Chương 29 : Khảo Hạch Bắt Đầu
-
Thiên Tài Tuyệt Sắc
- [email protected]
- 1599 chữ
- 2019-09-22 04:12:04
Lâm Dạ Y ngồi lặng lẽ trong phòng, nàng ngồi co ro trong góc, đầu nằm lên hai đầu gối. Nước mắt cứ từ khoé mắt rơi xuống, rơi mãi không ngừng.
Ga giường xung quanh đã ướt đẫm một mảnh. Bên trong đó, chứa biết bao nhiêu buồn tủi, bao nhiêu ưu thương ?
Hai vai gầy run rẩy liên hồi, mái tóc bạch kim xoã xượi, rối tung sau ót, xoã xuống che kín mấy phần giường.
Thích Đào từ ngoài cửa bước vào, thấy cảnh tượng này, tim nhói một cái. Nàng trèo lên giường Lâm Dạ Y, ngồi dịch vào thân thể đang run lẩy bẩy kia, nhẹ nhàng hô một tiếng
- Tỷ tỷ...
Lâm Dạ Y hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra dung mạo hại nước hại dân kia. Đầu mũi nhỏ nhắn hơi đỏ, thỉnh thoảng còn giật giật. Hai mắt đều sưng lên, đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Thích Đào nhìn thương tâm cực kì, nhưng...
Đồng tử của Lâm Dạ Y hoá thành màu đỏ rất quỷ dị. Bên trong là những đường chú ấn tinh xảo đến mức khó tin màu tím sậm, chúng ghép lại giống như mặt đồng hồ vậy, ở giữa là một cái vạch thẳng màu đen.
Thích Đào giật mình nhìn lại, đôi mắt kì lạ nhìn mình, liền định thần lại một chút, lại thấy một cặp tròng mắt màu cam. Nàng hơi ngẩn ra
Mắt mình... có vấn đề sao.
Lâm Dạ Y gượng cười, cố gắng chống tay lên giường ngồi dậy
- Không sao...
Thanh âm nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng tiếng muỗi kêu. Nhưng Thích Đào nghe rất rõ, còn cảm nhận được phần bi thương trong nó.
Nàng không định ngăn Lâm Dạ Y lại, cứ để nàng ta muốn làm gì thì làm đi.
Lâm Dạ Y bước vào nhà tắm, mặc nguyên cả quần áo mà bật vòi hoa sen xả nước vào mặt cho tỉnh táo. Mái tóc dài nhanh chóng ướt sũng, quần áo áp chặt vào người. Những giọt nước trong suốt trượt dài trên từng sợi tóc, rơi mạnh xuống mặt đất.
Hai hàng mi đang khép chặt chậm rãi mở ra. Nếu Thích Đào có ở đây, nàng sẽ biết mình không có nhìn nhầm, mắt Lâm Dạ Y hoá thành màu đỏ, và bên trong là chú ấn kì dị hình mặt đồng hồ và đường thẳng màu đen.
Ngay cả Lâm Dạ Y cũng chưa phâ giác được sự hiện diện trong chốc lát của đôi đồng tử mới này, nàng chỉ lặng lẽ đứng dười vòi hoa sen, để nước rơi xối xả lên mặt.
Điều nàng cần nhất bây giờ đúng là tỉnh táo.
Hình ảnh người thanh niên ôm thiếu nữ xinh đẹp không còn hơi thở, tiếng hét trong tuyệt vọng, nhuốm đầy sự ưu thương ấy khắc sâu vào tâm can của Lâm Dạ Y. Những giọt lệ rớt xuống từ khoé mắt chàng trai kia như hung hăng đánh nàng thật đau, đau thấu tim. Nàng còn cảm thấy rằng... mình gần như chính là cô gái đang nằm bất động ở đó. Nhìn người mình yêu đau đến tê tâm liệt phế, gào thét điên cuồng nhưng vẫn không thể hận rằng sao nàng yếu đuối như vậy ? Sao không thể đem bàn tay nhỏ nhắn này, truyền cho hắn chút hơi ấm ít ỏi đến đáng thương này ? Sao không thể nói lên nhưng thanh âm yếu ớt như lá vàng sắp rụng rằng em, không sao ? Sao không thể, xoá đi kí ức của nàng trong thâm tâm hắn, xoá toàn bộ để cho dù nàng chết, hắn cũng không đau đến thế ? Không chỉ vậy, nàng còn biết thêm một sự thật...
Trong lòng nàng lúc này cả trăm cảm xúc ngổn ngang lẫn lộn, rối bời vô cùng. Bao nhiêu uất ức, bi thương dồn nén hoá thành những giọt lệ trong suốt như kim cương kia.
Một lúc lâu sau, Lâm Dạ Y mới bình tĩnh trở lại. Nàng tắm rửa nhanh chóng, mặc đồ ngủ rồi leo lên giường nằm. Thích Đào một bên ngồi không nói gì, muốn để cho nàng có không gian riêng
Tuy thời gian quen Lâm Dạ Y chưa lâu, nhưng cũng đủ biết được nàng mạnh mẽ, cứng cỏi vô cùng. Làm con người sắt đá ấy rơi lệ, rốt cuộc là câu chuyện lâm li bi đát cỡ nào cơ chứ ?
Sâu trong nội tâm Lâm Dạ Y, đó vẫn chỉ là một cô bé mới hơn mười tuổi đàu tự bảo vệ mình bằng cách xây một lớp tường mỏng xung quanh trái tim yếu đuối. Tại đó, vẫn luôn tồn tài một Lâm Dạ Y ngô nghê, hiền lành, dễ khóc như bao đứa trẻ bình thường.
