Chương 14 : Sinh Tử Dung Hợp
-
Thiên Tài Tuyệt Sắc
- [email protected]
- 1847 chữ
- 2019-08-26 06:38:40
-----------
Lâm Dạ Y nhặt lên, phủi phủi phần máu thịt còn dính trên nó, cực kì thoả mãn mà ngắm nhìn
Khối hồn cốt dài chừng ba mưoi centimet, phủ một màu xanh ngọc rực rỡ dưới ánh sáng
Trên mặt nó có những đường hoa văn cực kì tinh xảo. Khối hồn cốt cũng có những đường uốn mềm mại, nhìn qua là biết cực phẩm.
Lâm Dạ Y vung tay lên, trong nháy mắt thi triển một tầng kết giới dày màu xám
Nàng không chậm trễ, nhanh chóng ngồi khoanh chân xuống để hấp thu hồn hoàn.
-----------
- Hạo, hình như ta lại tới bình cảnh rồi !
Lâm Dạ Y bây giờ đã quay trở về hình dáng cũ, mái tóc màu bạch kim không buộc lên nữa mà xoã dài sau lưng.
Hạo im lặng một lúc, tỉnh bơ nói
- Tiếp tục kiếm hồn hoàn để tăng cấp thế thôi.
Hắn còn làm cái vẻ nhún nhún hai vai, cực kì tĩnh tâm
Lâm Dạ Y trợn tròn mắt, hét lớn
- Lại săn giết nữa à
Hạo liếc xéo nhìn nàng, gật đầu một cái rồi quay đi
Lâm Dạ Y gật đầu rất mạnh, lấy từ trong hồn đạo khí trữ vật ra khối hồn cốt hình đôi cánh màu tím.
- A, Tử Dực của ta kìa !
Lôi Đế reo vang trong đầu, Lâm Dạ Y gắt một tiếng
- Tiểu Lôi nhi, im lặng nào
Lôi Đế không dám mở miệng nữa, chống đối với nhân loại biến thái này quả thực chỉ thiệt cho mình
- Ta sẽ hấp thu khối hồn cốt này ở đây !
Lâm Dạ Y lập tức cầm khối hồn cốt lên, đặt đúng vị trí và tiến hành dung hợp
Lôi Đế nhàn nhạt nói :
- Giữ vững thần trí
- Được !
Lâm Dạ Y dùng sức gật đầu. Nàng cố gắng giữ thần trí thật tỉnh táo, nếu không sẽ xảy ra vẫn đề.
Nhẹ là thương nặng, thành phế nhân, hai là vong mạng
Khối hồn cốt lơ lửng trong không trung, chậm rãi tiến vào sau lưng Lâm Dạ Y
Nó cứ dần biến mất vào làn da trắng nõn như ngọc của nàng.
Mái tóc dài màu bạch kim gạt ra phái trước, che kín thân thể trần trụi nhỏ nhắn của nàng.
Vừa đúng lúc mà khối hồn cốt biến mất hoàn toàn sau lưng Lâm Dạ Y, hoa văn sáu đôi cánh máu tím dần hiện lên sau lưng nàng
- A a a a a... !
Đau quá !
Xương cốt như muốn nứt ra , như muốn tan thành tro bụi
Mặt lưng, sáu khối xương nhô ra khỏi làn da mềm mịn. Sáu khối đều phủ một màu tím từ đầu đến cuối. Nhưng đôi chỗ vần là màu đen kịt, trông quỷ dị vô cùng
Trong Tinh Thần Hải, Lôi Đế hoàn toàn loạn lên. Nàng ôm đầu, quỳ phụp xuống, lắp bắp nói
- Không thể nào, Tử Dực Cốt của ta sao lại có màu đen được.
Nàng trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt qua tầm nhìn của Lâm Dạ Y, mặt tái nhợt một mảnh
- Dạ Y, ngươi phải giữ vững tâm, nếu không tất cả sẽ đổ sông đổ biển !
Lâm Dạ Y hoàn toàn không còn nghe được thanh âm của Lôi Đế nữa. Hai tai nàng ù ù, đầu quay mòng mòng, hoàn toàn không xác định được điều gì xảy ra.
Sau lưng nàng đau nhức đến cực hạn, da thịt nóng như lửa, tựa như tan vào không khí
Đây... là đâu ?
