Q.2 - Chương 43


Số từ: 8177
Nguồn: tamvunguyetlau
Chương V43: Dục Cầu – Bất Mãn của Tà tôn
Xấu xa
Vân Khê đỏ bừng mặt, không nhịn được giẫm hắn một cái, khóe môi nhếch lên, không khỏi ở trong lòng cười trộm. Thì ra vừa rồi hắn ở phía sau nàng cọ tới cọ lui, là muốn làm mấy chuyện xấu, thật là vô lại!
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng thẹn thùng, gương mặt tuấn tú hiện lên đầy ý cười, cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân về.
Bên ngoài cửa phòng luyện đan, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chân vội vàng gấp gáp, Lam Mộ Hiên bịch một tiếng mở tung cửa, thở không ra hơi nói:
Sư phụ, không xong rồi! Có người xông tới, nói là muốn tìm sư phụ đền mạng cho đồ nhi của hắn!

Mặt mày chau lên, hơi suy tư, Vân Khê nàng ngày thường đắc tội không ít người nha, nhưng gần đây tựa hồ nàng không có làm chuyện gì
Thương thiên hại lý
a? Vậy đền mạng ở đây là chuyện gì?

Đi xem một chút!
Kéo ra bàn tay của Long Thiên Tuyệt đang ôm bên hông nàng, Vân Khê đi theo Lam Mộ Hiên nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa phòng.
Lúc này mặt mày của Long Thiên Tuyệt ai thán cùng mất mát không một tiếng động hiện ra, hắn muốn cùng Khê Nhi ôn tồn một chút cũng không được như ý nguyện...... Mặt mày của hắn đột nhiên lạnh lùng, xẹt qua một chút lạnh lẽo, hắn cũng muốn nhìn một chút, đến cùng là người nào phá hư chuyện tốt của hắn?
Phẫn uất mà xoay người, nhẹ lướt đi.
Sảnh đường trong tửu lâu, giờ phút này tràn ngập sát khí.
Một lão giả áo xám trong tay giam giữ một gã thiếu niên, hùng hổ đứng ở trung tâm sảnh đường, hướng về bốn phía sảnh đường điên cuồng la:
Vân Khê, ngươi lăn ra đây cho ta! Ngươi hại chết đồ nhi của ta, hôm nay lão phu yêu cầu ngươi cho một lời giải thích! Nếu ngươi không đi ra, lão phu trước hết giết tên tiểu tử này để đền mạng!


Tiền bối, ngươi đừng giết ta! Ta với đồ nhi của ngươi không thù không oán, cùng Vân Khê cũng không có bất kỳ giao tình gì, ngươi giết ta như vậy cũng vô dụng.
Thiếu niên trong tay hắn điên cuồng giãy thoát, đây không phải là người lúc trước một mình giận dữ bỏ đi Hách Liên Tử Ngọc sao, không biết tại sao lại rơi vào tay lão già Ứng Thừa Ly này.

Ngươi còn dám gạt ta? Ngươi nếu không cùng nàng có giao tình, như vậy lần trước như thế nào lại cùng nàng xuất hiện ở cửa hiệu thuốc?
Ứng Thừa Ly thần sắc tức giận khó có thể ức chế, một tay nắm lấy cổ áo của Hách Liên Tử Ngọc, căm tức, hai mắt tóe ra ánh lửa.
Có trời mới biết khi hắn ở trong hẻm nhỏ nhìn thấy đồ nhi bị Địa Liên Hỏa Diễm thiêu cháy không ra hình người, trong lòng hắn vô cùng lo lắng cùng chấn động biết bao nhiêu, đồ nhi của hắn chết rồi thì thôi, nhưng điều làm hắn đau lòng chính là Địa Liên Hỏa Diễm mà hắn trăm phương ngàn kế mới có được cũng mất tích, đây là bảo vật hắn mất cả một đời, thật không dễ dàng mà có được, cư nhiên lại bị mất, điều này so với lấy tính mạng hắn còn tàn nhẫn hơn!
Hách Liên Tử Ngọc thấy lửa giận trong đáy mắt hắn, sợ tới mức lạnh phát run, kinh hô:
Lần đó chẳng qua là trùng hợp thôi, thật đó! Ta cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, ta cùng nàng đã sớm trở mặt!

Vân Khê bước nhanh từ hậu viện đi tới sảnh đường, vừa vặn đem tất cả những gì hai người mới nói thu vào trong tai, nàng lạnh lùng cười nhẹ, cũng không vội vã tiến vào, tiếp tục đứng lại lắng nghe.

Ngươi bịa chuyện ma quỷ, ai mà tin chứ?
Ứng Thừa Ly con ngươi âm hàn phóng thích ra từng đạo ánh sáng lạnh, âm trầm mỉm cười nói:
Vân Khê nếu không chịu đền mạng cho đồ nhi của ta, vậy thì để cho ngươi đi!


Đừng, đừng giết ta!
Hách Liên Tử Ngọc không biết nghĩ tới điều gì, ngữ điệu cũng trở nên dồn dập nâng cao:
Ngươi cũng nên biết đại ca của ta là ai nha? Hắn tuyệt đối không phải là người ngươi có thể đắc tội, nếu như ngươi giết ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!


Đại ca của ta chính là người tiếng tăm lừng lẫy của Ngạo Thiên đại lục, đứng đầu thập đại gia tộc – Hách Liên Tử Phong, là người ngươi tuyệt đối đắc tội không nổi, ta là đệ đệ của hắn, nếu ngươi giết ta, hắn cũng như trước sẽ giết chết ngươi!

Hừ, sống chết trước mắt, hắn vẫn còn mặt mũi nhắc đến đại ca của hắn?
Buồn cười, thật là buồn cười!
Vân Khê tiếp tục lắng nghe, xem hắn còn có cái gì lưu giữ mạng sống.
Ứng Thừa Ly nghe thấy tên Hách Liên Tử Phong, liền giật mình, nhưng ngay sau đó nheo lại đôi mắt lạnh, hừ cười nói:
Ngươi nói Hách Liên Tử Phong là đại ca của ngươi? Ai có thể tin tưởng? Đại ca của ngươi hắn anh hùng cái thế, được vạn người kính ngưỡng, làm sao có thể có một đệ đệ kém cỏi như ngươi vậy? Ngươi nói ngươi là đệ đệ của hắn, ta sẽ tin tưởng à, ngươi cho rằng lão phu dễ bị lừa như vậy sao?

