Q.5 - Chương 24: Vân Khê Là Chủ Mẫu Tương Lai Của Long Gia Sao?
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 4445 chữ
- 2020-05-09 07:35:18
Số từ: 4440
Nguồn: tamvunguyetlau
Suối Long Nhãn.
Một đám cao thủ vây quanh con suối, ngắm nhìn Tiểu Bạch Long ngủ say trong đó, sắc mặt mọi người rất căng thẳng. Đã liên tục mấy ngày, Tiểu Bạch Long ngủ say, không có bất kỳ dấu hiệu muốn thức tỉnh, các vị cao thủ cũng thật khó hiểu. Tiểu Bạch Long rốt cuộc là bị làm sao? Đáng nhẽ nó cũng nên thức tỉnh rồi chứ. Được ngâm trong Suối Long Nhãn, dù là vết thương nặng hơn nữa cũng nên phục hồi rồi mới phải.
Tiểu Bạch......
Tiểu Mặc nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, tâm tình như đưa đám.
Lão lão tổ tông, Tiểu Bạch có thể có việc gì không a?
Bé ngẩng đầu hỏi Các chủ.
Các chủ cúi đầu, nhìn thân ảnh màu trắng nổi dưới nước, lắc đầu nói:
Ta đã kiểm tra vết thương trên người nó, căn bản đã khôi phục. Nó sở dĩ vẫn chưa có tỉnh lại, có lẽ là đang tự mình tu luyện.
Nhưng là nhiều ngày như vậy.....
Tiểu Mặc hỏi nhiều người cũng đều nhận được đáp án tương tự, càng ngày càng khiến bé không tin tưởng được.
Lời Lão lão tổ tông cháu cũng không tin sao?
Các chủ ra vẻ không vui, xịu mặt.
Tiểu Mặc mím môi, vẻ mặt tội nghiệp ngẩng đầu nhìn, nói tin cũng không phải, nói không tin cũng không phải. Trừ phi Tiểu Bạch hiện tại tỉnh lại, bé nhất định sẽ tin tưởng.
Các chủ bất đắc dĩ cười cười, ôm bé ngồi lên đầu gối của mình, trêu chọc:
Nói cho lão lão tổ tông, trừ Tiểu Bạch, người cháu thích nhất là ai?
Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi nói:
Mẫu thân.
Còn ai nữa?
Các chủ mỉm cười,
Còn có Tiểu Huyên Huyên, phụ thân.
Còn ai nữa không?
Các chủ tựa hồ rất không hài lòng đáp án của bé.
Còn có sư phụ, Thần thúc thúc, Tiểu Tĩnh...... Ừ, còn có Long cha, Long nương, Phong gia gia...... Còn có rất nhiều rất nhiều......
Vậy còn có ai nữa?
Các chủ nhăn mặt, vẫn không hài lòng.
Còn ai nhỉ?
Tiểu Mặc cố gắng suy tư, khóe mắt thấy Trấn Hải tổ sư và Dương Minh tổ sư đang không ngừng hướng hắn nháy mắt, Tiểu Mặc bừng tỉnh,
A, những người lúc nãy là hồi cháu chưa đến Tiêu Dao các, nhưng từ khi tới đây, người cháu kính yêu nhất, chính là Lão lão tổ tông nha!
Tiểu quỷ!
Các chủ rốt cục hài lòng nở nụ cười.
Trấn Hải tổ sư và Dương Minh tổ sư cũng mặt mày hớn hở theo, cách ngôn(1) nói rất đúng, trăm lần không sai,
thiên xuyên vạn xuyên duy hữu mã thí bất xuyên
(2), ngay cả Các chủ là người nhìn thấu thế gian cuối cùng cũng tránh không được.
Tiểu Mặc nghiêng đầu, nhìn hai ông lão, từ từ nói:
Tiểu Mặc cũng yêu hai vị lão tổ tông.
