Q.7 - Chương 26: Vân Khê Giác Ngộ Niết Bàn Trọng Sinh
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 4430 chữ
- 2020-05-09 07:38:03
Số từ: 4425
Nguồn: tamvunguyetlau
Ân Thượng Thư đi theo các đại thần đến gần, thấy được một màn này, hắn sinh ra một kế, đột nhiên hướng về phía bọn thị vệ hô lớn:
Người! Có thích khách, mau đem cô gái có lai lịch không rõ này bắt lấy, bảo vệ Hoàng Thượng!
Ân Thượng Thư là người phương nào, hắn là tâm phúc của Hoàng Thượng, quyền cao chức trọng, hắn la như vậy, một số thị vệ nghe được. Đúng vậy a, cô gái này không rõ lai lịch, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, rất là khả nghi, nói không chừng thật sự là thích khách. Mọi người rút ra bội kiếm, hướng chỗ của Tiểu Mạn ở vách núi vây quanh.
Tiểu Mạn kinh hãi, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhút nhát chớp chớp, vừa vặn đụng phải Đông Phương Vân Tường ở phía sau.
Ta, ta không phải thích khách, ta ở tại Từ Vân am hơn mười năm rồi, không tin, người có thể đi hỏi Am chủ.
Đông Phương Vân Tường không có lập tức phản ứng, hắn lẳng lặng đánh giá đối phương, khẽ lộ ra nụ cười:
Đừng sợ, có trẫm ở đây, không ai dám thương tổn ngươi.
Một câu nói, để cho thị vệ đang xông lên trước dừng lại cước bộ.
Hoàng Thượng đều đã nói như vậy, bọn họ nào dám bắt người?
Ân Thượng Thư vội vàng tiến lên:
Hoàng Thượng, người này lai lịch không rõ, ở chỗ này kinh động thánh giá, hãy để cho thần đem người này bắt lại, tinh tế kiểm tra một phen, để tránh có thích khách lẫn vào trong.
Đông Phương Vân Tường sắc mặt lạnh lùng, thanh âm nhàn nhạt nói:
Ân Thượng Thư, khúc ca Ân cô nương hát là ngươi lấy từ vị cô nương này sao?
Ân Thượng Thư sắc mặt hơi ngưng lại, lộ ra ý sợ hãi:
Hoàng Thượng minh giám, vi thần thấy Hoàng Thượng thích nghe thủ khúc này, cho nên mới để cho tiểu nữ đi thỉnh giáo vị cô nương này……
Tốt lắm không cần phải nói nữa! Ngươi lui ra đi!
Đông Phương Vân Tường phất tay, đuổi Ân Thượng Thư, Ân Thượng Thư nhất thời sắc mặt xanh xao, mặt xám như tro.
Cô nương, cho ngươi thêm phiền toái. Trẫm sở dĩ thích bài hát này, là bởi vì nó trong đó có ý cảnh……
Đông Phương Vân Tường khẽ thở dài, nhìn hướng nơi xa,
Trẫm từng gặp được một vị nữ tử, đáng tiếc hữu duyên vô phận, nàng mang theo con của nàng đi phương xa. Trẫm không cách nào giữ lại nàng, kiếp này sợ cũng không còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa, duy nhất có thể làm chính là lặng yên tưởng niệm. Ngươi ca chính là hát lên nỗi lòng của trẫm.
Vân Khê đáy lòng lộp bộp rơi xuống, hắn lại……khổ như thế sao?
Nguyên lai là như vậy.
Tiểu Mạn bộ dạng phục tùng, đáy lòng khẽ mất mác, một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, cố gượng cười,
Hoàng Thượng chớ bi thương, nhưng nếu người muốn nghe ta hát, ta sẽ tùy thời tùy chỗ hát cho người nghe, chỉ cần…… chỉ cần người không chê ta phiền là tốt rôi.
Đông Phương Vân Tường cười nhạt.
Hoàng Thượng, có thể nói cho ta một chút về vị cô nương kia không? Nàng nhất định là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Mạn nói.
Nàng đúng là rất đẹp, nhưng là trẫm chân chính thích là tính cách của nàng. Cõi đời này không có mấy người có thể làm được yêu ghét rõ ràng như nàng vậy, tính cách nàng, làm trẫm cũng rất hâm mộ, cũng rất thưởng thức……
Đông Phương Vân Tường nói.