Trước mắt Lâm Dạ Y là một mảng màu đen kịt. Phía trước có vài đốm sáng li ti đang di chuyển.
Xung quanh đều không có lấy một tiếng động. Nàng có thể nghe được tiếng tim đập liên hồi, tiếng hơi thở phả vào không khí.
- Yaaaaa, không ngờ nhanh như vậy đã đụng mặt rồi...
Lâm Dạ Y giật mình, nếu như nàng không nghe nhầm, thì đó là giọng của nàng
Lâm Dạ Y ngoái đầu lại về phía thanh âm vừa vang lên. Nó thật sự rất dễ nghe, như tiếng ngọc vậy.
Đập vào mắt nàng là một cô gái tóc dài đến chân màu đen, đôi mắt màu đỏ thị huyết. Vóc dáng cô gái này khá nhỏ nhắn, tầm tuổi với nàng
Lâm Dạ Y chấn kinh, vì gương mặt, chiều cao, màu mắt đều tương đồng với nàng.
Mái tóc dài màu đen cũng cùng một độ dài với mái tóc dàu màu bạch kim đang xoã sau lưng Lâm Dạ Y
Đôi môi như cánh hoa đào cau lên một đường cong trào phúng
- Tuy rất muốn cho ngươi biết, nhưng thực sự chưa đến lúc.
Lâm Dạ Y đang định mở miệng thì cổ họng chợt đau nhói, thanh âm không thể thốt ra được.
Nàng trừng mắt nhìn bản sao trước mặt, nghiến răng kèn kẹt
Cô gái tóc đen cười lớn, xoay lưng bước đi.
Trước khi đi, nàng ta nói cho Lâm Dạ Y một câu rất kì lạ
- Đây không phải ngươi !
Lâm Dạ Y ngây ngốc ở đó nửa ngày, không nói được nửa lời
Đây không phải ngươi nghĩa là sao
Chưa kịp để Lâm Dạ Y trả lời, bề mặt xung quanh rung chuyển dữ dội.
Lâm Dạ Y đành phải nhắm mắt, thoát ly khỏi đó.
Lôi Đế lúc này hoàn toàn nói không nên lời
Cả người Lâm Dạ Y được bao phủ bởi một luồng khí tím thẫm quỷ dị, đáng lẽ nếu sở hữu Tử Dực Lôi Ngoại Phù Hồn Cốt, cả thân phải bao phủ một tầng mỏng màu tím thuần, xung quanh là Cực Hạn Chi Lôi đồng màu
Thế mà giờ xung quanh Lâm Dạ Y là một lớp khí tím thẫm, gần như đen kịt, xung quanh là lông vũ đen thuần từ đầu đến chân, đến cả lôi điện cũng màu đen.
Lôi Đế thực sự không biết khóc hay cười.
Đôi cánh tím đi vào huyền thoại của nàng mà giờ là màu tím đen, không nhìn kĩ còn chẳng thấy sắc tím đây. Đã thế còn muốn to gấp ba so với sáu cánh thiên sứ của Lâm Dạ Y, gấp đôi so với Tử Dực Lôi nguyên bản
Hơn nữa bề ngoài của nàng...
Mái tóc vốn màu bạch kim giờ là một màu đen tuyền, dài quá chân, tung bay trong gió.
Một bộ y phục màu đen chẳng biết từ đâu ra phủ lên làn da trắng bóc của Lâm Dạ Y. Phần ngực hơi bó vào, cắt ngang hai vai lộ ra đôi vai gầy gầy, mảnh mai, tà áo phía sau dài như đuôi tôm rũ xuống.
Phần lông vũ viền xung quanh cũng đen kịt, phần váy ngang đùi bồng bềnh bồng bềnh.
Cả tấm lưng non mịn lộ ra phía sau, phần hoa văn sáu đôi cánh mau tím càng ngày càng trầm hơn, khắc sâu vào da thịt như vết săm tinh xảo, đường nét mềm mại, uyển chuyển, khéo léo
Đôi mắt màu đỏ thị huyết chậm rãi mở ra. Hàng mi mỏng như cánh ve hơi run run. Nếu như trước đây màu đỏ trong mắt Lâm dạ Y vẫn còn hơi nhạt nhoà, lai màu chanh thì giứo nó đỏ rực như lửa. Giữa đồng tử màu đỏ có hình chữ thập sẫm màu, tràn đầy sát niệm.
