Chương 17 : Bạn Cùng Phòng


-----------

Lâm Dạ Y bước nhanh tới cánh cửa gỗ thứ ba tính từ ngoài vào, mở ra

Phù

Nàng vừa bước vào, thậm chí còn chưa định hình được căn phòng liền có một đám bụi lớn từ bên trong xông thẳng ra. Lâm Dạ Y lập tức nhíu chặt hai đầu lông mày lại, ho khan hai tiếng

Khụ khụ

Khoé mắt nàng hơi đỏ lên do bụi bay vào, hai bàn tay nhỏ một bịt lấy mũi, một không ngừng phủi phủi đám bụi phía trước. Đầu tóc đã hơi lộn xộn đôi chút

Bấy giờ nàng mới thấy rõ bên trong, lúc này chỉ có một cảm nhận

Bẩn

Siêu cấp bẩn

Quả thực là phòng rất rộng, đồng nghĩa với việc bụi cũng rất nhiều. Hai cái giường xếp hai bên bị bụi và mạng nhện bọc kín, màu xám xịt.

Đệm ở trên cũng là địa bàn của nấm mốc và mạng nhện. Thậm chí còn có hai con chuột từ trên giường nhảy xuống lao ra cửa

Đây là phòng để người ở sao ?

Chuyển mắt qua nhìn xung quanh thì nàng thực sự chịu không nổi nữa rồi.

Đồ dùng trong phòng bằng sắt théo thì đúng là không rỉ sét, nhưng chỉ động nhẹ vào là nguyên một tầng khói nhạt rơi xuống.

Mấy bức tường cũng bám đầy bẩn, vài góc tường còn có cả rêu. Cả cỗ mùi đập thẳng vào mũi nàng. Ẩm mốc, bụi bẩn, đủ các thể loại.

Lâm Dạ Y nghiến răng, chẳng lẽ hôm nay không phải ngày hoàng đạo của mình sao ? Sao người ta lại có thể ở được trong cái phòng này chứ

Một vài ai đó từng ở đó hắt xì lớn vài cái, một cô gái nào đó vừa đi không lâu cũng đồng dạng làm hành động vừa rồi.

Lâm Dạ Y cắn răng mà lấy từ trong hồn đạo khí trữ vật ra xô, giẻ và chổi, hằm hằm đi lau nhà. Quăng hết toàn bộ đệm hay rèm cửa gì gì đó ra ngoài. Riêng đám rêu thì nàng xử lý hơn nửa ngày mới xong.

Một người tay đỡ trán, chán chường mà lấy từ trong trữ vật ra rèm cửa và đệm để thay.

Cạch cạch

Lâm Dạ Y đang treo lại rèm của thì một tiếng mở cửa vang lên. Nàng ngoái đầu lại thì vừa vặn thấy mấy thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào.

- A, cảm ơn vì đã dọn dẹp nha !

Thanh âm cực kì ngây thơ vang lên, bấy giờ nàng vẫn đang mải ngắm người vừa bước vào kia

Đó là một cô bé cực kì xinh xắn, dáng người so với nàng không có sai biệt lắm. Một đầu tóc dài màu hồng phấn được buộc gọn sau lưng, tóc rũ xuống che đi tấm vai trắng nõn.

Làn da trắng như sữa, khuôn mặt có chút ngây thơ, non nớt. Đôi mắt màu lam lộ ra ý cười. Má mềm mại, phúng phính rất dễ thương. Đôi môi màu hồng phớt câu lên, nở nụ cười như ánh mặt trời.

Điều làm nàng chú ý không phải dung mạo quá manh hay gì gì đấy. Mấy gương mặt điêu trác ngọc phấn nàng gặp nhiều rồi, đôi khi tự nhìn bản thân cũng làm miễn dịch với độ mĩ mạo của những người khác.

Bất quá vấn đề là...

