Q.5 - Chương 20: Đôi Mắt Màu Vàng.
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 5642 chữ
- 2020-05-09 07:35:22
Số từ: 5637
Nguồn: tamvunguyetlau
A! Đôi mắt màu vàng!
Trong đám người có người kinh hãi thốt lên, mà thanh âm này giống như một loại ôn dịch nhanh chóng lan tràn, ở bên tai mỗi người quanh quẩn thật lâu.
Hắn căn bản không phải là người của Long gia chúng ta, hôm nay hắn tới chính là muốn giết tận Long gia, mọi người nếu không đồng tâm hiệp lực giết ma đầu kia, đến lúc đó có chết cũng chỉ là các ngươi thôi!
Lời Tứ trưởng lão vừa nói còn đang quanh quẩn bên tai, mà giờ khắc này, một đôi mắt màu vàng Long Thiên Tuyệt hoàn toàn phủ định lý do của lão.
Cái gì mà hắn căn bản không phải người Long gia?
Nếu không thực sự là người Long gia, hắn làm sao có thể có đôi mắt màu vàng tượng trưng cho huyết mạch thuần khiết nhất Long gia chứ?
Các cao thủ bị Tứ trưởng lão kích động, đang muốn vây đánh vợ chồng Long Thiên Tuyệt đều nhất thời ngừng tay, lui sang một bên. Bọn họ ngạc nhiên nhìn cặp mắt màu vàng của Long Thiên Tuyệt, biểu tình trên mặt một đám đều vô phấn khích, tâm tình kích động thật sâu.
Phải biết rằng, Long gia đã hơn trăm năm nay chưa từng có qua một tử tôn nào có được huyết mạch thuần khiết như thế, hiện tại Long Thiên Tuyệt chân thật đứng trước mặt bọn họ, một đôi mắt màu vàng kia, chính là minh chứng tốt nhất cho dòng máu Long gia, không cần bằng chứng chứng minh gì nữa.
Hắn, chính là huyết mạch Long gia, thực sự là con cháu Long gia!
Sắc mặt Tứ trưởng lão trắng bệch, hắn thế mà lại có được đôi mắt màu vàng, màu vàng tinh khiết, không chứa tạp sắc gì, này không phải là nói rõ Long Thiên Tuyệt mới là huyết mạch chính tông nhất Long gia sao?
Không, tuyệt đối không thể như vậy!
Lão không cách nào tiếp nhận.
Mười sáu năm trước, đứa nhỏ bọn họ trăm phương ngàn kế muốn trừ khử, lại có được huyết mạch chính tông nhất Long gia, này thực mỉa mai!
Tâm trạng lão không ngừng dao động.
Một đôi mắt màu vàng kia, khiến cho lão chấn động không kém bất kì kẻ nào, thậm chí có thể nói, lão là kinh sợ đến chết tâm.
Nhìn phần lớn các cao thủ đều lui khỏi vòng chiến, lão rùng mình trong lòng. Năm đó lão và Ngũ trưởng lão cùng tham dự đội ngũ truy sát hai huynh đệ bọn họ, sau khi nhìn thấy Long Thiên Tuyệt không chút do dự dứt khoát giết Ngũ trưởng lão, lão chỉ biết, hôm nay Long Thiên Tuyệt không có khả năng buông tha lão. Không phải ngươi chết, thì chính là ta mất mạng!
Cho nên vì mạng sống, lão trước hết phải bắt người khống chế.
Có được huyết mạch thuần khiết của Long gia thì sao? Lão phu sống hơn nửa cuộc đời, chẳng nhẽ lại đánh không lại một tiểu tử đầu một thứ tóc?
Ánh sáng lạnh vụt qua đáy mắt Tứ Trưởng lão, rồi đột nhiên bùng nổ, tất cả huyền khí toàn bộ ngưng tụ trên trường kiếm của lão, lúc vung lên, lại có khí thế đóng băng ngàn dặm.
Xát!
Lão cầm kiếm lượn vòng, cả người đi theo trường kiếm, phá không bay ra, xé rách không khí, vòng qua Long Thiên Tuyệt, cuối cùng hướng phía Vân Khê đâm nghiêng tới.
Giờ phút này Long Thiên Tuyệt mới tấn chức, là thời điểm thực lực cao nhất, như mặt trời ban trưa. Lão không dám đối mặt giằng co với hắn, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, biện pháp duy nhất, chính là lấy người bên cạnh hắn xuống tay, mà Vân Khê thoạt nhìn chính là một quả hồng mềm thích hợp nhất!