Lâm Dạ Y trùm chăn kín người, cố gắng đi vào giấc ngủ. Ông trời thực sự rất bất công. Trong khi những người khác lúc nào cũng phải cố gắng luyện tập mọi lúc mọi nơi, họ hầu như không ngủ mà đều là minh tưởng. Vậy mà cũng không đột phá nhanh như cái người chỉ biết ngủ kia.
Sáng hôm sau, Lâm Dạ Y dậy rất sớm, đồng thời rời khỏi phòng kí túc xá cũng cực kì sớm. Khi Thích Đào tỉnh dậy, nàng đã rời đi khá lâu rồi.
Lâm Dạ Y dùng tốc độ cực kì chậm đi trên đường. Đường dần trở nên đông hơn. Học viên đi qua dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô.
Lâm Dạ Y vẻ mặt không biểu cảm. Khác lạ cũng phải thôi, có ai chịu được cái biểu cảm này của nàng không
Khí tức từ Lâm Dạ Y toả ra như cái hầm băng vạn năm, đứng xa vài mét vẫn lạnh hết sống lưng, da gà da vịt đều nổi lên.
So với Thích Đào thì hai người đúng là một trời một vực. Một thì rạng rỡ, thân thiện, hào sảng. Một thì lãnh khốc, kiệm lời.
Bây giờ có cho tiền họ cũng không dám lại gần Lâm Dạ Y.
Lâm Dạ Y dù chậm đến đâu thì đến được lớp học cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi. Không may cho nàng, đó là sớm.
Lâm Dạ Y đã ngộ ra một điều, phô bày thực lực không còn là cái sai lầm bình thường nữa, mà là một cái sai lầm khủng khiếp, siêu cấp khủng khiếp.
Bình thường nàng đến muộn nhất nhì lớp, lúc bước vào n người nhìn. Đúng hơn là quan sát từ đầu đến khi nàng ngồi vào bàn, bắt đầu vào học. Bây giờ thì là ngồi yên một chỗ, ai bước vào cũng nhìn. Trước còn có nha đầu Thích Đào thu hút bớt ánh nhìn còn đỡ, giờ thì một mình nàng gánh hết.
Nha đầu kia vừa nhắn tin là đợi đến lúc họ khảo hạch nàng mới mò đến lớp. Lam Mẫn Lăng cũng đã thông qua điều này.
Nếu đây còn là Sát Tông, e rằng đám kia đã bị móc sạch mắt rồi, nhưng giờ thì nàng phải cắn răng nhẫn nhịn.
Chí ít, đám học viên vừa bước vào, thấy sát khí từ nàng toả ra đều không do dự mà ngậm mồm, không dám hó hé nửa câu.
Cái Nhất Ban này chìm vào im lặng, im lặng đến mức đáng sợ.
Lam Mẫn Lăng cũng đã đi vào đến chính giữa lớp, đứng trên bục giảng rồi. Kết thúc việc chào, cả lớp vẫn cứ im phăng phắc.
Bà khó hiểu nhìn xung quang, đến Lâm Dạ Y lập tức minh bạch.
Nha đầu kia đang phát ra cái uy áp bức người kia thì còn ai dám ngoác cái mồm ra mà phát ngôn đây ?
Bà đập mạnh tay xuống bàn, nói lớn
- Tất cả đến khảo hạch khu
Khảo hạch khu nằm ngay kế bên đấu hồn khu, nhưng so với đấu hồn khu còn muốn to hơn gấp ba.
Lâm Dạ Y hoàn toàn không có tâm tình quan sát xung quanh, càng không để tâm đến lũ phế vật chuẩn bị tỉ thí kia, kể càng trong đó có đối thủ tương lai của nàng đi chăng nữa.
Chứng kiến huyễn mộng kia, nàng tự nhận thức được một điều.
Nàng... quá yếu
Gì mà thiên phú cao nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục cơ chứ ? Gì mà nổi bật nhất trong đám đồng trang lứa cơ chứ ? Tất cả chỉ là những lời tự cuồng.
Sâu bên trong nội tâm của Lâm Dạ Y, một hạt giống mới đã được trồng xuống, xiềng xích ở nơi nào đó rung lên dữ dội
Trong phòng chế tạo của khu Hồn Đạo nội viện, Thiên Minh Nguyệt đang khắc đồ án lên hạch tâm của một món hồn đạo khí cấp 5.
Tuy nàng là hồn đạo sư cấp 5, hồn đạo khí cấp sáu miễn cưỡng có thể làm được nhưng vẫn cần trau dồi về cấp 5 hơn.
Nàng bỗng giật mình, tay cầm con dao khắc lăn vài vòng trên bàn rồi rơi bộp xuống mặt đất một cái. Nàng quay lại cười gượng một cái với những người đang lo lắng nhìn nàng
- Muội không sao.
Thiên Minh Nguyệt bình tâm trở lại, cười nhạt
- Không nghĩ đến xiềng xích lại có dấu hiệu bị đứt nhanh như vậy.
Tết nhất não có chút lười động đậy nên viết ít quá. Đang nghĩ xem có nên viết thêm ngoại truyện không chứ ý tưởng ngoại truyện thì mình dạt dào lắm.
Đoán thử xem Thiên Minh Nguyệt là ai, có thân phận gì nào ? Đúng bonus năm chương luôn.