Cô bé này so với Lâm Dạ Y giống nhau như đúc, tựa như cùng một khuôn làm ra. Màu tóc và mắt đúng là có khác, nhưng toàn bộ những thứ còn lại không lệch đi đâu được

- Ng... ngươi...

Lâm Dạ Y kinh hãi nhìn nàng, lắp bắp nói, trong lòng cố gắng nhớ lại xem từ khi còn ở trong cô nhi viện nàng còn thân nhân nào khác không

- Y yahhh, không nghĩ ở đây lại có người giống ta đến vậy

Cô bé tóc hồng nói, trong mắt không có lấy một chút kinh ngạc nào, cứ như việc này là nàng đã dự liệu trước

Lâm Dạ Y còn chưa kịp mở miệng đã bị chặn họng

- Ta là Thích Đào. Sao nào ? Không có ý định giới thiệu bản thân sao ?

Thích Đào nở nụ cười như hoa như ngọc, đôi mắt màu lam khẽ chớp chớp

Lâm Dạ Y trầm mặc một lát. Thích Đào, cái tên này nàng chưa từng nghe qua. Nhưng ngay lập tức nàng lấy lại thần trí, nói

- Ta là Lâm Dạ Y, mà ngươi ở đây làm gì vậy ?

Nụ cười trên môi nàng đột nhiên cứng ngắc lại, Thích Đào run rẩy nói

- Ha, từ bây giờ ta là bạn cùng phòng của ngươi mà

Lâm Dạ Y bấy giờ mới nhớ đến trong phòng có hai cái giường, nghiễm nhiên là cho hai người rồi. Có lẽ đầu óc bị bụi bám vào nên lú lẫn rồi

Nàng cười gượng một tiếng, không nói gì quay qua sửa nốt rèm cửa. Thích Đào cũng không nói gì, dỡ quần áo từ trong vali ra

-----------

Lâm Dạ Y nằm dài trên giường, tay đặt trên hồn đạo khí máy tính. Thích Đào ngồi giường bên cạnh. Nàng lấy khăn bông chà chà mái tóc vừa mới gội xong của mình, lơ đãng nói

- Tỷ tỷ, đi ăn gì không ?

Thích Đào sau việc vừa rồi kiên quyết, khăng khăng đòi gọi Lâm Dạ Y là tỷ tỷ. Mặc dù nàng giáo huấn đủ kiểu cũng nhất quyết không thay đổi. Bị gọi là tỷ tỷ cũng có chút lạ, khoé miệng nàng hơi co giật

- Ta không đi, ngươi có thể đi một mình

Lâm Dạ Y lười biếng đáp, nàng cũng không có nhã hứng đi thưởng thức mĩ vị hay cái gì.

Kì thật Lâm Dạ Y rất giống một bà cụ non. Tin tức mà nàng xem không có cái gì khác ngoài chính trị, kinh tế xã hội, hay thông tin về mấy thứ liên quan đến hồn sư.

Thành Sử Lai Khắc không hổ là nơi có thể đem ra so sánh với mấy đại đế quốc. Một thành thị có thể dựa vào bản thân với gốc rễ là một học viện đi lên tuyệt đối bất phàm. Thành Sử Lai Khắc hoàn toàn không có chỗ dựa lưng là hoàng thất như Tinh La Đế Quốc, càng không có một Liên Bang to lớn như Nhật Nguyệt đứng sau nhưng khí thế có thể đem lên hạng một

Vô số đời cường giả Phong Hào Đấu La đều từ học viện Sử Lai Khắc mà ra. Ngay cả hoàng đến của Tinh La hay những người chức vụ cực cao trong quân đội của Thiên Hồn và Đấu Linh cũng được học viện Sử Lai Khắc mài giũa nên tài. Không biết bao đời nhân vật chủ chốt của các đế quốc đều là tốt nghiệp Sử Lai Khắc. Họ đối với nơi này còn phải kiêng nể tám, chín phần.

