Chương 8
-
Thiên Thần Tan Vỡ
- Nora Roberts
- 6998 chữ
- 2020-05-09 03:13:36
Số từ: 7210
Dịch giả: Hoàng Mạnh Hiến
NXB Văn Hóa Thông Tin
Nguồn: Sưu tầm
Reece để món súp sôi trên bếp và chuẩn bị những gia vị cần thiết.
Làm đầu bếp ở khách sạn năm sao, ở một nhà hàng nhỏ hay nhà bếp của mình thì có quan trọng gì? Thức ăn vẫn là thức ăn và điều quan trọng là nó phải được chuẩn bị tốt nhất.
Cô chuẩn bị thực đơn cho một vài người muốn dùng món hamburger thịt trâu trước giờ trưa. Trong lúc nấu ăn cô vẫn tranh thủ lau chùi nhà bếp.
Cô đang lúi húi khom người lau dưới bồn rửa thì Linda- gail đi vào. "Cậu đang muốn bọn tớ trở thành người thừa hay sao?"
"Không, tớ chỉ muốn tranh thủ lúc rảnh tay thôi mà."
"Vậy thì khi làm xong công việc bận rộn ở đây cậu đến nhà tớ để tiếp tục được bận rộn nhé. Cậu bực mình với cô Joanie hay sao?"
"Không, tớ bực mình với thế giới quanh mình. Thế giới chết tiệt đáng nguyền rủa."
Linda- gail ngoái lại nhìn ra ngoài và hạ giọng thì thầm. "Cậu đến tháng à?"
"Không." Reece trả lời gọn lỏn.
"Chỉ một hoặc hai ngày trong một tháng thôi nhưng tớ thường bực mình đến phát điên lên mất. Tớ có giúp gì được cho cậu không?"
"Cậu có thể gạt ra khỏi óc mình tất cả những gì đã diễn ra trong vòng hai mươi tư giờ bằng sức mạnh của chính nó không?"
"Có thể không." Linda- gail đặt một tay lên lưng Reece xoa nhẹ. "Nhưng tớ có sôcôla trong túi đấy."
Reece thở dài vứt miếng rửa bát xuống chậu nước đầy bọt. "Sôcôla gì?"
"Loại thanh nhỏ bọc lá vàng các khách sạn thường đặt trên gối vòa ban đêm. Maria đưa cho tớ."
Reece cười một cách khó khăn đau khổ. "Loại đó khá ngon đấy. Cảm ơn cậu. Nhưng…"
"Reece, vào phòng tôi một lát." Đúng lúc đó Joanie gọi cô. Giọng cô rất cao và lạnh lùng khiến Reece quay ngoắt ra.
Reece và Linda- gail liếc nhìn nhau - Linda- gail có vẻ rất nuối tiếc - trước khi Reece theo Joanie đi vào phòng.
"Đóng cửa lại. Thằng con trai tôi vừa gọi điện. Cảnh sát trưởng đến căn hộ của tôi xét hỏi. Hình như anh ta đang tìm kiếm một người nào đó là phụ nữ bị mất tích. Lo không biết nhiều lắm, con tôi đâu phải loại ngốc nghếch. Vì vậy nó bỏ đi rồi."
Joanie quay ra mở cửa sổ văn phòng trước khi móc thuốc châm hút. "Rick nói có thể ai đó đã nhìn thấy chuyện xảy ra với người phụ nữ này, có thể người đó đã đi vào con đường trong núi và nhìn thấy chuyện xảy ra ở mé bên kia con sông. Tôi cũng không ngớ ngẩn đến nỗi không nhận ra người có thể nhìn thấy chuyện xảy ra kia là cô."
"Cảnh sát trưởng bảo cháu không nên tiết lộ chuyện này trước khi anh ta điều tra xong mọi chuyện nhưng cho đến bây giờ anh ta chả điều tra được gì cả. Cháu đã nhìn thấy một gã đàn ông giết một phụ nữ. Cháu nhìn thấy hắn bóp cổ cô ấy và cháu thì lại ở quá xa nên không làm gì được cả. Bây giờ thì họ không thể tìm ra bất cứ điều gì và cho rằng không hề có chuyện đó xảy ra."
Joanie thoải mái phả khói và hỏi. "Người phụ nữ thế nào?"
