Q.2 - Chương 31
-
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
- Bắc Đằng
- 7706 chữ
- 2020-05-09 07:32:48
Số từ: 7701
Nguồn: tamvunguyetlau
Chương V31: Lam Mộ Hiên, bùng nổ nào! Mộ Uyển Tình tùy tiện phất tay với mấy người kia, cũng không vì đối phương là người Lam gia mà đặc biệt ân cần, ngược lại, ánh mắt lại hướng về đám người Vân Khê, hiện lên thiện ý, cười nói.
Các vị, cây mạt tây như lời vị phu nhân này nói, khá hiếm thấy. Các vị đều là người đam mê luyện đan, đối với dược liệu trân quý hiếm thấy tất nhiên đều rất quý trọng, nhưng mà mạt tây chỉ có mỗi một cây. Theo ta nghĩ, vật tốt xứng với người tài! Không bằng các vị hãy thử so tài luyện đan với nhau, ai thắng, người đó là chủ của cây mạt tây.
Mộ Uyển Tình vừa dứt lời, chung quanh lập tức vang lên tiếng nghị luận.
Đúng vậy, vẫn là Mộ tiểu thư nói phải, ai có năng lực, cây mạt tây sẽ thuộc về người đó.
Bất quá…. Nghe nói Lam gia vốn là luyện đan thế gia, bản lĩnh luyện đan tất nhiên không giống với người thường, tỷ thí như vậy chẳng phải thực không công bằng sao…
Chưa chắc đâu nha! Ngươi lúc nãy không nghe vị phu nhân này diễn thuyết hay sao? Nàng nếu đã thông hiểu đặc tính của cây mạt tây, như vậy bản lĩnh luyện đan ắt hẳn cũng không thấp, nói không chừng Mộ tiểu thư đã sớm nhận ra điểm này, mới có ý muốn giúp đỡ vị phu nhân kia.
Đúng, Mộ tiểu thư là người sáng suốt, sao có thể thiên vị, giúp đỡ kẻ ác…
….
Bốn người Lam gia liếc mắt nhìn nhau, đắc ý cười lạnh. Luận võ công, bọn họ có thể không bằng đối phương, nhưng luận luyện đan, từ nhỏ bọn họ vốn là ăn đan dược mà lớn lên, trải qua mười mấy năm luyện đan, chẳng lẽ có thể thua kém một nữ nhân không rõ lai lịch sao? Huống chi, lần này bọn họ tới tham gia đại hội luyện đan, người trong gia tộc đã cố ý chuẩn bị bảo vật luyện đan tốt nhất cho họ.
Muốn đấu liền đấu, việc cây mạt tây kia đến nằm trong tay ta là chuyện không thể nghi ngờ. Nữ nhân, xuất bản lĩnh của ngươi ra, ta sẽ khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Vân Khê cúi đầu, nở nụ cười, rồi mắt lạnh quét ngang:
Chỉ bằng các ngươi, cũng đáng để ta ra tay?
Ngay cả cây mạt tây cũng không biết mà đòi làm đan sư, cấp bậc có thể cao tới đâu cơ chứ? Vân Khê hoàn toàn khinh thường!
Quay đầu nhìn về phía Lam Mộ Hiên, nói:
Tiểu Hiên tử, ngươi tỉ thí với bọn họ, đừng có mà làm mất mặt sư phụ.
Lam Mộ Hiên đỏ mặt, hờn dỗi, trước đây khi ở Lam gia, hắn thường xuyên bị bọn người kia khi dễ, đối phương thiên tư thông minh, có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, lại luôn tìm cơ hội lấy lòng trưởng bối, cho nên mỗi khi chịu họ khi dễ, các trưởng bối trong tộc chỉ biết mắng hắn vô dụng mà không bao giờ trách cứ bọn họ.
Dần dà lâu ngày, nội tâm của hắn sinh ra sợ hãi với bọn họ, ngày thường mà nhìn thấy họ thì hắn luôn đi đường vòng, không có việc gì thì một mình một người thui thủi ở trong phòng luyện đan, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn từ nhỏ đã mắc chứng tự kỉ. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được, nội tâm của hắn rất quấn quýt
Tuy đã gần mười năm trôi qua, thực lực của hắn có lẽ đã sớm vượt trên họ, nhưng mà bóng ma trong nội tâm hắn có đuổi thế nào cũng không đi.
Nghe được lời của Vân Khê, đáy lòng hắn bỗng dưng dâng lên một trận khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Sư, sư phụ, ta—
Phản ứng khiếp đảm, yếu đuối của hắn rơi vào mắt bốn người Lam gia, bọn họ không nhịn được ha ha cười lớn.
Dựa vào hắn? Vào một cái dược ngốc tử bất lực mà muốn thắng chúng ta? Quả thực là người si nói mộng!
Các vị, luyện đan là dựa vào bản lãnh thực sự, không phải dựa vào cái mồm to, để xem ai sẽ là người thắng!
Mộ Uyển Tình có chút bất bình, xen miệng nói:
Ta đã nghe nói Lam đại thiếu gia luyện đan thành si, đã sớm đạt được thành tựu từ lâu, thuật luyện đan không phải một sớm một chiều mà có, nếu không dùng toàn bộ tâm lực, sẽ không có khả năng trở thành tông sư luyện đan chân chính. Lam đại thiếu gia bất quá hơi thiếu tự tin, thực lực chưa chắc đã thua các vị!
Lam Mộ Hiên không ngờ rằng một người lạ lại thay hắn nói chuyện, hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt thân mật của Mộ Uyển Tình, tim bỗng nhiên nhảy múa. Bàn về diện mạo, trong Lam gia vô số người xinh đẹp hơn nàng, nhưng không ai có được khí chất như nàng, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta cảm thấy cả người dễ chịu, nhịn không được mà muốn tiếp cận.
Một nữ tử như vậy, cư nhiên tin tưởng hắn, cho rằng hắn có bản lĩnh chiến thắng bốn người kia. Trong thoáng chốc, phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình rót vào tim hắn, khiến cho sự tự tin của hắn tăng vùn vụt. Vô luận thế nào, vì sự tin tưởng của nàng, còn vì mặt mũi của sư phụ, hắn nhất định phải thắng!