(TNN: lại thêm một kẻ ngu bị lừa =]] rơi vào tay Khê tỷ thì còn thảm hơn chết trong tay Tuyệt ca =]] hahaa)
Vân Khê, thực là quả hồng mềm sao?
Lão đánh giá hoàn toàn sai lầm rồi.
Ánh mắt Vân Khê co rụt lại, đã nhận ra kiếm khí sắc bén từ bên người nàng chếch sáu mươi độ đâm tới, Tử Tiêu kiếm trong tay nàng chấn động, chuôi kiếm ở lòng bàn tay nhanh chóng xoay ngược lại.
« Phi tinh tại thiên, nhất kiếm kinh hồng! »
Gió mạnh xoay vòng, kiếm khí ngưng tụ thành lốc xoáy, đem tất cả ánh sáng chung quanh toàn bộ đều hút hết vào.
Vân Khê ngạo nghễ, hơi thở trên người biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong nháy mắt biến thành cao thủ tuyệt thế.
Người tức là kiếm, kiếm tức là người!
Tứ trưởng lão cứ nghĩ kế sách của mình có hiệu quả, mắt thấy sẽ bắt được nàng, lấy nàng làm lợi thế uy hiếp Long Thiên Tuyệt. Ai ngờ tới nửa đường, hơi thở của Vân Khê chợt biến hóa, nhất thời trở nên quỷ dị khó lường. Đáy lòng lão run lên, ẩn ẩn sinh ra dự cảm không tốt, lão sai lầm rồi, nàng căn bản không phải quả hồng mềm như trong tưởng tượng của lão!
Kiếm khí ùn ùn kéo đến, nghênh diện mà tới, thân mình Tứ trưởng ở nửa đường đột nhiên đình chỉ, muốn thoát trở về.
Ai dè, đã chậm rồi.
Vân Khê giờ phút này bày ra thực lực chân chính, so với tình trạng nàng lúc bình thường cao hơn gấp mấy lần, này cũng là hiệu quả của uy lực hai tầng Phi tinh kiếm pháp và Kinh Hồng kiếm pháp.
Kiếm khí thổi quét, như gió cuốn mây tàn.
Vân Khê phi thân hướng về phía Tứ trưởng lão, không để cho lão lùi bước thoát về phía sau.
Hừ, nếu xem nàng là quả hồng mềm, thì phải có can đảm có thể bị quả hồng mềm đập bể chân.
« Lão già kia, ta tiễn ngươi về Tây Thiên! »
« Không! Là chúng ta cùng nhau đưa hắn lên Tây Thiên! »
Giọng nói lãnh khốc từ tính của Long Thiên Tuyệt nối theo, hắn vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Tứ trưởng lão, hơi nghiêng người, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù. Khóe môi hắn hơi hơi dắt lên, đối với Vân Khê đang đuổi tới trước người Tứ trưởng lão xả ra một nụ cười tà mị.
Vân Khê nâng mắt, con mắt sáng hơn cả mặt trời rực rỡ, ném cho hắn một nụ cười tà mị hơn.
Đều nói phu xướng phụ tùy, là khi đối địch, như thế này đây.
Chỉ nghe hai tiếng « Rắc! rắc » trầm đục, hai thanh trường kiếm một trước một sau, đồng thời xuyên qua tim Từ trưởng lão.
Phối hợp hoàn mĩ!
Một kích thắng lợi!
« Các ngươi…..giết ta? Các ngươi…..sao dám……giết ta? » Tứ trưởng lão đến chết cũng không thể tin được, chính mình liền bị giết như vậy, lão đường đường là Tứ trưởng lão của Long gia, thân phận địa vị cao quý bậc nào? Lão không thể bị giết như thế!
Song, lão đã không còn cơ hội sống lại rồi, tính mạng của lão đã tận.
« ABọn họ giết Tứ trưởng lão! Đại nghịch bất đạo a, đại nghịch bất đạo! » Trong đám người, có đồng bạn của Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão hô to lên, mọi người trong viện đều rối loạn.
Bọn họ không thể tin được, Long Thiên Tuyệt lại trước mặt mọi người liên tiếp giết hai vị trưởng lão, phản rồi, hắn muốn phản rồi!
Cho dù trên người hắn có huyết mạch thuần khiết nhất Long gia thì sao? Hắn công khai sát hại hai vị trưởng lão, đây cũng là tử tội, xúc phạm thật lớn tới gia pháp Long gia và quy củ của hội trưởng lão, hội trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hắn chết chắc rồi! bọn họ đều chết chắc rồi!