Trấn Hải tổ sư và Dương Minh tổ sư nhận thấy nét cười của bé, hai mắt nhất thời rưng rưng, thật không uổng công yêu thương bé. Đang say mê tận hưởng, đột nhiên nhận thấy ánh mắt hơi hờn dỗi của Các chủ, hai người lập tức xoay người sang chỗ khác, có một số việc vụng trộm vui mừng tốt hơn. Một đám cao thủ chung quanh nhìn thấy một màn này không khỏi buồn cười, kể từ khi có thêm một tiểu khả ái, cả Tiêu Dao các trở nên có nhân khí, có tình vị hơn, Các chủ cũng không giống trước lạnh lùng xa cách, nụ cười trên mặt cũng nhiều. Bọn họ bỗng nhiên rất muốn tiểu khả ái lưu lại, bé chẳng những có thể làm cho không khí Tiêu Dao các sinh động, mà thiên phú của bé còn kinh người, vừa học cái gì liền biết ngay cái đó, điều này làm cho bọn họ rất có cảm giác thành tựu, cũng vui vẻ đem tuyệt học của mình dạy cho hắn.
Ngay vào lúc này, từ dưới chân núi truyền tới một thanh âm hùng hậu:
Tại hạ Long Thiên Trạch, chính là con trai lớn của gia chủ đương thời của ngoại tông Long gia, hôm nay đến đây bái phỏng Tiêu Dao các, cũng không phải là cố ý mạo phạm hoặc là tự tiện xông vào Thánh Địa, mà là vì đón con trai của con ta...... Bé gọi Long Mặc, chính là đứa bé do Trấn Hải tổ sư tự mình mang vào Tiêu Dao các, hi vọng Trấn Hải tổ sư có thể mang con trai của con ta ra ngoài.
Thanh âm này mạnh mẽ có lực, phàm là người ở Tiêu Dao các đều có thể nghe được.
Các chủ không vui nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Mặc trong ngực, Tiểu Mặc thì vểnh tai nghe, lộ ra vẻ kinh ngạc:
A? Là tới tìm cháu sao? Nhưng cháu cũng không biết ai tên là Long Thiên Trạch cả.
Chúng ta đừng để ý đến hắn!
trong nội tâm Các chủ không muốn thả người.
Các chủ, Long Thiên Trạch chính là gia gia(3) của Tiểu Mặc, người có muốn cho hắn đi vào không?
Trấn Hải tổ sư hỏi ý Các chủ.
Các chủ hừ lạnh:
Đã quên quy củ Tiêu Dao các sao? Tiêu Dao các sao có thể tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể tự do ra vào chứ?
Trấn Hải tổ sư nghẹn lời, trong lòng tự nhủ ngài không phải là đang giữ Tiểu Mặc lại sao, chẳng lẽ nhóc chính là người Tiêu Dao các sao?
Tiểu Mặc hiếu kỳ nói:
Lão lão tổ tông, ông ấy thật sự là gia gia của Tiểu Mặc sao? Nhưng cha nói gia gia là một người xấu!
Các chủ mỉm cười vuốt cằm, vô cùng đồng ý:
Đúng, hắn chính là người xấu, chúng ta không cần để ý hắn.
Trấn Hải tổ sư cùng Dương Minh tổ sư liếc mắt nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười, xem ra Các chủ lão nhân gia không nguyện ý để Tiểu Mặc rời đi Tiêu Dao các.
Các chủ, đã như vậy, không bằng để lão phu đi xuống, khuyên bọn họ rời đi.
Trấn Hải tổ sư chủ động xin đi giết giặc, trên thực tế, hắn cũng hi vọng Tiểu Mặc có thể ở lại Tiêu Dao các, ở chỗ này nhiều vui vẻ, cuộc sống cũng trôi qua thư thái hơn.
Đi đi.
Các chủ chấp nhận thỉnh cầu, cho nên Trấn Hải tổ sư liền một mình rời đi Suối Long Nhãn, hướng dưới chân núi đi tới.
Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Trấn Hải tổ sư rời đi, đôi mắt ti hí không ngừng đảo quanh. Gia gia sao? Phụ thân nói, gia gia từ bỏ bọn họ, không nhận bọn họ. Ông là gia gia hư! Ừ, bé muốn thay phụ thân báo thù!
Lão lão tổ tông, cái người xấu xa kia có phải hay không rất sợ ngài? Không được ngài đồng ý, ông ấy không dám tùy tiện đi vào Tiêu Dao các phải không?