"Cháu không biết. Cháu không nhận ra cô ấy. Vì ở xa nên cháu nhìn không rõ mặt của cô ấy hay mặt gã kia. Nhưng rõ ràng là cháu nhìn thấy chuyện ấy."
"Đừng quá kích động với tôi." Giọng Joanie rất lạnh lùng và chắc nịch. "Cô ngồi xuống nếu cần nhưng đừng kích động quá."
"Vâng, không sao ạ." Reece không ngồi xuống nhưng dùng mu bàn tay lau nước mắt. "Cháu nhìn thấy mà. Cháu nhìn thấy những gì hắn đã làm với cô ấy. Cháu là người duy nhất nhìn thấy."
Tiếng bước chân cô ấy vẫn nện đều trên mặt đất.
Giày cao cổ hiệu Nike đính mầu vải bạc bên ngoài cửa nhà kho.
Áo khoác màu đen và mũ lưỡi trai màu vàng cam của hắn.
Con quạ màu xám đen, khẩu súng ngắn màu đen.
"Cháu là người duy nhất nhìn thấy." Cô nhắc lại. "Và những gì cháu nhìn thấy là không đủ."
"Cô nói cô cùng với Brody đã ở trên con đường đó."
"Anh ấy ở mãi bên dưới. Anh ấy không nhìn thấy mà chỉ đi lên cùng cháu nhưng cũng không thấy gì cả." Reece đi ra chỗ cửa sổ đứng vì cảm thấy ngột ngạt. "Cháu không hề tưởng tượng ra chuyện đó."
"Tôi cũng không nghĩ như vậy. Nếu cô còn băn khoăn về chuyện này thì cô có thể nghỉ làm ngày hôm nay."
"Ngày hôm qua cháu đã nghỉ rồi và đã chứng kiến chuyện xảy ra. Có phải anh Lo nói… có một người phụ nữ ở chỗ nông trại?"
"Tất cả những ai đăng ký làm việc ở đó đều được xem xét."
"Vâng, Reece nhắm chặt mắt. Cô không biết nên cảm thấy thoải mái hay sợ sệt. "Tất nhiên là phải xem xét."
Linda- gail gõ cửa qua loa và bước vào. "Xin lỗi, nhưng cháu nghĩ mọi người nên quay ra đi."
"Bảo họ chờ một chút." Joanie ra lệnh và chờ Linda- gail ra khỏi. "Cô có thể làm hết ca được không?"
"Vâng. Cháu sẽ làm được."
"Vậy thì tiếp tục nấu đi. Nếu cô cảm thấy không yên, không thể quên được những gì Rick đã nói với cô thì hãy đến gặp tôi."
"Cảm ơn cô. Cháu vẫn cảm thấy rối như tơ vò."
"Không có gì lạ quá. Rồi đâu sẽ có đó cả thôi, cứ nói hết ra đi."
"Vâng. Nếu cháu hỏi cô - thực ra cháu đã hỏi Brody rồi nhưng anh ấy và cảnh sát trưởng cùng một giuộc như nhau - cô nghĩ anh ấy là người thế nào? Ý cháu muốn nói về cảnh sát trưởng."
"Cậu ta làm được việc. Cả hai lần ứng cử tôi đều bầu cho cậu ta. Tôi biết cậu ta và Debbie hơn chục năm nay rồi, kể từ khi họ chuyển từ Cheyenne đến đây."
"Vâng, nhưng…" Reece bậm môi. "Với vai trò là một cảnh sát."
"Với vai trò là cảnh sát cậu ra làm những gì mình cần phải làm và chưa gây ra chuyện rắc rối gì cả. Có thể không có quá nhiều chuyện ở thị trấn bé nhỏ này. Tôi có thể khẳng định với cô là người mẹ nào ở quanh đây cũng có ít nhất một khẩu súng. Nhưng cậu ta chỉ quan tâm đến việc người ta có dùng nó vào việc đi săn hay bắn tập hay không thôi. Cậu ta giữ yên mọi chuyện khi khách du lịch đổ xô đến đây. Đó là công việc của cậu ta."
Chả cần phải tinh tường gì cũng có thể nhận ra là Reece không tin. "Tôi xin hỏi cô thế này." Joanie tiếp tục. "Cô có thể làm được gì hơn đối với vụ việc này không?"
"Cháu cũng không biết."
"Vậy thì cứ để cho Rick làm và cô nên quay vào bếp làm công việc của mình đi."