Đầu đang cúi xuống bỗng giương cao lên, hắn tiến tới từng bước, con ngươi băng lãnh chăm chú nhìn bốn người kia, kiên định nói:
Ta tỷ thí với các ngươi!
Quái?
Nhìn thần sắc đột nhiên biến hóa của hắn, bốn người đều có chút giật mình, đây là dược ngốc tử- Lam Mộ Hiên mà bọn họ quen biết sao? Lam Mộ Hiên ngày thường thấy họ đều trốn, hôm nay lại toát ra thần thái kinh người như vậy, đây là hắn sao? Trong lòng bọn họ rất hoài nghi.
Không chỉ bọn họ ngạc nhiên, Vân Khê cũng rất kinh ngạc, ngốc đồ đệ như thế nào lại đột nhiên bạo phát thế?
Tốt lắm! Ngươi muốn tự rước lấy nhục, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Đám người Lam gia cười lạnh:
Mộ tiểu thư, ngươi hãy làm trọng tài, đấu cái gì, ngươi hãy ra đề mục.
Mộ Uyển Tình dịu dàng phất tay, quay đầu nhìn về phía Lam Mộ Hiên, đột nhiên bày ra nụ cười thoải mái:
Lam công tử, ngươi có ý kiến gì không?
Lam Mộ Hiên nhìn thấy nụ cười của nàng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ngượng ngùng gãi đầu nói:
Không, không có gì, Mộ tiểu thư muốn đấu cái gì liền đấu cái đó đi.
(sao giống kiểu vợ muốn gì chồng cũng chiều vậy trời?!)
Lam Mộ Hiên vốn là mỹ nam đứng hàng thứ tám trong thập đại mỹ nam, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn, trên gương mặt đột hiên hiện lên mây hồng, khiến cả người nhìn qua càng thêm thanh dật tuấn mỹ.
Đám nữ tử vây xem xung quanh đều thầm chép miệng, hiện lên thần sắc mê muội đối với hắn.
(sắc nữ, à quên, ta cũng vậy mà…)
Ánh mắt Mộ Uyển Tình thủy chung vẫn một mảnh trong sáng, không có si ý, nhưng mà nhìn thấy thần sắc thẹn thùng của hắn, ý cười bên môi lại càng lớn.
Vân Khê hết ngó trái lại ngó phải nhìn hai người Lam Mộ Hiên cùng Mộ Uyển Tình, liên tục xoay đầu, có gian tình!
Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh thấy nàng vô cớ liên tục xoay đầu, tò mò liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng bắt chước nàng liên tục xoay đầu.
Trong đám người, lam y nam tử đang đứng trong góc tiệm thuốc, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, tạo thành một thế giới riêng. Xuyên qua đám người trùng trùng điệp điệp, nhìn đến tư thái liên tục xoay đầu đáng yêu của ba người nhà Vân Khê, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên. Thật thú vị!
Tiểu Mộc đứng cạnh hắn, ngẩng đầu ngắm nhìn, vóc dáng hắn không đủ cao, chỉ có thể nhón chân mà ngó vào bên trong, bểu môi oán giận:
Bọn họ đấu cái gì cơ chứ? Chúng ta còn muốn mua thuốc mà!
Không vội, hôm nay có lẽ sẽ có thêm thu hoạch.
Nam tử hơi khép mắt, thân mình thon dài dựa vào cây cột phía sau, khí chất thanh khiết quanh quẩn bao quanh thân hắn, khiến cho hắn càng thêm xinh đẹp nho nhã xuất trần.
Một người thông hiểu được công dụng của cây mạt tây, chắc hẳn thuật luyện đan của nàng cũng không hề kém cỏi, hắn thực chờ mong biểu hiện của nàng. Hôm nay tuy rằng không thể nhìn thấy nàng xuất ra thực lực chân chính, nhưng xem thuật luyện đan của đồ đệ nàng ra sao, thì qua đó có lẽ sẽ đoán ra được chút ít.
Tiểu Mộc không hiểu thu hoạch cái gì, bỗng nhiên a một tiếng nói:
Công tử, đây không phải là muội muội của thành chủ sao? Không thể tưởng tượng được nàng lại có uy vọng như thế với dân chúng.
Ngươi phải nói, ca ca của nàng ở Mộ Tinh thành hóa ra có uy vọng cao như thế.
Nam tử cười khẽ, không biết là nghĩ tới điều gì, mà đôi mi thanh tú giương lên.
Bên này Mộ Uyển Tình bắt đầu tuyên bố, bảo song phương trong thời gian ngắn nhất chế ra một loại thuốc trị thương, thuốc của ai hiệu quả tốt hơn, người đó thắng. Tất cả dược liệu đều được tiệm thuốc cung cấp, lò luyện dùng để luyện chế đan dược cũng có thể tùy ý chọn lựa từ trong tiệm, đương nhiên, hết thảy chi phí, Mộ Uyển Tình nguyện ý chi trả.
Cử chỉ vừa hào phóng vừa khéo léo này của Mộ Uyển Tình, một lần nữa chiếm được cảm tình tốt đẹp của mọi người.
Nội dung trận đấu được tuyên bố xong, song phương liền bắt đầu chọn lựa dược liệu cùng lò luyện.
Sư phụ, ta muốn thử luyện chế Ngọc Chân Đan, ngài cảm thấy được không?
Lam Mộ Hiên dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Vân Khê, hắn muốn thử nghiệm luyện chế Ngọc Chân Đan, tất cả phối phương cùng phương pháp luyện chế đều đã được hắn nắm rõ, có đều từ trước đến nay vẫn chưa từng thực hành lần nào. Ngọc chân đan ở Ngạo Thiên đại lục, chỉ có luyện đan sư từ cấp bốn trở lên mới có thể luyện chế thành công, nói đúng hơn là mới có tư cách có phối phương để luyện chế Ngọc Chân Đan. Thực lực của Lam Mộ Hiên đã đạt đến tiêu chuẩn của đan sư cấp ba, chỉ còn cách cấp bốn chút ít.
Hiện tại, hắn chủ động muốn thử luyện chế Ngọc Chân Đan, vì hắn muốn thắng lợi, muốn nhận được cảm tình tốt đẹp của Mộ tiểu thư. Người như thế lại tin tưởng hắn, hắn không muốn đối phương thất vọng.