Tài chính của thành Sử Lai Khắc cũng siêu cấp khủng bố, chỉ xét riêng hai thế lực là Truyền Linh Tháp và Đường Môn đã đủ đau đầu rồi

Ai mà không biết Truyền Linh Tháp, Đường Môn và học viện Sử Lai Khắc có quan hệ mật thiết một cách biến thái với nhau ? Trăm vạn năm qua cái gì thay đổi thì không cần biết, chỉ biết ba đại thế lực trâu bò này đã qua cả quan hệ hợp tác rồi

Đường Môn Môn Chủ, Truyền Linh Tháp Tháp Chủ, Hải Thần Các Các Chủ là ba thành viên trong Sử Lai Khắc Thất Quái ngày trước, lại còn cực kì thân thiết với nhau, muốn đụng vào đâu thì cũng phải kiêng dè hai cái bình phong đứng sau đó.

Về quan hệ xã giao liền tốt lắm, đến mấy cái đế quốc kia mỗi lần đến phiên tổ chức Đấu Hồn Đại Tái liền phải dành phòng khách sạn cao cấp nhất, n ưu đãi khủng bố dành cho học viện .

Thích Đào quăng khăn bông qua một bên, nhào tới nhìn màn hình hồn đạo khí máy tính trong tay nàng, vẻ mặt phấn khích lập tức tắt ngóm khi nhìn thấy mớ thông tin toàn chữ viết khó hiểu kia

- Tỷ tỷ, ngươi thật là trâu a

Thích Đào không nhịn được buột miệng nói

Nàng nói trâu là do mấy cái thứ mà Lâm Dạ Y đang đọc, toàn mấy cái thông tin rắc rối, dài dòng

Nàng hồ nghi liếc liếc Lâm Dạ Y

Liệu cái tên này không luyện thuật rút xương chứ ?

( thuật rút xương là một loại làm hình dáng bề ngoại bé đi, giống như trẻ con, còn mặt thì không thay đổi được đó )

Lâm Dạ Y trừng mắt nhìn nàng, Thích Đào lập tức quay qua phía khác, huýt sáo.

Thích Đào cảm thấy trong phòng không khí có chút... nghiêm túc lạ thường, liền đứng dậy thay mấy bộ đồ nghiêm túc hơn so với quần áo ngủ, lấy lý do té ra ngoài.

Lâm Dạ Y nghệch cái đầu ra, trong ký túc xá có thể ra ngoài buổi đêm hả ?

Bây giờ cũng chín giờ tối chứ ít gì ?

Nàng đương nhiên cũng không biết tuy thời gian ai đó đến đây chỉ có thể dùng số giờ để hình dung mà đã thông thuộc đủ loại đường ngang ngõ tắt ở đây.

Thích Đào chạy thẳng một mạch đến Hồng Trà Quán, một quán ăn nho nhỏ do đệ tự học viện lập trong học viện

Không biết từ khi nào nhưng trong ngoại viện cũng có một khu vực gần giống vườn, nhưng gọi một cái vườn thì rất không đúng, vì nó rộng và trang nhã hơn so với cái gọi là vườn kia

Nơi này chủ yếu là để cho đệ tử ngoại viện mở hàng ăn uống linh tinh, coi như kiếm chút tiền tiêu vặt mặc dù trong học viện muốn mua gì đều phải dùng công huân.

Cái gọi là tục lệ này bắt nguồn từ đâu, vào lúc nào không ai biết, nhưng đa số những đời nhân vật huyền thoại đều có góp phần tạo nên nó

Thực Thần Đấu La Áo Tư Tạp và Linh Băng Đấu La Tu La Chi Đồng Hoắc Vũ Hạo là hai ví dụ cực kì tiêu biểu

Một người thì có một gánh lạp xưởng, đậu hũ thối tăng lực, một người thì có món cá nướng lừng danh mà mới đây đã có một hàng ăn trong thành lấy danh hiệu Cá Nướng Hoắc Vũ Hạo mà bội thu, tiền vào như nước.