Nghe người nói như vậy, ta cũng rất hâm mộ nàng. Ta từ mười tuổi bắt đầu đã ở nơi này rồi, tất cả mọi người nói cho ta biết, ta không thể lúc này rời đi được, phía ngoài sẽ có nguy hiểm. Trong am mọi người khi dễ ta, để cho ta làm cái này làm cái kia, ta không làm cũng rất có thể bị đuổi ra khỏi am đi. Ta hiện tại không có lý tưởng gì lớn, ta chỉ hi vọng có thể tiếp tục lưu lại trong am, yên lặng sống tốt……
Không có để ý tới các đại thần phía sau, Đông Phương Vân Tường cùng Tiểu Mạn hai người ở đỉnh vách núi không coi ai ra gì tán gẫu, cùng nhau tâm sự.
Vân Khê từ từ lui ra, ở trong các đại thần tìm được Vân Thanh, nàng mừng rỡ không dứt, nhìn trang phục đường ca, hắn hiện tại hẳn là đã là Đại tướng quân đi. Không thể nhìn thấy gia gia cùng phụ thân bọn họ, nhìn thấy đường ca cũng giống như vậy.
Nàng lên làm thế nào mới có thể nhắn nhủ tin tức cho đường ca đây?
Trong lúc suy tư, phát hiện ánh mắt Vân Thanh không nháy mắt ngưng mắt nhìn thân ảnh Tiểu Mạn, đột nhiên xoay người, đi về phía nơi khác. Vân Khê tò mò, liền đuổi theo.
Vân Thanh rất nhanh ở trong đám người tìm được Am chủ, hai người vừa đi vừa mật đàm. Vân Khê càng thêm tò mò, lắng tai nghe trộm.
Am chủ, ta là phụng lệnh tổ phụ, đên đây cùng ngài hỏi thăm một chuyện.
Vân Thanh nói.
Ta biết rồi, Vân tướng quân là muốn hỏi thăm về chuyện của Tiểu Mạn sao?
Am chủ nói.
Vân Thanh ánh mắt sáng lên:
Tiểu Mạn, nàng gọi là Tiểu Mạn sao? Nàng hiện tại thế nào? Lúc ta tới, gia gia cố ý phân phó, để cho ta tới xem nàng một chút.
Tiểu Mạn thật cùng Vân gia có liên quan.
Vân Khê trong lòng kinh hãi, đột nhiên nhớ tới, lúc trước ca ca đã nói, phụ thân được cấm kỵ nhất tộc có thể gặp nạn, nói trước đem nàng cùng ca ca hai người phó thác cho người một nhà Vân tướng quân chịu ân huệ của phụ thân. Sau đó cấm kỵ nhất tộc quả nhiên gặp khó khăn, ca ca bị cao thủ Vân Huyễn điện mang về Vân tộc, phụ thân mất tích, mẫu thân chết oan chết uổng, mà nàng thì lưu tại Vân gia, không, xác thực mà nói, hẳn là nàng Vân Thiên Thiên đời trước lưu tại Vân gia.
Kể từ khi Vân Thiên Thiên ở lại Vân gia, thì nữ nhi Vân gia chân chính Vân Khê bỗng nhiên mất đi tung tích.
Sau đó, Vân Thiên Thiên bởi vì tình cảnh khó khăn, nhảy núi tự vận. Nàng liền tới rồi, thay thế Vân Thiên Thiên cũng là thành Vân Khê Vân gia.
Như vậy vị nữ nhi Vân gia chân chính, chính là Vân Khê tựu đi nơi nào?
Chẳng lẽ, Tiểu Mạn chính là nữ nhi Vân gia chân chính, vì giữ được nữ nhi ân nhân, mới không thể không đưa nàng – nữ nhi Vân gia chân chính tới Từ Vân am, Vân Khê chân chính?
Nghĩ đến chỗ này, Vân Khê đáy lòng bỗng dưng lạnh lẽo, chỉ nghe Am chủ làm khó nói:
Tình trạng gần đây của Tiểu Mạn không phải là rất tốt. Ta đang định đưa tin cho Vân lão tướng quân, để cho ngài tới đem Tiểu Mạn đón trở về, hơn mười năm qua, chuyện lớn hơn nữa cũng nên qua đi sao?