Nghĩ tới đây, hắn hơi đỏ mặt, hướng về phía Mộ Uyển Tình liếc mắt một cái.
Đối phương hiện tại đang thương nghị gì đó với trưởng quầy, căn bản không chú ý tới ánh mắt rình ngắm của hắn.
Vân Khê đúng lúc bắt được ánh mắt nhìn trộm của hắn, à há, đồ đệ ngốc nghếch tự nhiên đổi tính nguyên lai là vì nụ cười hồng nhan a!
Ha ha ha ha…. Không tệ, không tệ!
Vân Khê một tay vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ:
Tiểu Hiên tử, sư phụ ủng hộ ngươi! Không cần lo được lo mất gì cả, cứ làm theo ý mình đi! Cho dù là thua, bất quá cũng chỉ mất đi một cây mạt tây, không có gì đáng nói. Quan trọng nhất, ngươi phải dùng hết sức mình, thể hiện thật tốt, như vậy đã đủ để sư phụ vui lòng.
Không muốn gây áp lực lớn cho hắn, vì trên thực tế nàng hoàn toàn tin tưởng thực lực của hắn, thứ duy nhất hắn thiếu hụt, chính là sự tự tin như thế này.
Ân, sư phụ, ta nhất định không khiến ngài thất vọng!
Lam Mộ Hiên mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt càng tăng thêm sự kiên định cùng tự tin.
Đám người vây xem tách ra bốn phía, để lộ một sân đấu nho nhỏ ở giữa tiệm thuốc, bốn người Lam gia cử nam tử cầm đầu ra thi đấu, bọn họ chọn lựa một cái lò luyện tốt nhất, dược liệu cũng là dược liệu quí nhất cùng tốt nhất của tiệm. Bọn họ muốn thắng, tất nhiên phải chọn dược liệu tốt nhất. Hơn nữa, dù sao cũng là Mộ tiểu thư trả tiền, những thứ tầm thường họ không thèm chọn, dù có những thứ không cần họ cũng lấy, vì không thể để dược ngốc tử được lợi.
Lam Mộ Hiên lấy một cái lò luyện lô, dược liệu cũng tương đối bình thường, thứ đặc biệt duy nhất chính là một cái vò rượu có ngâm thanh xà.
Bốn người Lam gia nghi hoặc khó hiểu, không rõ hắn muốn luyện chế đan dược gì mà lại cần một con thanh xà làm thuốc dẫn?
Lam y nam tử đang dựa vào cây cột cũng bất động thanh sắc, hạ đuôi lông mày, thú vị, cư nhiên có người muốn luyện chế Ngọc Chân Đan? Hắn rất ngạc nhiên, chỉ bằng lò luyện cùng dược liệu bình thường, hắn đến tột cùng là làm cách nào luyện chế ra Ngọc Chân Đan, hay là hắn có được mồi lửa làm từ Thập Đại Dị Hỏa?
Mang theo ánh mắt nghi hoặc, hắn tiếp tục quan sát trận đấu, hắn biết mình rất nhanh sẽ biết được đáp án.
Hai vị, bắt đầu đi!
Mộ Uyển Tình tuyên bố trận đấu bắt đầu, người của hai bên liền không lộn xộn bắt đầu làm theo trình tự luyện đan.
Nói đến luyện đan, bình thường đan dược càng trân quí thì càng hao phí nhiều thời gian, có cái cần hơn một năm rưỡi, có nhanh hơn chút cũng mười ngày nửa tháng, cũng có cái ngắn hơn. Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có hai canh giờ để luyện chế ra đan dược không chỉ hiệu quả mà còn phải xong sớm hơn đối phương, với điều kiện này, bọn họ phải tính toán kỹ càng rồi mới luyện chế.
Đệ tử Lam gia cũng không phải là có tiếng mà không có miếng, xuất thân từ danh môn, tự nhiên phải có bản lĩnh cao, tuổi của hắn cũng xấp xỉ với Lam Mộ Hiên, cấp bậc cũng đã đạt gần ba cấp, có thể nói tương xứng với Lam Mộ Hiên. Hắn hiện tại muốn luyện chế đan dược, chính là đan dược mà luyện đan sư đạt giữa cấp ba làm, Cầm Hoàng đan, cũng là sở trường chuyên môn của hắn.
Hắn muốn phô ra sở trường tốt nhất của bản thân, đem sĩ khí của dược ngốc tử chèn ép xuống, khiến cho hắn vĩnh viễn sống trong tự ty, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!
Phốc–
Một đạo ánh lửa cháy lên trong tay hắn, hình dáng đốm lửa như đám mây, có xanh đậm, đốm lửa từ lòng bàn tay hắn phụt ra, như là khoe khoang cùng rêu rao.
Mọi người nhìn thấy ngọn lửa trong tay hắn, không khỏi đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Có vài khách nhân kiến thức uyên bác bắt đầu bậc ra tiếng kinh hô.
Đây, đây không phải là Hỏa Vân Hải Diễm đứng hàng thứ mười trong thập đại dị hỏa sao? Đệ tử của Lam gia cư nhiên có mồi lửa của Hỏa Vân Hãi Diễm, bây giờ còn đấu cái gì, thắng bại cách xa, rõ ràng, Lam đại thiếu gia nhất định phải thua.
Vậy cũng chưa chắc! Đều là người của Lam gia, bọn họ có Hỏa Vân Hãi Diễm, nói không chừng Lam đại thiếu gia còn có dị hỏa lợi hại hơn a…
Lam Mộ Hiên gắt gao nhìn vào Hỏa Vân Hải Diễm trong tay đối phương, vẻ mặt khó có thể tin:
Này, điều này làm sao có thể? Nhị thúc hắn cư nhiên đem Hỏa Vân Hải Diễm cho các ngươi?
Lam Mộ Hiên dưới chân lảo đảo, thực sự chịu đả kích, Lam gia trăm năm qua đi muôn nơi tìm mồi lửa dị hỏa, đến nay mới thu được dị hỏa thấp nhất trong bảng thập đại dị hỏa, nhưng mà Nhị thúc cư nhiên đem nó cho bọn họ, giúp bọn họ đến dự thi, mà trong tay hắn cả một mồi lửa dị hỏa bình thường cũng không có, hắn như thế nào so với bọn họ? Như thế nào còn có phần thắng?
