Chương 8 : Thiên Minh Nguyệt và Mã Dật Lâm


Ní hảo, chương mới mừng mùng một vào buổi đêm. Mọi người ăn Tết Dương Lịch vui không. Hóng truyện đi mai sẽ cố gắng bạo chương

----

Cô gái quan sát Lâm Dạ Y từ đầu đến chân. Cô chỉ có một kết luận

Quá manh

Làn da trắng nõn, non mịn mọng nước. Mái tóc bạch kim sáng bừng dưới ánh mặt trời được buộc gon sang hai bên, hai dải lụa màu tím đong đưa theo tóc

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, phảng phất vài nét ngây thơ, non nớt. Hai cái má phúng phính hồng hồng làm người ta muốn lao vào mà sờ mà véo.

Hai tròng mắt màu đỏ thẫm. Nhìn qua có chút bí ẩn, kì dị nhưng tuyệt đối không làm giảm độ manh siêu cấp của khuôn mặt này.

Dáng người cô bé gầy gầy, mảnh mai, xét cho cùng chỉ giống một tiểu cô nương sáu báy tuổi.

Cô bé kia bị vẻ ngoài lừa tình của Lâm Dạ Y đem làm tan chảy, vô cùng nhu hoà hỏi

- Tiểu muội muội, muội vào đây liệp sát hồn thú sao ?

Lâm Dạ Y thấy cô bé trước mặt bị vẻ ngoài của mình làm cho ngây dại, liền đem giọng nói ngọt như mật cất lên

- Tỷ tỷ cũng là hồn sư ạ ?

Ngay lúc ấy cậu bé phía sau chạy đến, nhìn thấy Lâm Dạ Y liền cũng ngây ra một chút. Cậu bé giống như một vị huynh trưởng nhìn nàng, chậm rãi trả lời

- Cả hai người chúng ta đều là hồn sư, muội muốn đi cùng không

Hắn qua dao động hồn lực cũng biết được nàng là một hồn sư. Sóng dao động so với bọn hắn thì thấp hơn một chút nhưng cũng rất khá

Thấy hai người có vẻ thân thiện nên Lâm Dạ Y cũng rất có cảm tình. Nàng rất nhu thuận mà gật đầu, đôi chân ngắn chạy theo phía sau họ

Cô gái nở nụ cười tươi rói, vui mừng nói

- Tỷ là Thiên Minh Nguyệt, còn đó là Mã Dật Lâm.

Thiên Minh Nguyệt lấy ngón tay nhỏ nhắn trỏ trỏ vào cậu bé tóc đỏ đứng kế bên

- Muội là Lâm Dạ Y.

Lâm Dạ Y cũng rất nhẹ nhàng nói

Nàng cũng thất hai người này tư chất rất lớn

Mã Dật Lâm là Hồn Tông, Thiên Minh Nguyệt là Hồn Tôn đỉnh phong đi

Về phẩm chất hồn hoàn thì hoàn toàn không đoán được.

Ba người tiếp tục tiến thẳng vào rừng. Họ không dám lao vào qua sâu, nếu vào sâu quá ngộ nhỡ gặp hồn thú cao cấp liền bó tay đi.

Tốc độ của nàng so với hai người này cũng không có mấy sai biệt, liền đuổi theo không miễn cưỡng cho lắm.

Mã Dật Lâm quan sát nàng một lúc, cũng khá bất ngờ vì độ bền của nàng.

Chạy từ nãy giờ cũng khá lâu đi mà cô bé này không thấy mệt sao ?

Cuối cùng hắn vẫn lên tiếng

- Chúng ta tạm dừng lại nghỉ một chút

Thiên Minh Nguyệt cũng không có ý kiến gì, cá nhân cô cũng rất để tâm đến tiểu muội muội mới quen này.

Lâm Dạ Y thấy vậy, nói

- Dừng lại có lo ảnh hưởng đến kế hoạch của Lâm ca ca và Nguyệt tỷ tỷ không ạ ?

Nàng thấy hai người này sẵn sàng vì nàng mà chậm trễ thì cảm tình của dâng thêm mấy phần

Mã Dật Lâm nhìn nàng cười cười :

- Không sao không sao, chúng ta cũng không quá gấp

Thiên Minh Nguyệt xoa xoa đầu nàng, vô cùng sủng nịch. Lâm Dạ Y cũng rất hưởng thụ cái cảm giác này

Nói như nào nhỉ ? Giống như thân nhân đi, bằng không nàng cũng không để cô lại gần như thế.

Xoa đầu là càng không.

Thiên Minh Nguyệt lấy trong hồn đạo khí trữ vật ra ba chai nước chia cho mỗi người.

Thiên Minh Nguyệt vừa uống nước vừa buột miệng hỏi

- Dạ Y, chẳng lẽ muội chỉ tiến vào đây một mình thôi sao

Thiên Minh Nguyệt nhìn cái áo choàng màu trắng viền tím của nàng lập tức liền biết đây không phải vật rẻ tiền

Hoa văn cực kì tinh xảo và tỉ mỉ, màu tím tuy trầm nhưng vẫn cực kì bắt mắt. Chất vải nhìn từ xa đã thấy mềm mại, trơn bóng. Dưới ánh nắng mặt trời nhàn nhạt có toả ra hào quang.

