Q.4 - Chương 179: Cửu Cô Cô Bưu Hãn*
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 5304 chữ
- 2020-05-09 07:35:02
Số từ: 5299
Nguồn: tamvunguyetlau
( dũng mãnh, mạnh mẽ) Trong không khí, mùi máu tươi tràn ngập. Lực chú ý của mọi người toàn bộ đều tập trung vào trên người Cửu Vĩ Hồ, nhìn nó nhắm hai mắt, ngửi mùi máu tươi trong không khí, mỗi một cái nét mặt biến hóa của nó, đều tác động đến nội tâm của mọi người. Đến tột cùng nó lựa chọn như thế nào, khi nào nó mới mở mắt ra, sau khi mở mắt ra, người thứ nhất nó nhìn thấy sẽ là người nào chứ? Hết thảy mọi chuyện, cũng chỉ là một điều bí ẩn.
Tiểu Tả, rốt cuộc biện pháp của ngươi có hiệu quả không vậy? Sao ta cảm thấy chẳng có kết quả gì hết vậy?
Vân Khê buồn bực, chân chính là muốn giết người a.
Ách……… Hẳn là, hẳn là hiệu nghiệm đi!
Tiểu Tả nói quanh co, nó cũng không phải là Cửu Vĩ Hồ, làm sao biết được ý nghĩ của Cửu Vĩ Hồ đây? Vân Khê thờ dài, tiếp tục giơ cao cánh tay trái, miệng vết thương chảy máu tươi nhiễm đỏ cả cánh tay của nàng, bắt đầu đông kết thành khối. Trong miệng nàng phát ra thanh âm tê tê, một kiếm này đúng thật là đủ đau a. Vừa lúc này, đột nhiên Cửu Vĩ Hồ động đậy, nghiêng thân đi về phía đội ngũ Hắc y nhân.
Ta phi! Không phải chứ?
Vân Khê không nhịn được buột miệng mắng, chẳng lẽ Cửu Vĩ Hồ thật là thần thú thị huyết, xem ai máu nhiều hơn, nó sẽ đến gần người đó sao? Hoàn toàn khinh bỉ ngươi! Bên này, Hắc y nhân nhất thời một mảnh hoan hô, mọi người phía sau tiến lên phía trước, đứng ở trước mặt, đợi Cửu Vĩ Hồ mở mắt, nhìn bọn họ lựa chọn chủ nhân mới.
Các ngươi hết thảy cút ngay cho ta!
Thủ lĩnh Hắc y nhân nổi giận, từ trên người hắn phát ra một cổ kình lực mạnh mẽ, đưa những người xung quanh nhất tề đánh ra, chỉ còn lại một mình hắn đứng ngay tại chỗ, nghênh đón Cửu Vĩ Hồ giá lâm. Cửu Vĩ Hồ từ từ thăm dò, đi đến trước mặt thủ lĩnh Hắc y nhân, hít một hơi, một đôi con ngươi hẹp dài giấu phía dưới bộ lông trắng thuần từ từ mở ra. Thủ lĩnh Hắc y nhân lích động sắp thét chói tay, Cửu Vĩ Hồ thật là đối với hắn mở mắt a, Cửu Vĩ Hồ rất nhanh sẽ thuộc về hắn! Ha ha ha! Ha ha ha ha! Tâm tình của hắn giờ phút này, khó có thể diễn tả bằng lời a. Cả đời này của hắn, thời khắc kích động vui vẻ nhất, chỉ sợ chính là giờ phút này đi. Cả người hắn đều ở run rẩy, tế bào toàn thân, kịch liệt rung động. Tâm cuồng loạn.
Binh!
Đang lúc hắn kích động không thôi, không biết từ nơi nào xuất hiện một cái đuôi lớn màu trắng, đánh hắn ngã lăn ra đất, sau đó thanh âm của một cô gái ở trong không gian vang lên.
Thối chết đi được! Máu thối như vậy, cũng dám để cho Cửu cô cô ta tới ngửi? Muốn ăn đòn sao?