Ngốc tử, ngươi nhìn rõ vào sự thật đi! Hiện tại nhận thua còn kịp, miễn cho tự rước lấy nhục, đánh mất mặt mũi Lam gia ta.
Đối phương cười vô cùng kiêu ngạo đắc ý, xem như nắm chắc phần thắng.
Lam Mộ Hiên cúi đầu, trong miệng yên lặng lẩm bẩm, lúc nãy thật vất vả với bùng lên chút tự tin, nháy mắt toàn bộ bị dập tắt.
Vân Khê tất nhiên biết được một mồi lửa dị hỏa quan trọng như thế nào đối với một luyện đan sư, giống như rìu đối với người tiều phu vậy, nếu trong tay có một cái rìu sắc bén, thế thì làm ít hưởng nhiều, mà mồi lửa dị hỏa đối với luyện đan sư mà nói, tương đương với rìu tốt trong tay tiều phu. Trong lòng nàng vốn đã hi vọng thu được một mồi lửa dị hỏa trong bảng thập đại dị hỏa từ lâu, chỉ tiếc là vô tình bắt gặp cũng không được, chứ đừng nói tới việc chạy theo nắm lấy. Nhưng nàng tin rằng, trong tay tiều phu mặc dù không có búa, tùy tiện cho hắn một cái lưỡi liềm, chỉ cần hắn tính được độ mạnh yếu, chặt đúng góc độ, thì có thể vừa nhanh vừa chuẩn chặt được cái cây mà hắn muốn.
Huống chi, nàng có Tàn Hoa Bí Lục, ghi lại phối phương luyện đan, độc nhất vô nhị trên đời này, dù không có mồi lửa dị hỏa, chỉ cần nắm được kỹ xảo, làm theo cũng sẽ có thể luyện chế ra đan dược tốt. Nàng đưa tay vung lên, vỗ ngay vào ót Lam Mộ Hiên, lớn tiếng quát:
Ngươi nghĩ cái gì thế? Mấy ngày nay ta dạy phương pháp luyện đan cho ngươi, ngươi quên hết rồi sao? Không có dị hỏa, chẳng lẽ không thể luyện đan? Dị hỏa làm được cái gì? Không có phối phương tốt cùng kỹ xảo luyện đan, cùng lắm chỉ như rang hạt dẻ, không có gì đáng e ngại, chẳng lẽ ngươi so với một kẻ chỉ biết rang hạt dẻ cũng không bằng?
Lam Mộ Hiên trên mặt rớt đầy hắc tuyến, đó mà là rang hạt dẻ sao? Thực lực của người ra cũng xấp xỉ ngang hắn, cư nhiên so sánh hắn với người rang hạt dẻ—- bất quá, sư phụ nói rất đúng, cho dù không có dị hỏa, chỉ cần có phối phương tốt cùng kỹ xảo luyện đan, sẽ có thể chế ra đan dược tốt!
Được sư phụ khích lệ, cái đầu đang cúi xuống của hắn lại giương lên.
Vị nào đó bị nàng gọi thành người rang hạt dẻ thần tình chuyển thành màu đen, nữ nhân này cư nhiên so sánh hắn như thế, nàng có thể biết tiết chế một chút hay không?
Trong lúc hắn phân tâm, dị hỏa trong tay không khống chế được, suýt nữa thương tổn chính mình, hắn vội vàng ổn định tâm thần, đem dị hỏa để vào lò luyện. Hung ác trừng mắt nhìn Lam Mộ Hiên một cái, sau đó chăm chú vùi đầu vào luyện đan, hắn sẽ dùng thực lực để chứng minh, Lam Mộ Hiên vĩnh viễn là người thất bại, không thể tung mình!
Tiểu Hiên tử, mau đi! Đừng để ý đến hắn, cứ coi như hắn là người rang hạt dẻ, ngươi mới là luyện đan sư chân chính!
Vân Khê tặng cho hắn một ánh mắt cổ vũ.
Người chung quanh nghe được lời nói cổ quái của nàng, không khỏi cười trộm một trận.
Khóe miệng Lam Mộ Hiên cũng run rẩy theo, sư phụ chính là sư phụ, thái độ làm người vĩnh viễn khác với thường nhân.
Lam thúc thúc, cố lên! Chúng ta ủng hộ ngươi!
Lam thúc thúc, ngươi nhất định sẽ thắng!
Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh quơ quơ tay nhỏ, cùng nhau cổ động cho hắn.
Lam Mộ Hiên liếc nhìn họ một cái, khuôn mặt giãn ra, cười sáng lạn, lo lắng dưới đáy lòng tan vào hư vô. Có nhiều người ủng hộ hắn như vậy, hắn còn lo lắng cái gì, chỉ cần toàn lực thi đấu là đủ, thắng thua không quan trọng.
Bên này, Mộ Uyển Tình cũng hướng hắn mỉm cười, nhắc nhở:
Lam công tử, thời gian không nhiều lắm, ngươi hãy mau chóng bắt đầu đi thôi.
Lam Mộ Hiên quay đầu, nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của nàng, khuôn mặt tuấn tú lại lần nữa ửng đỏ, hít một hơi thật sâu, hắn cũng bắt đầu vùi đầu vào luyện đan.
Khi Lam Mộ Hiên chuyên chú luyện đan, trên người toát ra một loại khí chất đặc biệt, trầm tĩnh, lịch sự, tao nhã, đã không còn vẻ ngu ngu ngốc ngốc thường ngày, chỉ có chuyên chú cùng chuyên chú!
Lúc này Lam Mộ Hiên, bất tri bất giác, hiện lên một loại mị lực đặc thù, khiến bọn nữ tử xung quanh si mê một trận, ngay cả Mộ Uyển Tình cũng không ngoại lệ, một đôi mắt sáng trong gắt gao, chăm chú nhìn hắn, không chỉ chú ý tới kỹ xảo luyện đan của hắn, mà chú ý tới cả cái nhăn mày cùng nhất cử nhất động của hắn.
