bảo cũng nhận thấy nguy hiểm, đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, vừa mở mắt ra, bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt màu đỏ của Huyết Mãng. Tiểu bảo bảo trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn thêm lần nữa, nghiêng đầu, chẳng những không sợ, ngược lại nở nụ cười khanh khách. Nụ cười ngây thơ, làm cho người ta động lòng. Huyết Mãng vốn định một ngụm nuốt chửng nàng, bị nàng đột nhiên mở mắt cười mà giật mình, tò mò nghiên cứu nàng, đầu lưỡi đỏ thụt ta thụt vào. Tiểu động vật tụ thành một đống, bọn chúng sợ run, cực kỳ lo lắng. Huyết Mãng đến gần tiểu bảo bảo như thế, nó có thể tùy thời một ngụm nuốt tiểu bảo bảo, bây giờ tình cảnh tiểu bảo bảo lại càng hiểm. Nhưng tựa hồ như nàng không nhận ra được nguy hiểm, lại còn ở một bên cười khanh khách. Tiểu bảo bảo nga, ngươi quá ngây thơ rồi, nó là một tên rất rất rất xấu xa nha! Đỉnh đầu Huyết Mãng không ngừng biến hóa mọi góc độ và phương vị, nó tò mò đồng thời nghiên cứu, tìm kiếm được vị trí tốt nhất, đem nàng một ngụm nuốt chửng. Mùi vị của nàng ngọt ngào như thế, nó đứng từ chỗ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm của nàng, mùi vị của sữa cùng với mùi đặc thù khi mới sinh, đủ làm nó hưng phấn không thôi. Nàng nhất định rất ngon. Nước miếng sềnh sệch từ trong miệng Huyết Mãng chảy ra, nhỏ dọc theo giỏ, tí tách.
Chít chít chít….
Có một tiểu động vật gan lớn, thật sự nhịn không được nữa, chạy ra, hướng về Huyết Mãng khiêu khích. Đỉnh đầu Huyết Mãng vừa di chuyển, ánh mắt lập tức khóa nó lại, đột nhiên vọt mạnh ra phía sau, miệng nó mở to nhìn như chậu máu, một ngụm nuốt vào bụng. Những tiểu động vật khác thấy thế, sợ hải kêu lên rồi nhanh chóng giải tán. Mặc dùng trong lòng bọn chúng cũng thích tiểu bảo bảo, nhưng dù sao tánh mạng bản thân là quan trọng nhất, hơn nữa tận mắt thấy kết quả bi thảm của bạn mình, bọn chúng không dám tiếp tục ở trong động. Chỉ trong chốc lát, tất cả tiểu động vật đều chạy hết, không còn một mống. Bên trong sơn động chỉ còn lại bóng hình khổng lồ của Huyết Mãng và người không biết mình rơi vào hiểm cảnh – tiểu bảo bảo. Đối với những tiểu động vật khác, Huyết Mãng nhìn thấy cũng không có hứng thú, nên không đi ngăn cản bọn chúng, chú ý của nó đang tập trung đến trên người tiểu bảo bảo, miệng nó mở ra khép lại, còn đang tiêu hóa mùi vị thức ăn vừa rồi. So sánh với vật nhỏ trước mắt, hiện tại nó cảm thấy ăn cái gì cũng như nhai sáp nến, chẳng có mùi vị gì. Tiểu phượng hoàng bay ra khỏi sơn cốc, bay tới nửa đường, đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, tựa hồ như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Nó trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng quyết định trở về sơn cốc, dự cảm của nó quả nhiên không sai, nó vừa tiến vào phạm vi sơn cốc, đã nhận ra sơn cốc không bình thường.
Chít chít…

Thì thầm…
Tiểu động vật thấy nó trở lại, bọn chúng hiên ngang chạy tới báo cáo với nó. Không tốt rồi! Đại quái vật tới! Tiểu bảo bảo gặp nguy hiểm rồi! Tiểu Phượng Hoàng vừa nghe nhất thời nóng nảy, hét lên một tiếng. Như một ngôi sao lửa màu vàng, đốt không khí nóng rực, bay về phía sơn động.
A a a, ai cũng không cho tổn thương tiểu bảo bảo!
Huyết Mãng đang muốn há mồm, muốn đem tiểu bảo bảo nuốt vào trong bụng, chợt nghe tiếng la ngoài sơn động truyền đến, nó hơi sững sờ, tiếng la kia vẫn không thể ngăn cản hành động của nó muốn đem tiểu bảo bảo nuốt vào trong bụng. Tiểu phượng hoàng bay đến cửa động, nhìn thấy một màn Huyết Mãng há mồm nuốt tiểu bảo bảo, nó nhanh chóng vọt tới, đáng tiếc là đã chậm một bước, Huyết Mãng đã đem tiểu bảo bảo nuốt vào trong miệng nó.