"Vâng, cháu nghĩ cô nói đúng. Ừm, cô Joanie này, cháu đã lập danh sách và cháu nghĩ mua tỏi củ sẽ rẻ và hữu ích hơn là mua bột tỏi."
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."
Món súp chả quan trọng. Vì vậy chả cần phải bận tâm việc nó ngon hơn hay không khi cô có đủ mọi thứ gia vị cần thiết trong tay.
Đó là chuyện của quá khứ - cô luôn phấn đấu để làm tốt hơn, tốt hơn nữa và đạt đến sự hoàn hảo. Liệu cô có thể quen được với thói khuất mắt trông coi ở đây? Người ta chả thèm quan tâm việc rau thơm có còn tươi hay đã bảo quản trong hộp đến cả nửa năm.
Vậy tại sao cô lại phải bận tâm?
Cô chỉ việc nấu nướng, phục vụ và nhận tiền lương.
Cô chả đầu tư vào đây. Có lẽ cô không nên thuê căn hộ ở tầng trên mà nên chuyển đến ở khách sạn.
Như thế sẽ tốt hơn, cô chỉ việc dọn đồ lên xe và chuyển đi.
Chả có gì có thể lưu giữ được cô ở đây cả. Mà cũng chả có nơi nào có thể lưu giữ được cô.
"Brody đến rồi." Linda- gail gọi vào. "Chuẩn bị thực đơn đi, anh ấy và bác sỹ đến dùng món súp."
"Brody và bác sỹ." Cô lẩm bẩm. "Liệu họ có phải là cặp bài trùng?"
Được thôi, cô sẽ làm món súp cho bọn họ. Chả có vấn đề gì cả.
Nồi súp vừa sôi, cô múc ra hai bát đặt trên đĩa cùng với bánh mỳ và bơ. Chờ một lát cho bớt nóng, cô tự tay mang hai bát súp ra cho hai người đàn ông.
"Súp của anh và chú đây và để phụ thêm cháu cần nói điều này, cháu không muốn và cũng không cần kiểm tra y tế. Cháu không bị bệnh. Chả có vấn đề gì với đôi mắt của cháu cả. Cháu không mơ ngủ và cháu nhìn thấy một người phụ nữ bị bóp cổ đến chết."
Cô nói rất to từng lời một khiến mọi người ở các bàn bên chú ý. Cả gian nhà ăn im lặng nhìn cô.
"Mời chú thưởng thức bữa trưa." Reece nói và đi thẳng vào bếp.
Cô cởi tạp dề và lấy áo khoác. "Cháu hết ca rồi. Cháu sẽ lên nhà bây giờ."
"Đi đi." Joanie vừa nói vừa bỏ món hamburger nướng lên giàn. "Ca của cô ngày mai từ mười một giờ đến tám giờ tối."
"Cháu biết lịch của mình rồi." Cô đi vòng ra phía sau và chạy thẳng lên phòng.
Cô lấy bản đồ, sách hướng dẫn và những thứ cần thiết ra. Cô sẽ tự tìm đường đến đó, không cần ai dẫn đường cả. Cô cũng chẳng cần có người đàn ông nào đi theo để xoa dịu và bảo vệ cô.
Cô cầm tấm bản đồ ra trải xuống đất và xem.
Trên bản đồ này đầy vết gạch và vết chấm. Khu vực đối diện với chỗ cô đứng hôm đó được khoanh dấu tròn đỏ đến cả chục lần.
Cô không làm việc đó, không hề làm. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn lại những ngón tay của mình xem có vết đỏ không. Ngày hôm qua tấm bản đồ vẫn còn mới nguyên nhưng bây giờ nhìn nó như đã bị gấp đi gấp lại rất nhiều lần trên đó còn có cả những nét vẽ nguệch ngoạc và những ký hiệu linh tinh.
Cô không làm chuyện đó. Rõ ràng là cô không hề làm.
Cô nghẹt thở chạy đến ngăn kéo nhà bếp và mở ra. Vẫn còn đó chiếc bút chì màu đánh dấu màu đỏ. Cô run rẩy nhặt chiếc bút lên mở nắp và thấy đầu bút đã cùn và dẹt đi.
Nhưng trước đây nó có bị như thế đâu. Cô mới mua nó ở cửa hàng Mac Drubber mấy hôm trước.