Thật sự khó tưởng tượng được, mới vừa rồi còn ngượng ngùng, tự ti, Lam đại thiếu gia giờ phút này lại thay vào một thần sắc khác, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể ly khai tầm mắt.
Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh không biết từ khi nào đã nhảy lên trên bàn quầy, hai người quơ quơ chân nhỏ, quan sát trận đấu, đôi khi chụm đầu lại, khe khẽ bàn luận.
Tiểu Bạch bị hai người vứt sang một bên, buồn bực ngủ gật, hai con mắt lim dim nhắm. Nó thật sự không hiểu trận đấu luyện đan này có gì hay, lò lửa cháy mạnh, nóng quá, khiến nó muốn tắm nước lạnh, thực không có tinh thần!
Thần sắc Long Thiên Thần cũng không sai biệt lắm, ỉu xìu, vô lực, hắn cảm thấy luyện đan thực sự là một quá trình buồn chán, vừa phiền toái vừa tốn thời gian, đánh chết hắn cũng không muốn học luyện đan. Ngáp, hắn buồn ngủ rồi.
Toàn bộ sự tập trung của Vân Khê đều đặt trên Hỏa Vân Hải Diễm, nàng vẫn tò mò với bộ dáng của mồi lửa dị hỏa được ghi lại trong sách, hiện tại thấy rồi, ánh mắt nàng dâng lên nồng đậm hứng thú. Đồ tốt như thế lại để trong tay phế nhân, thật sự đáng tiếc. Môi nàng cong lên một khoảng, ánh mắt nhìn Hỏa Vân Hải Diễm càng thêm nóng bỏng.
Thời gian tích tắc trôi qua, ngọn lửa trong hai lò luyện kịch liệt cháy, cháy rồi lại cháy lên, một bên là màu đỏ bình thường, một bên là màu xanh lam thu hút.
Hương dược nhàn nhạt bay ra từ lò luyện, chỉ ngửi thấy hương vị, liền biết đan dược kia có phẩm chất không hề tầm thường.
Cơ hồ là cùng một lúc, cùng một động tác, hai người đồng thời hoàn thành đan dược mình luyện chế.
Một bên là Hoàng Cầm Đan, một bên là Ngọc Chân Đan, đều là thuốc tốt để trị thương, nhưng so với nhau thì phẩm chất lại chênh nhau một bậc.
Đệ tử Lam gia nhìn Lam Mộ Hiên luyện chế Ngọc Chân Đan, như đang tập trung suy nghĩ, không thể trách hắn kiến thức nông cạn, thực sự là hắn ở cấp bậc luyện đan này còn chưa có tư cách tiếp xúc với đan dược cao cấp như ngọc chân đan.
Ngươi luyện cái gì vậy? Ta tại sao chưa bao giờ thấy qua? Ngươi đừng vì không thắng được ta mà tùy tiện dùng mấy thứ xằng bậy để qua mắt ta?
Hắn không tin Lam Mộ Hiên có thể thắng được mình, nên nhận định đối phương nhất định là cố lộng huyền hư.
(cố làm ra vẻ huyền bí, cố ý lừa bịp)
Đám người Vân Khê khinh thường liếc hắn, sau đó đem tầm mắt chuyển sang hướng Lam Mộ Hiên, trong lòng ai cũng có ít nhiều khẩn trương, không biết đến tột cùng hắn có thành công hay không.
Lam Mộ Hiên nâng tay, lau mồ hôi, khi hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên sáng bừng, hiện lên vẻ thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu.
Hắn thực sự thành công, hắn cư nhiên chỉ thử một lần đã luyện chế thành công Ngọc Chân Đan! Đối với hắn mà nói, không có bất kì chuyện gì khiến hắn cao hứng hơn chuyện này.
Hắn giương lên vẻ vui sướng, quay đầu nhìn về phía Vân Khê, nụ cười kia còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn, Vân Khê liền biết hắn thành công, hướng về phía hắn giơ lên ngón tay cái.
Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh cũng giơ lên tay nhỏ theo, mừng thay cho hắn, bọn họ dù không hiểu đan thuật, nhưng thông qua nụ cười của Lam Mộ Hiên cũng đoán được chút ít.
Hai người đồng thời vỗ tay, khiến cho Long Thiên Thần cùng Tiểu Bạch đang mơ màng ngủ gật phải tỉnh dậy.
Đã xong sao? Thắng sao?
Long Thiên Thần hiện lên vẻ mặt mê mang.
Lam Mộ Hiên thu tầm mắt khỏi mấy người Vân Khê, quay đầu nhìn về phía Mộ Uyển Tình, cười đơn thuần mang theo chút ngại ngùng của đại nam hài.
(ôi, kute quá xá!)
Mộ Uyển Tình nhìn lại hắn, hơi sửng sốt, nhưng lập tức cũng đáp lại hắn một nụ cười thanh thiển.
Đan dược của hai vị đã luyện chế xong, lúc nãy ta đã sai người đi mời một vị đan sư cao cấp nhất trong thành, đến đây làm trọng tài. Phó đại sư hiện tại đã là luyện đan sư cấp năm, chính là luyện đan sư nổi tiếng nhất trong thành Mộ Tinh, để ngài ấy làm trọng tài là công bằng nhất.
Mộ Uyển Tình nghiêng người, làm tư thế mời, liền có một lão giả thong thả bước ra từ trong nội đường tiệm thuốc, nguyên lai lúc nãy nàng ghé tai bàn luận với chưởng quầy, chính là vì muốn chưởng quầy mời Phó đại sư đến.
Phó đại sư, đây là Lam đại thiếu gia cùng đệ tử xuất sắc nhất của Lam gia- Lam Trọng Anh, bọn họ vừa rồi mỗi người tự mình chế một loại đan dược, xin đại sư xem xét thử loại nào tốt hơn.
Phó đại sư đối nhân xử thế nội liễm, nghiêm túc, không nói không cười, nghe xong Mộ Uyển Tình giới thiệu, hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục thong thả bước về phía trước, xem thử đan dược hai người luyện chế. Hắn trước tiên xem đan dược của Lam Trọng Anh luyện chế trước- Hoàng Cầm Đan, thoáng liếc một cái về phía sau, lực chú ý của hắn liền chuyển sang Hỏa Vân Hải Diễm trong lò luyện, hai mắt phút chốc sáng rực, hiện lên vẻ say mê giống mọi người.