A a a, ta muốn giết ngươi
Tiểu Phượng Hoàng nổi giận, như một vũ trụ nhỏ bùng nổ. Ngọn lửa màu vàng phía sau nó hừng hực thiêu đốt, gần như muốn đem cả sơn động đều đốt. Nhiệt độ bên trong sơn động nhanh chóng tăng lên. Cũng trong cùng lúc đó, chuyện kỳ dị xảy ra. Trong miệng Huyết Mãng đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng vàng, ầm ầm nổ tung. Kim quang thánh khiết như thần linh đến trái đất, như chúng thần chúc phúc, thần thánh không thể xâm phạm. Một đạo kim quang uy lực to lớn khiến cho Huyết Mãng phải mở miệng nó ra, xa xa phía trong miệng nó. Vốn tiểu bảo bảo đã bị nó nuốt, được màu vàng rực rỡ bao quanh, chậm rãi đáp xuống, một lần nữa trở lại trong giỏ, không bị tổn thương chút nào. Tất cả động tác đánh giết ngừng lại, kinh ngạc nhìn đạo kim quang nổ tung, rồi đột nhiên yếu xuống, cuối cùng biến mất trên ấn ký nguyệt nha trên vai trái tiểu bảo bảo, nó thấy vậy rất sửng sốt, thiếu chút nữa quên phản ứng. Cuối cùng là lực lượng nào thế? Vì sao ngay cả nó đối với ánh sáng thánh quang kia có cảm giác kính sợ. Nó là thần thú vạn hoàng chi hoàng, là thần thú, nhưng cũng bẩm sinh tự động sinh ra cảm giác kinh sợ đối với đạo thánh quang, như nó không thể phản khán. Trên vai tiểu bảo bảo có ấn ký nguyệt nha, còn có tác dụng như vậy? Trong lúc tiểu bảo bảo nguy hiểm nhất, tự động bắn ra lực lượng, cứu tiểu bảo bảo một mạng. Nó cảm thán rất sâu, người thiện lượng tự động có phúc đức. Phanh! Thân thể cao lớn Huyết Mãng bị bắn ngược lại, nặng nề đụng vào vách nham thạch của sơn động, đầu của nó bị kim quang nổ huyết nhục mơ hồ, cứ như vậy mà đi đời nhà ma. Lực lượng vô cùng tức giận của tiểu phượng hoàng, cũng không có nơi nào phát tác. A a, thật thần kỳ nga!
Tiểu bảo bảo bé không sao chứ?
Tiểu phượng hoàng bay đến bên người tiểu bảo bảo, cẩn thận ngó nhìn, lại thấy tiểu bảo bảo mất hứng vặn vẹo uốn éo đầu.
Tiểu bảo bảo thật xin lỗi! Tiểu phượng phượng thiếu chút nữa hại bé bị quái vật ăn, trong lòng tiểu phượng phượng thật khổ sở nha!
Tiểu bảo bảo không nhìn nó, dãy dụa thân thể nhỏ bé, rất không an phận. Trong lòng tiểu phượng hoàng càng thêm đau lòng, nếu vừa rồi nó chậm một chút, sau đó ấn ký trên người tiểu bảo bảo không phát huy thần lực mà nói…. Nàng chẳng phải đã bị quái vật ăn sao? Nghĩ thử xem đã thấy đáng sợ! Làm sao bây giờ? Nó phải làm sao mới có thể che chở tiểu bảo bảo? Tiểu Phượng hoàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng làm ra một quyết định quan trọng. Ừ, nó muốn cùng tiểu bảo bảo lập khế ước, chỉ có như vậy, nó mới tùy thời cảm giác được tiểu bảo bảo có an toàn hay không, cũng chỉ có như vậy, nó mới có thể tâm linh tương thông theo sát tiểu bảo bảo, lắng nghe nội tâm của nàng. Đúng! Cứ làm như thế!
Tiểu bảo bảo, bé nhịn một chút nha, ta chỉ muốn xin một tí máu của bé thôi.