Trong lòng mỗi người đều sinh ra ý nghĩ như vậy, hai vợ chồng này thực sự quá kiêu ngạo rồi, cư nhiên coi thường cao thủ Long gia như thế.
« Cái gì? Ngươi giết Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão? »
Tiếng Tam trưởng lão khàn giọng hô lên, từ xa xa truyền tới, theo lão đến còn có Nhị gia và Ngũ gia.
Nhị gia vừa xuất hiện, nhóm người đi theo Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đều kêu lên.
« Nhị gia, người này đại nghịch bất đạo, giết chết hai vị trưởng lão, ngài phải mau ra làm chủ! »
« Nhị gia, người này đã nhập ma rồi, nếu không trừ bỏ, Long gia sẽ không được an bình. »
« Đúng! Người này nếu không trừ, vậy gia pháp của Long gia ở đâu? Uy nghiêm của hội trưởng lão ở đâu? »
« Nhị gia, ta đã sớm nói với ngài, Long Thiên Tuyệt người này đã nhập ma đạo rồi, thủ pháp giết người cực kì tàn nhẫn. Ta từng chính mắt nhìn thấy hắn hút khô công lực người ta, các ngươi đừng xem công phu bây giờ của hắn rất cao, có trời mới biết ở sau lưng hắn đã hút khô công lực không biết bao nhiêu người rồi mới có được thực lực như hôm nay. Kẻ như vậy nếu còn sống trên đời, chính là làm phản, nếu chúng ta trừ bỏ hắn, như vậy chính là thay trời hành đạo! » Tam trưởng lão nói.
Hiện giờ Nhị gia xuất hiện, lão cũng không còn gì để cố kỵ nữa, biết được uy danh cùng thực lực của Nhị gia ở Long gia, không có mấy người có thể lay động, hơn nữa, lão sâu sắc biết được Nhị gia cần một lý do đường hoàng để trừ bỏ Long Thiên Tuyệt, cho nên, lão liền cho hắn lý do này.
Tam trưởng lão âm thầm đắc ý cong môi.
Nhưng mà, Nhị gia lại chậm chạp không có phản ứng, bởi vì lúc này hắn đã hoàn toàn bị đôi mắt màu vàng kia của Long Thiên Tuyệt làm cho chấn động thật sâu rồi.
Lại là một đôi mắt màu vàng như thế? Làm sao có thể như vậy?
Lòng ghen ghét giống như cỏ dại sinh trưởng tùy ý lan tràn, tim hắn đập nhanh như nổi trống.
Nghĩ về hai mươi sáu năm trước, khi đó đứa con đầu lòng của đại ca ra đời, mọi người trong nhà quây xung quanh hắn và đại tẩu, chúc phúc rồi chúc mừng, liền ngay cả phụ thân – gia chủ Long gia cũng thập phần vui sướng, đem đứa nhỏ ôm vào ngực chơi đùa.
Hắn tinh tường nhớ rõ, phụ thân từng nói, đứa nhỏ này thiên đình đầy đủ, trơn bóng, sau này tất có phúc lớn. Chờ sau khi ông về già, lui về Tiêu Dao các, sẽ để đứa nhỏ này kế thừa ông. Tuy là một câu nói đùa, nhưng lại khắc thật sâu ở trong đầu hắn.
Vị trí gia chủ chỉ có một, tuy nói gia chủ kế thừa của Long gia, không phải theo thứ tự lớn nhỏ, nhưng đại ca chính là do chủ mẫu
(ý nói vợ cả)
sinh ra, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, huyết thống so với người bình thường đều cao quý hơn mấy lần, hơn nữa đại ca si mê võ học, nếu hắn muốn thắng đại ca, thay thế vị trí gia chủ, khó càng thêm khó.
Hắn vừa ra đời đã bị coi là hàng thứ, mặc dù thiên phú của hắn cũng ưu tú, nhưng lại bị ánh hào quang của đại ca che đi, ai cũng không chân chính nhìn đến hắn. Hắn không cam lòng, cũng không chịu thua, hắn phải thay đổi vận mệnh của chính mình!
Để đạt được mục đích của mình, hắn thận trọng, tính toán cặn kẽ. Đầu tiên là từng bước lấy lòng đại ca, lấy được tín nhiệm của y, thậm chí tự biên tự diễn ra khổ nhục kế, vì cứu đại ca, hắn liều chết đánh cược một lần, chỉ còn lại nửa cái mạng, thiếu chút nữa chết thật. Nhưng cố gắng của hắn cũng không uổng phí, hắn thành công, chiếm được tín nhiệm cùng cảm kích của đại ca.