Thủ lĩnh Hắc y nhân chưa kịp phòng bị đã bị đánh một chiêu như vậy, căn bản hắn không phản ứng kịp, đã bị cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đánh rơi trên mặt đất, ngất đi tại chỗ. Mỗi người đứng đó nhìn thấy một màn này, nghe những lời nói như thế, một đám nghẹn họng nhìn trân trối, hoài nghi mới vừa rồi là chính mình nghe lầm. Vân Khê khó có thể tin nháy mắt mấy cái, xoa xoa lỗ tai mình, tin chắc lời vừa rồi mình không có nghe lầm, nàng không khỏi ngẩn ngơ chắc lưỡi hít hà. Cửu cô cô? Cửu cô cô thật là bưu hãn a! Cửu Vĩ Hồ mở mắt ra, một đôi bích nhãn như ngọc lưu ly, giống như hao viên bảo thạch lấp lánh trong đêm, rạng rỡ xinh đẹp. Kỳ Lân thần thú cùng Dực Long thần thú khi thấy nó mở mắt ra, nhất tề run run, tự phát tự giác nằm rạp xuống đất, như quân vương đến, chúng thần lạy nghênh đón. Long Thiên Tuyệt thấy như thế, tâm thần không khỏi run sợ, một lần nữa quay đầu nhìn kỹ Cửu Vĩ Hồ. Ngay cả Kỳ Lân thần thú cùng Dực Long thần thú cũng sinh ra kính sợ như vậy, vậy cấp bậc thần thú của nó ít nhất phải hơn hẳn thần thú trấn giữ của thập đại học viện. Đỉnh đầu của Cửu cô cô từ từ chuyển động, quét qua một đám cánh tay đầy máu thối của Hắc y nhân, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê. Ánh mắt của nó rõ ràng phát sáng, thăm dò đến trước mặt của Vân Khê, một cái đầu lưỡi màu đỏ lộ ra, ở trên cánh tay đầy máu của nàng nhẹ nhàng liếm. Vân Khê cả người đều ngây dại. Xúc cảm đầu lưỡi truyền đến, tê tê dại dại, thẳng đến lòng bàn chân. Nàng không có cách nào đoán được ý đồ của đối phương, cho nên không dám lộn xộn, nàng không cách nào đảm bảo mình có thể hay không cũng giống như thủ lĩnh hắc y nhân kia, bị Cửu cô cô vung đuôi đánh một cái. Cửu cô cô liếm một ngụm máu, híp mắt, phát ra âm thanh hưởng thụ. Một ít thanh âm nữ tử phát ra, lần nữa vang lên bên tai của mọi người:
Thật là thơm a! Thật lâu không có uống máu thơm đến như vậy.
Vân Khê suýt nữa ngã xuống đất, lời này cũng quá đã kích người đi, máu còn có thể phân ra thối cùng thơm sao?
Ta liền khế ước với ngươi, bất quá ngươi phải đồng ý mỗi ngày cho ta hấp thụ một lượng máu, cho đến khi thương thế của ta hoàn toàn bình phục mới thôi.
Cửu cô cô giọng nói kiêu căng, làm gì có thái độ tự giác của một thú sủng muốn được kí khế ước với người khác. Ngược lại giống như đang bố thí, cao ngạo vô cùng. Vân Khê khóe miệng run lên, mỗi ngày muốn hấp thụ máu của nàng? Này cùng quỷ hút máu người không có gì khác nhau đi?
Vậy mỗi ngày ngươi muốn uống bao nhiêu máu?
Lúc mới bắt đầu, có thể cần thật nhiều, chờ ta thương thế từ từ khôi phục, mỗi ngày cần máu có thể từ từ giảm bớt, chờ thương thế ta hoàn toàn khôi phục, sẽ không cần uống máu của ngươi nữa. Lại nói tiếp, ngươi tuyệt đối không lỗ, mặt khác, khi ngươi gặp phải cường địch, nếu như tâm tình của ta tốt, ta sẽ giúp ngươi.
Cửu cô cô miễn cưỡng nói. Vân Khê rất buồn bực, ký khế ước còn phiến toái như vậy, chẳng những mỗi ngày phải cung cấp máu tươi cho nó uống, sau này nếu muốn nhờ nó giúp đỡ, còn phải xem tâm tình của nó có tốt hay không. Nàng đâu phải ký khế ước với một con thần thú, rõ ràng chính là nuôi dưỡng một pho tượng Phật đi?