Dung mạo của Lâm Dạ Y rất giống tiểu thư của một gia tộc giàu có nào đấy, nên việc đi một mình cũng có chút kì quặc

Lâm Dạ Y nhìn cô, vẻ mặt thiên chân nói

- Có, nhưng mà muội dạo chơi một lúc loanh quanh đây, bao giờ có liên lạc liền đi

Vừa nói nàng vừa chỉ chỉ vào cái vòng nhỏ trên tay trái. Đây hiển nhiên là liên lạc hồn đạo khí đi.

Mã Dật Lâm cũng có cùng câu hỏi với Thiên Minh Nguyệt, nghe được giải đáp cũng không ý kiến gì nữa

Trên đường đi, họ cũng không nói gì mà tiếp tục tìm kiếm. Tốc độ lúc này đã muốn chậm hơn nhiều lắm.

Xoạt xoạt

Một tiếng động vang lên. Tức thời Mã Dật Lâm và Thiên Minh Nguyệt quay người lại.

Trước mặt họ là một con hươu sao to đùng. Chiều cao chừng ba mét, thân nặng trịch, béo ụ.

Mặc dù là hươu nhưng sừng cụt lủn, lại cực kì không được thon thả tẹo nào

Thiên Minh Nguyệt ngây ra một lúc nhưng lập tức reo lên

- Thanh Tinh Quang Lộc, đúng với phẩm chất vũ hồn của ta

Thanh Tinh Quang Lộc ?

Cái con hươu béo này nó Thanh ở chỗ nào vậy ?

Lâm Dạ Y cau mày suy nghĩ

Mã Dật Lâm bên cạnh cười cười, nói

- Nguyệt Nguyệt để ý tiểu Dạ Y đi, đầu hồn thú này để ta xử lý.

Mã Dật Lâm một bên đứng phóng thích ra vũ hồn.

Một đôi cánh màu đỏ rực bao phủ bởi hoả diễm màu đỏ sẫm cháy bừng bừng mọc ra sau lưng.

Nhiệt độ xung quang bỗng chốc cao hẳn lên, làm cho người ta cảm giác vô cùng nóng.

Lâm Dạ Y không thèm để ý đến mồ hôi trên mặt đang ra như tắm, tò mò hỏi.

- Đó là vũ hồn gì vậy

Thiên Minh Nguyệt hướng tầm nhìn về phía đôi cánh sau lưng Mã Dật Lâm, nhàn nhạt nói

- Tà Hoả Phượng Hoàng vũ hồn.

Lâm Dạ Y lập tức được thông não.

Tà Hoả Phượng Hoàng vỗn là từ một loại thảo kê mà ra. Sau thế hệ của Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu nói chung hay Tà Phượng Đấu La Mã Hồng Tuấn nói riêng, cái con thảo kê này chân chính biến thành phượng hoàng

Chỉ tiếc rằng trong tên có chữ tà. Nếu muốn biến tà phượng trở thành hoả phượng chân chính thì phải thanh trừ tà hoả trong vũ hồn

Phải nói vũ hồn này cực kì bá đạo, luận về tấn công phải hạng nhất hạng nhì, uy lực vô cùng.

Loại này nếu phần tà bên trong mà bị kinh động đến liền tẩu hoả nhập ma, biến thành một người hoàn toàn không có trí nhớ, quên sạch mọi thứ xung quanh

Bỗng một cảm giác mát lạnh truyền tới từng lỗ chân lông trên cơ thể, Lâm Dạ Y thấy khoan khoái vô cùng.

Nàng ngoái đầu lại thấy Thiên Minh Nguyệt đang phóng thích vũ hồn của mình.

Một đôi cánh phượng màu lam mở rộng sau lưng, đem bao bọc thân thể nhỏ nhắn của hai người

Đôi cánh này không có hoả diễm bao quanh rừng rục như Tà Hoả Phượng Hoàng mà đều là bông tuyết mát lạnh.

Lâm Dạ Y nhìn chằm chằm vào ba hồn hoàn lơ lửng trên đầu Thiên Minh Nguyệt, cái thứ nhất đang nhấp nháy

Ba cái hồn hoàn ngàn năm màu tím.

Thiên Minh Nguyệt nhìn nàng, ôn nhu cười

- Vũ hồn của tỷ là Phi Thiên Băng Phượng.

Lâm Dạ Y gật gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ về độ thuần khiết trong băng của vũ hồn này

Cái này đã gần đến Cực Hạn Chi Băng rồi đi.

