Chương 10 : Linh Uyên Cảnh Liền Rất Giỏi Sao ?
-
Thiên Tài Tuyệt Sắc
- [email protected]
- 2229 chữ
- 2019-08-26 06:38:39
----
Trước mặt nàng chỉ có một cô bé chừng vài tuổi đầu, dáng vẻ gầy gầy lùn lùn
Mái tóc màu trắng buộc gọn sang hai bên, dùng dây lụa màu tím buộc thành hình cái nơ
Gương mặt siêu cấp ngây thơ, non nớt. Hai cái má phúng phính trắng nõn, non mịn
Bờ môi tự như cánh hoa đào, đỏ mọng nũng nịu.
Thanh âm trẻ con cất lên, mang theo mùi vị trẻ thơ
- Từ đây đến ra ngoài phải nhờ ngươi rồi.
Lôi Đế ngây ra, mất nửa ngày sau mới lấy lại được bình tĩnh, nàng kinh hãi hỏi
- Đây là bản thể của ngươi ?
Lâm Dạ Y nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của Lôi Đế, lôi đi.
Nàng vừa chạy vừa nói
- Đây đúng là bản thể của ta, vừa rồi bất quá coi như biến đổi chân thân đi
Lôi Đế dùng sức gật đầu, liền toả ra uy áp của hồn thú chín mươi vạn năm tu vi.
Đám hồn thú con con xung quanh lập tức trốn xa một trăm mét, vài con trốn không kịp nằm xụi lơ trên đất, chịu không được liền bị áp bức đến chết.
Lôi Đế nhìn chằm chằm vào Lâm Dạ Y
Mái tóc màu bạch kim hiển nhiên là rất đúng với miêu tả, nhưng mà hồng nhãn
Có gì đó sai sai...
Tốc độ của Lâm Dạ Y rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ liền tiến đén ngoại vực rồi.
Loi Đế cũng không thể hiện uy áp quá nhiều nữa, chỉ một thành là quá đủ
Đám hồn thú họ gặp đều chỉ là trăm năm, còn có vài đầu là mười năm.
Lôi Đế chỉ cần lướt mắt qua liền sợ xoắn hết cả quẩy, còn dám đến gần sao ?
Lâm Dạ Y quay qua nhìn nàng, tỉnh bơ nói
- Ngươi thu đôi cánh vào được chứ
Lôi Đế trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh
- Nhân loại rõ là rắc rối !
Tuy càu nhàu nhưng cuối cùng nàng vẫn thu cánh về, nhìn qua tuyệt đối giống một người thiếu nữ bình thường, chỉ là nhan sắc hơn người .
Bỗng phía sau một thanh âm quen thuộc vang lên, hai mắt Lâm Dạ Y hơi sáng lên
- Nguyệt tỷ tỷ !
Đang chạy tới đúng là Thiên Minh Nguyệt, người mà nàng gặp lúc nãy.
Thiên Minh Nguyệt để tay lên vai Lâm Dạ Y, lập tức hỏi
- Muội không sao chứ ? Lúc nãy có một luồng khí tức thật cường đại.
Nàng chuyển tầm nhìn sang cô gái đứng cạnh Lâm Dạ Y
Đẹp quá
Từng đường nét trên mặt đều phi thường tinh xảo. Làn da non mịn, trắng như trứng gà bóc
Hai bờ môi đỏ đỏ nũng nịu, sống mũi thon gọn, thẳng tắp. Hàng lông mày thanh tú hơi chau lại.
Đẹp nhất phải là đôi tròng mắt màu tím. Mắt cô gái này có vào phần trong trong, lấp lánh. Đồng tử có một đường dọc màu tím đậm. Từ đáy mắt toả ra một tầng lãnh ý.