Vân Thanh thở dài nói:
Ta cũng vậy gần đây mới nghe gia gia nói đến, thì ra là năm đó nữ nhi nhị thúc căn bản không chết, mà là bị ngầm mang đi. Gia gia vì muốn báo ân, vì không thể để cho thân phận nữ nhi ân nhân bị bại lộ, người chỉ có thể gạt người nhà, đem cháu gái ruột mang đi.
Quả thật như thế!
Vân Khê trong lòng rung lên.
Nhiều năm như vậy, nàng chiếm cứ thân phận Tiểu Mạn, hưởng thụ hết thảy thân tình ấm áp vốn nên thuộc về nàng, cho dù là nàng chưa kết hôn mà có con, ẩn cư ở Từ Vân am tị thế, cũng là Tiểu Mạn chiếu cố mẹ con hai người bọn họ.
Vân gia một nhà, vì báo ân, bỏ ra nhiều như vậy, cho dù là thiên đại ân huệ, cũng báo đáp vậy là đủ rồi.
Nhìn lạ Tiểu Mạn, này chừng mười năm, cuộc sống nàng trôi qua cũng là những thứ gì?
Trong nội tâm tràn đầy áy náy, ở cảm kích người một nhà Vân gia đồng thời, nàng đột nhiên rất muốn vì Tiểu Mạn làm những gì đó, tới bồi thường cho nàng, làm cho nàng hưởng hết thảy những thứ vốn thuộc về nàng.
Vân lão tướng quân có nỗi khổ tâm, là tại hạ chiếu cố không chu toàn, để cho Tiểu Mạn ở trong am nhiều lần gặp khi dễ, ta xin lỗi sự phó thác của Vân lão tướng quân.
Am chủ nói.
Vân Thanh nhướng mày, nghĩ đến muội muội của mình bị khi dễ, trong nội tâm hắn là không vui, nhưng hắn không có nói thẳng:
Tiểu Mạn nàng hiện tại trông như thế nào, có phải là vị cô nương đứng trên vách núi kia không?
Mới thấy dung mạo Tiểu Mạn, hắn cũng cảm giác có mấy phần quen thuộc, cho nên đặc biệt chạy tới cùng Am chủ xác nhận.
Am chủ gật đầu:
Không sai, chính là Tiểu Mạn!
Vân Thanh hít sâu một hơi, thật lâu ngưng mắt nhìn cô gái cùng Đông Phương Vân Tường kề vai sát cánh, lâm vào trong trầm tư.
Yến tan, Tiểu Mạn tâm tình vui vẻ đi về gian phòng, Vân Khê thật sớm đã chờ chực ở bên trong phòng.
Vân tỷ tỷ, thì ra là tỷ đã trở lại, muội nói tại sao không có nhìn thấy tỷ.
Giọng nói của Tiểu Mạn rất vui vẻ, khó có thể nói lên hết sự hạnh phúc của nàng.
Vân Khê lẳng lặng nhìn nàng, hỏi:
Tiểu Mạn, chuyện trước mười tuổi, muội thật không nhớ sao?
Tiểu Mạn ngây ngốc, lắc đầu:
Muội đã hoàn toàn không nhớ rõ, tỷ tỷ tại sao lại hỏi như vậy?
Không có gì.
Vân Khê chuyển đề tài,
Muội tối nay thoạt nhìn rất vui vẻ, muội hẳn là thích đương kim Hoàng Thượng đi?
Tiểu Mạn sắc mặt khẽ biến nổi lên sắc hồng, thẹn thùng gật đầu:
Tỷ tỷ đùng chê cười muội, đây là lần đầu tiên muội thích một người.
Vân Khê trầm mặc chốc lát, nói:
Tiểu Mạn, hiện tại cả Từ Vân am chỉ có một mình muội có thể nhìn thấy sự tồn tại của ta. Ta muốn muội giúp ta một chuyện, chỉ cần muội giúp ta, ta cũng có thể giúp muội, để muội có thể chiếm được tâm Hoàng Thượng, để cho hắn tiếp nhận muội, là Hoàng Hậu của hắn, như thế nào?