Ứng Thừa Ly bị chọc giận, một phen nắm chặt cổ của hắn, cần cổ bị co rút lại, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng xương giòn răn rắc từ từ truyền đến.

A! Đừng có giết ta! Ta, ta không có nói láo, Hách Liên Tử Phong...... Hách Liên Tử Phong đích thực là đại ca của ta!


Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau cứu ta!

Hách Liên Tử Ngọc đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, giờ này khắc này, tính mệnh treo cao, hắn kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, rơi vào sâu trong tuyệt vọng!

Sư phụ, có nên cứu Hách Liên công tử hay không?
Lam Mộ Hiên cũng không biết hành vi vô liêm sỉ của Hách Liên Tử Ngọc ở Quỷ Cốc U Lâm, thấy tính mạng hắn như sợi chỉ treo cao, trong lòng không nỡ.
Cũng vì một câu nói chen vào của hắn, làm kinh động đến Ứng Thừa Ly đang nổi giận.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Ứng Thừa Ly quăng về phía chỗ ẩn thân của bọn họ, lớn tiếng quát lên:
Vân Khê, lão phu nhìn thấy ngươi rồi, ngươi lăn ra đây cho lão phu!

Ngươi nói lăn, ta liền lăn sao?
Vân Khê câu môi cười lạnh, nhưng vẫn thong thả bước đi ra ngoài, chỉ là một lão thất phu, nàng tại sao phải sợ hắn chứ?

Tiền bối hùng hổ mà đến, cuối cùng là có chuyện gì a?

Hách Liên Tử Ngọc vẫn bị Ứng Thừa Ly nắm chặt trong tay, vừa thấy Vân Khê xuất hiện, trong lòng hắn vui mừng, vội vàng la hoảng lên:
Tỷ tỷ, cứu ta!

Vân Khê cất bước đi tới trong hành lang, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, mày liễu nhẹ cau, liếc xéo Hách Liên Tử Ngọc, ra vẻ kinh ngạc nói:
Tỷ tỷ? Ai là… tỷ tỷ của ngươi?

Hách Liên Tử Ngọc tâm thần ngẩn ra, nhưng ngay sau đó như đã đọc được tâm tư của nàng, nàng còn bực tức lời nói buộc tội lúc trước của hắn, muốn thấy chết mà không cứu a! Hắn bắt đầu luống cuống, ánh mắt do dự, hơi hơi suy tư, lại cất tiếng hô:
Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta! Ta chỉ là nhất thời nói nhảm, cũng không có ý tứ trách cứ tỷ tỷ. Tỷ tỷ muốn Cửu khiếu thủ ô, ta cho ngươi là được, cầu xin tỷ tỷ cứu tính mạng của ta, hắn thật sẽ giết ta đó!


Cửu khiếu thủ ô?
Ứng Thừa Ly con ngươi sáng ngời, giống như là phát hiện ra bảo vật, trầm giọng nói,
Ngươi có được Cửu khiếu thủ ô? Mau đem giao nó cho ta! Nếu như ngươi không đem Cửu khiếu thủ ô giao cho ta, ta hiện tại sẽ giết hắn!


Ách!
Lúc này lực đạo lần nữa thu lại trên cổ của Hách Liên Tử Ngọc, làm hắn đau đến huyết khí toàn bộ như tuôn ra khỏi cổ, nói chuyện cũng trở nên hết sức khó khăn.

Tỷ tỷ...... Cứu…… cứu ta!

Câu môi cười lạnh lùng, vẻ mặt Vân Khê hờ hững nhìn bọn họ, tiện tay cầm lên một bình trà xanh bên cạnh, bắt đầu tự rót cho mình một chén trà.

Tiền bối mời thoải mái, nhưng đừng làm ô uế tửu lâu, nhớ nên chà lau sạch sẽ lại.

Cái gì?!
Ứng Thừa Ly có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nàng thật không cần tính mạng tên tiểu tử trên tay hắn sao?

Ngươi thật không muốn cứu hắn?
Hắn muốn xác nhận lần nữa.
Vân Khê nhấp một ngụm trà, bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, hướng hắn phất phất tay.
Ứng Thừa Ly sắc mặt chợt lạnh, sau khi cân nhắc xuống, thoạt nhìn tên tiểu tử này trong tay hắn đối với nàng không có một chút uy hiếp gì, bị giết hay không giết cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Hơn nữa, vạn nhất điều tên tiểu tử này mới vừa nói chính là sự thật, hắn thật sự là đệ đệ của Hách Liên Tử Phong, giết hắn rồi, lại chọc tới một nhân vật phiền phức, cái được không bù đủ cho cái mất. Hắn nên nghĩ biện pháp đem Địa Liên Hỏa Diễm cùng Cửu khiếu thủ ô thu vào trong tay, đó mới là chính sự.
Nghĩ xong, lực trên cổ Hách Liên Tử Ngọc trong tay hắn cũng thả lỏng ra, đưa tay đẩy nhẹ, khiến tên kia nặng nề ngã xuống một bên, cái ót của Hách Liên Tử Ngọc vừa vặn đập vào một góc bàn, hai mắt nhắm lại, ngất đi.

Vân Khê, ngươi hại chết đồ nhi của lão phu, đừng tưởng rằng chuyện này có thể tùy tùy tiện tiện cho qua. Ngươi nhanh chóng giao ra Địa Liên Hỏa Diễm cùng Cửu khiếu thủ ô, lão phu có thể sẽ tha chết cho ngươi!

Thật là lòng tham không đáy, nói qua nói lại là hắn muốn chiếm Địa Liên Hỏa Diễm cùng Cửu khiếu thủ ô của nàng, muốn không làm mà hưởng sao, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Vân Khê mắt lạnh híp lại, trong lòng cảm thấy hoài nghi, Mạc Tích Thành chẳng lẽ đã chết thật rồi? Đã chết cũng tốt, ác nhân tự có ác nhân trị! Cũng không biết đến cuối cùng là người nào làm việc thiện này, thu thập cái kẻ lớn lối không ai bì nổi kia?

Tiền bối nói lệnh đồ đã chết?


Hắn chính là bị ngươi chiếm lấy Địa Liên Hỏa Diễm xong, còn bị Địa Liên Hỏa Diễm thiêu sống, chẳng lẽ ngươi còn ngụy biện?

Vân Khê sờ sờ cằm, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Ngươi cười cái gì?
Ứng Thừa Ly trợn mắt nhìn, vô cùng tức giận.