Cư nhiên là ngọn lửa thứ mười trong thập đại dị hỏa, Hỏa Vân Hải Diễm! Khó trách hoàng cầm đan có tỉ lệ cùng phẩm chất như thế…
Ngụ ý của hắn, Lam Trọng Anh sở dĩ có thể luyện chế ra hoàng cầm đan phẩm chất hơn người, tất cả đều là công lao của Hỏa Vân Hải Diễm.
Lam Trọng Anh không hiểu hàm ý ẩn trong câu nói, chỉ nghe được hắn khen ngợi hoàng cầm đan do mình luyện chế có tỉ lệ cùng phẩm chất đều rất tốt, như vậy cũng là nằm trong sự dự đoán của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn hiện lên vẻ mặt đắc ý, không quên hướng về phía Lam Mộ Hiên quăng một ánh mắt khiêu khích.
Mộ Uyển Tình đi lên phía trước, đánh gãy hứng thú của Phó đại sư với Hỏa Vân Hải Diễm, dời lực chú ý của hắn đến Ngọc Chân Đan mà Lam Mộ Hiên luyện chế:
Phó đại sư, xin ngài nhìn thử đan dược Lam công tử luyện chế, đan dược hắn luyện chế có chút kỳ lạ, ngay cả vãn bối cũng chưa từng gặp qua, không biết có thể xin đại sư chỉ giáo hay không?
Lời nói của nàng vừa cung kính vừa khiêm tốn, khiến Phó đại sư nghe được liền cảm thấy thư sướng, từ từ dần đem lực chú ý chuyển sang đan dược trước mặt Lam Mộ Hiên, Ngọc Chân Đan.
Mọi người nín thở nhìn thần sắc của Phó đại sư, thắng bại hoàn toàn phụ thuộc vào lời nói của hắn.
Bầu không khí ở nơi đây nhất thời trở nên ngưng trọng lạ thường.
Trong nháy mắt Phó đại sư nhìn thấy Ngọc Chân Đan, thì thoáng sửng sốt, thần sắc có chút đình trệ, khiến mọi người không đoán ra được tâm tư chân chính của hắn.
Rốt cuộc thế nào a?
Đến tột cùng là ai thắng?
….
Những khách nhân vây xem có chút nóng nảy, nóng lòng muốn biết kết quả của trận đấu.
Phó đại sư xoa nhẹ mắt, có chút khó tin, rồi lập tức kéo tay áo, thật cẩn thận cầm ngọc chân đan lên, để vào chóp mũi ngửi ngửi, miệng phát ra một tiếng kinh nghi:
Nha
(ngạc nhiên+ nghi ngờ)
Phó đại sư, thế nào?
Mộ Uyển Tình cũng bắt đầu tò mò, không biết rõ ý hắn ra sao, đến tột cùng là tốt hay xấu, là thắng hay thua, hắn dù sao cũng mau chóng nói một câu định rõ đi?
Mấy người Lam Trọng Anh đứng chờ ở một bên bắt đầu có chút không kiên nhẫn, đều kều la lên.
Chuyện này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là hoàng cầm đan của chúng ta thắng! Hoàng cầm đan dùng Hỏa Vân Hải Diễm chế ra, mỗi một công đoạn đều được làm hoàn mỹ đến cực hạn, sao có thể thất bại dưới một viên đan vô danh của hắn?
Đúng vậy! Lửa chúng ta dùng, chính là Hỏa Vân Hải Diễm đứng thứ mười trong thập đại dị hỏa, dùng nó để chế đan dược so với những loại đan dược bình thường khác thì tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn dùng lửa gì? Há có thể so sánh cùng chúng ta?
Trận đấu này vốn là dư thừa, một dược ngốc tử sao có thể hơn chúng ta được?
….
Bốn người ngươi một lời ta một câu, đồng thời bày ra tư thái kiêu ngạo, duy ngã độc tôn.
Đều câm miệng hết cho ta!
Phó đại sư đột nhiên quát một tiếng chói tai, đánh gãy lời của bốn người kia.
Trên mặt bọn hắn bị kiềm hãm, đều hiện lên vẻ tức giận. Tuy rằng đối phương là một luyện đan sư cấp năm, thân phận ở Ngạo Thiên đại lục khá cao, nhưng ở Lam gia, đan sư cấp năm nhiều không đếm xuể, cho nên bọn họ căn bản không đem Phó đại sư để vào mắt. Hiện tại nghe hắn quát bọn họ, thì cáu giận trong lòng càng sâu, bất quá, hắn bây giờ đang là trọng tài, bọn họ đành phải tạm thời nhẫn nhịn.
Phó đại sư, ngươi rốt cuộc phán quyết như thế nào?
Lam Trọng Anh lạnh lùng nói.
Tầm mắt Phó đại sư lưu lại thật lâu trên Ngọc Chân Đan trong tay, biểu tình trên mặt cực kỳ phong phú, có nghi hoặc, có ngạc nhiên, có hưng phấn, cùng kích động sâu sắc.
Này, điều này sao có thể? Thật sự là Ngọc Chân Đan sao? Vì sao ta lại không hề ngửi thấy mùi của thanh xà dù chỉ một chút?
Phó đại sư đột nhiên lắc đầu, không dám tin nói:
Không đúng, đây tuyệt đối không phải Ngọc Chân Đan!
Bốn người Lam Trọng Anh chợt nghe đến ba chữ Ngọc Chân Đan, thì tim không khỏi nhảy dựng lên, đây thực sự là đan dược cao cấp mà họ không biết sao? Bọn họ xem như là những luyện đan sư có kiến thức rộng rãi, đan dược vượt ngoài phạm trù kiến thức của bọn họ, chẳng phải biểu thị rằng phẩm chất của ngọc chân đan hơn hẳn hoàng cầm đan sao?
Sau đó lại nghe Phó đại sư nói nó tuyệt đối không phải ngọc chân đan, thì trong lòng nhất thời bình ổn lại, trên mặt bốn người đồng thời lộ ra thần sắc không biết diễn tả như thế nào.