Sao lại hỏi thế?
Các chủ cúi đầu nhìn bé, thoáng thấy tia giảo hoạt đáy mắt.
Tiểu Mặc nói:
Ông ấy nếu quả thật chính là thành tâm thành ý tới đón cháu, vậy hãy để cho ông ấy đứng bên ngoài một đêm, nếu như ông ấy có thể làm được, Tiểu Mặc mới tin tưởng là gia gia thật tâm thực lòng.
Các chủ hơi sững sờ, chợt cười yếu ớt, nắm lỗ mũi bé nói:
.. Tiểu quỷ! Dù sao hắn cũng là gia gia của cháu.
Tiểu Mặc phiết đầu:
Không phải đâu! Phụ thân nói ông ấy là người xấu, từ bỏ chúng cháu, cháu không quen với gia gia như vậy a.
Các chủ cười nói:
Được rồi, cháu đã muốn thử xem lòng thành của hắn, lão lão tổ tông giúp cháu một tay.
Cám ơn lão lão tổ tông!
Tiểu Mặc mặt mày hớn hở.
Các chủ hiểu ý cười một tiếng, quay đầu, hướng Dương Minh tổ sư ra hiệu. Dương Minh tổ sư nhận được, lập tức trả lời:
Tốt! Lão phu lập tức đi ngay!
Giữa sườn núi, Long Thiên Thần đi theo phụ thân kiên nhẫn chờ chực, hồi lâu, rốt cuộc đã thấy thân ảnh Trấn Hải tổ sư.
Trấn Hải tổ sư, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?
Long Thiên Trạch nhàn nhạt gật đầu, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất tôn quý bẩm sinh.
Trấn Hải tổ sư hí mắt tinh tế đánh giá một phen, gật đầu tán thán(4) nói:
Mười mấy năm không gặp, thực lực của ngươi tiến triển cực nhanh, chỉ sợ cao thủ Tiêu Dao các cũng không có mấy người là đối thủ của ngươi. Khó lường, khó lường!
Tổ sư gia quá khen.
Long Thiên Trạch lắc đầu, nhìn một chút phía sau Trấn Hải tổ sư, hỏi,
Vì sao không thấy Tiểu Mặc đi cùng tổ sư gia ra ngoài? Nghe nói là tổ sư gia ngài đem Tiểu Mặc vào Tiêu Dao các, cháu hiện tại ở chỗ nào?
Đúng vậy, Tiểu Mặc đâu? Thúc thúc và gia gia đều ở đây, nhóc này sao không ra gặp chúng ta?
Long Thiên Thần xen vào.
Vị này là?
Trấn Hải tổ sư đem Long Thiên Thần đánh giá trên dưới một phen, không có nhận ra hắn.
Long Thiên Trạch nhìn về phía Long Thiên Thần, trầm mặc thật lâu. Long Thiên Thần nhìn lại hướng hắn, trong lòng mơ hồ mất mát, hay là phụ thân không chịu thừa nhận quan hệ phụ tử giữa bọn họ. Đang lúc hắn ủ rũ cúi đầu, Long Thiên Trạch đột nhiên mở miệng:
Đây là khuyển tử(5), Long Thiên Thần. Thiên Thần, còn không mau mau ra mắt Trấn Hải tổ sư? Lão nhân gia chẳng những là nguyên lão Luyện khí minh, còn là lão tổ tông Long gia ta, thân phận địa vị không giống bình thường.
Khuyển tử? Phụ thân rốt cục đã thừa nhận hắn sao? Long Thiên Thần đáy lòng vui mừng nhảy nhót, hai tay hắn ôm quyền, hướng về phía Trấn Hải tổ sư vái chào thật sâu:
Vãn bối Long Thiên Thần bái kiến lão tổ tông!
Trấn Hải tổ sư lần nữa đưa mắt đánh giá trên dưới một phen, hài lòng vuốt cằm:
Ừ, hắn chính là đệ đệ của đứa bé Thiên Tuyệt kia sao? Không tệ không tệ, tuổi còn trẻ mà tu vi như thế, coi như là một đời anh tài Long gia ta.
