Chương 5 : Cái Này Không Phải Tăng Cấp Mất Mấy Năm Sao ?




Nhìn nàng tiến về phía quả cầu hồn lực, trong lòng mọi người bất giác dâng lên một tia hồi hộp, mong chờ.

Lâm Dạ Y khoan thai tiến đến, bước chân không nhanh không chậm. Một vài người sốt ruột, có tiếng dậm chân nho nhỏ vang lên.

Lâm Dạ Y cười khẽ, không ngờ bất quá chỉ là một cúa khảo nghiệm thôi, không cần được để tâm thế chứ ?

Nghe nàng cười, mấy người kia biết mình có chút thất thố, liền ngừng dậm chân, tầm nhìn tập trung vào bạch t nữ tử cạnh quả cầu.

Lâm Dạ Y nâng bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đặt lên mặt cầu.

Một cảm giác mát lạnh truyền đến thẳng dọc theo cánh tay mảnh mai. Nàng hơi giật mình một chút, cảm giác thật sự rất thư thái.

Thân thể nàng tự giác thả lỏng, hồn lực vận chuyển từ sau lưng đến bả vai, dần dần chuyển dọc theo cánh tay đi xuống.

Quả cầu sáng dần lên, phía bên trong vốn đen như mực giờ sáng rỡ. Vài đốm sáng nhỏ loé lên.

Tất cả vừa tròn 10 tia quang mang nhỏ.

Quang mang màu vàng kim sáng rỡ. Biểu tượng sáu đôi cánh mờ mờ hiện lên giữa hàng tia sáng của 10 tia quang mang kia

...

Cả Hồn Điện vỗn đã trầm mặc giừo còn trầm mặc hơn, một vài người không nhịn được hít một hơi lạnh

Giờ phút này họ không thể nói gì nữa

- Cái gì chứ Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, quá biến thái.

Một người bất giác buột miệng nói lớn, hai tay nắm thành quyền, mặt có chút bất đắc dĩ

Hắn là vị khảo quan chính tại đây. Sống hơn năm mươi năm, hắn chưa từng thấy người nào thiên phú khủng bố như vậy.

Vũ hồn kì lạ, hồn lực khủng bố, niên kỷ bất quá chưa đến mười tuổi.

Thế hệ trẻ bây giờ toàn quái vật a

Hiển nhiên thanh âm này cũng không khác mấy so vớ cây kéo cắt cụt đôi cánh mơ mộng đang bay lên trời của mọi người.

Cả cái Hồn Điện này thật muốn rối tung lên cả rồi.

Hàng đám người bàn tán xôn xao. Đâm trẻ con không hiểu gì nhưng cũng hưngs thú lắm, liên tục đổ hàng tá ánh mắt về phía Lâm Dạ Y

Lâm Dạ Y nuốt một ngụm hơi lạnh

Cái này quá mức kinh động rồi đi

Đúng lúc này thì bóng dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài màu bạch kim phiêu dật trong gió cùng ta váy bay phất phơ biến mất không một vết tích.

Lâm Dạ Y chắc chắn không muốn ở lại chịu trận nên dùng tốc lực nhanh nhất mà chạy

Có lẽ chính bản thân Lâm Dạ Y cũng không nghĩ rằng mình chỉ thuận tiện rời đi liền đem cho nàng một điều vĩnh viễn nàng không thể quên.

Bất quá đó là tương lai xa, hiện tại thì cứ đi trước đã

Ra đến tận trung tâm thành Sử Lai Khắc, lâm Dạ Y mới giảm tốc độ. Gương mặt trắng nõn của nàng đã đỏ bừng lên

Lâm Dạ Y dừng lại, thở hồng hộc :

- May là cắt đuôi sớm, không lại thành vậy thí nghiệm

Trong Hồn Điện có một " truyền thuyết " được lưu danh. Nêu vũ hồn ở đó quá đặc biệt sẽ có một vé miễn phí gặp Hồn Điện Điện Chủ

Hồn Điện Điện Chủ tương truyền cực kì hứng thú với việc nghiên cứu vũ hồn nên với vũ hồn phi thường hiểu biết.

Vũ hồn Tinh linh của nàng nếu không bị giữ lại thì nàng thề với trời đất làm nô lệ không công cho người ta cả đời.

Bỗng tai nàng hơi động động một chút, Lâm Dạ y cười khổ

- không nhanh đến vậy chứ ?