Mái tóc tím dài rủ xuống hai vai, đem uốn lượn vòng quanh cái cổ nõn
Bộ váy tím làm từ tơ lụa cao cấp bó lấy ngực, hai cầu vai màu đen kịt. Tà áo phía sau hơi chẻ ra, để lộ lớp chân váy xếp li màu trắng bên trong đem khoe đôi chân ngọc thẳng tắp ra.
Hình thể của cô gái này phải nói là cực kì hoàn mỹ, cực kì hại nước hại dân.
Lâm Dạ Y thấy Thiên Minh Nguyệt ngây người nhìn Lôi Đế, không khỏi cười cười nói
- Nguyệt tỷ tỷ, đây là người đi cùng muội. Lâm ca ca đâu ?
Thiên Minh Nguyệt đồng dạng với một người bị kéo từ trên mây xuống, mất một lúc mới lấy được bình tĩnh, nói
- Hai chúng ta chia nhau ra tìm muội, nghĩ muội cũng không vào quá sâu đi.
Lâm Dạ Y thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hai người đều chỉ là Hồn Tông nhưng lại đều không lo sợ nguy hiểm mà đi tìm một cô gái mới quen như nàng.
Khoé miệng hơi câu lên, nàng nói
- Vậy muội đi trước. Tạm biệt Nguyệt tỷ tỷ.
Lôi Đế trừng một mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi
Bấy giờ Thiên Minh Nguyệt mới chú ý đến thực lực của cô gái tóc tím 34C kia
Quả thực mạnh hơn so với nàng nhiều lắm, so với Mã Dật Lâm thì còn khủng bố hơn không chỉ vài bậc.
Rốt cuộc Lâm Dạ Y là ai mà lại có cường giả bên như vậy đi bên cạnh
Đó sẽ không phải là Hồn Thánh chứ ?
Nếu Thiên Minh Nguyệt biết rằng người bên cạnh Lâm Dạ Y không phải nhân loại mà là hạng ba trong Thập Địa Hung Thú thì sẽ ra sao.
Lâm Dạ Y nhanh chóng lôi Tử Dực Lôi Nữ hướng tới tổng bộ của Truyền Linh Tháp mà đi.
Truyền Linh Tháp tổng bộ có thể dùng một toà cung điện để so sánh
Đứng từ phía sân ngoài nhìn lên, quả thực cao không thấy đỉnh, ít nhất là vài trăm tầng nhà.
Quy mô của Truyền Linh Tháp phải nói là siêu cấp phô trương đi, kính bọc bên ngoài đều là loại cao cấp nhất.
Bước vào bên trong, Lâm Dạ Y gần như choáng ngợp.
Toàn bộ cửa thang máy hay bất cứ vật dụng kim loại ở đây đều dùng huyền thiết mà tạo nên
Huyền thiết có thể nói là phi thường trân quý, thế mà ở đây lại được sử dụng tựa như cải trắng ngoài chợ
Lâm Dạ Y nhìn những bức hoạ trên tường.
Bên tay phải là bức tranh khung cảnh thiên nhiên rất rực rỡ.
Trong tranh, bầu trời, cây cối đều được hoạ cực kì chi tiết và rõ ràng.
Một vị nam tử mặc cẩm bào lam sắc ngồi vắt chéo chân trên ghế gỗ, đôi tay cầm một quyển sách bìa da khá cũ.
Dung mạo hắn tuy không được coi là anh tuấn xuất sắc, nhưng khí chất thì không phỉa ai cũng sở hữu được
Khí chất làm cho người khác thở không thông, cực kì thanh cao, lạnh lùng.
Giữa trán hắn có một đôi mắt mở ra. Tròng mắt mang theo màu xanh của sinh mệnh, thoạt nhìn huyền bí vô cùng.
Một bên tay của hắn có một vết ấn hình bông tuyết, xung quanh toả ra vô số hơi thở băng giá
Nếu nhìn kĩ cũng thấy rằng đôi mắt của người này biến thành hơi sáng lên, tròng mắt có thể đem ánh sáng mặt trời so sánh.