Long Thiên Thần chiếm được tán thành, đáy lòng hớn hở:
Lão tổ tông, Tiểu Mặc đâu? Sao bé không có cùng ngài đi ra ngoài?
Ách......
Trấn Hải tổ sư có chút chần chờ, ông cũng không thể nói, là bởi vì Tiểu Mặc nói gia gia của bé là người xấu, không muốn tới gặp. Cũng không có thể nói, là bởi vì Các chủ không nỡ xa Tiểu Mặc, cho nên không chịu thả người. Ông suy nghĩ, nói:
Tiểu Mặc tạm thời vẫn không thể rời khỏi Tiêu Dao các, chờ một ngày kia cha mẹ của bé tới, có lẽ bé sẽ đi theo rời đi.
Tại sao? Vãn bối là thúc thúc của bé, thúc thúc tới đón bé, có khác gì cha mẹ tới đón? Lão tổ tông, phiền người gọi Tiểu Mặc ra ngoài được không? Vãn bối muốn nói cho bé, cha mẹ bé giờ phút này đang ở nhà chính Long gia, bọn họ rất muốn gặp bé.
Long Thiên Thần nói.
Trấn Hải tổ sư không vui xị mặt xuống, lại dám chất vấn lời của lão, không khỏi cũng quá lớn mật rồi!
Long Thiên Trạch hướng Long Thiên Thần liếc mắt, ngăn cản hắn nói tiếp, quay đầu nói với Trấn Hải tổ sư,
Tổ sư gia, tại hạ hôm nay, chính là tới đón người, hi vọng tổ sư gia thành toàn.
Trong giọng nói bình tĩnh, lộ ra bá đạo.
Trấn Hải tổ sư sắc mặt trầm xuống, ông chưa bao giờ là người dễ thân cận, cũng vì Tiểu Mặc đáng yêu mới hạ giọng như thế, người ông xem không thuận mắt thì mặc kệ thân phận khỉ gió gì, ông đều không khách khí. Đang muốn mắng mỏ mấy câu, phía sau Dương Minh tổ sư theo sát đến:
Các chủ nói, các ngươi muốn gặp người, trước hết ở chỗ này chờ một đêm, nếu không xin mời đến từ nơi nào thì quay về nơi đó.
Cái gì? Muốn chúng ta chờ thêm một đêm? Các chủ lão nhân gia cũng không khỏi lạnh lùng?
Long Thiên Thần không nhịn được.
Long Thiên Trạch trầm tư chốc lát, phất tay áo đi tới bên đường, tìm một tảng đá lớn, khoanh chân ngồi:
Xin nhị vị trở lại nói với Các chủ, hi vọng Các chủ có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sáng sớm ngày mai, vãn bối nhất định muốn gặp Tiểu Mặc.
Không nhìn hai vị lão tổ tông tại chỗ, Long Thiên Trạch không coi ai ra gì bắt đầu tĩnh tọa, hắn giờ phút này phảng phất như còn đang trong thạch thất tu hành, thái độ bình tĩnh, coi thường hết thảy, khiến cho Trấn Hải tổ sư cùng Dương Minh tổ sư phải nhìn hắn với ánh mắt khác. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, phất tay áo trở về.
Long Thiên Thần trong lòng lo lắng, xem bóng lưng hai lão, rồi xem thân ảnh phụ thân, hắn có chút khốn hoặc.
Phụ...... Chẳng lẽ chúng ta thật phải ở chỗ này chờ thêm một đêm sao?
Hắn vốn định gọi phụ thân, nhưng là lại cảm thấy có chút đột ngột, hơn nữa trong lòng mơ hồ có chút xin lỗi đại ca, cho nên hắn đến cuối cùng vẫn là nhịn. Có lẽ chờ một ngày kia khúc mắc giữa đại ca và phụ thân chân chính giải khai, một ngày đại ca tha thứ phụ thân, hắn có thể thuận lý thành chương gọi phụ thân đại nhân.
Long Thiên Trạch nhắm mắt không nói, cả người giống như là ngăn cách.