Không có gì, chỉ là muốn nói, đồ đệ ngươi...... Đáng chết nha!
Nàng còn vỗ tay hoan nghênh.

Ngươi….!
Ứng Thừa Ly hung tợn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt lệ quang lóe lên, tay của hắn đột nhiên chạm tới sau lưng, liền xuất hiện một thanh trường kiếm lóe sáng, trong cơn tức giận hắn cầm kiếm tấn công hướng về phía Vân Khê.
Ứng Thừa Ly tuy là luyện đan tông sư, nhưng cũng có một thân tu vi không thể khinh thường, một kiếm này thế công hung mãnh, khiến cho Vân Khê trong nháy mắt thu hồi tâm thần, ngân châm trong tay áo lặng lẽ đưa về phía ngón giữa, chú tâm nghênh đón kẻ địch.

Sưu

Ứng Thừa Ly tấn công được nửa đường, một bóng trắng đung đưa trước mắt, một cột khí cứng rắn màu trắng lấy tốc độ không kịp bưng tay bay xoáy đánh về phía trán hắn, hắn hít một ngụm khí, rồi vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ của hắn rất nhanh chóng, nhưng cường khí lượn vòng tốc độ còn nhanh hơn! Chỉ nghe
Ba, ba
hai tiếng giòn vang, Ứng Thừa Ly hung hăng té ngã nhào, trên trán nổi lên một cục u, mảnh sứ trắng vỡ vụn ở bên cạnh hắn.

Ai? Cuối cùng là ai đánh lén lão phu?
Hắn ngó trừng chung quanh, rốt cục nhìn thấy một bóng người áo đen từng bước hướng về phía hắn đi tới, chợt vừa thấy được khuôn mặt đối phương, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, trong đầu bỗng dưng hiện ra một cảnh tượng quen thuộc.
Trong một buổi dạ tiệc của Thánh Cung sáu năm trước.
Hắn là luyện đan tông sư rất có danh vọng ở Ngạo Thiên đại lục, nhận được thiệp mời của cung chủ Thánh cung, tham gia đại thọ trăm tuổi của Thánh cung cung chủ. Có thể có được thiệp mời của Thánh cung cung chủ, là sự vinh quang vô cùng của hắn, hắn chẳng những được mời tham gia dạ tiệc, còn được mời chế luyện đan cho cung chủ.
Đoạn thời gian đó, là thời khắc phong quang vô hạn nhất của hắn.
Cũng ở lần trên dạ tiệc này, hắn thấy được đệ tử đắc ý nhất của Thánh cung cung chủ – Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại tôn giả, trừ đi Thiên Long tôn giả, còn lại ba vị tôn giả dẫn đầu xuất hiện trên dạ tiệc, khi hắn mới gặp gỡ ba vị tôn giả, còn cảm thán Thánh cung nhân tài xuất hiện lớp lớp, mỗi một vị tôn giả đều là nhân trung long phượng, làm người ta sợ hãi tán thưởng.
Nhưng cuối cùng khi vị Thiên Long tôn giả ra sân, tất cả mọi người ở trên dạ tiệc đều yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tụ lại ở trên người hắn.
Hắn vẫn nhớ được rõ ràng một màn ra sân của vị Thiên Long tôn giả kia, trên thân hắn khoác một chiếc trường bào màu trắng nạm vàng, có mười mấy người vây chung quanh như quần tinh ủng nguyệt, cước bộ vững vàng đi tới. Không biết có phải do ánh sáng trong dạ tiệc chiết xạ hay không, trong ánh mắt của hắn trong giây lát, liền phảng phất như thấy một đạo hào quang ngũ sắc xuất hiện phía sau Thiên Long tôn giả, bao phủ toàn bộ hắn.
Khóe môi hắn chứa đựng một nụ cười tiêu sái tùy ý, dung nhan tuấn mỹ, cao quý, ưu nhã, thật giống như một vị thần trên trời, làm người ta phải ngước nhìn.
Sự xuất hiện của hắn, khiến cho tất cả mọi người trong bữa tiệc trở nên nhỏ bé, ảm đạm thất sắc.
Khi đó, trong mắt mọi người, hắn như là con cưng của thần, như là tiên nhân còn tồn tại nơi trần thế.
Nhưng cũng trong một năm này, hắn bị trục xuất khỏi Thánh cung, hơn nữa bị chụp lên vô số tiếng xấu, cái danh hiệu Thiên Long tôn giả này đã biến mất ở Ngạo Thiên đại lục.
Không có ai biết, đến cuối cùng hắn đã đi nơi nào, sống hay chết, cũng không người nào biết, vô số tiếng xấu liên quan đến hắn đến cuối cùng là thật hay là giả.
Nói tóm lại, một đời thiên chi kiêu Tử, cứ như vậy vô thanh vô tức mà biến mất.
Hôm nay, ở Mộ Tinh Thành, hắn lại lần nữa gặp được!
Dung nhan tuấn mỹ vẫn như trước, khí chất vẫn cao quý ưu nhã như trước, chẳng qua trên người mất đi sự thánh khiết bẩm sinh, cũng không hoàn toàn, chỉ có thể nói loại khí chất thánh khiết bị khí phách lạnh lùng cường thế che dấu đi.
Tuy có chút biến hóa, nhưng hắn tin tưởng mình tuyệt sẽ không nhận lầm, người trước mắt chính là Thiên Long tôn giả!
Không có ai biết tên thật của Thiên Long tôn giả, bởi vì hắn trong lòng mọi người thật sự là tôn giả, danh phù kỳ thực, được người người tôn kính cùng ngưỡng mộ.

Thiên Long...... Tôn giả!
Ứng Thừa Ly nói chuyện có chút lắp bắp, thực sự chuyện này quá đột nhiên, Long Thiên Tuyệt xuất hiện khiến cho hắn khiếp sợ thật sâu.
Long Thiên Tuyệt híp lại con ngươi lạnh lùng, từng bước hướng đến gần hắn:
Ứng đại sư, đã lâu không gặp!

Tim Ứng Thừa Ly nhảy dựng lên, hắn không có nhận lầm người, quả nhiên là hắn!