Sau khi chiếm được tín nhiệm và cảm kích của đại ca, bước tiếp theo chính là lợi dụng người bên cạnh đại ca đến kích thích y, phá hoại ý chí của y, làm cho y hoàn toàn vứt bỏ ý niệm tranh giành vị trí gia chủ với hắn trong đầu.
Một mực cùng đợi thời cơ này của hắn, chính là mất mười năm, nhưng cuối cùng, hắn cũng đợi được….
Ánh mắt hắn chợt dao động, thu lại tia sáng âm u, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt.
Cho dù ngươi có thiên phú kinh người thì sao? Huyết mạch thuần khiết thì sao?
Mười sáu năm trước, ta có thể làm cho ngươi nhảy sông chạy trốn, thì hôm nay, mười sáu năm sau, ta cũng có thể làm cho ngươi có đến mà không có về!
« Hiền chất (cháu ngoan), không thể tưởng tượng được sau khi xa cách nhiều năm, còn có thể nhìn thấy cháu, Nhị thúc rất là tưởng niệm cùng vui mừng. » Nhị gia ôn hòa cười nói, hắn vốn bộ dạng nhã nhặn, nụ cười này, làm cho người ta thoạt nhìn rất vô hại cùng dễ gần, khó trách Nhị gia ở trong suy nghĩ của mọi người Long gia phần lớn đều có danh tiếng thật tốt, là một Nhị gia hiền lành ân cần.
Dối trá!
Vân Khê nhìn đến sắc mặt này của hắn, liền nhịn không được khỉnh bỉ dưới đáy lòng.
Quay đầu nhìn phía Long Thiên Tuyệt, phát hiện vẻ mặt hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút không bình thường, trong lòng nàng ẩn ẩn lo lắng.
« Nhị thúc, lâu rồi không gặp, thúc thật là càng sống càng dễ chịu. » Long Thiên Tuyệt câu môi cười nhạt.
« Đâu có đâu có, Nhị thúc già rồi, không giống người trẻ tuổi các cháu, phong mạo (phong cách + dung mạo) tươi đẹp, sống có sinh có vị. » Nhị gia cười tủm tỉm nói xong, quay đầu hướng phía Vân Khê liếc mắt một cái, có thâm ý khác.
Vân Khê đáy lòng cười lạnh, trên mặt bất động thanh sắc.
« Khê Nhi, lại đây ra mắt Nhị thúc của ta. Ngày đó nếu không có Nhị thúc, ta và nàng còn chưa hẳn có cơ hội gặp nhau, nói đến Nhị thúc vẫn là người mai mối cho hai vợ chồng chúng ta đó. »
Long Thiên Tuyệt ngoắc ngoắc tay với Vân Khê, gọi nàng tới bên cạnh.
Vân Khê phối hợp bước lên, cười thản nhiên yếu ớt: « Tại hạ Vân Khê, xin ra mắt Nhị thúc. »
« Miễn lễ, miễn lễ. » Nhị gia xua tay tỏ ý, khuôn mặt tươi cười như trước.
Vân Khê cũng lấy khuôn mặt tươi cười: « Vẫn nghe Thiên Tuyệt nhắc tới Nhị thúc, ta đã sớm nhớ mong Nhị thúc, hôm nay có thể tận mắt trông thấy Nhị thúc, chuyến đi tới Long gia lần này chung quy cũng là không uổng rồi. »
Mọi người vây xem chung quanh chìm trong ngây ngốc, đây là cái tình huống gì? Vừa rồi mới chết hai mạng người, làm sao ba người này không đàm luận chính sự trước, ngược lại đi nói việc nhà, vui mừng hòa thuận. Này cuối cùng là tình huống thế nào đây?
Tam trưởng lão cũng hồ đồ, lão nghĩ ba người này vừa thấy mặt khẳng định là muốn hô đánh hô giết, sau đó náo đến không thể vãn hồi, kinh động tới gia chủ, rồi tốt nhất cũng kinh động đến các cao thủ của Tiêu Dao các, cứ như vậy, vợ chồng Long Thiên Tuyệt liền thật sự vạn kiếp bất phục.
Nhìn thấy ba người tiếp tục trò chuyện vui vẻ, Tam trưởng lão nhịn không được, âm thầm kéo áo Ngũ gia, hướng hắn nháy mắt.