Long Thiên Thần nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, chậm chạp không có được đáp án, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Hắn thật tò mò, vì sao tính cách của đại ca cùng phụ thân giống nhau như thế, vô cùng khác người? Nếu không phải cũng có một đôi mắt màu vàng, chứng minh hắn thật sự là Long gia huyết mạch, hắn thật sự hoài nghi mình có phải là con trai ruột của phụ thân không. Hắn than nhẹ, tìm một chỗ sạch sẽ đối diện phụ thân, cũng học bộ dáng, tĩnh tâm ngồi xuống.
Thời gian qua, màn đêm từ từ phủ xuống. Long Thiên Thần rũ đầu, bất tri bất giác buồn ngủ. Trong ánh trăng mờ, hắn cảm giác được có người bắt lấy tay hắn, hai ngón tay đặt tại cổ tay của hắn. Ngay sau đó, có một đạo huyền khí đánh vào trong cơ thể, xuyên thấu qua kinh mạch, hắn mơ hồ thấy có một cỗ huyền khí màu trắng xông vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, cùng một bóng ma khó thấy dây dưa một chỗ. Hai bóng đen trắng không ngừng dây dưa, đối kháng, hắn cực kỳ khó chịu, muốn tỉnh lại, nhưng làm không được. Hắn trong mộng thống khổ tránh né, hận không được đem tống cỗ huyền khí màu trắng đi ra.
Không nên! Không nên! Ta thật khó chịu a!
Hắn thống khổ gào thét, huyền khí trong cơ thể dây dưa không nghỉ như muốn nổ tung. Một tiếng thở dài nồng đậm vang lên bên tai của hắn, thống khổ trong cơ thể từ từ biến mất, thần sắc thống khổ trên mặt Long Thiên Thần cũng dần dần tiêu tán. Từ từ, hắn một lần nữa tiến vào trạng thái ngủ sâu, hoàn toàn không biết mới vừa phát sinh hết thảy là cảnh trong mơ, hay là thật.
Long Thiên Trạch từ cao nhìn xuống hắn, mày kiếm nhíu sâu, đôi mắt sầu lo.
-
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt bị gia chủ gọi đến lầu các, gia chủ ngưng mắt nhìn chăm chú hai người, trầm mặc thật lâu.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc nhau một cái, hai người đoán không ra thâm ý gia chủ.
Hồi lâu, gia chủ quay người, đưa lưng về phía hai người, rốt cục mở miệng:
Hai người các cháu có biết sai?
Có ân tất trả, có cừu tất báo. Ta không biết mình sai ở nơi nào, tóm lại người hôm nay ta giết chết cũng là đáng chết!
Long Thiên Tuyệt đáp.
Hài tử, gia gia biết cháu đã chịu khổ, nhưng cháu không nên giết nhiều người như vậy. Bọn họ chính là thúc thúc của cháu…
Gia chủ thở dài, bỗng nhiên như già đi mười mấy tuổi, bóng lưng của hắn từ từ cong.
Long Thiên Tuyệt tâm thần chấn động, bất khả tư nghị nhìn về phía bóng lưng gia chủ. Gia gia? Người lại tự xưng gia gia? Là bởi vì thấy được mắt hắn màu vàng, nhận định thân phận hắn là Long gia huyết mạch cho nên mới thừa nhận hắn sao? Nghĩ đến chỗ này, hắn tự giễu cười khẽ, nói:
Ta đã sớm không phải là con cháu Long gia, ở một khắc ông trục xuất ta ra khỏi Long gia, ta đã không còn là người Long gia. Cho nên cũng đừng nói với ta cái gì thân thúc thúc, ta không có phúc khí gọi bọn họ một tiếng thân thúc thúc. Nếu bọn họ thật là thân thúc thúc của ta, năm đó cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng, đem ta cùng đệ đệ ép lên tuyệt lộ.
Cái gì tuyệt lộ? Bọn họ đối với cháu làm cái gì?
Gia chủ bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Long Thiên Tuyệt.
Ông thật sự không biết gì sao?
Long Thiên Tuyệt cười lạnh, ngữ điệu châm chọc nói,
Cũng đúng, chuyện mất sạch luân thường đạo lý như thế, bọn họ sao có thể để cho ông biết?