Đứng sau lưng hắn là một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đầu, dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Đầu tóc màu lam phấn rối tung sau gáy, buông thõng che cả tấm lưng trắng nõn.
Một đôi cánh điệp khổng lồ mở ra sau lưng, mang theo từng điểm lấp lánh.
Đây đúng là người sáng lập Truyền Linh Tháp - Linh Băng Đấu La, Tu La Chi Đồng Hoắc Vũ Hạo và Long Điệp Đấu La Đường Vũ Đồng.
Cả hàng lang rộng lớn được hàng ngàn ánh đèn chiếu sáng sáng bừng cả lên.
Bất cứ bức tường nào cũng đều có bức hoạ của cặp bích nhân truyền thuyết
Nam khí chất tuyệt trần, nữ dung mạo vô song
Đem kết hợp lại với nhau làm cho người ta nhìn thấy liền hít thở không thông
Lâm Dạ Y ngẩn người nhìn đôi nam nữ trong tranh, thấy góc mắt mình ươn ướt
Tại sao trong lòng lại có cảm giác cực kì quen thuộc, lại phảng phất vài phần bi thương ?
Lôi Đế cùng trầm ngâm nhìn bức hoạ, ánh mắt gom hết vào lam bào nam tử trong tranh
Vậy là ta đã hoàn thành được lời hứa năm ấy với ngài rồi.
Nàng lấy tay chọc chọc vào làn da non mịn của Lâm Dạ Y, nói rất nhỏ
- Ngươi làm sao vậy ?
Lâm Dạ Y lập tức lấy lại thần trí, nhè nhẹ lắc đầu, kéo tay áo Lôi Đế tiến đến khu vực tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân là một cô gái rất trẻ, dung mạo tuy không quá xuất sắc nhưng lại có vài phần thanh tú, xinh xắn.
Lâm Dạ Y nhàn nhạt nói
- Ta muốn ký kết khế ước Hồn Linh .
Cô tiếp tân gật đầu, chỉ tay vào thang máy, giọng nói mang theo vài phần cung kính
- Mời ngài lên tầng 50 để tiến hành thủ tục.
Lâm Dạ Y xoay người bước đi. Cô tiếp tân thần sắc không khỏi kinh hãi
Cô gái tóc trắng tuy gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, trẻ con nhưng khí chất thần bí vô cùng
Cô gái tóc tím bên cạnh càng không đơn giản, khí thế áp bức người khác.
Bước vào thang máy, Lâm Dạ Y nhấn ngay nút số năm mươi và đóng cửa lại.
Nàng bỗng mở miệng, giọng nói đắng chát
- Cảm giác thân thuộc quỷ quái ấy lại xuất hiện .
Lôi Đế một bên duy trì trạng thái trầm mặc, không nói gì
Đúng là hồn thú tu vi càng cao càng có trí thông minh giống con người.
Lôi Đế hơn chín mươi vạn năm tu vi liền có suy nghĩ cực kì sắc bén, nhưng phương diện tình cảm quả thực rỗng tuếch, không hiểu bất cứ điều gì
-------
Nhân loại về vấn đề này quả thực rắc rối, khó hiểu vô cùng
Đây là kết luận của nàng
Nếu muốn hiểu được liền chỉ có thể trùng tu hoặc giả dạng làm nhân loại đi
Hồn thú tất nhiên cũng có tình cảm, nhưng phải nói đơn giản tới mức thô sơ chứ đâu có móc máy như nhân loại ?
Từ trước đến nay hồn thú trùng tu thành người rồi đem lòng yêu nhân loại cũng không phải ít
Phu nhân của Hải Thần Đường Tam chính là một đầu hồn thú mười vạn năm trùng tu thành người
Nghe đâu thời đó trong lúc hai người bị đuổi giết, nàng đã lựa chọn hi sinh để cứu người mình yêu
Đế Hoàng Thuỵ Thú - Tam Nhãn Kim Nghê một thời cũng đem lòng yêu Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, rồi cuối cùng cũng vì người mình thích mà trao trọn bản thân, sẵn sàng hiến tế
Tinh !