Ngũ gia cũng đang buồn bực, Nhị ca trăm phương ngàn kế muốn giết Long Thiên Tuyệt, mà Long Thiên Tuyệt chắc chắn cũng đem nhị ca coi như tử địch, hai bên đều muốn đối phương chết, nhưng sau khi gặp mặt, lại không phát sinh chuyện gì, chỉ hàn huyên việc nhà, trò chuyện vui vẻ, này cũng quá quỷ dị đi.
Hắn tiến lên từng bước nói: « Nhị ca, phí lời cùng bọn họ làm gì? Bọn họ giết hai vị trưởng lão, không đúng, không chỉ hai vị trưởng lão, bây giờ trong tay bọn họ đã nợ sáu mạng người, còn có Thiên Diệp và Bát đệ đến nay vẫn còn không tay bọn họ, chúng ta trực tiếp giết bọn họ cứu người, mới là chuyện nguy cấp nhất. »
« Nhị gia, hai người này đều đã nhập ma rồi, không cần lại khách khí với bọn họ. Ngài xem bọn họ đã giết nhiều người như vậy, nếu lại tiếp tục dung túng mà nói, thì Long gia rất nhanh sẽ máu chảy thành sông. » Tam trưởng lão nâng một ngón tay, chỉ phía đàn thần long đang vây quanh xoay múa trên không, nói: « Thấy đàn thần long này không? Chúng nó cũng đều bị ma hóa, chỉ nghe lệnh của nghiệp chướng kia mà làm việc, chúng nó sớm muộn cũng sẽ đem tất cả mọi người trong Long gia chúng ta giết sạch.
Lão cố ý đề cao giọng nói, để cho từng người Long gia ở đây nghe được, chính là muốn bắn tiếng đe dọa, để đạt được mục đích của lão, kích động các cao thủ Long gia hợp lực đối phó vợ chồng Long Thiên Tuyệt.
Vân Khê híp mắt, quăng một ánh mắt lạnh tới phía đầu Tam trưởng lão, lão già kia, tìm được cơ hội liền nhảy ra châm ngòi. Hừ, tốt nhất đừng để nàng tóm được cơ hội, bằng không nàng nhất định hung hăng đập chết lão.
Hiền chất, lời Tam trưởng lão nói là thật sao? Nếu cháu thật sự bắt giữ Thiên Diệp và bát gia, ta hy vọng cháu có thể sớm thả bọn họ, lãng tử quay đầu không bao giờ là muộn, chỉ cần cháu biết sai đường quay lại, Nhị thúc nhất định sẽ thay cháu ở trước mặt gia chủ và các vị trưởng lão cầu xin. Mặc kệ nói thế nào, nhị thúc cũng là nhìn cháu lớn lên, không muốn thấy cháu lầm đường lạc lối, rơi vào ma đạo.
Nhị gia thành khẩn khuyên.
Long Thiên Tuyệt cười khẽ, hàn quang bên trong mắt khẽ dao động:
Nhị thúc, thúc chỉ căn cứ vào lời một người nói, liền oan uổng ta như thế, không khỏi quá mức võ đoán đi. Tam trưởng lão nói ta giết người, nói ta giam bát thúc và Diệp đệ, có thể có chứng cứ gì? Nếu không có chứng cứ, thì hắn là nói xấu ta. Ta biết nhị thúc trước nay luôn chính nghĩa, công bằng, không thiên vị bất kì kẻ nào, cũng không oan uổng ai, xin nhị thúc làm chủ cho ta, trừng phạt kẻ tiểu nhân bày đặt sinh sự này!
Long Thiên Tuyệt, ngươi chớ chống chế! Ngươi giết người, bắt người, đều là lão phu tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chối cãi cũng không xong đâu! Mới vừa rồi đám hộ vệ giữ cửa cũng có thể làm chứng, là chính miệng ngươi thừa nhận giết Lục gia, Thất gia, Lục trưởng lão, cùng Thất trưởng lão.
Tam trưởng lão nói.
Ta có nói qua sao? Coi như là nói, thì cũng chẳng qua là thuận miệng nói chơi thôi. Ta cũng có thể nói, ta giết Tam trưởng lão ngươi, nhưng ngươi bây giờ rõ ràng hoàn hảo đang sống sờ sờ ở đây, chẳng nhẽ cũng bởi vì ta nói giết ngươi, ngươi chết, liền có thể đem tội giết người đổ lên đầu ta sao?
Chung quanh một mảnh xôn xao, người này cũng không khỏi quá vô lại đi, mới vừa rồi còn luôn miệng nói muốn rửa nhục, muốn giết hết kẻ thù, hiện tại trong chớp mắt, liền đem chuyện có trở thành không còn một mống, bọn họ thật bội phục.
