Q.8 - Chương 13: Trận Chiến Thứ Hai (Tiếp)


Số từ: 3506
Nguồn: tamvunguyetlau
Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
Thải Lân Cự Mãng đau đớn giãy dụa trên không trung muốn cắt đuôi, Kim Điêu Vương, há to mồm phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bị Thải Lân Cự Mãng ảnh hưởng, lúc nguy hiểm nhất, Bắc Thần Tĩnh Vũ cũng phân Tâm, hắn không khỏi liếc mắt nhìn lên bầu trời.
Bùm.
Sau một khắc, một cỗ áp lực lạnh lẽo, quỷ mị đến gần hắn.
Nhìn chằm chằm vào chưởng lực hàn khí bức người, con ngươi của Bắc Thần Tĩnh Vũ co lại, không kịp lui lại,ngực hắn bị trúng một chưởng.
Luồng sức mạnh khủng khiếp đánh bay cả người Bắc Thần Tĩnh Vũ lên cao, giống như như diều đứt dây, sau đó, tựa như hòn đá khổng lồ rơi xuống.
Trong miệng hắn máu tươi phun tung toé ra, lúc hắn rơi xuống mặt đất, toàn thân bao phủ lên một tầng sương lạnh mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy,một cỗ hàn khí lạnh thấu xương bao xung quanh,như là người từ hầm băng bò ra.
Yên lặng như tờ.
Mọi người thấy Bắc Thần Tĩnh Vũ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thê thảm không nỡ nhìn, cả đám trợn mắt há mồm, thực lực cách quá xa, Bắc Thần Tĩnh Vũ, căn bản không thể chiến thắng Hòa trưởng lão.
Hai người trên lôi đài, một ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin, một ngã ở trên lôi đài, chật vật không chịu nổi, khóe miệng của hắn treo vết máu, giống như đang hấp hối.
Nhị chưởng quỹ hai tay run run, hai mắt vững vàng nhìn con trai đang từ từ bò dậy, cố nén ý niệm xông lên lôi đài trong đầu. Hắn biết, trận chiến này rất quan trọng, không thể tránh khỏi.
Đôi mắt Vân Khê sâu không thấy đáy, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.

Bắc Thần Tĩnh Vũ, bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ hay là đánh tiếp?


Lão thất phu, ngươi đừng mơ mộng hão huyền. Ta sẽ không cầu xin tha thứ. Thà rằng chết đứng còn hơn sống quỳ.

Bắc Thần Tĩnh Vũ chật vật không chịu nổi cố hết sức bò dậy một lần nữa, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt toàn máu, đôi mắt tràn ngập tức giận,sắc bén như đao kiếm hận không thể chém người trước mặt ra thành tám khối.
Chỉ cần còn có một hơi thở, hắn cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
Hắn tức giận mắng, khiến cho sắc mặt Hòa trưởng lão càng thêm âm trầm dữ tợn, trong ánh mắt của hắn đều là sát khí,tàn nhẫn và lãnh khốc vô tận,quát lên một tiếng:
Muốn chết.

Phía sau hắn kéo ra một chuỗi tàn ảnh, một cỗ huyền khí hùng hậu mãnh liệt từ trên trời đánh xuống, như cuồng phong bão táp, một cỗ lực ép ùn ùn kéo đến,lực lượng kinh khủng lại đánh tới lần nữa.
Đối mặt với lực lượng kinh khủng, Bắc Thần Tĩnh Vũ không chút nào lùi bước, đôi mắt lóe ra ánh sáng kiên nghị và điên cuồng, huyền khí bên trong thân thể của hắn đột nhiên tăng vọt thêm lần nữa.
Hai chân đứng thẳng ngay lập tức, hắn nhảy dựng lên, múa kiếm trong tay, kiếm khí lẫm liệt, kiếm quang lóe lên, ánh sáng cường liệt trên thân kiếm, lại che đi ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, bổ vào đối phương.
Mọi người nhìn soi mói, trường kiếm của Bắc Thần Tĩnh Vũ như bão tố chém về phía Hòa trưởng lão.
Kinh thiên động địa.