Tỷ muốn muội hỗ trợ cái gì?
Tiểu Mạn đáy mắt hiện lên mấy tia sáng.
Vân Khê nói:
Ta nghĩ để cho muội giúp ta truyền lời cho Đông Phương, bây giờ ta muốn hắn giúp ta tìm trượng phu và con của ta. Hiện giờ hắn đã là Hoàng Thượng chí cao cả Ngạo Thiên đại lục, tỷ tin tưởng chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, không có gì không làm được.
Đông Phương…… tỷ tỷ, tỷ biết Hoàng Thượng?
Tiểu Mạn ánh mắt từ từ chần chờ.
Đúng vậy, có chút giao tình.
Vân Khê gật đầu nói,
Thừa dịp bây giờ sắc trời còn sớm, muội đi tìm Đông Phương một chút, giúp ta truyền lời cho hắn. Muội mới vừa cùng hắn có giao tình, tin tưởng muốn một mình gặp, khẳng định không có vấn đề.
Tiểu Mạn có chút chần chờ, không có lập tức đáp lại nàng.
Chờ Vân Khê thúc giục lần thứ ba, nàng mới gật đầu nói:
Vậy cũng tốt.
Một đường đi theo con đường hướng chỗ Đông Phương Vân Tường ngủ lại, còn không có tới gần, cũng đã bị cản lại.
Nơi này là nơi Hoàng Thượng ngủ, bất kỳ nhàn tạp hạ đẳng, không được tới gần!
Ta, ta có việc muốn cùng Hoàng Thượng nói, mời thông báo xuống.
Tiểu Mạn nói.
Không được! Ngươi đi nhanh lên. Cho dù là các đại thần muốn được gặp Hoàng Thượng thì cũng phải được ngài truyền vào. Đừng nói là những kẻ khác. Mau đi nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Thị vệ lạnh lùng nói.
Tiểu Mạn khó xử nhìn Vân Khê, làm sao bây giờ?
Ánh mắt Vân Khê chợt lạnh, đột nhiên phất tay áo, một trận gió lớn xuất hiện, tách thị vệ ra hai bên.
Động tĩnh vừa xảy ra rất nhiều thị vệ bị kinh ddoonhj, một đám cầm kiếm liều chết xông lên.
Tiểu Mạn kinh hãi, hoảng sợ nhìn về phía Vân Khê.
Đừng sợ, dũng cảm đi vào đi.
Vân Khê cổ vũ.
Tiểu Mạn rõ ràng nhìn thấy Vân Khê chỉ cần nhẹ nhàng vung tay áo đã có thể đuổi hết đám thị vệ đi. Nàng lớn gan hơn, cất bước đi vào.
Ào ào —
Tiếng gió gào thét, không thể chống đỡ.
Bọn thị vệ kinh hãi, tưởng rằng gặp quỷ, cả đám đều hô lớn:
Hộ giá! Nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng! Có kẻ muốn đột nhập!
Người đâu, mau tới! Ngăn nàng lại!
Chốc lát, càng có nhiều người bị kinh động.
Chuyện gì xảy ra?
Từ đám người, Vân Thanh đi ra, thấy là Tiểu Mạn thì hô,
Tất cả lui ra.
Cô nương, ngươi tới đây làm gì? Ngươi có biết đột nhập nơi Hoàng Thượng nghỉ ngơi sẽ bị xử trảm không?
Vân Thanh nhìn đường muội của chính mình, tâm tình khó nói thành lời.
Tiểu Mạn lại không biết hắn, lắc đầu nói:
Tướng quân, ta có việc muốn gặp mặt Hoàng Thượng, người có thể mang ta đi gặp ngài không?
Ngươi muốn gặp Hoàng Thượng?
Vân Thanh nhíu mi, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi đường muội và Hoàng Thượng nói chuyện với nhau, hắn bỗng nảy sinh một ý nghĩ, nếu đường muội và Hoàng Thượng có duyên phận thì thật là tuyệt,
Được, ngươi đi theo ta.
Theo Vân Thanh dẫn đường, Tiểu Mạn thuận lợi tới gặp Đông Phương Vân Tường.
Hoàng Thượng, vị cô nương Tiểu Mạn muốn gặp người.
Vân Thanh nói.