Thấy Long Thiên Tuyệt không nguyện ý nói thêm, Vân Khê tiếp lời
Năm đó Nhị thúc cùng mấy vị thúc thúc và trưởng lão, triển khai đuổi giết hai huynh đệ Thiên Tuyệt và Thiên Thần, những cao thủ thủ hộ huynh đệ bọn họ đều chết trong tay những người này. Cuối cùng Thiên Tuyệt mang Thiên Thần chạy trốn tới bờ sông, khi bị bọn hắn bức bách, phải nhảy sông mà trốn, suýt nữa táng thân ở trong nước. Nếu không phải bọn họ may mắn, lại có người tốt cứu, bọn họ giờ phút này sợ đã sớm đã mất tánh mạng, không có mạng sống trở lại Long gia......
Khê Nhi, cần gì nói với ông ta những thứ này? Cho tới bây giờ ông ta cũng là người thị phi chẳng phân biệt được, cho dù biết chuyện năm đó, cũng chỉ có thiên vị và bao che bọn Nhị thúc.
Long Thiên Tuyệt bướng bỉnh nói.
Bọn họ lại dám như thế?
Gia chủ ánh mắt lóe lên, có chút khó có thể tin,
Cháu có chứng cớ không?
Long Thiên Tuyệt cười lạnh liên tục:
Chứng cớ? Như vậy năm đó thời điểm ông xử trí, phán định tội danh mẹ ta, có căn cứ chính xác không?
Mẹ cháu năm đó......
Gia chủ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Long Thiên Tuyệt cắt đứt lời của hắn:
Năm đó, các người chỉ dựa vào cái nhìn kia liền định ra trọng tội cho mẹ ta. Ông lúc ấy có từng hỏi đến chứng cớ hay không? Chẳng lẽ bởi vì mẹ ta và Viên thúc thúc ở chung một phòng, các người liền nhận định bọn họ cấu kết, nhận định ta cùng Thiên Thần không phải là con nối dòng Long gia, đây là đạo lý gì?
Gia chủ thở dài:
Hài tử, có đôi khi những gì cháu thấy cũng không phải là sự thật.
Ta bất kể chân tướng sự thật là gì, ta chỉ thấy mẹ ta bị các người vũ nhục, cuối cùng bà không cam lòng chịu nhục, làm trò trước mặt mọi người mà uống độc tự vận, mất mạng, đây chính là sự thật!
Long Thiên Tuyệt nói xong lời cuối cùng, thanh âm kích động.
Vân Khê đáy lòng khiếp sợ, nàng vẫn không hỏi hắn, mẹ của hắn đến tột cùng thế nào, ai ngờ kết cục như vậy. Nhìn mẫu thân uống độc tự vận, chết trước mặt của mình, khi đó tâm thần Thiên Tuyệt tê liệt, thống khổ như thế nào?
Thiên Tuyệt, không cần nói nhiều với ông ta! Hôm nay ai muốn ngăn cản chúng ta báo thù, chúng ta liền giết, cho dù giết hết Long gia cũng không tiếc!
Vân Khê rút Tử Tiêu kiếm bên hông, toàn thân nhất thời đằng đằng sát khí.
Thủ vệ ở ngoài cửa nghe được thanh âm kiếm khí, nhất tề vọt vào, chỉ một thoáng, kiếm bạt trương.
Nhị gia vốn là ở ngoài cửa cách đó không xa nghe lén, hắn rất lo lắng vợ chồng Long Thiên Tuyệt sẽ kiện phụ thân, sau đó đem chuyện năm đó xé ra. Đột nhiên thấy thủ vệ cửa vọt vào, ánh mắt hắn sáng ngời, nhất thời cũng tìm được cơ hội, đi theo thủ vệ xông vào lầu các.
Lớn mật! Các ngươi dám hành thích gia chủ, quả thực đại nghịch bất đạo! Có ai không, đem hai người bắt lại!
Nhị gia ánh mắt nhanh chóng, nơi nào chịu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đối phó hai vợ chồng?
Thủ vệ cửa nghe vậy, rối rít rút kiếm, vây quanh hai vợ chồng.
Vân Khê liếc qua Nhị gia, nàng hừ lạnh:
Tới vừa lúc! Hôm nay sẽ giết ngươi, báo thù cho bà bà!
Nhị gia cũng không có chút nào hạ thủ lưu tình, trường kiếm như xà lay động, hai mắt thẳng ép hướng nàng.