Thiên Long tôn giả, làm sao người lại ở chỗ này?
Trong nội tâm, hắn nhìn Thiên Long tôn giả vẫn mang theo một phần sùng kính cùng sợ hãi, thần sắc Ứng Thừa Ly cũng nghiêm nghị vài phần, không hề còn xuất hiện sự tức giận khi nãy.
Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt câu môi, cất bước đi về phía bên cạnh Vân Khê, cầm lên bàn tay trắng nõn đang nắm lất ngân châm của nàng. Mâu quang trong nháy mắt xuất hiện một luồng ánh sáng nhu hòa, ngón tay tinh tế vuốt ve mu bàn tay trắng mịn của nàng, giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, tầm mắt chuyên chú rơi vào bên trên, hắn nhìn như tùy ý nói:
Ta thật sự muốn hỏi một chút, Ứng đại sư tới chỗ này làm khó phu nhân của Bổn Tôn, là có dụng ý gì?

Một câu nói thanh thanh nhã nhã, nhưng giống như một thanh lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực Ứng Thừa Ly!
Phu nhân? Vân Khê lại là phu nhân của Thiên Long tôn giả?
Ứng Thừa Ly trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn làm sao mà đen đủi như vậy, người nào không chọc, hết lần này tới lần khác chọc phải phu nhân của Thiên Long tôn giả?

Tôn giả đại nhân, đây là hiểu lầm! Một sự hiểu lầm mà thôi!
Ứng Thừa Ly vừa từ trên mặt đất bò dậy, vừa vội vàng sửa lại miệng,
Chỉ vì đồ nhi của lão phu sáng nay mất mạng ở trong hẻm nhỏ, lão phu nghĩ thầm trong cả Mộ Tinh Thành này, cũng chỉ có Vân Khê...... Không, là tôn giả phu nhân, có động cơ giết người, cho nên lão phu mới đến để hỏi xem cuối cùng là chuyện gì xảy ra! Tuyệt đối không phải là cố ý làm khó phu nhân, tuyệt đối không phải!

Vân Khê thấy sắc mặt hắn biến đổi nhanh như vậy, không khỏi tức cười.

Ngươi nói có người giết đồ nhi của ngươi?
Long Thiên Tuyệt tiếp tục vuốt ve bàn tay của Vân Khê, nhíu nhíu con ngươi, liếc về phía vẻ mặt tươi cười của Ứng Thừa Ly, đột nhiên nhợt nhạt câu môi nói,
Thật là đúng dịp! Sáng nay Bổn Tôn cũng ở trong hẻm nhỏ gặp gỡ một người, người này to gan lớn mật, lại muốn dùng lửa thiêu chết nhi tử của Bổn Tôn, còn mắng nhi tử của Bổn Tôn là tiểu tử chết tiệt...... Ứng đại sư, ngươi nói xem người này có đáng giết hay không?


A?!
Ứng Thừa Ly lấy làm kinh hãi, nhất thời lĩnh ngộ ra, thì ra người giết đồ nhi của hắn không ai khác, chính là vị Thiên Long tôn giả trước mắt này!
Không chỉ hắn giật mình, Vân Khê cũng giật mình một chút, thì ra sáng sớm nay còn xảy ra một tiểu nhạc đệm như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng lên, nam nhân này che giấu tâm tư giỏi không ai bằng,hơn nữa lại tinh tế như vậy.
Đáy lòng như có sợi dây đàn tinh tế, nhẹ nhàng rung lên, liên tục bắn ra.
Long Thiên Tuyệt cũng cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, nhợt nhạt mỉm cười.

Ứng đại sư, Bổn Tôn hỏi ngươi, người này có nên giết hay không?
Long Thiên Tuyệt hướng về phía Ứng Thừa Ly liếc một tia ánh sáng lạnh.

Nên, đáng chết!
Ứng Thừa Ly trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, khiếp sợ uy hiếp của đối phương, hắn không khỏi đem ác khí nuốt vào, ai bảo đồ nhi tốt của hắn lại không có mắt như vậy, hết lần này tới lần khác đắc tội với người không nên đắc tội nha? Nhưng còn Địa Liên Hỏa Diễm...... Hắn thật không cam lòng nha!
Thôi, hiện tại đã xác định Địa Liên Hỏa Diễm đang nằm trong tay Vân Khê, thời gian còn dài, sẽ có một ngày hắn có thể đem Địa Liên Hỏa Diễm đoạt lại lần nữa!
Đúng rồi, chờ thêm mấy ngày nữa đến đại hội Luyện Đan Sư, Tình Nhi cũng sẽ đến. Nếu nàng biết được Thành nhi bị hại, dựa vào tính tình của nàng, nhất định sẽ không tiếc hết thảy vì Thành nhi báo thù! Tình Nhi đến từ Tam Đại Thánh Địa, thân phận cùng thế lực sau lưng không thể ai cũng so sánh được, tin tưởng nàng nhất định có biện pháp đối phó Vân Khê cùng Thiên Long tôn giả.
Đến lúc đó sẽ cướp lấy Địa Liên Hỏa Diễm cùng Cửu khiếu thủ ô...... Tinh quang xẹt qua đáy mắt, Ứng Thừa Ly tâm tình cũng bình thản hơn nhiều.

Tôn giả đại nhân, là lão phu xử sự vô ý, mạo phạm tôn giả đại nhân cùng tôn giả phu nhân, lão phu ở chỗ này xin tạ tội với hai vị.
Hắn chắp tay thở dài, đem tất cả tâm tình thu giấu vào trong đáy mắt.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu cười lạnh, hắn sao lại không đoán được đối phương cũng không cam lòng? Bất quá, người này ở Ngạo Thiên đại lục danh vọng cũng khá, nếu ở bên trong Mộ Tinh Thành tùy tiện giết hắn, đúng là không khôn ngoan. Hôm nay tạm thời tha hắn, ngày sau ra khỏi Mộ Tinh Thành, lại lặng lẽ giết chết hắn, miễn trừ hậu hoạn cũng không muộn.

Tạ tội cũng có thể miễn, Ứng đại sư nếu muốn báo thù cho đồ nhi, có thể tìm đến Bổn Tôn, Bổn Tôn sẵn lòng đón tiếp!
Hắn cố ý cắn nặng bốn chữ cuối cùng.
Ứng Thừa Ly thưa dạ gật đầu nói:
Không dám, vậy lão phu cáo từ trước.

Hắn vội vã trở lui, cũng không dám lưu lại trong chốc lát, hắn cũng sợ đối phương muốn giết người diệt khẩu.
Theo bóng dáng Ứng Thừa Ly rời đi, từ từ thu lại tầm mắt, Vân Khê ngẩng đầu nhìn về phía mặt Long Thiên Tuyệt, mâu quang lưu chuyển, mang theo nhu tình.

Chàng thật sự là Thiên Long Tôn giả?