Thích Đào vào chọn một bàn gàn chính giữa ngồi, túm lấy cái menu

Hồng Trà Quán rất rộng, rèm cửa, bàn ghế ở đây đều là màu đỏ, những vật dụng khác chủ yếu là màu trắng, trông rất thanh nhã.

Nơi này là điểm đến của đa số nữ học viên, thậm chí nội viện đệ tử cũng đến đây.

- Tiểu Đào Đào, lại như mọi khi à ?

Một giọng nói cực kì quen thuộc cất lên, Thích Đào ngẩng đầu lên, cười tươi rói

- Nguyệt tỷ tỷ, cho muội thêm một hồng trà nhé.

Gọi là Hồng Trà Quán một phần cũng do nơi đây có Hồng Trà, thức uống trứ danh của nơi này. Thậm chí viện trưởng và vài vị trưởng lão trong Hải Thần Các cũng rất ưa thích

Người đang đứng đó đúng là Thiên Minh Nguyệt, nàng mặc một bộ đồng phục maid cực kì dễ thương. Lớp vày màu đen tuyền phủ lên phầm váy bồng màu trắng bên trong. Cái tạp dề trước thân màu trắng, nối liền với cái nơ lớn được buộc khéo léo sau eo.

Mái tóc màu tím búi gọn lên đỉnh đầu, buộc nhẹ bằng một dải ruy băng màu trắng. Vài sợi tóc mềm mài rủ lên gương mặt tinh xảo, hiền lành của Thiên Minh Nguyệt.

Thiên Minh Nguyệt từ trong bếp bê ra một cái khay màu vàng kim, trên để vài đĩa bánh và một cốc hồng trà

Nàng đặt hai đĩa cùng cốc trà lên chỗ Thích Đào, cười nhẹ

- Tiểu nha đầu, muộn vậy mà vẫn mò ăn

Thích Đào cười cười không nói gì, lấy tay bưng cốc trà đặt kề bờ môi mỏng

Cốc làm từ thuỷ tinh cao cấp, bên ngoài mặt láng bóng, hoa văn hình hoa mân côi ( hoa hồng ) khắc trên lớp thuỷ tinh mỏng manh.

Từng giọt trà màu hồng nhạt theo hướng đổ vào khoang miệng Thích Đào

- Yahhh, hương vị này đúng là đỉnh nhất mà

Thích Đào bật thốt lên. Quả thực trà rất tuyệt. Hương vị thanh nhã, mang mùi hương hoa nhàn nhạt, không quá gây mũi. Uống vào làm người ta thư giãn thoải mái, đầu óc thư thả, làm cho người ta có cảm giác như trên mây.

- Tiểu Đào Đào, lại đến đây ăn chực à ?

Thích Đào không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai, le lưỡi làm mặt quỷ, nói

- Lâm ca ca, muội đâu có ăn chực, muội trả tiền đàng hoàng mà !

Mã Dật Lâm thở dài, rũ mái tóc đỏ rực như lửa xuống, hỏi

- Vậy muội lo về đợt khảo hạch như nào rồi

Thích Đạo vẫn không ngừng động tác ăn bánh, vỗ mạnh vào vai Mã Dật Lâm đét hai cái, nhe răng nói

- Cái này muội tự có thu xếp.

Mã Dật Lâm nhìn Thiên Minh Nguyệt, ôn nhu cười . Hai gò má Thiên Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng lên, quay qua chỗ khác

Thích Đào vừa hay nhìn thấy cảnh này, tiếng cười khúc khích đã bị đè nén nhưng vẫn vang lên

Thiên Minh Nguyệt mặt mũi đỏ gay, trừng mắt nhìn hai người

- T... thôi đi !

Nói rồi nàng vung tay trốn vào trong bếp mất

Mã Dật Lâm cười trừ, chạy vào bếp, nói với theo bóng dáng Thích Đào ở cửa

- Cố gắng khảo hạch cho tốt

Thích Đào gật đầu thật nhẹ, ôm cái bụng căng tròn về kí túc xá

-----------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Tuyệt Sắc.