Rất cẩn thận, cô thay đầu bút và đặt trở lại ngăn kéo. Cô đóng ngăn kéo lại, quay ra dựa sát vào tường quan sát căn hộ.
Không có gì lộn xộn cả. Cô biết, cô sẽ biết cho dù cuốn sách của cô có bị di chuyển chỉ một inch. Nhưng mọi thứ vẫn còn y nguyên như buổi sáng khi cô khóa cửa xuống đi làm.
Cô đã kiểm tra khóa hai lần nếu không nói là ba lần.
Cô lại nhìn tấm bản đồ vẫn trải trên nền nhà. Liệu có phải cô đã làm việc đó? Hay lúc nào đó trong đêm qua cơn ác mộng và sợ hãi cô đã thức dậy và lấy chiếc bút gạch vào đó?
Nhưng tại sao cô không nhớ?
Không sao cả, cô tự an ủi mình và nhặt tấm bản đồ lên. Cô cảm thấy lo sợ, đó là chuyện đương nhiên. Cô đã rất hoảng sợ và phải dùng chiếc bút đánh dấu đó để không bị quên địa điểm chính xác mà cô đã nhìn thấy vụ giết người.
Dù sao thì nó cũng không đến mức làm cô quẫn trí.
Cô gấp tấm bản đồ lại, sẽ mua tấm khác. Cô sẽ vứt tấm bản đồ này đi - sẽ quẳng nó vào sọt rác của Joanie - và mua bản mới. Dù sao nó cũng chỉ là tấm bản đồ và chả có gì phải quá lo lắng.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, cô vội vàng sợ hãi nhét tấm bản đồ vào ba lô.
Tiếng gõ của rất ngắn khiến cô khó chịu và cô biết chắc chắn Brody đang ở bên ngoài.
Cô đứng lặng một lát để trấn tĩnh và trở lại trạng thái bình thường trước khi ra mở cửa.
"Em đã sẵn sàng chưa?"
"Em thay đổi quyết định rồi. Em sẽ đi một mình."
"Được. Em cứ làm theo ý mình đi." Nhưng anh đẩy cô lùi lại một bước và đóng sầm cửa. "Anh không biết tại sao anh lại phải quan tâm. Không phải anh gọi bác sĩ Doc đến xem em thế nào. Tại sao anh phải làm như vậy? Chú ấy chỉ đến đây ăn trưa thôi, bình thường chú ấy cũng đến mỗi tuần vài lần, trừ phi em mờ mắt và ngớ ngẩn thì mới không nhận ra. Chỉ tình cờ anh đến cùng lúc với chú ấy. Thỉnh thoảng anh cố ngồi cùng bàn và nói chuyện, nhưng đó là chuyện xã giao. Bây giờ em đã thoải mái chưa?"
"Không, trái lại là đằng khác."
"Tốt, dù sao thì nó cũng khiến em phải tiếp tục hoạt động. Rick đang tiến hành điều tra - đó là việc của cậu ấy, ít nhất thì đó cũng là cách diễn đạt của anh - vì vậy tin đồn chắc chắn là đang lan ra. Bác sĩ Doc hỏi anh có chuyện đó không. Anh nói với chú ấy là do em mang món súp ra và cãi cọ với anh đấy. Món súp khỉ gió rất ngon nhưng em thì lại kỳ quặc."
"Em đã từng phải điều trị ở bệnh viện tâm thần trong ba tháng. Anh gọi em là người kỳ quặc chả làm em tổn thương thêm chút nào đâu."
"Đáng lẽ em nên điều trị thêm ở đó vài tuần."
Cô há miệng vì ngạc nhiên và đi về giường ngồi. Và cô cười, cười mãi không nhịn được, vừa cười cô vừa đưa tay tháo dây buộc tóc làm mái tóc xõa ra sau lưng. "Tại sao như thế lại thoải mái? Tại sao những lời thô thiển, phản ứng không phù hợp kia lại dễ nghe hơn những lời dỗ dành ngon ngọt? Có thể em là người kỳ quặc, có thể em không còn tỉnh táo nữa rồi."
"Em không nên oán trách bản thân mình."
"Có thể như thế, có thể không. Em chỉ cần nháy mắt là người có thiện chí, người quan tâm đến em, bác sỹ, điều trị viên đến xếp thàng hàng."
"Anh không phải là người có thiện chí. Anh cũng không yêu em."