Lâm Dạ y nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới góc tối trong một con hẻm khuất.

Đám người mặc áo của Hồn Điện nhanh chóng chạy tới.

3 tên Hồn Đế

Xem ra Hồn Điện cũng không phỉa dạng vừa.

Lâm Dạ Y đắc ý nhìn bọnc húng tìm kiếm một hồi cái gì cũng không thấy đành lủi thủi trở về.

Bắt ta nào có dễ như vậy ?

Nhớ hồi trước khi nàng thăng vòng tay có khả năng biến hoá lên Hồn Thánh liền bị hai Hồn Đấu La đuổi giết

Khi ấy nàng chạy trối chết, tận lực thu lại khí tức mong giữ mạng.

Nào ngờ chả hiểu một tên Phong Hào Đấu La từ đâu mò ra, hại nàng thương nặng, thiếu chút nữa thì tử

Hiển nhiên là sau khi lên đến Phong Hào Đấu La cấp bậc, tên đó bị nàng cho vào danh sách đen.

Lâm Dạ Y ngay lập tức bước ra khỏi con hẻm, hướng tới một nhà trọ gần đấy thuê phòng rồi bắt đầu tu luyện

---------

Phù phù

Trong căn phòng gỗ nhỏ, một thân hình nhỏ nhắn ngồi thiền định ngay tại trung tâm. Mồ hôi cô ra ướt đẫm cả tấm lưng, phía sau. Qua lớp vải mỏng có thể loáng thoáng thấy được làn da trắng nõn như khi sương tái tuyết của nàng.

Mái tóc màu bạch kim dài rối tung sau gáy, buông xuống như dòng thác trắng đổ xuống nền gỗ.

Hàng mi dài run nhè nhẹ, đôi mắt châmh rãi mở ra.

Cặp tròng mắt màu đỏ mang theo vào tia khó hiểu. Lâm Dạ Y nghiêng đầu sang một bên, tự hỏi

- Rõ ràng là tu luyện rất nhiều ngưng không có cách nào vượt qua bình cảnh .

Nàng tu luyện đã rất lâu. Mặc dù có cảm giác được lực lượng của mình có chút tiến triển nhưng kiểm tra hồn lực thì vẫn chỉ là cấp mười.

Lâm Dạ Y chậm rãi nhấc li nước lên

" Ngươi không thể đột phá bình cảnh là do chưa hấp thu hồn hoàn. "

Một thanh âm nam tử trầm thấp vang lên trong đầu. Lâm Dạ Y hơi ngây ra, tay cầm li cứng ngắc, bất quá nàng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, truyền ý niệm trong đầu

" Ngươi là ai ? "

Tiếng nói im lặng một lúc lâu. Nửa ngày sau mới có tiếng trả lời

" ngươi có thể gọi ta là Hạo

Lâm Dạ Y âm thầm gật đầu, thanh âm mang theo vài tia nghi hoặc vang lên

" tại sao ngươi lại trong thần trí của ta ?

Hạo thở dài,chậm rì rì nói

- Chỉ là việc riêng...

Lâm Dạ Y cũng biết hắn không có ý định nói, liền không truy cứu nữa

Hạo nói tiếp

Về phần hồn hoàn của ngươi, hấp thu màu đen hồn hoàn là không vấn đề, thậm chí là cả màu đỏ.

Thấy gương mặt non nớt của nàng phảng phất vài phần ngơ ngác

Hạo rất bình tĩnh giải thích, không có một chút bất mãn

--------

- Theo như ngươi nói, ta là Linh Uyên Cảnh ?

Hạo gật gật đầu. Không đợi nàng nói gì, hắn lập tức cắt ngang

- Ta đã xem qua tình hình thân thể của ngươi.
Sau khi hấp thu hồn hoàn thứ nhất, ngươi liền thăng đến bình cảnh hai mươi cấp.

Phụt !

Một ngụm nước trong suốt phun ra. Lâm Dạ Y cúi đầu xuống, liên tục ho khan hai tiếng. Nàng kinh hãi nói :

- Hấp thu hồn hoàn thứ nhất liền đến bình cảnh để hấp thu hồn hoàn thứ hai ?

Hạo không nói gì thể hiện sự đồng tình

Lâm Dạ Y hai tay ôm lấy đầu, lắp bắp :

- Không phỉa nói thăng cấp liền mất mấy năm sao ? Sao lại nhanh vậy được


-----------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Tuyệt Sắc.