Hừ, vùng vẫy giãy chết.
Giọng nói của Hòa trưởng lão tràn đầy khinh thường, khuỷu tay múa kiếm, làm xung quanh vang lên âm thanh vun vút, huyền khí càng ngày càng dầy.

Oành.

Một tiếng vang lớn sau khi va chạm vào nhau, áp lực khổng lồ, xẹt qua không khí, đụng vào nhau, Bắc Thần Tĩnh Vũ bị đụng phải bay lên lần nữa, như diều bị đứt dây bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, tạo thành mưa máu trên bầu trời, ngã xuống thềm lôi đài, không khí dâng lên một luồng khí đáng sợ,cuốn bay tất cả.
Keng.
Kiếm thoát khỏi tay ra, Bắc Thần Tĩnh Vũ không còn lợi khí phòng thân.
Không đợi hắn đứng lên, Hòa trưởng lão không có dấu hiệu dừng lại, bước nhanh đến, không để cho hắn thở dốc, bàn tay trảo về phía trái tim của hắn, như muốn móc tim của hắn ra.
Bắc Thần Tĩnh Vũ nằm trên lôi đài nhìn thẳng bàn tay bén nhọn đang công kích về phía hắn, hắn mạnh mẽ cắn răng, động thắt lưng một cái, nhanh chóng né tránh, không quên đá ra cước nhanh như chớp, hắn dồn sức vào chân, công kích cổ tay Hòa trưởng lão, muốn đá nát bàn tay kia.
Bắc Thần Tĩnh Vũ đá ra một cước này, cũng không đá trúng, nhưng hoàn toàn chọc giận Hòa trưởng lão, trên người hắn hiển lộ ra một cỗ sát khí ngập trời, phất tay, cuồn cuộn huyền khí xông dựng lên, bộc phát ra như sấm rền, đằng đằng sát khí rống giận:
Tiểu súc sinh, muốn chết.


Chết tiệt là ngươi
mạnh mẽ quát to một tiếng, Bắc Thần Tĩnh Vũ trong lòng dâng lên một cỗ nguy cơ trước nay chưa từng có, nhưng giờ phút này hắn đã không còn sợ, hắn điều động tất cả huyền khí, liều chết đón đánh.

Oanh!

Hai cỗ lực đạo kinh khủng đụng vào nhau, không khí ma sát kịch liệt, huyền khí xung quanh bị xốc lên, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Bắc Thần Tĩnh Vũ lại ngã xuống nền đất một lần nữa, toàn bộ xương trên người hắn như muốn vỡ nát ra.
Hòa trưởng lão hí mắt, lạnh lùng cười một tiếng, hành hạ Bắc Thần Tĩnh Vũ, chẳng khác nào hành hạ Nhị chưởng quỹ, đây cũng là mục đích của hắn. Huyền Hoàng cao thủ một kích trí mạng, uy lực tuyệt luân, đáng sợ kinh khủng, nhẹ thì gãy tay đứt chân, nặng thì hài cốt không còn.
Thình thịch! Thình thịch!
Chưởng ảnh đầy trời, ngay sau đó lại là một chưởng, cơ hồ không có chút khe hở đánh tới đây, vỗ vào trước ngực Bắc Thần Tĩnh Vũ,
Răng rắc
thanh âm xương ngực gãy.
A.
Một tiếng kêu thê lương, giống như người sắp chết, một trận xương cốt gãy ra,thanh âm lành lạnh mà làm cho người ta sợ.
Thở dài.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều biến sắc, trong lòng cũng hít một hơi lạnh.
Quá độc ác, hạ thủ rất sắc bén, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ hiểm yếu trên người Bắc Thần Tĩnh Vũ, độ mạnh yếu đều nắm chặt. Hắn cố ý muốn giữ lại cái mạng nhỏ của Bắc Thần Tĩnh Vũ, hay nói cách khác, là hành hạ hắn, hành hạ cả tinh thần và thể xác cha con Nhị chưởng quỹ.
Quá độc ác.
Mọi người thấy Bắc Thần Tĩnh Vũ hết ngã xuống rồi lại bò dậy, các cao thủ không tự chủ được lộ ra vẻ không đành lòng, đồng thời cũng âm thầm bội phục Bắc Thần Tĩnh Vũ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Tĩnh Vũ.