Đông Phương Vân Tường từ bàn ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi:
Tiểu Mạn cô nwong? Ngươi có việc gì?
Tiểu Mạn thấy hắn, ánh mắt trong trẻo sáng lên:
Ta…
Nàng muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn Vân Khê một cái.
Vân Khê nói với nàng:
Muội nói cho hắn biết, ta là Vân Khê, cần hắn giúp đỡ.
Tiểu Mạn quay đầu, chậm rãi nói:
Hoàng Thượng, người có biết một cô nương tên là…Vân Khê không?
Lời của nàng khiến cho Đông Phương Vân Tường và vt đều ngẩn ra.
Đông Phương Vân Tường kích động đứng dậy:
Làm sao ngươi biết tên nàng? Chẳng lẽ..có người nói cho người?
ánh mắt Đông Phương Vân Tường nhìn Tiểu Mạn nhiều hơn vài phần đề phòng. Hắn không thích có người điều tra chuyện riêng tư của hắn.
Tiểu Mạn thấy phản ứng kích động của Đông Phương Vân Tường, dáy lòng trầm xuống, chẳng lẽ nàng đã đoán đúng rồi, người trong lòng Hoàng Thượng chính là Vân Khê sao?
Tiểu Mạn, muội mau nói cho hắn, ta đang ở ngay đây.
Vân Khê thúc giục.
Tiểu Mạn không để ý đến Vân Khê, nàng lẳng lặng đứng, như đang suy nghĩ gì đó.
Tiểu Mạn cô nương, vì sao đột nhiên cô nương lại nhắc đến Vân Khê? Cô nương có tin tức của nàng sao?
Ánh sáng hiện lên trong mắt Đông Phương Vân Tường, hắn rất hy vọng.
Tiểu Mạn, muội còn thất thần gì nữa, mau nói cho hắn biết ta đang ở đây.
Vân Khê vội la lên.
Dưới dự thúc giục của hai người, Tiểu Mạn chậm rãi ngẩng đầu, tươi cười nói:
Vừa rồi nghe Hoàng Thượng nhắc đến người trong lòng, sau khi ta trở về đột nhiên nhớ tới, tám năm trước trong am Từ Vân có một vị tỷ tỷ. Nàng mang thai sau đó đến đây, tên nàng là Vân Khê, có chút tương tự với vị nữ tử Hoàng Thượng miêu tả. Nếu Hoàng Thượng muốn nghe chuyện liên quan đến nàng, ta có thể nói cho người.
Tám năm trước, am Từ Vân… Đúng vậy, trẫm nghe nói nàng đã ở am Từ Vân vài năm, sinh ra tmc ở trong này. Có vẻ đúng là ngươi đã gặp nàng, sống cùng nàng vài năm, có phải không?
Đông Phương Vân Tường vui vẻ.
Đúng vậy, Vân tỷ tỷ là một nữ tử rất đặc biệt, giống hệt như Hoàng Thượng nói. Ta còn giúp nàng chăm sóc đứa bé. Chúng ta sống cùng nhau năm năm, không giấu nhau điều gì, chúng ta là bạn tốt của nhau.
Tiểu Mạn mỉm cười.
Vân Thanh nghe vậy thì tâm tình cũng phấn chấn hắn, gia nhập vào cuộc nói chuyện:
Hóa ra người biết Vân Khê, thật sự là duyên phận…
Ba người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ có một mình Vân Khê tâm tình như rơi vào đáy cốc.
Đây là tự làm bậy không thể sống sao?
Là nàng thay đổi Tiểu Mạn đơn thuần, khiến muội ấy học được cách tự tranh thủ cho bản thân, ai ngờ lại tự gây ra phiên toái cho chính mình. Kgiả nhân giả nghĩa, khéo dùng âm mưu này vẫn là Tiểu Mạn ngây thơ, đơn thuần nàng biết lúc đầu sao?
Hay là nữ nhân một khi đã yêu, vì bảo vệ tình yêu của chính mình mà không từ thủ đoạn nào?
Nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ đây mới chân chính là kiếp nạn của nàng.
Những thứ nàng chiếm được giờ phải trả lại!