Vân Khê lên tiếng cười nhẹ, phối hợp với hắn nói:
Không sai, tất cả những chuyện này đều do Tam trưởng lão nói suông vô căn cứ, cố ý hãm hại, chúng ta tuyệt đối không chấp nhận vu khống như vậy! Nhị gia ngài nếu tự cho mình là công bằng chính trực, vậy thỉnh cầu nhị gia nghiêm túc xử lý tên tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ này đi!
Vân Khê chặt chẽ nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Nhị gia, nàng rất muốn nhìn xem hắn có thể giả trang tới khi nào.
Tam trưởng lão giận đến hốc mắt biến dạng, hai người này cư nhiên đổi trắng thay đen, ngược lại vu cáo lão hãm hại, thật đê tiện vô sỉ!
Được, cho dù tất cả lúc trước đều không phải là thật, vậy mới vừa rồi thì sao? Mới vừa rồi hai người các ngươi liên thủ giết Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão, là mọi người chính mắt nhìn thấy đi?
Mới vừa rồi? Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ta làm sao không nhớ rõ?
Vân Khê ra vẻ mê mang, quay đầu hỏi Long Thiên Tuyệt,
Thiên Tuyệt, chàng nhớ được mới vừa rồi phát sinh chuyện gì không?
(TNN: sặc nước miếng ahahahahha e phục tỷ rồi =]] cùn được đến độ này =]])
Long Thiên Tuyệt gật đầu, nói:
Đương nhiên nhớ, mới vừa rồi chúng ta không phải đi dạo ở hoa viên sao? Di, làm sao đột nhiên lúc đó tới nhiều người như vậy? Thì ra mọi người cũng có nhã hứng như thế, muốn cùng đi dạo hoa viên đây.
Đúng vậy a, đúng vậy a, thật là rất có nhã hứng.
Hai vợ chồng một xướng một họa, đem tình huống đại sát tứ phương vừa rồi chối đến không còn một mảnh, làm cho tất cả mọi người ở đây líu lưỡi không thôi, trong lòng thầm mắng hai vợ chồng các ngươi cũng quá vô sỉ đi? Coi tất cả chúng ta ở đây làm như không tồn tại sao?
A! Đúng rồi!
Giọng Vân Khê đột nhiên cao vút, chỉ vào Tam trưởng lão nói:
Mới vừa rồi Tam trưởng lão có phải hay không nói một câu ‘tất cả lúc trước đều không phải là thật’? nha nha nha, ngươi nhìn ngươi nhìn, ngay cả chính ngươi cũng thừa nhận rồi. Rõ ràng chính là chuyện giả dối không có thật, vu khống chúng ta, thật sự là quá hèn hạ, quá ác độc! Nói không chừng những người đó là do ngươi giết, sau đó giá họa cho chúng ta, muốn mượn tay nhị thúc tới trừ khử chúng ta. Chậc chậc chậc, ngươi làm sao có thể nghĩ ra kế sách ác độc như thế?
Lồng ngực Tam trưởng lão mãnh liệt run rẩy, tức đến sắp hộc máu. Lão rõ ràng vừa mới nói là ‘Cho dù tất cả lúc trước đều không phải thật’, nàng lại cắt câu lấy nghĩa, lấy gốc nói đầu, cuối cùng biến thành ‘Tất cả đều không phải thật’, làm sao có thể có loại cắt câu lấy nghĩa như vậy?
Lão vừa muốn há mồm nói, Vân Khê lại giành trước:
Nhị thúc a, ngươi xem Tam trưởng lão cũng đã muốn thừa nhận. Cư xử giống tiểu nhân như vậy, ngươi nói xem hẳn nên xử trí thế nào đây?
Nụ cười vẫn treo trên mặt Nhị gia rút cuộc từ từ có dấu hiệu rạn nứt, hắn sống hơn nửa đời người, sợ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi vợ chồng càn quấy, đổi trắng thay đen như vậy.
Nhị ca, hai kẻ càn quấy này, chúng ta không cần dong dài nhiều với chúng làm gì, trực tiếp giết chúng cho xong, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Ngũ gia không nhịn được xen vào nói.
Đêm dài lắm mộng? Hay cho một câu đêm dài lắm mộng!