Quên đi, chuyện lỗ vốn như vậy, không đáng giá, hay là ngươi tìm người khác đi.
Nó vô sỉ, Vân Khê so với nó còn vô sỉ hơn! Nếu như đã biết máu của mình có khả năng hấp dẫn nó, nàng cũng không sợ con vịt đã bị luộc chín còn có thể bay đi mất.
Này! Bên kia còn có rất nhiều người nguyện ý cung cấp máu thơm cho ngươi, hay là ngươi đi tìm bọn hắn đi!
Vân Khê chỉ đám Hắc y nhân đã ngã trái ngã phải, một đám hắc y nhân nhớ tới mới vừa rồi bị thủ lĩnh của mình đánh thảm hại, nơi nào còn dám giành nữa chứ? Giờ phút này bọn họ hận mình không thể ẩn hình đi, ngàn cầu vạn cầu, cầu Cửu cô cô đừng nhìn về phía bọn họ. Cửu cô cô bẻ bẻ cổ, nhìn về phía đám Hắc y nhân, trong mũi khinh thường phung ra vài lớp bạch khí:
Cái này mà gọi là máu thơm sao? Thực là hôi thối không chịu nổi! Ta cảnh cáo các ngươi, lập tực biến mất trước mặt ta, nếu không nghe lời, ta đánh chết hết các ngươi.
Phía sau chín cái đuôi giương ra, đong đưa qua lại, thật giống như tùy thời cũng sẽ đập được.
Chúng ta đi! Chúng ta lập tức đi!
Một đám Hắc y nhân vội vàng nâng lên thủ lĩnh của bọn hắn, bay vượt qua thoát đi hiện trường. Là ai nói, chỉ cần người đầu tiên thần thú nhìn thấy, nó sẽ tự động nhận thức đối phương là tân chủ nhân? Đúng là lời đồn! Quả nhiên, lời đồn không thể tin mà!
Đừng nghĩ trốn khỏi đây! Để tính mạng của các ngươi lại!
Chiến Thiên Dực hét to một tiếng, nơi nào chịu cho bọn họ dễ dàng đào thoát chứ? Nếu không bởi vì bọn họ, hắn cùng muội muội của hắn làm sao chia lìa nhiều năm như thế chứ? Nếu không phải bởi vì bọn họ, những năm gần đây, hắn làm sao bị người khác uy hiếp chứ? Nhất định hắn phải bắt được người đứng sao lưng bọn họ, đến tột cùng phía sau cất giấu bị mật như thế nào?
Ta sẽ thu thập bọn họ, coi như là điều kiện khế ước, ngươi cảm thấy thế nào?
Cửu cô cô liếm liếm đầu lưỡi, thật sự có chút không nỡ bỏ mùi máu thơm đó, không khỏi thối lui một bước, cùng Vân Khê nói điều kiện.
……….
Vân Khê còn chưa kịp đáp ứng hay cự tuyệt, cái đuôi của Cửu cô cô giương rộng ra, đuổi theo bọn Hắc y nhân đang chạy trốn. Hô, hô, hô…….. Một lần quét ngang, khí phách sắc bén! Mỗi cái đuôi đánh với bảy tám người, khí thế cuồn cuộn, không kẻ nào có thể trốn thoát, khí thế vô địch, đánh cho mỗi tên hắc y nhân thương tích đầy người. Rất mạnh a! Thần thú mạnh như vậy, coi như cả đời uống máu của mình, cũng đáng a! Rất nhiều người trong lòng đều có ý nghĩ như thế, Vân Khê cũng muốn, chẳng qua, nếu là thú sủng, phải có tính tự giác, nếu như để nó cưỡi lên đầu lên cổ mình, nàng sao có mặt mũi sống trên giang hồ chứ? Hiện tại Cửu cô cô thi triển ra thực lực của mình, dùng cái này tới lấy lòng nàng, đã coi như nhượng bộ lớn nhất rồi. Nàng nếu như còn không chịu chấp nhận như lời nói, vậy thì thực sự là quá ngạo mạn rồi, cũng quá mức không tự lượng sức mình.
Chờ một chút, lưu lại người sống! Ta còn có chuyện trọng yếu, muốn thẩm vấn bọn họ!