Khi nói chuyện, đôi lúc Tiểu Mạn ngẫu nhiên quay đầu, trộm ngắm phản ứng của Vân Khê, Vân Khê hờ hứng đứng một bên, nàng hẳn phải vạch trần Tiểu Mạn, hoặc dùng võ lực đánh nàng ta nhưng nàng không muốn làm như vậy. Bởi vì nàng đã chiếm thân phận của nàng ấy, khiến Vân gia phải hy sinh chính con cháu của mình, để bảo vệ cho nàng. Nàng phải báo ân, phải trả lại ân tình này.
Trên đường trở về, Tiểu Mạn cẩn thận nhìn Vân Khê, nói:
Vân tỷ tỷ, tỷ nhất định đang trách muội phải không? Muội làm như vậy đúng là vì tư tâm. Muội thích Hoàng Thượng, muội không muốn cho tỷ cướp hắn đi.
Vân tỷ tỷ, tỷ đã có chồng, có con, căn bản là vô tình với Hoàng Thượng, vậy vì sao lại muốn xuất hiện trước mặt hắn? Tỷ không biết cho hắn hy vọng rồi lại tiêu diệt hy vọng của hắn như vậy là rất tàn nhẫn sao?
Vân tỷ tỷ, muội xin tỷ, nếu tỷ không thích Hoàng Thượng vậy tỷ hãy cứ đi di, đừng khiến hắn ôm hy vọng về tỷ.
Vân Khê lặng yên nghe lời nàng ta nói, khóe miệng cười lạnh, người xấu là nàng. Nàng hẳn là phải ra đi.
Tiểu Mạn, ta có thể đi, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ta nợ ngươi cái gì, lúc này chúng ta đã thanh toán xong.
Tiểu Mạn nghi hoặc, khó hiểu nhìn nàng.
Vân Khê lạnh lùng cười, đột nhiên chuyển động, cuồng phong nổi lên, lúc trận gió biến mất cũng là lúc không thấy bóng dáng của nàng nữa.
Tiểu Mạn ôm ngực, nhìn ngó xung quanh, xác định chắn chắn Vân Khê đã rời đi, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không lâu sau, bên ngời có người gõ cửa:
Tiểu Mạn cô nương, ta là Vân Thanh, ta có thể nói chuyện với cô nương được không?
Vân tướng quân?
Tiểu Mạn mở cửa, nhìn khách không mời mà đến, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiểu Mạn, ta là đường ca của muội…
—
Sau khi Vân Khê rời khỏi am Từ Vân, nàng trái lo phải nghĩ, hiện giờ không biết nên đi đâu. Nếu bàn về khả năng tìm người, toàn bộ Ngạo Thiên đại lục này ai có thể so sánh với Đông Phương Vân Tường?
Nàng cũng có thể đi tìm phụ thân cùng gia gia hỗ trợ, nhưng hiện giờ nàng không có cách nào nói chuyện được với họ, biểu đạt ý tứ của mình. Cuối cùng vẫn không nghĩ được gì.
Người có thể giúp mình thì lại không muốn giúp, người không thể giúp nàng thì nàng có tìm đến cũng vô ích. Rốt cuộc nàng cũng được nếm tư vị cùng đường.
Mẹ, rốt cuộc mẹ đang ở đâu?
Không phải đã nói sẽ theo con, giúp con vượt qua khó khăn cuối cùng sao?
Tìm một nơi im lặng, nàng ngồi xuống, muốn tìm mẹ từ trong mộng.
Mẹ, mẹ, mẹ đang ở đâu?
Hô mấy lần, vù vù, từ xa xa truyền đến giọng nói:
Khê Nhi, mẹ ở đây.
Giọng nói phá nước mà ra, Vân Khê thấy từ giữa hồ nước lao ra một người, chính là mẹ của nàng.
Sao mẹ lại xuống đáy hồ? Khó trách nàng không tìm được người…
Mẹ, có chuyện gì xảy ra?
Vân Hi thở gấp, từ giữ hoog bơi vào bờ, sắc mặt trắng bệch:
Mẹ không thể áp chế lực lượng của Ác mộng nữa rồi, vừa rồi quyết chiến với nó mấy trăm hiệp mới miễn cưỡng ép nó xuống đáy hồ. Tới đây, mẹ sợ không còn biện pháp ngăn chặn nó nữa.
vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp nào nữa sao?
Vân Khê lo lắng hỏi.