Tiểu phượng hoàng cúi đầu, mổ một điểm nhỏ trên ngón tay tiểu bảo bảo. Chỉ một thoáng, trong sơn động, một nghi thức khế ước thần thánh đang triển khai. Vạn hoàng chi hoàng cao ngạo vô cùng rốt cục tìm được chủ nhân của nó, và cùng nàng khế ước. Long Thiên Tuyệt một đường tìm kiếm hài tử, cuối cùng đi đến vùng phụ cận của Vạn Hoàng học viện, cũng giống hắn truy tìm tới đây. Gặp hai người Long Thiên Thần và Bách Lý Song. Trao đổi lẫn nhau mới phát hiện tiểu phượng hoàng sau khi đến nơi này thì biến mất, như vậy rốt cuộc nó đem tiểu bảo bảo đi nơi nào? Sau khi Long Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút, quyết định đi về Vạn hoàng học viện, đi bái kiến viện trưởng trước, hướng hắn hỏi thăm tình huống xung quanh học viện. Ở sâu trong Tiểu Minh Cung, Hàn viện trưởng tự mình tiếp kiến Long Thiên Tuyệt, đồng thời cũng có bốn người hai tỷ đệ Hàn Thiên Phong và Chiến Thiên Dực, Long Hựu Đình. Nghe nói hài tử mất đi tin tức, hai người Chiến Thiên Dực và Long Hựu Đình rất lo lắng, chủ động nói, muốn cùng đi tìm kiếm hài tử. Hàn viện trưởng đứng trước ngọc bích, mặc niệm khẩu quyết, cánh tay phẩy nhẹ, cảnh trượng trước ngọc bích biến hóa.
Các ngươi nhìn! Mặt này của Ngọc bích là căn cứ hoàn cảnh địa lý của Vạn Hoàng học viện, mà chế ra cực phẩm kim khí, thông qua nó có thể thấy mười dặm xung quanh Vạn Hoàng học viện.
Cánh tay hắn không ngừng phất động, cảnh tượng trên ngọc bích không ngừng biến đổi. Mấy người nhìn hình ảnh trên ngọc bích không chớp mắt, âm thầm lấy làm kỳ lạ, cực phẩm kim khí như vậy, thế gian hiếm thấy, khó trách có thể trở thành chi bảo trấn viện.
Chỗ này địa thế tương đối hiểm yếu, hằng năm sương mù lượn lờ dày đặc, ít ai lui tới. Nhưng nếu thật là Vạn Hoàng chi hoàng đem tiểu hài tử đi, mà nó mang về Vạn Hoàng học viện mà nói…. vô cùng có khả năng đi mấy chỗ này, linh khí đầy đủ, cũng rất dư thừa linh quả… Vạn hoàng Chi Hoàng đối với linh quả linh thạch cực kỳ yêu thích, nhất định sẽ thích đi đến mấy chỗ này......

Tốt, ta sẽ đến những chỗ đó, ta cũng không tin không tìm được nó.
Long Thiên Tuyệt kiên quyết đứng dậy, định đi tìm, thì Hàn viện trưởng lên tiếng ngăn cản hắn.
Từ từ! Không thể lỗ mãng! Mấy chỗ này không tầm thường, cho dù là lão phu cũng không dễ dàng đi vào, chỉ cần một chút không cẩn thận thì thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục, ngươi chớ vọng động.
Đám người Chiến Thiên Dực nghe vậy, không khỏi cả kinh, viện trưởng đã nói như vậy, nhất định là vô cùng nguy hiểm. Sắc mặt Long Thiên Tuyệt vẫn không đổi, kiên quyết nói:
Coi như là núi đao biển lửa, ta cũng muốn xông vào thử.
Trong đôi mắt hắn, chiếu ra những ánh sáng khác thường, đó là sự tín nhiệm và quyết tâm kiên định. Vì hài tử của hắn, cho dù chết, cũng là đáng. Hắn chỉ hy vọng mang hài tử bình an về bên Khê Nhi, nhìn nàng vui cười, có khổ nhiều hơn nữa, cũng là đáng.
Long công tử, chớ vọng động! Mấy chỗ này mặc dù hung hiểm vạn phần, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tiến vào, ngươi trước tiên chớ vội, đợi lão phu và các trưởng lão bàn bạc chiến lược, ngươi đi cũng chưa muộn. Nhiều người chưa chắc hữu dụng, nhưng so với ngươi tùy tiện mạo hiểm thì tốt hơn, ngươi yên tâm, lão phu sẽ huy động toàn bộ lực lượng của học viện, giúp ngươi tìm được hài tử.
Hàn viện trưởng nói. Khuôn mặt Long Thiên Tuyệt có chút xúc động, đây vốn là chuyện nhà của hắn, đáng lý ra phải do hắn chính mình đảm đương. Hàn viện trưởng chịu chỉ điểm, hắn đã vô cùng cảm kích. Hiện tại viện trưởng muốn huy động toàn bộ lực lượng tới giúp hắn tìm hài tử, nói không cảm động là không có khả năng. Hắn cũng hiểu rõ ràng, Hàn viện trưởng làm như thế tất có nguyên nhân của hắn, bởi vì liên quan đến tiến trình của học viện, cùng vạn hoàng chi hoàng có, nhưng vô luận như thế nào, thì phần nhân tình này, hắn tiếp nhận. Cùng lắm thì ngày sau, hắn sẽ tìm cơ hội hồi báo. Chỉ cần có thể tìm được hài tử, hiện tại để cho hắn làm cái gì, hắn đều đồng ý.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.