Dược ngốc tử, ngươi thua! Hiện tại, ngươi thua tâm phục khẩu phục chưa? Cây mạt tây bây giờ thuộc về chúng ta! Ha ha ha….
Lam Trọng Anh cười điên cuồng, đang muốn đi lấy cây mạt tây, thì bên này Phó đại sư đột nhiên kinh hô:
Đây tuyệt đối không phải ngọc chân đan bình thường, nó rõ ràng dùng thanh xà làm thuốc dẫn, tại sao lại không có mùi của thanh xà? Quá thần kỳ, quá thần kỳ! Đây tuyệt đối là ngọc chân đan có phẩm chất thuần khiết hơn nhiều so với ngọc chân đan chân chính!
Phó đại sư càng nói càng kích động, xung quanh ồ lên một mảnh, nguyên lai không phải Lam Mộ Hiên điều chế đan dược thất bại, mà là phẩm chất của nó vượt quá sức tưởng tượng của Phó đại sư, cho nên mới khiến Phó đại sư kích động như thế.
Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm cách nào chế tạo ra được? Cấp bậc luyện đan của ngươi thoạt nhìn còn chưa đạt tiêu chuẩn của cấp bốn, vì sao lại chế tạo ra được đan dược mà chỉ đan sư cấp bốn mới biết- Ngọc Chân Đan? Hơn nữa phẩm chất còn cao như thế? Đặc biệt nhất là, nó cư nhiên dùng lửa thường mà chế tạo…
Nguyên lai chỉ có đan sư trên cấp bốn mới luyện chế được Ngọc Chân Đan?!
Xung quanh lại ồ lên một mảnh.
Chỉ cần quan sát thần sắc của Phó đại sư, mọi người đều biết, thắng bại đã phân.
Lam Mộ Hiên thắng!
Hắn chẳng những thắng, hơn nữa còn thắng một cách oai hùng, đan dược hắn luyện chế luận về cấp độ hay phẩm chất đều hơn người ta, thắng là điều chắc chắn.
Oa, Lam thúc thúc thắng a—
Vân Tiểu Mặc là người thứ nhất vui vẻ hoan hô.
Những khách nhân vây xem cũng đều tiến lên chúc mừng, Lam Mộ Hiên có chút không quen, hiện lên ánh mắt mê mang, hướng Vân Khê xin giúp đỡ. Thắng là điều đáng mừng, nhưng hắn không thích ứng được với khen tặng nhiệt liệt như vậy, hắn vẫn có thói quen yên lặng một mình hưởng thụ lạc thú khi luyện đan.
Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Sao ta có thể thất bại chứ?
Lam Trọng Anh khó mà chấp nhận kết cục như vậy, hắn có hỏa vân hải diễm, có được dược liệu cùng lò luyện lô nhất, nhưng vẫn phải bại dưới tay dược ngốc tử, kết cục như vậy, sao hắn có thể chịu được?
Ánh mắt Mộ Uyển Tình thản nhiên quét qua bốn người Lam Trọng Anh, sau đó lại dừng trên người Lam Mộ Hiên, đợi những khách nhân chúc mừng Lam Mộ Hiên dần dần tản đi, nàng mới tiến về phía trước, nói:
Lam công tử, chúc mừng ngươi! Luyện đan thuật của ngươi rất cao, ta thập phần bội phục, đêm mai ở phủ ta có bữa tiệc tối, không biết có thể vinh dự mời Lam công tử cùng tôn sư đến phủ dự tiệc hay không?
Nàng vừa nói, tầm mắt vừa hướng về phía Vân Khê, thân mật mỉm cười.
Lam Mộ Hiên nhận được lời mời của nàng, không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng gãi đầu, dùng ánh mắt thăm dò hướng về phía Vân Khê. Trong lòng của hắn dù rất muốn đi, nhưng còn phải nhận được sự đồng ý của sư phụ nữa.
(bỗng dưng được sủng ái mà lo sợ)
Vân Khê cúi đầu cười khẽ, thật là ngốc tử! Khó có một cô nương quí mến hắn, nếu không nắm lấy cơ hội, mà bỏ lỡ, chẳng phải quá đáng tiếc sao? Nàng gật đầu với hắn, xem như nhận lời.
Lam Mộ Hiên vui sướng nở nụ cười, hướng về phía Mộ Uyển Tình gật đầu, nói:
Đêm mai chúng ta nhất định đến!
Vậy, đêm mai gặp.
Nàng dịu dàng cười, tươi như nắng xuân.
Phó đại sư đối với Ngọc Chân Đan Lam Mộ Hiên chế tạo cực kỳ hứng thú, một lòng muốn nghe chính miệng tên kia nói ra phương pháp luyện chế Ngọc Chân Đan, nhưng mà Mộ Uyển Tình ghé tai nói nhỏ một câu với hắn, hắn đành thất vọng buông tha. Khi Mộ Uyển Tình rời đi cùng thủ hạ, Phó đại sư cũng cùng ly khai tiệm thuốc.
Ngốc tử, còn nhìn?
Long Thiên Thần khoác một tay qua cổ hắn, ghìm lại, không nhịn được mỉm cười. Không thể tưởng tượng được rằng, ngốc tử này cũng có một ngày động xuân tâm, tới Mộ Tinh thành quả là quyết định sáng suốt!
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Mộ Hiên đỏ bừng, càng thêm ngượng ngùng.
Bên này, đám người Lam Trọng Anh tức giận đến bốc khói, bọn họ cư nhiên lại bại bởi một ngốc tử, chuyện này bọn họ nhất định sẽ nhớ kỹ! Lam Trọng Anh thu hồi Hỏa Vân Hải Diễm, đá một cước vào lò luyện:
Chúng ta đi!
Trước khi đi, bốn người hướng về phía Lam Mộ Hiên hung ác trừng mắt, ý tứ biểu lộ như là, hãy đợi đấy!
Lam Mộ Hiên nhìn bốn người rời đi, nhẹ nhàng thở ra, uất ức đọng lại trong đầu nhiều năm qua bỗng chốc hóa thành hư không, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Nguyên lai, hắn căn bản không cần sợ bọn họ, hắn hoàn toàn có thể thắng bọn họ!