"Em sẽ nhớ điều đó." Cô đặt dây buộc tóc lên chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường. "Anh vẫn sẵn lòng đưa em đến đó chứ?"
"Anh không còn nhiều thời gian đâu."
"Vậy thì được rồi." Cô đứng dậy đi lấy ba lô.
Anh đứng bên cửa sổ xem cô chuẩn bị đồ đạc, kéo khóa ba lô rồi lại mở ra kiểm tra bên trong. Cho đến khi cô kéo khóa ba lô lần thứ hai cô vẫn tần ngần không biết có nên kéo ra kiểm tra lại lần nữa hay không.
Anh mở cửa, cô bước ra bấm khóa và đứng lặng một lúc nhìn trừng trừng cánh cửa.
"Em kiểm tra lại đi và khi đã lên đường rồi thì đừng để bị chi phối, ám ảnh gì cả."
"Cảm ơn anh." Cô kiểm tra lại khóa, liếc nhìn anh có vẻ hối lỗi và trước khi bước theo anh xuống cầu thang cô còn ngoái lại nhìn kiểm tra một lần nữa.
"Như thế đã là có sự tiến bộ. Trước đây em phải mất hai mươi phút mới ra được khỏi phòng. Đó là em đã sử dụng thuốc Xanax để giảm bớt căng thẳng rồi đấy."
"Không nên dùng nhiều hóa chất."
"Em không dùng nhiều lắm. Thuốc làm em cảm thấy… nhẹ hơn. Nhẹ hơn rất nhiều so với anh." Trước khi ngồi vào xe cô kiểm tra lại băng ghế sau. "Em không muốn dùng giải pháp tạm thời như vậy, em muốn thử xem thực tế thế nào chứ không phải cứ uống thuốc mà không thèm quan tâm đến tác dụng của nó ra sao."
Cô thắt dây an toàn và quay sang hỏi Brody. "Anh không hỏi tại sao em lại phải điều trị ở bệnh viện tâm thần hay sao?"
"Em đã sẵn sàng kể về cuộc đời mình cho anh nghe chưa?"
"Chưa, nhưng em tự nhận thấy đã lôi kéo anh vào chuyện này nên anh cũng cần biết một chút."
Anh cho xe chạy qua chỗ cua đi vòng theo bờ hồ và ra khỏi thị trấn. "Anh đã biết một phần rồi. Cảnh sát trưởng đã kiểm tra tiểu sử của em."
"Anh ta…" Cô giật mình nhận ra mình cần phải suy nghĩ chín chắn hơn. "À không, em nghĩ đó cũng là chuyện bình thường. Chả ai ở thị trấn này biết em cả và đột nhiên em lại nói chuyện giết người."
"Họ đã bắt được gã bắn em chưa?"
"Chưa." Như một hành động tự nhiên cô đưa tay lên xoa ngực. "Ít ra thì họ cũng xác định được một tên trong số đó nhưng hắn đã uống thuốc tự tử trước khi cảnh sát kịp đến bắt và tra hỏi. Không phải chỉ có một tên, em không biết chính xác là bao nhiêu nhưng không chỉ có một."
"Được rồi."
"Mười hai người. Bao gồm cả nhà chủ, những người cùng làm việc với em và những người em quan tâm. Tất cả đều bị giết. Đáng lẽ em cũng bị giết. Đó chính là điều làm em suy nghĩ. Tại sao em lại sống mà họ không được sống? Điều đó có ý nghĩa gì đây?"
"Chỉ là sự may mắn thôi."
"Có thể. Có thể là nhờ cái lạnh đó." Cô phân vân không biết có phải cái lạnh làm người ta thấy thoải mái hơn không. Bọn chúng chỉ lấy được vài nghìn đô la. Hầu hết khách hàng sử dụng thẻ tín dụng khi đi ăn nhà hàng. Chỉ vài nghìn và mấy thứ đồ người ta mang theo người như đồ trang sức chứ không có gì đặc biệt khác cả. Có cả rượu và bia. Nhà hàng có một hầm rượu rất ngon nhưng đó không phải là lý do bọn chúng giết người. Không ai ngăn cản hay chống lại chúng cả. Bọn chúng giết người không phải vì tiền, vì rượu hay vài chiếc đồng hồ."
"Vậy thì tại sao bọn chúng giết họ?"