Vân Khê đánh giá con gái một lượt, thàm thở dài:
Cái gì phải đến sẽ đến. Năm đó, mẹ cũng đã trải qua chuyện như con, hồn phách rời khỏi thân thể, lâm vào trong Ác mộng đầy phức tạp. Hiện giờ con có hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục tu luyện thức cuối cùng của Tàn Hoa bí lục, vượt qua cửa ải cuối cùng, đánh bại Ác mộng. Thứ hai,…làm giống mẹ lúc trước, tìm một lỗ hổng thời không, quay về hiện đại đi.
Vân Khê không chút do dự trả lời:
Không, con không quay về, con muốn ở lạ! Chồng con ở đây, hai đứa con con cũng ở đây, nơi này là nhà của con, con tuyệt đối sẽ không quay về.
Mẹ cũng sớm biết con sẽ nói như vậy…
Vân Hi rũ mắt, suy tư một lại rồi nói,
Con gái, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.
Vân Khê ôm cổ mẹ, lúc nàng cô đơn, bất lực nhất còn có mẹ ở bên cạnh, nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Mẹ, con biết mẹ hiểu con nhất!
Đúng rồi, mẹ, Ngọc bích của mẹ đâu? Con muốn nhìn xem Thiên Tuyệt đang ở nơi nào.
Vân Hi khó xử nói:
Vì trấn trụ Ác mộng, mẹ đã dùng Ngọc bích là vũ khí phong ấn, cho nó xuống đáy hồ.
Tại sao lại thế? Đột nhiên con bị đưa tới am Từ Vân, Thiên Tuyệt nhất định sẽ lo lắng, con phải mau chóng tìm cách liên lạc với mọi người mới được.
Vân Khê nhíu mày nói,
Đúng rồi, mẹ có biết vì sao con lại quay trở về am Từ Vân không? Tại sao không phải nơi khác mà lại là am Từ Vân? Lúc con xuyên qua cũng đến đúng nơi này, hiện tại lại tới đây, đúng là quá trùng hợp. Còn nữa, tất cả mọi người đều không thể nhạn biết sự tồn tại của con, chỉ có mỗi Tiểu Mạn nhìn thấy con, đây là vì sao? À, Tiểu Mạn chính là con cháu thật sự của Vân gia.
Vân Khê trong đầu đầy nghi vấn.
Vân Hi suy tư, bí hiểm nói:
Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân, bản thân xuyên qua thời không hẳn là phải có thiên lý tồn tại, cũng như hiệu ứng cánh bướm con đã học ở hiện đại, cánh bướm khẽ rung lên, thiên nhiên rất có thể sẽ sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền. Có nhân tất có quả, con lại xuất hiện ở nơi này một lần nữa, lại gặp vị cô nương Tiểu Mạn này một lần nữa, nói vậy giữa hai người hẳn là có duyên phận đặc biệt gì đó. Con xuyên không mà đến, chiếm cứ thân thể Vân Thiên Thiên vốn đã rời đi nhân thế, sau đó lại cướp đi thân nhân chân chính thuộc về Vân Khê, con được trời hậu đãi, chiếm hết chỗ tốt. Song, thế gian này luôn là tồn tại công bình, trăng tròn lại khuyết, thiên đạo luân hôi…… Tu tập Tàn Hoa bí lục, thật ra thì cũng là đạo lý như vậy, thế gian chưa từng có chuyện thập toàn thập mỹ, khi con ở trên đỉnh, nhận hết mọi chuyện tốt đẹp, con sẽ phải lưu ý, nói không chừng tai họa sẽ gặp phải đã tới.
Vân Khê nghe lời nói của mẹ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, có cảm giác chợt hiểu:
Mẹ, con nghĩ, con đã có thể lĩnh ngộ được thức cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục rồi!
Vân Hi mắt sáng lên, mong đợi nhìn về phía con gái mình:
Mau nói với mẹ, con lĩnh ngộ cái gì? Mẹ nghiên cứu nhiều năm như vậy mà vẫn không thể lĩnh ngộ phương pháp tu luyện, rốt cuộc là cái gì?
Vân Khê loan thần, thần bí cười một tiếng, sau đó nói ra bốn chữ:
Niết… bàn… trọng… sinh!