Vân Khê nói, muốn tra ra thủ phạm đứng sau vụ việc bắt cóc A Lý, đầu mối đang ở trên người của bọn Hắc y nhân này. Đám Hắc y nhân nghe vậy, mọi người đều lộ ra thần sắc kinh khủng, bao gồm Hắc y nhân đầu lĩnh mới vừa tỉnh lại.
Ngươi mơ tưởng từ trong miệng chúng ta biết chủ nhân sau lưng, chúng ta tuyệt đối sẽ không phản bội chủ nhân!
Cho dù chúng ta chết, cũng sẽ không phản bội chủ nhân!
………
Đang lúc mọi người kinh ngạc thất thần, bọn họ lại một tên tiếp theo một tên nuốt độc tự vẫn. Vân Khê trong lòng thất kinh, mới vừa rõ ràng thấy được trong mắt bọn họ chợt lóe lên vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ bọn họ muốn nói ra thân phận chủ nhân đứng sau lưng, đều gì làm cho bọn họ sợ hãi, so sánh với cái chết còn hơn? Chủ nhân sau lưng bọn họ đến tột cùng là người nào chứ? Đáy lòng Vân Khê nghi ngờ, càng lúc càng lớn.
Bẩn chết đi được!
Cửu cô cô ghét bỏ buông lòng cái đuôi của mình, tùy ý để một tên tiếp một tên té xuống đất, nó run run bộ lông trên người mình, quay đầu nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt như là hỏi thăm bọn họ có phải nên ký khế ước hay không? Vân Khê xem hiểu ý tứ của nó, lặng yên đem cánh tay đang chảy máu của mình đưa về phía nó. Ánh mắt màu ngọc bích của Cửu cô cô xẹt qua một tia sáng kỳ dị, thăm dò đưa về phía nàng, cúi đầu mút thỏa thích máu tươi trên cánh tay của nàng. Chỉ một thoáng, hoàng quang nở rộ, thánh khiết đem một người một thú bao phủ bên trong, tiến hành nghi thức khế ước cổ xưa. Vân Khê chỉ cảm thấy toàn thân sáng bừng lên, lực lượng hùng hồ đang rót vào trong cơ thể nàng, tứ chi xương cốt cảu nàng đang nhận lấy kích thích mãnh liệt, trướng lên, huyết mạnh cũng đi theo bành trướng. Nàng thở dốc một hơi, cả người từ từ dãn ra, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung. Khí tức chất chứa trong lồng ngực ngày càng nhiều, đến cuối cùng phá thể thoát ra!
Ta muốn tấn chức!
Không sai! Nàng muốn tấn chức rồi! Vinh quang thánh khiết trướng lên, càng thêm chói mắt huy hoàng. Huyền hoàng chi cảnh! Rốt cuộc nàng cũng bước vào truyền kỳ cảnh giới, tiến vào đại lúc này được xưng tụng hai chữ
cao thủ
hàng ngũ cao thủ. Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn nàng, mừng rỡ phát ra từ nội tâm, chỉ khi nàng trở nên cường đại hơn, hắn mới có thể ít lo lắng nàng một chút.
Huyền Hoàng chi cảnh a! Nàng tấn chức cũng quá nhanh đi?
Bách Lý Băng Tuyền sợ hãi than nhìn Vân Khê, trong lòng không khỏi than nhẹ, lúc trước thực lực hai người các nàng còn xê xích không xa, mà bây giờ Vân Khê thoáng cái đã đuổi kịp và vượt qua đến trước nàng đi, nàng không khỏi cảm thán.
Chỉ có thể dùng hai chữ
biến thái
để hình dung nàng……!
Bách Lí huynh đệ mấy người nhất tề lắc đầu thở dài. Côn Luân lão giả hai mắt híp lại, xẹt qua u quang khác thường, hắn sờ sờ cằm của mình, sau đó thần bí cười cười. Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong mặt không chút thay đổi, bốn người vẫn giả trang lãnh khốc, nhưng trong nội tâm lại đầy toái niệm. (uất ức)
Một nữ nhân, luyện công phu cao như vậy để làm chi? Còn để cho nam nhân chúng ta sống nữa hay không?
Lão Đại căm giận bất bình.