Mặt đồng hồ điện tử liền nháy nháy, cửa thang máy chậm rãi mở ra
Không gian bên trong khá rộng rãi, không có mấy người.
Lâm Dạ Y bước vào, một cô gái chừng 25, 26 tuổi mặc áo của Truyền Linh Tháp đã đứng chờ sẵn.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi tay hướng sang một cỗ máy ở bên cạnh, nhỏ nhẹ nói
- Trước tiên mời ngài qua kiểm tra tinh thần lực...
Lâm Dạ Y chầm rì rì bước qua. Cỗ máy giống hình một chiếc mũ, bề ngoài bọc kính
Mặt kính trong suốt, bóng loáng, trên có một mặt đồng hồ điện tử để hiển thị số.
Nàng không nhanh không chậm đội máy đo tinh thần lực lên đầu. Hạo nói rằng tinh thần lực của nàng là Linh Uyên Cảnh nên nàng mới mò vào tận cấm địa mò Tử Dực Lôi Nữ chín mưoi vạn năm tu vi, bằng không cũng chả tiến vào làm gì
Cái đèn nhỏ rất nhanh liền sáng lên, mặt đồng hồ số chạy liên tục.
Từ không thoáng chốc nhảy lên một ngàn, dần lên đến hai ngàn, bốn ngàn, năm ngàn nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Truyền Linh Sư hoàn toàn chấn kinh rồi. Cô ngây ngừoi nhìn dãy số tăng liên tục.
- Bảy... nảy ngàn năm trăm, là Linh Uyên Cảnh trung kỳ !
--------
Trước đây, người ta vốn không để tâm đến tinh thần lực, nhưng sau này đã xuất hiện ra Hồn Linh, các hồn sư mới biết rằng dung hợp hồn linh càn phải có lực lượng tinh thần nhất định
Tinh thần lực chia ra thành Linh Nguyên Cảnh, Linh Thông Cảnh, Linh Hải Cảnh, Linh Uyên Cảnh, Linh Vực Cảnh và Thần Nguyên Cảnh trong truyền thuyết
Linh Uyên Cảnh, sâu như ngục vạn trượng. Đây cũng là lượng tinh thần phổ biến nhất trong số hồn sư cấp cao, đồng thời được coi như cực hạn của nhân loại
Truyền Linh Sư trừng mắt nhìn Lâm Dạ Y, cười khổ
Trước mắt nàng là một nhân loại cực kì cực kì bình thường đi
Phải biết rằng một hồn sĩ chỉ cần có tinh thần lực là Linh Nguyên Cảnh trung kỳ liền được coi như nhân tài đi
-
Cô bé này thế mà Linh Uyên Cảnh, cái này từ thiên tài cũng không hình dung nổi rồi
- Linh Uyên Cảnh, liền rất giỏi sao
Truyền Linh Sư ngây ra
Linh Uyên Cảnh liền rất giỏi sao là thế nào ?
Phải nói là siêu cấp khủng bố rồi.
Trong tay nàng hồn đaoj khí liên lạc đã gửi tin tức về phía cấp cao hơn của Truyền Linh Tháp, e rằng chỉ vài phút nữa sẽ có hồi âm
Nàng quay sang nhìn Lâm dạ Y, giọng nói có chút run rẩy
- Vậy ngài muốn chọn hồn linh hay tiến hành ngẫu nhiên ?
Lâm Dạ Y liền khẽ lắc lắc đầu, nói
- Không cần, ta đã có hồn thú muốn làm hồn linh.
Truyền Linh sư buột miệng hỏi
- Hồn thú làm hồn linh ở đâu ?
Lâm Dạ Y rất ngây thơ chỉ vào Lôi Đế dung mạo như hoa như ngọc ở bên cạnh, thản nhiên nói
- Nó đó !
-