Con mắt Nhị chưởng quỹ như muốn nứt ra, mạnh mẽ kêu một tiếng, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào nhi tử đang bị thương nặng, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, đôi môi không thể khống chế trở nên run rẩy.
Con hắn, huyết mạch duy nhất, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị hành hạ, hắn lại không thể xuất thủ, bởi vì chỉ cần hắn vừa ra tay, tỷ võ sẽ thua.
Tỷ võ thua, đại biểu cho tính mạng của Thiếu chủ sẽ bị đối phương nắm trong tay

Nhị chưởng quỹ, bằng không, nhận thua đi, Tĩnh Vũ công tử, hắn......
cao thủ bên cạnh Nhị chưởng quỹ thần sắc ngưng trọng, không đành lòng mở miệng khuyên bảo.

Nhị chưởng quỹ, thắng thua không quan trọng, tính mạng Tĩnh Vũ quan trọng hơn.
Vân Khê không nhịn được xúc động nói, trong lòng khẽ gấp gáp, tiếp tục như vậy, Bắc Thần Tĩnh Vũ thật sự xong đời.
Đối diện Khâu trưởng lão nghe vậy cười đắc ý:
Đúng vậy, Nhị chưởng quỹ, nhanh nhận thua đi, nếu không nhận thua, tính mạng con ngươi sẽ không bảo vệ được.


Nhị chưởng quỹ, ngươi còn kiên trì cái gì? Tĩnh Vũ hiện tại đã không có năng lực bò dậy, chớ nói chi là thắng Hòa trưởng lão, các ngươi nhất định phải thua.Tội gì mà đánh mất tính mạng con trai ngươi chứ?
Tiếu trưởng lão ‘ hảo tâm ’ nhắc nhở.
Cho dù hắn lúc này nhận thua, con hắn cũng bị tàn phế.
Nhị chưởng quỹ quá tức giận, ánh mắt giống như là lưỡi đao sắc bén xẹt qua mặt bọn chúng, hắn nắm tay thật chặt, giật giật đôi môi, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Sao hắn không muốn cứu nhi tử chứ?
Hắn hận không thể lập tức nhảy lên lôi đài, một chưởng đánh chết Hòa trưởng lão.
Chẳng qua là hắn không thể làm như vậy, thua cuộc trong trận đấu này, chẳng khác nào phải giao quyền lực của Bắc Thần gia tộc trong tay ra, tình huống của Thiếu chủ càng nguy hiểm hơn.
Hắn không thể để Thiếu chủ gặp chuyện không may, hắn không thể bỏ qua lời phó thác của chủ tử.
Trong lòng rối loạn,sắc mặt Nhị chưởng quỹ càng âm trầm đáng sợ, vừa là trung thành với Bắc Thần gia tộc, vừa là tình cảm của một phụ thân đối với nhi tử. Hắn khó mà lựa chọn.
Tim như bị đao cắt.
Từ xưa trung nghĩa khó toàn, không nghĩ lựa chọn như vậy lại rơi xuống đầu hắn.
Hắn lựa chọn thế nào đây?

Nhị chưởng quỹ, mau cứu Tĩnh Vũ công tử đi, đừng do dự nữa, Tĩnh Vũ công tử sắp không chịu đựng được nữa.