Ánh mắt của hắn ảm đạm trong chốc lát, ánh sáng phức tạp lóe lên trong đó, mang theo chút giãy dụa.
Tim Vân Khê nhéo lên một cái, đau lòng xoa gương mặt của hắn, nếu không phải có sự thống khổ khi nhớ lại, người mạnh mẽ như hắn sẽ không lộ ra thần sắc đau đớn như vậy

Bất kể chàng từng có thân phận gì, ta đều không để ý, một nhà ba người chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ sống vui vẻ hạnh phúc như vậy là đủ rồi.

Long Thiên Tuyệt ngắm nhìn đôi mắt sáng bừng của nàng, hai luồng ánh sang nhu hòa như thu thủy nổi lên, mang theo mê hoặc đánh thẳng vào nội tâm của hắn, tim không tự chủ được mà đập cuồng loạn.
Hắn vươn cánh tay ôm lấy, thâm trầm đem nàng kéo vào trong ngực của mình, một nhà ba người vĩnh viễn ở chung một chỗ sống vui vẻ hạnh phúc, đây không phải cũng là tâm nguyện của chính hắn?

Khê Nhi, ta sẽ cho nàng cùng Tiểu Mặc một gia đình ấm áp, chúng ta một nhà ba người vĩnh viễn ở chung một chỗ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Ta nhất định nói được làm được!


Ta tin tưởng chàng, ta đều vẫn tin tưởng chàng!

Vân Khê nhắm lại hai mắt, đắm chìm trong trong hơi thở ấm áp cùng lồng ngực của hắn.

Ừ......
Trong lúc này Hắc Liên Tử Ngọc đang hôn mê dần tỉnh lại, hắn vuốt cái gáy của mình, ánh mắt sương mù. Đột nhiên nhớ tới lúc trước Vân Khê đem sinh tử của hắn không thèm để ý, đáy lòng hắn một cổ tức giận nhất thời dâng lên, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp hình ảnh hai người đang ôm lẫn nhau, hắn hừ hừ nói:
Vân Khê, ngươi lại có thể tuyệt tình như vậy, ta coi như là nhìn lầm ngươi!

Vân Khê từ trong lòng Long Thiên Tuyệt thối lui, quay đầu liếc về phía hắn, khẽ cau mi.

Hừ, nữ nhân lẳng lơ! Ngươi một bên cùng đại ca của ta dây dưa không rõ, một bên lại cùng người khác tư tình, nữ nhân như ngươi, tại sao không bị Ứng Thừa Ly bóp chết cho rồi?

Vân Khê sắc mặt lạnh xuống mấy phần:
Ngươi muốn nhìn thấy ta chết sao?


Nếu không phải bởi vì ngươi, ta thế nào lại bị dính líu tới ngươi, bị lão nhân kia bắt đến nơi này, còn xém chút nữa bị hắn bóp chết? Đây đều là lỗi của ngươi!
Hách Liên Tử Ngọc giống như bị ủy khuất thật lớn, một bên hồng đôi mắt, một bên khóc lóc kể lể nói,
Ngươi không chỉ đoạt đi Cửu khiếu thủ ô của ta, còn cướp đi Long Ngâm Kiếm của ta, ngươi rốt cuộc quả thật không biết xấu hổ? Làm người tại sao có thể hèn hạ vô sỉ như vậy?


......
Toàn bộ lời muốn nói nói đều bị ngăn lại trong cổ Vân Khê, nàng thật không biết nên nói cái gì a, đối với một kẻ có bản lãnh đổi trắng thay đen hạ bút thành văn như vậy, nàng thật là không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
Long Ngâm Kiếm là của ngươi sao?
Cửu khiếu thủ ô là của ngươi sao?
Thế giới này cho tới bây giờ cũng là kẻ mạnh làm vua, người nào có thực lực, người đó sẽ có hết mọi thứ!

Là ta cướp đi tất cả của ngươi, vậy thì như thế nào? Có bản lãnh, thì ngươi đoạt lại tất cả đi!
Vân Khê nhìn hắn, mâu quang lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, như hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim. Lúc trước còn niệm tình hắn nhỏ tuổi, bất quá chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, nàng không cùng hắn so đo, ai ngờ hắn càng ngày càng được voi đòi tiên, vậy thì không thể cũng trách được nàng.
Tuổi nhỏ không phải là lý do, hiểu được thiện ác, đó mới là chân lý làm người!
Lần này, đổi lại là Hách Liên Tử Ngọc kinh ngạc. Hắn cho rằng nàng sẽ phủ nhận, hoặc là cảm thấy chột dạ, sau đó ngại mặt mũi đem đồ toàn bộ trả lại cho hắn, nhưng hắn lầm rồi, nàng cùng những nhân sĩ chính đạo ra vẻ đạo mạo khác nhau, nàng căn bản không cần sĩ diện của mình, cũng không quan tâm danh tiếng của mình, bởi vì sĩ diện cùng thanh danh đối với nàng mà nói, chó má cũng không bằng!

Ngươi...... Ngươi cậy mạnh bá đạo!


Ta cậy mạnh bá đạo, thì như thế nào? Ta có cái tư cách này, ngươi có sao?
Vân Khê chén trà trong tay nàng mới dùng qua, mang theo một luồng khói trắng, phá ngang bầu trời bay về phía Hách Liên Tử Ngọc.
Hách Liên Tử Ngọc kinh hãi, bước nhanh lui về phía sau.

Phanh!

Chén trà cách hắn khoản một nắm tay thì ầm ầm nổ tung!
Một mảnh sứ nhỏ văng đến gương mặt của hắn, tạo ra vết máu, có một ít thậm chí cắm vào bên trong da thịt của hắn, đau đến hắn kêu cha gọi mẹ.

Vân Khê, ngươi dám làm ta bị thương? Ngươi chờ, ta sẽ để cha ta tới thu thập ngươi!

Vân Khê lạnh lùng câu môi, trong ánh mắt tinh quang phụt ra, không khỏi nổi lên sát tâm.
Hách Liên Tử Ngọc chống lại ánh mắt của nàng, đọc được suy nghĩ của nàng, nên trối chết hướng cửa tửu lâu chạy đi, vừa chạy vừa la:
Vân Khê, ngươi không thể giết ta! Nếu ta chết, sẽ không ai có thể mở ra lực lượng của thần khí Hách Liên gia......