Cô nhìn trừng trừng những ngọn núi đằng xa rất hùng vĩ, hoang dại trên nền trời xanh đục. "Bởi vì bọn chúng thích như thế. Bọn chúng thích tiêu khiển với trò chém giết. Em nghe một nhân viên cảnh sát nói như vậy. Em làm việc ở đó từ khi mười sáu tuổi. Em lớn lên ở nhà hàng Maneo đó."
"Em làm việc từ khi mười sáu tuổi. Liệu em có phải là đứa trẻ vô gia cư không đấy?"
"Cũng có những lúc em nghỉ. Nhưng nhìn chung em rất thích làm việc, em thích được làm việc ở nhà hàng. Em làm công việc dọn bàn, chuẩn bị đồ ăn vào cuối tuần, vào các dịp nghỉ lễ và nghỉ hè. Em rất thích công việc ấy."
Bây giờ thì cô đã có thể nhớ lại. Tiếng ồn ào trong nhà bếp, tiếng loảng xoảng bên ngoài cánh cửa quay, giọng nói và mùi vị.
"Đó là buổi tối cuối cùng của em ở đó. Mọi người tổ chức bữa tiệc nhỏ chia tay em. Và vì muốn dành cho em sự bất ngờ nên mọi người bảo em ở trong bếp để có thời gian chuẩn bị. Và rồi có tiếng la hét, tiếng súng nổ và đổ vỡ. Lúc đó em chết lặng người. Anh không thể tưởng tượng được tiếng l hét và tiếng súng lúc đó đâu. Không phải như ở một nhà hàng nhỏ của một gia đình. Có cả tiếng Sheryl Crow."
"Ai?"
"Trên radio trong bếp. Lúc đó Sheryl Crow đang nói. Em chộp ngay điện thoại di động, em còn nhớ như vậy. Cửa bật mở và em quay lại hoặc cũng có thể em chạy. Cứ nghĩ đến chuyện đó hoặc khi mơ đến nó là trong đầu em lại hiện lên ý nghĩ em nhìn thấy khẩu súng, chiếc áo ngắn tay màu xám có mũ trùm đầu. Chỉ có vậy và em ngã xuống. Cơn đau ùa tới. Họ nói em bị bắn hai phát. Một phát vào ngực và một phát sượt qua đầu nhưng em không chết."
Reece ngừng lại một lát và anh liếc sang. "Tiếp tục đi."
"Em rơi vào thùng rác. Em vừa dọn dẹp xong thùng rác thì bị rơi trở lại vào đó. Sau này cảnh sát nói với em như vậy. Lúc đó em không biết mình đang ở đâu. Em cố thoát ra nhưng không được. Em cảm thấy tê cứng lạnh ngắt và rối bời."
Cô lại đưa tay khoanh trước ngực và kể tiếp. "Em không thở được, ngực em như có vật gì đó vô cùng nặng đè lên đau dữ dội. Cánh cửa bên ngoài vẫn hé mở, em thấy có tiếng người, em cố gắng kêu cứu nhưng không được. Thật may mắn là em không kêu được. Vẫn có tiếng la hét, tiếng khóc và tiếng cười."
Reece chậm rãi thả tay xuống đặt dưới lòng. "Và rồi em không còn nghĩ đến chuyện kêu cứu nữa mf chỉ nghĩ mình phải im lặng, giữ im lặng để bọn chúng không đến lùng sục, chúng sẽ không giết em.
Có tiếng gì đó đổ vỡ và bạn em Ginny Shanks ngã gục ở mé ngoài cửa. Lúc đó cô ấy mới hai mười tư tuổi và vừa đính hôn tháng trước nhân dịp ngày Valentine. Họ dự định sẽ làm đám cưới vào tháng mười và em được chọn làm phù dâu."
Brody vẫn im lặng và Reece nhắm chặt mắt kể tiếp. "Ginny ngã xuống, em nhìn thấy mặt cô ấy qua khe cửa bầm tím đầy máu. Cô ấy khóc, và kêu cứu. Bọn em thoáng nhìn thấy ánh mắt của nhau, em nghĩ như vậy. Sau đó có tiếng súng nổ và cô ấy nẩy lên, ánh mắt cô ấy thay đổi hẳn. Một tên trong bọn chúng đã đá vào cánh cửa vì lúc đó em thấy nó đóng. Tất cả mọi thứ trở nên tối om. Ginny vẫn nằm ở ngoài cửa nhưng em không thể làm gì cho cô ấy cũng như những người khác. Em không thể thoát ra. Em đã nằm trong quan tài, bị chôn sống và tất cả bọn em đều chết. Lúc đó em đã nghĩ như vậy.