Xong xong, nữ nhân này thoáng một cái đã tấn chức lên truyền kì chi cảnh, vậy chúng ta về sao chẳng phải ngay cả đánh trả tìm đường sống cũng không có, chỉ có thể mặc cho nàng khi dễ sao?
Lão Nhị lo lắng nói.
Sư phụ rốt cuộc đến khi nào người mới đưa chúng ta rời khỏi nữ nhân này? Ở với nàng ta thật sự đã trở thành người vô hình rồi.
Lão Tam ai oán.
Thật đáng ghét, ta không thích nữ nhân mạnh hơn mình!
Lão Tứ nói lảm nhảm. Long Thiên Thần một bước tiến về trước mặt bốn người, sờ sờ cằm, lắc đầu liên tục:
Loài người đã không có cách nào ngản cản đại tẩu rồi!
Sau khi Cửu Vĩ Hồ cùng Vân Khê khế ước thành công, rất nhanh liền phát hiện trong cơ thể nàng có sáu viên linh châu, nó vui vẻ nói:
Thật tốt quá! Linh châu bên trong cơ thể có thể trợ giúp ta nhanh để khôi phục lực lượng, ta hấp thụ máu của ngươi cũng có thể giảm bớt rất nhiều. Nếu như ngươi có thể đem mười viên linh châu toàn bộ thu thập đủ, lực lượng của ta cũng có thể khôi phục toàn bộ!
Nói xong, nó một cái lắc mình, biến mất không thấy. Chỉ có Vân Khê biết, nó là trốn bên trong Cửu chuyển linh châu trong cơ thể nàng, từ từ tu luyện khôi phục. Sau khi Cửu cô cô biến mất, màu đen nước xoáy ở phía dưới càng ngày càng cao, băng tuyết dưới chân mọi người cũng bắt đầu từ từ tan ra. Băng tuyết tan ra lần lượt rơi xuống đầu mọi người.
Mọi người đi nhanh đi! Nơi đây không nên ở lâu.
Long Thiên Tuyệt nói. Mọi người rối rít hưởng ứng, đi theo hắn cùng nhau rời đi Phiêu Miểu Địa phủ. Cửa ra vào Phiêu Miểu địa phủ, mùi máu tươi nồng đậm. Cả hàng rào người, vô luận nam nữ già trẻ, cũng bị tru diệt, chết cực kỳ thê thảm. Mọi người thấy đến một màn này, không khỏi thở dài, không cần hỏi, những người này nhất định là bị nhóm Hắc y nhân giết chết. Bọn họ không hỏi nam nữ già trẻ, hết thảy không lưu người sống, quả thực là mất hết nhân tính. Long Thiên Tuyệt đang nhớ lại Trần trại chủ cùng các tộc nhân của hắn còn bị hắn trấn áp ở trong Kim Hòa Tháp, hắn bỗng nhiên nổi lên lòng trắc ẩn, nghĩ tới có muốn hay không thả bọn họ ra. Hắn một mình một người, tung người nhảy vào bên trong Kim Hòa tháp. Mùi máu tươi chui vào trong mũi gay gay, Long Thiên Tuyệt lập tức có dự cảm xấu, Trần trại chủ cùng các tộc nhân của hắn sợ là đã không còn. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hắn thấy được tán lạc trên mặt đất thuộc về người phần còn lại của chân tay đã bị cụt. Hắn hơi tàn nhẫn chăng? Trong lòng hắn nghĩ như thế. Nhưng là, nếu như hắn không tàn nhẫn như thế, người gặp kết cuộc như vậy vô cùng có khả năng chính là hắn. Nếu như là như vậy, vậy hắn còn tàn nhẫn sao? Không chỉ như vậy, hiện trường còn có mấy cái lông chim sót lại, cự thú lại ăn cả con chim ưng Vân Khê nhốt ở trong tháp,…, mọi đầu mối đều mất sạch a. Long Thiên Tuyệt thở dài.
Rống
Cự thú phát hiện hắn, xoay người nhìn về phía hắn, con mắt dữ tợn quét ngang hắn.
Kỳ Lân, hiện thân!