Nhị chưởng quỹ, đây là con trai ruột của ngài, máu mủ tình thâm.

Nhị chưởng quỹ, hạ quyết tâm đi.


Không cần nói nữa, lão phu tự có tính toán.
Trong mắt Nhị chưởng quỹ hiện lên vẻ quyết tuyệt, vì Thiếu chủ, vì trung thành với Bắc Thần gia tộc, hắn phải lựa chọn. Bỏ qua nhi tử.
Trên lôi đài truyền đến tiếng rên rỉ nhợt nhạt, dưới sự tra tấn dày vò tàn nhẫn của Hòa trưởng lão, Bắc Thần Tĩnh Vũ đã không kiên trì được bao lâu, hắn nằm trên mặt đất từ từ mở ra một con mắt, nhìn về phía phụ thân, khóe miệng khẽ động, hắn lộ ra một nụ cười ấm áp, cánh môi đóng mở mấy cái, không biết đang nói cái gì, phụ tử liên tâm, Nhị chưởng quỹ đã hiểu.
Nhị chưởng quỹ thống khổ vạn phần tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn nhếch môi, không nói một lời.
Trong đám người, Long Thiên Tuyệt đem vẻ mặt trao đổi của hai cha con họ thu vào đáy mắt, Nhị chưởng quỹ trung thành, khiến cho hắn cảm động. Mọi người đều ích kỷ, Trung và Nghĩa, rốt cuộc nên lựa chọn cái nào? Phần lớn đều sẽ lựa chọn thân nhân của mình, mà Nhị chưởng quỹ lại lựa chọn trung thành, hy sinh con của mình, không thể không khiến người cảm than.
Hắn có thể hiểu vì sao Nhị chưởng quỹ lại lựa chọn như vậy, nhưng mà hy sinh lớn như vậy, thật sự không đáng giá.
Đáy mắt Long Thiên Tuyệt thâm u lập loè, nhếch miệng cười lạnh.
Lúc này, thần trí Bắc Thần Tĩnh Vũ dần dần mơ hồ, tín niệm duy nhất trong lòng hắn là: hắn không thể thua, không thể để cho phụ thân thất vọng. Coi như là phấn đấu đến phút cuối cùng, chỉ còn lại một hơi, hắn cũng muốn chống đỡ tiếp.
Cha, con còn chịu đựng được, con sẽ không buông tha.
Hắn nhất định phải đứng lên.

Có nhận thua hay không?
khóe miệng Hòa trưởng lão lộ ra nụ cười tàn khốc.
Bắc Thần Tĩnh Vũ khẽ nhếch miệng, vừa định nói cái gì đó, ánh mắt của hắn đột nhiên trợn to, cả người hắn chấn động, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ huyền khí từ lưng liên tục tràn vào cơ thể hắn không ngừng.
Không chỉ như thế, Bắc Thần Tĩnh Vũ phát giác trên người mình tràn đầy lực lượng, cả người nóng đến mức muốn nổ tung ra.
Này, này......
Đây là xảy ra chuyện gì?
Hắn giật mình.
Bất quá rất nhanh, hắn phục hồi tinh thần lại, từ trên mặt đất bò dậy.

Ngươi......

Nụ cười trên mặt Hòa trưởng lão trở nên cứng ngắc, lộ ra một bộ như gặp quỷ, trừng to hai mắt, chỉ vào người trên mặt đất, nói không ra lời.
Người bị trọng thương đến mức không thể nhúc nhích, sao còn có thể bò dậy được cơ chứ ràng? Điều này là không thể.
Mọi người giống như phát hiện dị thường trên lôi đài, cùng nhìn qua.
Trước mắt bao người, chỉ thấy cả người Bắc Thần Tĩnh Vũ đầy máu từ từ bò dậy, rồi đứng thẳng lên.

Hắn, vẫn có thể đứng dậy được không?


Trời ạ, này...... xảy ra chuyện gì?