Ngươi nói cái gì?
Lần này, lại là Long Thiên Tuyệt dẫn đầu động thủ, lực ngón tay bắn ra, điểm trúng huyệt đạo của Hách Liên Tử Ngọc, khiến cho hắn lập tức đứng lại tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Hách Liên Tử Ngọc theo dõi thân ảnh hắn không ngừng nhích tới gần, đáy lòng càng thêm hoảng loạn:
Ta, ta nói, nếu ta chết, cũng không ai có thể mở ra lực lượng thần khí của Hách Liên gia!

Vân Khê cũng rất nghi ngờ, không biết hắn nói cuối cùng là thật hay giả.

Ngươi không phải là vì mạng sống, cho nên mới lừa gạt chúng ta sao?

Hách Liên Tử Ngọc vội vàng giải thích:
Ta không lừa các ngươi! Ta nói thật cho các ngươi biết, ta có thuật đọc tâm, chỉ cần ta nhìn ánh mắt của đối phương, là có thể đọc trộm được suy nghĩ của đối phương.


Vậy thì như thế nào?
Vân Khê cười lạnh, hắn có thể có thuật đọc tâm, cũng không có gì lạ, chỉ sợ người người đều đã biết.

Các ngươi có thể không biết, thập đại gia tộc chúng ta sở dĩ có thể có được thần khí, có liên quan đến huyết mạch của tổ tiên. Ngay từ lúc thần khí được sáng tạo ra, để tránh các nhà tranh đoạt thần khí, khiến cho thập đại gia tộc không thể nào cùng tồn tại, cho nên mười vị tổ tiên của chúng ta ở trong mỗi thần khí dung nhập máu của chính mình. Từ đó về sau, chỉ có người có được huyết mạch của gia tộc, mới có tư cách khởi động lực lượng của thần khí.


Nhưng cũng không phải tất cả người trong gia tộc sở hữu hệ huyết mạch đều có được năng lực như vậy, trong mỗi gia tộc chỉ có một người mới có tư cách mở ra lực lượng của thần khí, mà người này từ lúc sinh ra liền có được thiên phú khác người bình thường, giống như là ta, ta có thuật đọc tâm, có thể đọc được suy nghĩ của người khác.....


Đây cũng là lý do, cha ta hết sức sủng ái ta, nhưng đối với đại ca ta chỉ lừa dối. Ở gia tộc Hách Liên của chúng ta, người chân chính có thể mở ra thần khí, là ta, không phải là đại ca của ta!

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau liếc mắt một cái, rất hoài nghi tính chân thực của chuyện này.

Ta nói là sự thật! Trừ bỏ mười vị gia chủ của thập đại gia tộc ra, những người khác đều không biết điều bí mật này, bởi vì các gia chủ sợ người ngoài biết được điều bí mật này, sẽ bất lợi đối với người thừa kế chân chính, mở ra được lực lượng thần kh, cho nên bình thường cũng sẽ đem bọn họ bảo vệ thật tốt, thường không để cho bọn họ đi lại ở bên ngoài. Ta từ nhỏ được phụ thân che chở ở một nơi an toàn có người bảo vệ, rất ít để cho ta ra cửa, lần này là do ta len lén chuồn ra khỏi cửa thôi


Thật ra, ngay cả đại ca của ta cũng không biết được điều bí mật này. Đại ca của ta vẫn cho rằng chỉ cần hắn thu thập được lòng người, trở thành vị lãnh tụ tinh thần của thập đại gia tộc, có thể danh chánh ngôn thuận thừa kế vị trí gia chủ của Hách Liên gia, nhưng hắn lại không biết, người chân chính có thể mở ra lực lượng thần khí chỉ có ta, ta mới thực sự là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai của Hách Liên gia!

Hách Liên Tử Ngọc sợ bọn họ không tin, nên đem tất cả bí mật gia tộc toàn bộ đều nói ra, hắn chỉ vì mạng của chính mình, cũng không suy nghĩ một chút nào, nếu bí mật bị tiết lộ sẽ nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ như thế nào.
Thật là một kẻ nông cạn!
Vân Khê híp con ngươi, quay đầu nhìn về phía Lam Mộ Hiên vẫn đang đứng một bên lắng nghe, mở miệng hỏi:
Mộ Hiên, ngươi là Đại thiếu gia của Lam gia, có từng nghe thấy bí mật này tại Lam gia không?

Lam Mộ Hiên chợt nghe đến tin tức kia, cả người đều ngây ngẩn, không biết suy nghĩ cái gì, rồi lâm vào trầm tư.
Vân Khê gọi hắn mấy tiếng, hắn cũng không có đáp lại.
Hách Liên Tử Ngọc cúi đầu nở nụ cười lạnh:
Ngươi nghĩ không sai, ngươi chính là người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí tại Lam gia!

Lam Mộ Hiên tâm thần có chút khẩn trương, trong miệng lẩm bẩm nói:
Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ cũng là bởi vì như vậy, cho nên phụ thân mới làm bộ như đối với ta chẳng quan tâm, trong gia tộc có bất kỳ cuộc tỷ thí nào cũng không để cho ta tham dự...... Hắn không phải là không quan tâm ta, mà thật ra đang bảo vệ ta?

Thần sắc kích động hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Mộ Hiên, hắn vẫn cho rằng phụ thân không quan tâm hắn, cho nên để các đệ tử Lam gia tùy ý ăn hiếp hắn, cũng không để cho hắn tham gia các cuộc tỷ thí của gia tộc, để tỏa ra hào quang vạn trượng, thắng được tỷ thí phong quang vô hạn, nổi danh trong ngoài gia tộc, mà hắn chỉ có thể lặng yên đợi trong phòng luyện đan, một lòng một dạ tập trung vào luyện đan...... Thì ra tất cả cũng không phải là không có nguyên do, phụ thân muốn bảo vệ hắn, cho nên mới đối đãi khác so với các đệ tử Lam gia.
Chỉ cần vừa nghĩ tới phụ thân đối với hắn âm thâm quan tâm, cảm xúc của hắn liền kích động mênh mông.

Mộ Hiên, chẳng lẽ ngươi cũng có năng lực đặc thù?
Vân Khê tò mò nhìn hắn, thấy hắn đang kích động.
Lam Mộ Hiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, gật đầu nói:
Ta từ nhỏ có một năng lực đặc thù, chỉ là mỗi lần đều khiến cho bản thân hao phí tâm lực, ta cũng sợ mọi người cho rằng ta là một cái quái vật, cho nên ta chỉ nói cho một mình phụ thân biết, những người khác ai cũng không dám cho biết. Bây giờ nghĩ lại, thời điểm phụ thân biết được ta có năng lực đặc thù, thần sắc của hắn đúng là rất là cổ quái, vừa mừng vừa lo, còn lần nữa cảnh báo ta, sau này không được ở bên ngoài thi triển năng lực đặc thù này. Thì ra là phụ thân là muốn bảo vệ ta, cho nên mới không để cho ta tùy ý ở trước mặt người ngoài thi triển năng lực đặc thù, phụ thân hắn......