Long Thiên không hề sợ hãi quát khẽ, đem Kỳ Lân thần thú gọi đến. Rất tốt! Hắn nên thừa dịp này thuần hóa nó, làm cho nó vĩnh viễn ở bên trong Kim Hòa tháp, trở thành cự thú thủ tháp cho hắn! Kỳ Lân thần thú rống một tiếng, làm cho cự thú lập tức run rẩy cả người, bất chiến mà hàng. Long Thiên Tuyệt rất thuận lợi tựu thuần hóa nó, sau đó rời đi Kim Hòa tháp. Hắn sai người đem thi thể Trần trại chủ cùng cả đám người chôn cùng một chỗ, giúp bọn họ đoàn tụ dưới hoàng tuyền. Vân Khê đem A Lý từ trong Ngọa Long cư đi ra ngoài, mọi người vây quanh lại, nhìn dung nhan nàng ngủ say, nhịn không được thở dài. Một cô nương thanh thuần khả ái như vậy, đã phải gặp nhiều khổ sở như vậy, thật sự làm cho người ta thương tiếc.
A Lý! A Lý, muội mau tỉnh lại đi! Ta là ca ca của muội a!
Chiến Thiên Dực đem muội muội ôm vào trong ngực, khẩn trương gọi nhũ danh của nàng, nếu không phải dò được hơi thở cùng mạch đập của nàng, hắn thật cho là muội muội đã chết rồi.
Dực, chàng đừng lo lắng! A Lý nhất định sẽ tỉnh lại mà.
Bách Lý Băng tuyền ngồi xổm ở bên cạnh hắn, ôn nhu an ủi. Vân Khê đưa tay, dò xét mạch tượng của A Lý, vẫn tra không ra nguyên nhân.
Đại ca, hay là trước đem A Lý mang về học viện đi, trong học viện không ít trưởng lão có y thuật xuất sắc, để cho bọn họ hỗ trợ xem một chút, A Lý nhất định sẽ tỉnh lại.
Chiến Thiên Dực suy nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có biện pháp này. Mọi người theo sát rối rít an ủi. Đoàn người ngồi trên chiến đội Thần Long, đang muốn hướng về học viện mà đi, lúc này, xa xa truyền tới thân ảnh của Hoàng Kim cự long.
Hoàng Kim cự long? Ngươi rốt cuộc cũng khôi phục lực lượng?
Vân Khê nhìn thấy nó, rất là mừng rỡ, giống như bằng hữu xa cách đã lâu vừa mới gặp lại. Hoàng Kim cự long thần sắc vội vã, tựa hồ xảy ra chuyện gấp, sau khi nó phi thân đến, mở miệng nói:
Nhìn thấy các ngươi bình an vô sự, thật sự là quá tốt rồi!
Ánh mắt của nó cùng giọng nói, cũng không giống như rất vui vẻ. Vân Khê cảm giác được tinh thần của nó không yên, không nhịn được hỏi:
Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Là Tiểu Mặc cùng Tiểu Long Long......
Hoàng Kim cự long nói quanh co, không biết nên làm sao nói rõ cho bọn họ. Vân Khê vừa nghe đến hai chữ
Tiểu Mặc
, trong lòng rồi đột nhiên nhảy lên một cái, vội hỏi:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Mặc làm sao?
Là như vậy……
Hoàng Kim cự long đem chuyện nó cảm ừng được nàng đang gặp nguy hiểm, cho nên đến Vạn Hoàng học viện tìm kiếm tung tích nàng, đem chuyện nàng gặp nguy hiểm nói cho Tiểu Mặc nhất nhất kể rõ tường tận.
Tiểu Mặc cùng Tiểu Long Long đuổi kịp theo ta, muốn cùng ta đi tìm các ngươi, vốn là dọc theo đường đi cũng không có phát sinh chuyện gì, ai ngờ khi đi qua địa giới Luyện khí minh, trong lúc vô tình gặp một nhóm người. Bọn họ phát hiện ta cùng Tiểu Long Long, liền nổi lên tham niệm, muốn thu phục ta cùng Tiểu Long Long. Ta vốn tưởng rằng chỉ dựa vào thực lực của những người này, căn bản không thể được, cho nên ta cùng bọn họ đối chiến, ai ngờ trong tay của bọn họ có một khí giới cực phẩm, đem thu phục Tiểu Long long.