Long Thiên Tuyệt đột nhiên mở miệng, bắt được thóp trong lời Ngũ gia, lạnh lùng nói:
Xem ra Ngũ thúc ngươi sớm đã muốn diệt ta, xin hỏi ý niệm muốn giết của ngươi, bắt đầu từ khi nào? Là vừa mới, hay là mười sáu năm trước, hay là sớm hơn?
Đương nhiên……đương nhiên là vừa mới rồi.
Ngũ gia tự biết mình lỡ lời, vội vàng sửa lại.
Thật sự là mới vừa rồi sao? Như vậy mười sáu năm trước thì sao? Mười sáu năm trước là ai truy sát ta và đệ đệ, khiến hai người chúng ta phải nhảy xông, suýt nữa chết dưới đáy sông?
Giọng nói Long Thiên Tuyệt từng chút từng chút nặng nề thêm.
Liên…..Liên quan gì tới ta?
Ngũ gia quay đầu, chạm mắt với Nhị gia một cái, tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Nhị gia, sức mạnh trong lòng lập tức tăng lên,
Bây giờ chúng ta đàm luận chính là chuyện mới vừa rồi, ngươi đừng hòng chuyển đề tài tới mười sáu năm trước, chuyện lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được? Hơn nữa, ngươi nói có người truy sát hai huynh đệ các ngươi, ai có thể làm chứng? Một mình ngươi còn không phải nói suông không căn cứ, tùy tiện vu tội người tốt?
Người tốt? Nếu ba người các ngươi được gọi là người tốt, vậy trên đời này sợ rằng cũng không còn người tốt nữa.
Vân Khê cười lạnh nói.
Nàng một mực quan sát vẻ mặt Nhị gia, nàng biết lúc này hai bên đều đang đợi đối phương ra tay trước, bởi vì mặc dù cả hai bên đều hận nhau thấu xương, nhanh chóng muốn giết cho thống khoái, song phần lớn các cao thủ Long gia ở đây đều không biết rõ nội tình.
Mới vừa rồi nàng và Thiên Tuyệt giết Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão chính là để lập uy, sau đó Thiên Tuyệt lộ ra đôi mắt màu vàng, là vì chứng minh hắn là huyết mạch Long gia, hơn nữa còn là huyết mạch Long gia thuần khiết nhất, một đường như vậy, vợ chồng bọn họ lúc này ở trong suy nghĩ của phần lớn cao thủ Long gia đều vẫn thiên về dòng dõi Long gia chính tông nhiều hơn chút. Dù sao cũng là Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão ra tay muốn giết bọn họ, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là tự vệ, nhưng bây giờ nếu bọn họ chủ động ra tay giết Nhị gia, dựa vào uy danh và lòng lương thiện mà Nhị gia tạo nên ở Long gia nhiều năm qua, rất có thể kích động đông đảo cao thủ Long gia hợp tực vây đánh.
Đến lúc đó máu chảy thành sông, thì càng khó không thể thu thập được.
Nhưng nếu để Nhị gia ra tay trước, đó chính là…. một lý do khác rồi, cho nên trước mắt mục tiêu thiết yếu của bọn họ, chính là ép Nhị gia xuất thủ.
Lớn mật! Ngươi dám nhục nhã chúng ta? Xem lão phu làm sao thu thập ngươi!
Ngũ gia gầm lên một tiếng, muốn động thủ.
Lúc này, Nhị gia đưa tay, kịp thời kéo hắn lại. Quen tính kế như hắn, đương nhiên sẽ không để người bên cạnh mình động thủ, bọn họ nếu ra tay trước, sẽ lập tức mất đi thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ngũ đệ, đệ là trưởng bối, đối với vãn bối nên dẫn dắt từng bước, từ từ dạy bảo, sao lại có thể tùy tiện ra tay với vãn bối như vậy đây?
Nhưng mà nhị ca, bọn chúng….
Ngũ gia nghiêm mặt đỏ lên, muốn tranh cãi, thì bị một ánh mắt đanh thép của nhị gia làm cho đè ép xuống.
Nhị gia không ngại phiền hà khuyên nhủ:
Hiền chất, nhị thúc vẫn là câu nói kia, hy vọng cháu biết sai mà sửa, lầm đường biết quay lại, mau đem người giao ra, sau đó chủ động nhận sai với hội trưởng lão và gia chủ. Chỉ cần cháu thành tâm thành ý, nhị thúc nhất định sẽ giúp cháu.
Long Thiên Tuyệt cười lạnh, thầm nghĩ hay cho một lão cáo già ngươi, vô luận bọn họ dụ thế nào, hắn cũng không chịu ra tay trước, xem ra mình phải nghĩ đối sách khác rồi.