Lôi Đế bị khí tức này bức cho lui về phía sau, ngồi thụp xuống giữa tinh thần hải.
- Dạ Y thậm chí còn không biến thân, thời điểm này mới chỉ hai hoàn, sao ta lại cảm thấy... áp bức vô cùng, trong lòng tự dâng lên một cỗ ý chí quyết tâm phục tùng !
Lôi Đế thầm nghĩ trong đầu, đồng thời suy tính xem có nên hay không nói cho nàng biết việc này
- Biết điều thì im lặng. Không xía vào chuyện cảu người khác sẽ sống lâu hơn..
Lôi Đế sống lưng lạnh lẽo, người run lẩy bẩy.
Thanh âm vừa rồi đúng là của Lâm Dạ Y, nhưng quả áp lực cùng với ý niệm giết chóc khủng bố kia là của ai
Lôi Dế cũng rất muốn thắc mắc nhưng tự biết đường ngậm miệng
Trong lòng nàng có một điều tin tưởng : nàng làm trái thì cái " Lâm Dạ Y " kia nhất định sẽ không để nàng sống yên ổn
Đôi mắt Lâm Dạ Y đang vô thần bỗng sáng rực lên, thoáng chốc chuyển sang màu hổ phách.
Mái tóc dài sau lưng lại có biến hoá, hoàn toàn phủ một màu vàng kim từ đầu đến chân.
Bộ váy màu đen lúc nãy cũng thành váy bồng màu trắng. Hai tay áo lụa trong suốt. Tà áo phía sau thêu chỉ vàng kim, sáng bừng dưới ánh sáng.
Sáu cánh phía sau lưng nhỏ lại, nhưng so với nguyên bản vẫn có phần lớn hơn. Từng chiếc lông vũ đều là một màu trắng tinh từ đầu đến chân, cả thân toả ra khí tức thần thánh cực kì cường đại, hoàn toàn không còn vết tích của hắc ám hay sát niệm gì nữa.
Lôi Đế cười khổ, thầm tạ ơn trời cao vì để cho nha đầu này trở lại đúng lúc, nếu không e là nàng đã bị ép chết
- Ha, ta lại tấn thăng đến bình cảnh rồi !
Lâm Dạ Y reo lên cực kì phấn khích.
Nàng ngắm nhìn thật lâu hai vòng hồn hoàn một đỏ một đen lơ lửng bên người, nôi tâm vui đến mức run rẩy.
Lôi Đế chầm chậm nói, thanh âm có chút run run
- Vậy là tiếp tục tìm hồn hoàn thứ ba sao ?
Lâm Dạ Y cũng không để ý mấy đến thái độ của Lôi Đế, ngừng phóng thích vũ hồn, mặc quần áo lên rồi nói
- Đúng vậy, ta sẽ hấp thu cho đến bao giờ nó ngưng đến bình cảnh thì thôi !
Nàng cực kì kiên định nói
Lôi Đế dở khóc dở cười, nhìn Lâm Dạ Y mặc Băng Phách Hàn Y
Nha đầu này không biết vừa rồi nó đang đứng trên bờ vực sinh tử sao ?
Chỉ cần lạc ý thức một chút thôi, dù là một chút cũng đủ để vong mạng rồi.
- Ai yêu, tiểu Y nhi ngoan, ta đi ngủ đây, ngươi tự mình xử lý được mà đúng chứ
Lôi Đế nở nụ cười có chút cứng ngắc nói, nhanh chóng lủi vào giường cuộn chăn nằm
- Này này, không được ngủ !
Lâm Dạ Y giận tím mặt, nhanh chóng gọi Lôi Đế nhưng Lôi Đế hoàn toàn bơ đẹp.
- Hừ, vậy là ta phải tự đi một mình sao ?
-----------
Trong đêm ấy tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hồn thú chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Một nữ nhân loại từ đâu phi tới, bất cứ ai cản đường đều giết không tha, ánh mắt lạnh như băng, màu đỏ rực thị huyết.
Cây ma trượng màu đen vung đến đâu, máu me đến đấy
Hồn thú sở hữu tự tôn đương nhiên cũng không phải không có. Một phần bị nhân loại kia chém sạch rồi, hai là tự biết quăng cái gọi là tự tô ngu xuẩn ấy vào thùng rác mà chạy thoát thân.
Có ngu đâu mà đối mặt với ả cuồng chém cuồng giết kia ?
-----------