Nghĩ tới phụ thân, Lam Mộ Hiên hốc mắt ửng đỏ, ảm đạm cúi đầu thấp xuống.
Vân Khê tiến lên, vỗ vỗ đầu vai hắn, an ủi:
Đừng thương tâm khổ sở, ngươi bây giờ đã biết từ đầu đến cuối câu chuyện, thời gian còn nhiều, chờ sau này trở lại Lam gia, đối xử thật tốt với phụ thân ngươi. Phụ tử huyết mạch tương liên, không có khúc mắc gì là không giải được.

Lam Mộ Hiên gật đầu, mang theo giọng mũi nói:
Ừ, đa tạ sư phụ.

Hách Liên Tử Ngọc khẽ đảo mắt tròng mắt, biết bọn họ hiện tại đã tin tưởng hắn rồi, thần sắc hắn không khỏi kiêu ngạo đắc ý lộ ra:
Hiện tại các ngươi tin rồi chứ? Ta đối với Hách Liên gia tộc mà nói là rất quan trọng, không có ta, sẽ không cách nào mở ra lực lượng thần khí của Hách Liên gia tộc, cho nên các ngươi nên nhanh chóng thả ta, nếu không phụ thân ta cùng các trưởng lão trong tộc cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Vân Khê bước từng bước đến gần hắn, cười lạnh nói:
Ngươi đối với Hách Liên gia tộc có lẽ rất quan trọng, nhưng đối với chúng ta mà nói, ngươi một chút tác dụng cũng không có. Ngươi thật là rất ngốc, đem bí mật quan trọng như vậy nói cho chúng ta biết, ngươi không sợ chúng ta giết ngươi, khiến thần khí của Hách Liên gia tộc các ngươi vĩnh viễn không phát huy ra lực lượng chân chính của nó sao?


Ngươi, các ngươi sẽ không dám giết ta, thần khí là vật quý như vậy, các ngươi nhất định cũng muốn lấy được!
Hách Liên Tử Ngọc thật vất vả mới đem lo lắng dằn xuống, lúc này lần nữa lại lộ ra vẻ bối rối. Hắn chỉ là muốn mạng sống mà thôi, nhưng không ngờ nói ra điều bí mật này sẽ tạo thành uy hiếp như thế nào đối với gia tộc.

Ngươi nói không sai, ta thật sự đối với thần khí cảm thấy rất hứng thú, cho nên, ta hôm nay không giết ngươi......

Hách Liên Tử Ngọc trong lòng nhất thời mừng rỡ, lo lắng đi xuống thì kiêu ngạo nổi lên:
Vậy ngươi còn không mau giải khai huyệt đạo cho ta? Sau này nếu ngươi chiếm được thần khí, muốn mở ra lực lượng của nó, nhất định phải cần sự hỗ trợ của ta. Chỉ cần ngươi đối xử tốt, làm cho ta vui vẻ, có lẽ ta sẽ giúp ngươi, nếu không, ta chết cũng sẽ không giúp ngươi!


Phải không?
Vân Khê lạnh lùng câu môi cười, kẻ sợ chết như hắn, muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ, cũng không cần tốn nhiều sức lực.
Hách Liên Tử Ngọc có chút đắc ý hừ hừ nói:
Đó là dĩ nhiên! Ngươi còn không mau giải khai huyệt đạo cho ta, sau đó đem Cửu khiếu thủ ô cùng Long Ngâm Kiếm toàn bộ trả lại cho ta? Ta nếu như tâm tình tốt, sau này nói không chừng sẽ giúp ngươi.

Đến bây giờ rồi, mà hắn vẫn còn muốn đòi lại Cửu khiếu thủ ô cùng Long Ngâm Kiếm, Vân Khê thật là phục hắn.
Ngón giữa của nàng bắn ra, đem một viên thuốc màu đỏ bay vào trong cái miệng đang lải nhải của hắn.

Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?
Hách Liên Tử Ngọc kinh hoàng nói, muốn đem đồ trong miệng nhổ ra, nhưng cũng đã không còn kịp nữa, bởi vì viên thuốc màu đỏ kia vừa vào miệng, đã sớm theo nước miếng của hắn tiến vào trong cổ họng.

Cũng không có gì, bất quá chỉ là một viên thuốc có thể làm cho ngươi biết điều một chút, ngoan ngoãn nghe lời.
Ngón tay Vân Khê lần nữa bắn ra, lần này là giải khai huyệt đạo trên người hắn,
Sau này ta sẽ định kỳ phái người đưa giải dược cho ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ở Hách Liên gia cho ta, nơi nào cũng không cho đi, cũng không cho phép đem bí mật nói với chúng ta hôm nay, một lần nữa thuật lại, nếu không nghe lời, ngươi đợi đến khi ruột gan mục nát mà chết đi!


Nôn, nôn......
Hách Liên Tử Ngọc dùng ngón tay cố gắng móc cổ họng mình, cố gắng đem viên thuốc kia nôn ra, đáng tiếc phí công vô ích.

Làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ngươi tâm địa thật độc ác......
Hách Liên Tử Ngọc còn đang muốn mắng chửi nàng, bỗng dưng chống lại con ngươi băng lãnh của nàng, toàn bộ lời phía sau toàn bộ bị ngăn ở trong cổ họng, một câu cũng không dám nói ra nữa.
Vân Khê lạnh lùng nhìn hắn, không chút lưu tình nói:
Biến, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi tại Mộ Tinh Thành lần nữa!

Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, tâm thần càng thêm hoảng loạn lên, nàng thật sự nổi lên sát tâm. Nhưng nếu hắn không rời khỏi Mộ Tinh Thành, sợ rằng có lần tiếp theo nữa, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Không dám ở lâu, Hách Liên Tử Ngọc lảo đảo rời khỏi tửu lâu.
Vân Khê đau đầu xoa xoa mi tâm, trên đời này tại sao có thể có kẻ tiểu nhân vô sỉ như vậy? Lúc mới gặp gỡ hắn, nàng còn cảm thấy hắn đơn thuần tốt đẹp, nàng thật là mắt bị mù rồi.