Nhị thúc, thúc là trưởng bối, ta trước nay luôn thập phần tôn trọng, cũng rất ngưỡng mộ võ nghệ của thúc. Hôm nay khó được gặp mặt, không biết có cơ hội mời thúc đến chỉ điểm hay không, để võ nghệ của ta càng có thể tiến thêm một bước đây?
Nhị gia trước sau vẫn ôn hòa cười, đáy mắt âm thầm xẹt qua u quang, đang muốn mở miệng, Long Thiên Tuyệt lại nói:
Ta một lòng thành tâm thành ý, vạn lần mong nhị thúc chớ cự tuyệt. Ở Long gia, mọi người đều biết, Nhị thúc trước giờ vẫn luôn là người đối xử tử tế với người khác, thích dìu dắt tiểu bối, cho nên mới có thể chiếm uy tín rất cao trong suy nghĩ của mọi người Long gia. Ta tin tưởng lấy thái độ làm người của nhị thúc, nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ta, chỉ điểm ta một phần. Nhị thúc, thúc thấy ta nói phải hay không?
Hắn nói một phen, đem toàn bộ đường lui của Nhị gia đều chặn hết, Nhị gia nếu không đáp ứng, đó chính là phủ định hình tượng chói lọi tâng bốc ngày thường ở Long gia của y, còn nếu y đáp ứng…. Tốt nhất là đáp ứng, như vậy hắn mới có cơ hội xuống tay, báo thù mười sáu năm trước!
Ánh mắt Nhị gia chớp động, thần sắc dần dần trầm ngưng, híp híp mắt, cười nói:
Được rồi, nếu hiền chất có tâm thỉnh giáo, vậy lão phu liền chỉ điểm cho ngươi một phen.
Chờ một chút, ta cũng muốn mời Tam trưởng lão chỉ điểm cho ta một phần, tin tưởng Tam trưởng lão sẽ không cự tuyệt một mảnh tâm ý hết sức chân thành của vãn bối đi?
Vân Khê chen vào, học điệu cười tủm tỉm dối trá của Nhị gia, nói với Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão trong lòng ngẩn ra, nhớ tới nàng có một thần thú Cửu Vĩ Hồ bảo vệ, mình làm sao là đối thủ của nàng? Lão ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn phía Ngũ gia nói:
Nếu luận về trình độ võ học, Ngũ gia hơn hẳn lão phu, ngươi nếu muốn thỉnh giáo, không bằng thỉnh giáo Ngũ gia đi.
Ngũ gia nghe lão tôn sùng vô nghệ của mình như thế, trong lòng có chút đắc ý, vừa hay hắn cũng muốn giáo huấn nữ nhân càn quấy này một phen, tốt nhất một chưởng chụp chết nàng, mới có thể giải tỏa phẫn nộ trong lòng hắn.
Đến đến đến! Ngươi muốn xin chỉ giáo, vậy để lão phu tới chỉ điểm ngươi.
Ngũ gia vui vẻ phụ họa.
(TNN: Ngu dã man =.=!)
Vân khê mắt lạnh liếc Tam trưởng lão một cái, mang theo vài phần coi thường, lão già này thật giảo hoạt, vì mạng sống của mình, cư nhiên đẩy người khác ra chịu chết. Cũng được thôi, nàng trước hết thu thập cái Ngũ gia này đã, rồi quay lại thu thập hắn sau.
Lúc này, Long Thiên Thần đang ngụ trong Ngọa Long Cư, nghe được động tĩnh bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, bây giờ đại ca đại tẩu bị mọi người vây khốn, hắn sao lại có thể ham sống sợ chết, cầu an trú trong Ngọa Long Cư đây?
Hắn suy tư, không chút do dự nhảy ra khỏi Ngọa Long Cư.
Cũng xem ta một người đi!
Long Thiên Thần xuất hiện, làm mọi người kinh hãi, không rõ hắn rút cuộc từ nơi nào nhô ra, làm sao lại từ trong không khí hiện ra?
Long Thiên Thần không để ý đến phản ứng của những người khác, hắn cất bước đi tới trước Tam trưởng lão, nhướng mày nói:
Tam trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt! Lần trước cùng Tam trưởng lão tỷ thí một chút, vãn bối rút ra được khá nhiều ích lợi, hôm nay khó có được lại gặp Tam trưởng lão ngài, hy vọng Tam trưởng lão có thể tận lực chỉ giáo, lại chỉ điểm vãn bối một chút, vãn bối vô cùng cảm kích.