Món khí giới đó hết sức lợi hại, nghe nói chính là một món đồ quý trong gia tộc, chuyện môn dùng để trấn áp cao thủ cùng thần thú. Ta đánh không lại bọn họ, cũng chỉ có thể mang theo Tiểu Mặc đi trước. Vốn định trước đi tìm Đại Vương cùng Vương Hậu, đi cứu Tiểu Long Long, trên nửa đường ta cảm nhận được khí tức của chủ nhân, cho nên trước sang đây nhìn xem chủ nhân.
Vậy Tiểu Mặc đâu?
Vân Khê ngó chừng chung quanh, cũng không có phát hiện bóng dáng của Tiểu Mặc, trong lòng nàng gấp gáp. Long Thiên Tuyệt trong lòng cũng rất gấp gáp, khẩn trương ngó chừng Hoàng Kim cự long, cảm thấy, cảm thấy có chuyện không ổn.
Tiểu Mặc nó......
Hoàng Kim cự long thở dài thanh âm, có chút đau lòng nói,
Ta vốn là đã chở nó rời đi, nhưng khi, ta không cách nào liên hệ với Đại vương cùng Vương Hậu, cũng cảm ứng không tới khí tức của chủ nhân. Đã tìm một nơi, đem Tiểu Mặc an trí rồi, chờ sau khi ta tìm được Đại vương cùng Vương Hậu, lại đi tìm Tiểu Mặc.Ta đi tới nửa đường, cảm thấy không yên lòng, nên trở về nhìn một chút, ai ngờ Tiểu Mặc đã không thấy tăm hơi.
Làm sao sẽ không thấy chứ? Nó không phải là gặp phải nguy hiểm gì rồi?
Vân Khê trong lòng loạn cực kỳ, bọn họ bên này vừa vặn bình tĩnh trở lại, ai ngờ bên kia Tiểu Mặc đã xảy ra chuyện, còn có Tiểu Bạch, cũng bị người người ta bắt, nên làm như thế nào cho phải đây? Hiện tại Long Vương cùng Long hậu cũng không thấy tung tích, không cách nào liên hệ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ biết được Tiểu Bạch gặp nguy hiểm, chẳng phải là càng thêm lo lắng sao?
Tiểu Mặc rời đi chỗ nào, có dấu vết đánh nhau gì không?
Long Thiên Tuyệt hỏi. Hoàng Kim cự long vẫy vẫy đầu:
Không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, giống như là Tiểu Mặc cố ý rời đi.
Tiểu Mặc cùng Tiểu bạch từ nhỏ đã ở cùng nhau rồi, hiện tại Tiểu Bạch có nguy hiểm, Tiểu Mặc nhất định là lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch tự mình nghĩ biện pháp cứu nó.
Long Thiên Tuyệt suy đoán nói. Vân Khê gật đầu:
Nhất định là như vậy! Tiểu Mặc cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất, căn bản không biết thế giới bên ngoài có nhiều hiểm ác, nó nhất định cho là bằng lực lượng của mình có thể cứu ra Tiểu Bạch, cho nên một mình một người đi cứu Tiểu Bạch đi. Đứa bé này...... Đều tại ta không tốt! Thời điểm ở Ngạo Thiên đại lục, ta liền không có hảo hảo mà dạy hắn, mới để cho hắn dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất như vậy. Hắn nếu là rơi vào trong tay người không có ý tốt, vậy phải làm sao bây giờ? Hắn còn nhỏ như vậy......