Hắn, sao có thể đứng đậy được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.


Hắn không có chuyện gì ư? Không phải hắn…

Nhất thời, tiếng người ồn ào, mọi người kinh ngạc nhìn thân ảnh kiên nghị trên lôi đài khiến cho người ta không nhịn được muốn phá hủy, không ít người cho là mình hoa mắt, hoặc là nhìn thấy ảo ảnh.
Khiếp sợ, khiếp sợ, trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Bọn họ không dám tin Bắc Thần Tĩnh Vũ vẫn có thể đứng lên.

Không, không thể nào
sau khi khiếp sợ Khâu trưởng lão phục hồi tinh thần lại bực tức rống to.
Đừng nói hắn không tin, cho dù là thân là phụ thân Nhị chưởng quỹ cả người cũng dại ra ở, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, rất nhanh, thần sắc của hắn cũng kích động lên, hai tay của hắn khẽ run.
Tĩnh Vũ, Tĩnh Vũ......

Không thể nào.Không thể nào.
Tiếu trưởng lão thất thố kêu lên, sắc mặt của hắn khó cực kỳ.

Lão thất phu, đây là ngươi ép ta.
Bắc Thần Tĩnh Vũ hai mắt đầy tia máu, sát khí điên cuồng quấn quanh thân hắn, thanh âm không nặng không nhẹ truyền vào lỗ tai mọi người,
Đều là thành viên của Bắc Thần gia tộc, ta tự hỏi mình không thù không oán với ngươi, ngươi thân là trưởng lão, nhưng không có nửa điểm nhân từ, nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết. Thủ đoạn của ngươi ngoan độc như vậy.Được, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa. Ngươi cấp cho ta, ta sẽ trả hết cho ngươi.


Tiểu súc sinh, ngươi rất cuồng vọng.

Nét mặt già nua lúc trắng lúc xanh, Hòa trưởng lão giận dữ mắng mỏ, đáy mắt dâng lên sát ý điên cuồng, hắn không biết đối phương xảy ra đã xảy ra chuyện gì, bất quá, hắn vẫn cảm giác mình có thể giết chết Bắc Thần Tĩnh Vũ giống như là bóp chết một con kiến.

Lão thất phu, ngươi nhất định phải chết.

Mắt Bắc Thần Tĩnh Vũ lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào lão, trên người phát ra khí thế cuồn cuộn ngập trời vô biên, sóng lớn cuồn cuộn, uy lực so với cao thủ Huyền Hoàng cũng không kém bao nhiêu.
Cảm nhận được sự biến hóa lớn của hắn, sắc mặt Hòa trưởng lão khẽ thay đổi, tiểu súc sinh này sao tự nhiên lại lợi hại như vậy? Trong lòng nghi ngờ càng đậm, đồng thời trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Dám mắng hắn là lão thất phu trước mặt mọi người, cũng đủ khiến hắn chết một vạn lần.

Hôm nay lão phu sẽ rút da,lột gân của ngươi.

Trong tiếng rống giận dữ của Hòa trưởng lão, một cỗ khí thế cường đại phóng ra ngoài, thân thể hắn nhanh như chớp, bàn tay hung hăng đánh về phía Bắc Thần Tĩnh Vũ.

Muốn chết.
Lạnh giọng phun ra hai chữ, Bắc Thần Tĩnh Vũ tựa như cưỡi ngựa hoang, nhanh vô cùng, động tác nhanh như thiểm điện, giơ cự kiếm trong tay đón đánh chưởng lực.
Một kiếm bổ ra, kiếm khí tung hoành, ào ào tuôn ra.
Oanh.
Sau tiếng vang thật lớn, nơi huyền khí chạm vào nhau, ầm ầm nổ vang.
Sự tức giận trên khuôn mặt Hòa trưởng lão chưa lui, nhất thời hóa thành một mảnh kinh hãi

Sao có thể như vậy?