Trong băng của Thiên Minh Nguyệt còn có vài phần nhỏ quang nguyên tố nên Thanh Tinh Quang Lộc cũng là lựa chọn cực kì hợp lí

Lâm Dạ Y bỗng đổi tầm mắt qua nhìn mấy vòng hồn hoàn trên người Mã Dật Lâm

Bốn cái màu tím

Xem ra Mã Dật Lâm này cũng không phải dạng vừa a

Bên kia Mã Dật Lâm cũng đang khổ chiến với Thanh Tinh Quang Lộc

- Không xong, quang nguyên tố vừa hay chấn áp Mã Dật Lâm

Thiên Minh Nguyệt cau mày lại, với năng lực của Mã Dật Lâm thì loại này đã phải chiến xong lâu rồi, nhưng do nguyên tố áp chế phần tà bên trong cơ thể Mã Dật Lâm, đồng thời áp chế luôn phần hảo nên có chút khó khăn

Bỗng nàng thấy phía trước có chút trống vắng, quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Dạ Y đã biến mất từ lúc nào

Cô hốt hoảng kêu lên

- Tiểu Dạ Y ?

Mã Dật Lâm cũng bị tiếng kêu của cô làm cho mất tập trung. Thanh Tinh Quang Lộc thừa cơ hội định bắn quang cầu về phía hắn.

Lập tức có một đạo thân ảnh nhỏ đứng chắn trước mặt hắn.

Mái tóc vàng như ánh nắng mặt trời của nàng buông thõng sau lưng.

Sáu cánh thiên sứ màu trắng triển khai hết cỡ sau lưng, toả ra hào quang lấp lánh.

Lúc này Mã Dật Lâm và Thiên Minh Nguyệt đã chấn kinh rồi.

Đứng trước mặt Mã Dật Lâm lúc này đúng là Lâm Dạ Y. Nàng vừa mới kịp phóng thích vũ hồn rồi lao đến bảo hộ Mã Dật Lâm.

Hắn tạo cho nàng cảm tình như vậy, sao nàng có thể làm ngơ được

Lâm Dạ Y đem toàn bộ khí tức thần thánh chấn áp lên thân thể con hươu ở trước mắt

Oanh

Xung quanh không gian xao động mãnh liệt, hàng vạn tia hào quang chiếu sáng cả khu rừng

Thanh Tinh Quang Lộc đơ cả ra, lập tức quỳ phụp xuống

Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo cất lên

- Chỉ là một hồn thú Quang hệ nhỏ nhoi mà dám cùng Thần Thánh đối chọi ư ?

Lâm Dạ Y trong tay vung lên một thanh trường kiếm bằng bạc đâm thẳng vào thân thể béo mập của Thanh Tinh Quang Lộc

Nàng chọn chỗ rất khéo, chỉ vừa đủ cho Thanh Tinh Quang Lộc hấp hối.

- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhanh chóng ra đây kết liễu nó đi

Tiếng gọi của Lâm dạ Y đem toàn bộ hai người đang lơ lửng trên trời coa kéo xuống

Đây là cái tiểu muội muội manh siêu cấp lúc nãy ấy hả ?

- Ừ ừ.

Thiên Minh nguyệt trong tay hiện lên một cái chuỷ thủ nhỏ, lao lên đân thẳng vào phần đầu con hươu

Phập

Thanh Tinh quang Lộc nằm yên không động đậy, lát sau một vòng hồn hoàn màu tím liền lơ lửng trên đầu nó.

Thiên Minh nguyệt không nói gì nhiều mà ngay lập tức ngồi xuông hấp thu

Mã Dật Lâm ngồi bên cạnh hộ pháp, vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi Lâm dạ Y

- Vũ hồn của muội là gì vậy ? Tuy không phải Lục Dực Thiên Sứ nhưng lại có khí tức thần thánh vô cùng nồng đậm

Lâm Dạ Y cũng không che giấu gì liền nói

- Đó là vũ hồn tinh linh, nhưng thực lực muội còn thấp kém, chưa đem chân chính uy áp bày ra được

Mã Dật Lâm dở khóc dở cười. Gì mà chưa đem được chân chính uy áp bày ra cơ ? Trong hệ quang minh, Thanh Tinh Quang Lộc độ thuần khiết phải nói là cực cao, tuy không phải Cực Hạn Chi Quang nhưng cũng tầm tầm đấy

Đem một con ngàn năm Thanh Tinh quang Lộc nằm xụi lơ trên đất là cái tình huống gì

Không để Mã Dật Lâm hỏi thêm, Lâm Dạ y đã kiếm cớ chuồn trước

Trước khi nàng đi, Mã Dật Lâm nói lớn

- Muội có thể đến học viện Sử Lai Khắc tìm hai chúng ta bất cứ khi nào muội muốn

Lâm Dạ Y gật gật đầu rồi quay lưng bước đi

Sau khi Lâm Dạ Y đi được một quãng khá xa thì Thiên Minh Nguyệt cũng hoàn tất hấp thu hồn hoàn

Nghe Mã Dật Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện, Thiên Minh Nguyện cũng kinh hãi cảm khái

- Quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà


---

Chương này dài đột biến a :>
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Tuyệt Sắc.