Vân Khê trong lòng một trận ảo não, cũng là tại nàng chiều chuộng nó, nếu như Tiểu Mặc cũng giống như những hài tử khác, giờ này khắc này ngoan ngoãn đợi ngay tại chỗ, chờ người nhà đi trợ giúp nó, mà không phải giống như bây giờ, vô luận gặp phải chuyện gì, nó cũng muốn một mình tự xử lý. Mặc dù vấn đề này là ước nguyện ban đầu của nàng, muốn giáo huấn hắn, chuyện của mình, phải tự mình đi xử lý, nhưng mà nó dù sao cũng chỉ là một đưa bé, nó làm sao có thể gánh chịu được cục diện như vậy chứ? Nghĩ những chuyện này, ánh mắt Vân Khê không khỏi ươn ướt, khổ sở. Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem nàng ôm vào lòng, mềm giọng an ủi:
Nàng đừng tự trách mình, Tiểu Mặc không phải hài tử bình thường, nó là một đứa nhỏ cơ trí thông minh, có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra? Đừng quên, nó là con của chúng ta, từ nhỏ đã có phúc khí. Hơn nữa nó cũng là một thiên tài, chuyện gì đến với nó, cũng sẽ hóa hiểm vi di, chuyển nguy thành an. Thủ nghĩ xem, ban đầu thời điểm nó bị bắt vào Tụ Bảo đường, nàng vô cùng lo lắng, kết quả còn không phải là nó tự mình trở về hay sao? Hơn nừa còn là một tiểu quỷ gây sự, còn ăn trộm của người ta rất nhiều linh quả, đem Tụ Bảo đường quậy đến long trời lỡ đất. Còn có, ban đầu hắn đánh bậy đánh bạ đến Thánh cung, kết quả chẳng những không có chuyện gì xảy ra, ngược lại đem Thánh cung náo đến loạn một đoàn, mà hắn cả ngày nhàn nhạc, tiêu dao sung sướng. Nàng suy nghĩ một chút, có hài tử nhà ai lại thiên tài như vậy, có thể đùa bỡn cả những kẻ muốn thương tổn bé chứ?
Vân Khê xì một tiếng, nhớ tới những sự tình kia, không khỏi nín khóc mỉm cười. Đúng là, còn có hài tử nhà ai thiên tài so sánh với Tiểu Mặc đây? Sau khi cười xong, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
Nói cho ta biết, đến tột cùng là người nào bắt Tiểu Bạch? Nếu để cho ta biết là ai, ta nhất định phải đánh đến hắn cả nhà không ai được an bình!
Sát khí đầy người, ngay lập tức bắn ra. Mọi người thấy nàng như thế, đấy lòng không khỏi rùng mình một cái, bọn họ không nghi ngờ lời của nàng, nếu như nàng muốn, nàng thật là có đủ khả năng đem cả nhà người ta quấy đến long trời lở đất. Đang lúc mọi người nhì chăm chú, Hoàng Kim cự long rốt cuộc từ từ phun ra lai lịch địa vị của đối phương:
Ta hỏi thăm được một chút, đối phương hình như là đến từ Bàn Long thành, Long gia.
Cái gì? Long gia? Hai chữ này giống như là một cái chùy lớn hung hăng đập vào ngực ba người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần, lại là Long gia, này không khỏi quá mức trùng hợp đi? Thiên toán vạn toán, không đoán được lại là người Long gia. Đây không phải là oan gia hẹp sao? Vân Khê thật sâu ngắm nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, biết hắn và Long gia lúc trước có rất nhiều ân oán, những thứ ân oán này giống như là một tảng đá lớn đặt ở trong ngực của hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ hướng nàng thổ lộ, nhưng là nàng biết, khối đá đó vẫn tồn tại, nặng trịch, đè ép tim của hắn. Nàng cũng biết, khối đá này, sớm muộn hắn cũng đem nó mở ra. Chẳng qua là, chuyện tựa hồ tới có chút quá đột nhiên. Nàng không biết hắn sẽ phản ừng như thế nào, đáy lòng rất là lo lắng cho hắn.
Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Người Long gia…….. người Long gia cũng không dễ đối phó đâu.
Long Thiên Thần nhíu nhíu mi tâm, chỉ cần nghĩ tới người Long gia, đáy lòng của hắn dâng lên một cổ cảm giác không thoải mái, cái gia tộc đã vứt bỏ hắn, hắn không nghĩ muốn tiếp xúc, càng không muốn nhìn đến người trong gia tộc đó, nhưng bây giờ, dường như phải đối mặt thôi. Tâm tình Long Thiên Tuyệt còn nặng nề hơn. Hắn biết, hắn và Long gian sớm muộn gì cũng phải đối đầu nhau, ân oán giữa bọn họ sớm muộn gì cũng phải kết thúc, chỉ là không có nghĩ tới chuyện xảy ra nhanh như vậy, làm cho hắn không kịp chuẩn bị. Hắn hít sâu một hơi, rất nhanh trấn định lại. Cũng được, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy hãy để cho hắn dũng cảm mà đối diện đi!