Hòa trưởng lão ngạc nhiên bất ngờ nhìn người trước mắt, vừa rồi hắn cảm thấy kiếm khí của Bắc Thần Tĩnh Vũ mạnh hơn trước gấp mấy lần, không giống Huyền tôn cao thủ chút nào, ngược lại khiến cho hắn cảm giác mình đối mặt với một gã Huyền Hoàng cao thủ, thực lực cùng mình không phân cao thấp.
Sao Bắc Thần Tĩnh Vũ đột nhiên lại mạnh như vậy?
Hòa trưởng lão vừa sợ vừa giận, nhưng từ đầu đến cuối tìm không được đáp án.
Một kiếm không đánh trúng, Bắc Thần Tĩnh Vũ cũng không cảm thấy bất ngờ, huyền khí đụng nhau, như một khối đá lớn, đồ sộ bất động, hắn không di động nửa bước.
Huyền khí chảy vào thân thể càng ngày càng nhiều, liên tục không ngừng, hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là không biết vị cao thủ nào ở sau lưng giúp hắn, vui mừng là vì mình rốt cục có đủ lực lượng để đánh bại đối phương.
Bắc Thần Tĩnh Vũ mắt lạnh nhìn khuôn mặt giận dữ của Hòa trưởng lão, con ngươi xẹt qua một tia sáng sắc bén như kiếm:
Không có gì là không thể, lão thất phu, đây mới chỉ là khởi đầu.

Thu hồi bảo kiếm, trong mắt của hắn chớp lên một tia điên cuồng, lòng bàn tay ngưng tụ huyền khí, đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung hãn, cánh tay đột nhiên vung lên, cả giận nói:
Đi chết đi.


Tiểu súc sinh, xem ai giết ai?

Hòa trưởng lão chợt quát lên, trong nháy mắt, huyền khí chợt phóng ra bên ngoài, cả người tản ra một luồng hơi thở kinh người.
Nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, giống như đang ở một vùng băng tuyết lạnh lẽo.
Ầm.
Lấy xu thế trời long đất lở, sân tỷ võ rộng lớn, đều rung lên. Hai người này vừa ra tay, chuyển động như thỏ chạy, nhanh như sét đánh, khí thế kinh người.
Rầm rầm.
Cả lôi đài bị huyền khí tràn ra như nước thủy triều, vô cùng vô tận, to như sông lớn,cuồn cuộn mênh mông.
Giờ phút này, dưới lôi đài tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, ánh mắt di chuyển theo hai cái bóng người, kèm theo cuộc chiến đấu càng ngày càng kịch liệt và gay cấn, tâm của người xem đều vọt lên cổ họng.

Bắc Thần Tĩnh Vũ sao tự nhiên lại mạnh mẽ hung hãn như vậy?


Hắn lại có thể cùng Hòa trưởng lão đánh ngang tay, ngươi có hiểu được không?


Có cái gì kỳ quái? Các ngươi đừng quên, Nhị chưởng quỹ vẫn đi theo Tử Yêu đại nhân, nhất định là được Tử Yêu đại nhân truyền thụ cho một vài chiêu bí thuật, không chừng Nhị chưởng quỹ đem nó truyền lại cho con trai hắn cũng nên.


Bí thuật? Không thể nào,còn có bí thuật nữa sao, nếu như có thì sao chúng ta lại không biết, có phải ăn đan dược gì mới có thể biến thành như vậy hay không?


Không thể nào, nếu là ăn đan dược, mọi người không nhìn thấy sao?


Có lẽ là Nhị chưởng quỹ dạy hắn chiêu bảo vệ tánh mạng cũng nên, chúng ta không biết chuyện tình cũng đúng.

......
Dưới lôi đài, từng đợt thanh âm suy đoán,nghị luận truyền ra, ánh mắt của mọi người vẫn không rời khỏi lôi đài, cuộc tỉ thí hôm nay quá chấn động lòng người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.