Sư phụ, ta thành công thật rồi.
Lam Mộ Hiên quay đầu nhìn Vân Khê, cười sáng lạng như ánh mặt trời.
Khóe môi Vân Khê hạ xuống, tiến về phía trước, gõ một cái vào đầu hắn. Rõ ràng lớn hơn nàng vài tuổi, tính tình lại hồn nhiên như trẻ con, tâm cơ đến Tiểu Mặc cũng hơn hắn. Lam Mộ Hiên như vậy, sao có thể sinh tồn trên giang hồ, sao có thể khiến nàng yên tâm?
Xem ra, phải tìm cho ngươi một người vợ khôn khéo một chút, nếu không có ngày, ngươi bị bán đi còn giúp người ta đếm bạc….haizz
Lam Mộ Hiên sờ sờ đầu mình, cái gì cũng không nói, chỉ ngây ngô cười, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên một mảnh hà màu.
(ráng chiều, mây màu hồng hồng, đỏ đỏ, cam cam ấy)
Xong rồi, xong rồi, ngươi thực hết thuốc chữa rồi!
Vân Khê lắc lắc đầu, đối với bệnh của hắn nàng không có chút lạc quan nào.
Các ngươi về khách điếm trước đi, ta ra ngoài một chuyến, sẽ về sớm thôi.
Mẫu thân, người đi đâu vậy?
Vân Tiểu Mặc ngồi trên quầy, quơ quơ chân nhỏ, ngửa đầu hỏi.
Vân Khê tiến lên, bế hai tiểu tử từ trên quầy xuống dưới đất, cúi đầu nói:
Mẫu thân đi giải quyết mấy chuyện lặt vặt, sẽ sớm trở về. Các ngươi phải ngoan, về trước với Thần thúc thúc cùng Lam thúc thúc nhé.
Khi nói chuyện, có một đạo tinh quang giảo hoạt xẹt qua dưới đáy mắt nàng.
Vân Tiểu Mặc tò mò nhìn nàng, cảm thấy mẫu thân có điểm thần bí, nhưng vẫn nhu thuận gật gật đầu:
Nga, được rồi.
Dựa vào cột, lam y nam tử lắc lắc ống tay áo, hướng về phía mấy người Vân Khê nhìn một cái, khóe môi khẽ nhếch, trong miệng thì thào vài câu:
Ngọc chân đan…Quả nhiên có ý tứ! Có lẽ chuyến này đến Mộ Tinh thành, có thể có được thu hoạch lớn.
Nói xong, hắn xoay người ly khai tiệm thuốc.
Tiểu Mộc không hiểu gì hết, không rõ đến tột cùng lời nói của công tử mang ý gì, nhưng mà, không phải bọn họ đến mua thuốc sao? Công tử sao chưa mua gì cả, đã trực tiếp rời đi?
Tâm tư của công tử, thực khó đoán.
Tiểu Mộc lắc đầu, cũng chỉ biết đi theo.
Sau khi bốn người Lam Trọng Anh rời khỏi bảo dược, liền tìm đường trở về khách điếm, dọc theo đường đi, bốn người tức giận bất bình trong lòng, thật sự khó có thể chấp nhận sự thực mình đã thua cuộc.
Ngốc tử Lam Mộ Hiên này, luyện đan thuật của hắn từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy? Cư nhiên chỉ dùng lửa thường cũng có thể luyện ra đan dược mà đan sư cấp bốn mới luyện được, ngay cả Phó đại sư cũng tán thưởng hắn không dứt, thật sự không hiểu nổi!
Hay là bản lĩnh của sư phụ hắn thực sự rất lớn? Nhưng mà người đàn bà kia thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, nữ tử còn trẻ như vậy, sao có thể có được luyện đan thuật lợi hại như thế? Chẳng lẽ luyện đan phối phương trên người nàng có thể sánh được với phối phương trong sách cổ của Lam gia sao?
Cũng rất có thể có chuyện ấy! Ngẫm lại thì, luận mồi lửa, lò luyện cùng dược liệu, chúng ta so cái gì cũng đều tốt hơn bên kia, nhưng vì sao hắn lại thắng mà chúng ta thua? Giải thích duy nhất, chính là bọn họ có được phối phương độc đáo, không cần đến mồi lửa cùng lò luyện tuyệt hảo, chỉ cần có đầy đủ dược liệu cùng kỹ xảo, thì có thể luyện ra đan dược theo ý muốn. Nếu thật như thế, như vậy chúng ta nhất định phải có được phối phương trên người nàng, sau khi trở về, sẽ dâng lên gia chủ cùng trưởng lão đòi ban thưởng! Hừ hừ, nếu có phối phương, không những có thế hướng gia chủ cùng trưởng lão đòi phần thưởng, mà còn có thể giành thắng lợi trong đại hội luyện đan lần này, lấy được lam tâm tuyết sâm.
Đúng! Mặc kệ trên người nữ nhân kia có phối phương hay không, tóm lại, không thể dễ dàng buông tha cho nàng!
Bất quá, thực lực của nữ nhân kia không phải tầm thường, chỉ dựa vào võ công của bốn người chúng ta, sợ không thể nào đối phó được nàng, vẫn nên mời Cửu trưởng lão đến đối phó với nàng! Lần này, Cửu trưởng lão bỏ ra một số tiền lớn cho chúng ta tham gia đại hội luyện đan, nếu hắn biết chuyện của chúng ta, tin rằng hắn sẽ giúp chúng ta loại bỏ nữ nhân kia!
Ân, Cửu trưởng lão đã đạt cảnh giới Mặc Huyền ngũ phẩm, dư sức đối phó với nữ nhân kia!
Nhưng mà, bộ dạng nữ nhân kia rất xinh đẹp, giết như vậy, thật sự đáng tiếc. Sau khi các ngươi cầm phối phương, không bằng lưu lại nàng cho ta, để ta hảo hảo nếm thử chút tư vị của nàng, sau đó giết nàng cũng không muộn!
Tiếng cười dâm tà phát ra từ trong miệng Lam Trọng Anh, hắn vừa cười một nửa, đột nhiên dừng lại, hai mắt bỗng nhiên mở lớn, sau đó, cả người ngã xuống cái rầm.