Hai bên sát ý trong nháy mắt lên tới cực điểm.
Dừng tay!
Lúc này, gia chủ đột nhiên lên tiếng, hai tay của hắn nhấc lên hai cỗ chưởng phong mạnh mẻ đánh vào hai người đem khí diễm cường thế hai bên đè xuống.
Các ngươi còn đem gia chủ ta để vào mắt sao?
Hắn lớn tiếng quát.
Vân Khê dưới chân rút lui mấy bước, khí phách chưởng phong gia chủ quá mức mạnh mẻ, nàng căn bản không cách nào ngăn cản, ép nàng không thở nổi. Long Thiên Tuyệt tiến lên mấy bước, đỡ nàng.
Khê Nhi, không có sao chứ?
Không có chuyện gì.
Vân Khê lắc đầu, đứng vững, cùng Long Thiên Tuyệt chuyển mắt nhìn về phía gia chủ. Lúc này gia chủ không có ôn hòa, bình dị gần gũi như mới vừa một mình gặp bọn họ, ông mặt âm trầm, khí phách uy nghiêm thuộc về gia chủ.
Hắn phất tay áo, lạnh lùng nói:
Các ngươi muốn quyết đấu, tốt, ta liền cho các ngươi một cơ hội! Ngày mai cuộc tỷ võ của gia tộc, các ngươi cũng có thể thoải mái mà đại chiến một cuộc, ai thắng ai thua, liền từ thực lực mà nói!
Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ tới gia chủ đề nghị như vậy.
Nhị gia hai mắt co rụt lại, nói:
Tốt, ta nghe phụ thân.
Long Thiên Tuyệt con mắt quét về phía hắn, gằn từng chữ:
Ngày mai, ta nhất định phải sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Hai người bốn mắt chạm vào nhau, không biết tóe ra bao nhiêu tia kích động.
Vân Khê nhìn hai bên một chút, lên tiếng nói:
Ta cũng muốn tham gia cuộc tỷ võ của gia tộc!
Ngươi không phải là người Long gia, ngươi có tư cách gì tham gia cuộc tỷ võ của gia tộc?
Nhị gia châm chọc cười lạnh nói.
Vân Khê ngẩng đầu mà đứng, tự tin nói:
Ta là thê tử của Thiên Tuyệt, ngày gả cho chàng, ta đã mang họ chàng. Chàng có thể tham gia cuộc tỷ võ của gia tộc, ta cũng có thể!
Ngươi gả cho hắn, nhưng Long gia ta không công nhận, cho nên không thể coi là con dâu Long gia. Huống chi, ở Long gia chúng ta, nam nhân tam thê tứ thiếp chính là chuyện bình thường, ngươi chỉ là một nữ nhân thôi, ở Long gia chúng ta không có bất kỳ địa vị, ngươi căn bản không xứng tham dự việc trọng đại Long gia.
Nhị gia nói.
Long Thiên Tuyệt tiếp theo lời của hắn nói:
Ai nói nàng không có bất kỳ địa vị? Các ngươi còn nhớ được tổ huấn Long gia chứ?
Tổ huấn?
Nhị gia ánh mắt lóe lên, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Tổ huấn Long gia quy định, cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, chính là chủ mẫu tương lai Long gia.
Long Thiên Tuyệt đắc ý cười nhẹ, hắn tự tay kéo tay Vân Khê, lật ống tay áo của nàng, lộ ra một vòng ngọc bích trên cổ tay trắng nõn không tỳ vết, trong bích lục có một vệt trắng mềm mại, thật giống như khói nhẹ, lại như thêu, lục quang nhàn nhạt mê hoặc mọi người.
—–
(1)
lời của người xưa, châm ngôn…
(2)
trăm ngàn điều cũng có thể bị phá hỏng, trở thành vô dụng chỉ có vuốt mông ngựa là hữu dụng, ý tứ là con người ai cũng thích được nịnh nọt, nghe lời hay ý đẹp
(3)
Ông nội.
(4)
Vừa tán thưởng vừa than thở.
(5)
Cách xưng hô khiêm tốn của người xưa, dùng để gọi con trai của mình