Tốt lắm, Khê Nhi, đừng để cho loại tiểu nhân này làm hao tổn tinh thần.
Long Thiên Tuyệt đến gần bên cạnh nàng, ôm eo nhỏ của nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.
Lam Mộ Hiên còn đang rối rắm với những suy nghĩ trong lòng, mở miệng nói:
Sư phụ, ta muốn trở về phòng trước.

Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía hắn gật đầu, nói:
Đi đi! Chớ suy nghĩ quá nhiều rồi, vậy ta sẽ cho người đưa cơm đến phòng cho ngươi.

Lam Mộ Hiên gật đầu, im lặng xoay người rời đi.
Vân Khê đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, cúi đầu than nhẹ, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, đơn thuần như Lam Mộ Hiên, cũng trải qua một tuổi thơ ấu bất thường, còn có bí mật trên người hắn, ngày sau tất sẽ đưa hắn đến đầu sóng ngọn gió, tính tình hắn đơn thuần như vậy, thật có thể chịu đựng được sao?
Long Thiên Tuyệt từ phía sau nhẹ ôm lấy nàng, ôn nhu an ủi:
Đừng lo lắng cho hắn nữa, hắn đã là người trưởng thành, lẽ ra hắn sớm nên gánh vác tất cả trách nhiệm.


Ừ.
Vân Khê gật đầu, tiến sát về phía sau, an ổn dựa trong vòng tay ôm ấp ấm áp của hắn.
Long Thiên Tuyệt hai cánh tay khóa chặt, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thể xác và tinh thần đột nhiên khoan khoái dễ chịu. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn từ trong ngực lấy ra một vật màu đen hình giống hoa sen, nói:
Xem, cái này là lấy từ trên người đồ đệ của Ứng Thừa Ly – Địa Liên Hỏa Diễm, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất thích.

Mỗi một loại dị hỏa đều có một trạng thái riêng, hoặc là nói là trạng thái hôn mê, vào thời điểm nó không bị quấy lên, bình thường đều tồn tại dưới một hình thái đặc thù, như thế người sử dụng mới dễ dàng thuận tiện mang theo bên mình. Muốn đốt mỗi một dị hỏa đều có phương pháp đặc thù riêng, giống như là Hỏa Vân Hải diễm cùng U Cốt Thúy diễm, trạng thái bình thường của bọn nó đều có liên quan tới một cơ quan khởi động do con người chế tạo ra. Trước hết người có được chúng nó, không dám đem ngọn lửa ấn nhập vào trong cơ thể, để tiện mang theo bên mình, người ta nghiên cứu chế tạo ra một cơ quan khởi động linh hoạt, chỉ cần thoáng khởi động cơ quan, dị hỏa liền có thể tự mình dấy lên ngọn lửa.
Địa Liên Hỏa Diễm mặc dù bị Mạc Tích Thành ấn vào trong cơ thể, nhưng cơ thể hắn chỉ là dược dẫn đặt thù khi dị hỏa Địa Liên Hỏa Diễm ở trạng thái bình thường, cũng chính là vật phẩm hình dáng hoa sen màu đen này, Phong hộ pháp thu lấy Địa Liên Hỏa Diễm trên người hắn, một lần nữa đem nó tụ thành hình dạng bông sen.
Vân Khê thấy vật trước mắt, không khỏi vui sướng vạn phần, nhận lấy Địa Liên Hỏa Diễm từ trong tay của hắn, nói:
Thật tốt quá! Nghe nói Địa Liên Hỏa Diễm có thể cắn nuốt những dị hỏa yếu nhỏ hơn, nhưng nếu ta có thể đem Hỏa Vân Hải Diễm cùng U Cốt Thúy Diễm toàn bộ cho nó nuốt chửng, như vậy uy lực của Địa Liên Hỏa Diễm chẳng phải là tăng cường hơn sao?

Long Thiên Tuyệt nhìn thần sắc nàng mừng như điên, trong lòng cũng hiện lên vui sướng, hắn biết nàng nhất định sẽ thích lễ vật này. Nhìn nàng vui vẻ, trong lòng hắn cũng không khỏi vui mừng.

Khê Nhi, vậy chúng ta không phải là......
Hắn cúi đầu, gần sát gương mặt của nàng, vuốt ve làn da tinh tế mềm mại của nàng, toàn thân cao thấp lại bắt đầu rục rịch dục niệm.
Cơ thể thơm ngát mê người của nàng, dáng người man diệu, dung nhan tươi cười như hoa như ngọc, còn đôi môi đỏ loan thành đường cong kia, không ngừng hấp dẫn hắn, dụ dỗ dục vọng khó nhịn trên người hắn. Hắn thật muốn một ngụm nuốt luôn nàng, đem nàng ngậm trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, cho dù nhấm nháp tới mấy ngày mấy đêm, hắn cũng thấy không đủ.
Không có Ứng Thừa Ly cùng Hách Liên Tử Ngọc hai người chán ghét này quấy rầy, cũng không có Tiểu Bạch cùng Tiểu Mặc làm kì đà cản mũi, hắn cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân về rồi?
Nhưng mà, hắn nghĩ sai lầm rồi.
Vân Khê nhìn từ trên xuống dưới Địa Liên Hỏa Diễm, ánh mắt loang loáng phát sáng, giống như con gà chọi, thanh âm kích động đột nhiên nói:
A, hiện tại ta phải đi thử xem!

Kéo đôi bàn tay hắn đang đặt tại thắt lưng của nàng, Vân Khê cầm mồi lửa, hứng thú hừng hực chạy về hướng phòng luyện đan, tâm tình vui sướng, so với lúc nhìn thấy hắn còn hưng phấn hơn.
Long Thiên Tuyệt cứng ngắc ngay tại chỗ, hắn bị đả kích thật sâu, không khỏi ảo não, cái đồ vật quỷ quái kia, lại hấp dẫn ánh mắt Khê nhi hơn so với hắn? Hắn vì sao sớm không đưa muộn không đưa, hết lần này tới lần khác vào thời điểm mấu chốt như vậy lại đưa nó ra a?
Thôi được, ước nguyện ban đầu của hắn cũng là mang đến niềm vui cho nàng, nhưng mà bây giờ lộng xảo thành chân rồi, niềm vui đúng như ước nguyện của hắn, nhưng ai tới bận tâm niềm vui của riêng hắn a?
Biết vậy hắn chẳng làm nha!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.