Và rồi cảnh sát tìm thấy em và em được cứu sống."
"Em điều trị trong bệnh viện bao lâu?"
"Sáu tuần. Nhưng hai tuần đầu em mê man bất tỉnh và những tuần sau đó em cũng không nhớ rõ mọi chuyện. Em không thể kiểm soát được mình."
"Em nói kiểm soát cái gì?"
"Vụ việc, tái hiện nó với tư cách là người sống sót."
"Vậy như thế nào mới là kiểm soát được khi người ta bị bắn, bị rơi suýt chết và chứng kiến bạn mình bị giết."
"Phải chấp nhận đi điều trị, thừa nhận là em không thể làm gì để né tránh hay ngăn cản chuyện đó và rất may mắn được sống sót. Em phải cầu Chúa và cố gắng tỏ ra lạc quan với cuộc sống cho đến khi không còn sức chịu đựng nữa." Giọng cô trở nên vô cùng bức xúc. "Em chả biết thế nào nhưng em không thể chịu đựng nổi. Em thường xuyên bị ám ảnh và gặp ác mộng. Có những đêm em mộng du như kẻ hôn mê hoảng loạn. Em thường xuyên thấy cảnh bọn chúng lùng sục tìm em, thấy chiếc áo ngắn tay màu xám của hắn. Em sụp đổ hoàn toàn và phải đến bệnh viện tâm thần."
"Người ta đưa em vào bệnh viện tâm thần hay sao?"
"Em tự đến bệnh viện tâm thần kiểm tra khi thấy tình trạng của mình không hề cải thiện chút nào. Em không thể làm việc, không ăn uống được, không làm được bất cứ việc gì." Cô đưa tay lên xoa hai bên thái dương. "Nhưng rồi em lại quay về vì em thấy môi trường trong đó chẳng giúp được gì cho mình. Em không dùng thuốc nữa vì nó chỉ làm cho đầu óc em trống rỗng và thực tế em đã trong tình trạng như vậy một thời gian rất dài rồi."
"Có nghĩa là bây giờ em chỉ bị rối loạn thần kinh chức năng sau phẫu thuật?"
"Có thể như thế. Thỉnh thoảng em vẫn bị chứng hoảng sợ trạng thái bị giam cầm, ám ảnh, đôi khi là trạng thái hoang tưởng và hốt hoảng. Có những lúc em gặp ác mộng và tỉnh giấc giữa đêm và nghĩ rằng chuyện đó sẽ xảy ra hoặc có thể sẽ xảy ra. Nhưng rõ ràng là em nhìn thấy hai người đó, em không bịa đặt cũng không tưởng tượng mà em nhìn thấy họ."
"Được rồi." Anh tấp xe vào mé đường. "Chúng ta sẽ đi bộ từ đây."
Cô xuống xe và lấy tấm bản đồ ra. "Em chạy lên tìm nó khi rất tức giận vì nghĩ anh đưa bác sỹ đến để tra tấn em. Và em đã định sẽ đến đó một mình."
Cô mở tấm bản đồ và đưa cho anh.
"Em không nhớ có phải là mình đã đánh dấu vào đó hay không. Em không nhớ nhưng điều đó không có nghĩa là em tưởng tượng ra những gì xảy ra ngày hôm qua. Đêm qua em lại lâm vào trạng thái hoảng loạn và bây giờ em đang cố gắng vượt qua nó. "
"Vậy thì tại sao em lại đưa nó cho anh?"
"Anh cần biết mình đang làm gì."
Anh liếc qua tấm bản đồ và gấp lại. "Anh thấy rõ vẻ mặt của em khi em chạy xuống ngày hôm qua và nếu em tưởng tượng ra mình làm việc đó mà nói với anh thì em chỉ lãng phí thời gian thôi. Bất kỳ người nào có trí tưởng tượng phong phú đến như thế anh đều nắm rõ hết trừ phi em là J.R. Rowling."
"Chỉ có anh thực sự tin em."
"Trời đất, em nghe này." Anh trả lại tấm bản đồ cho cô. "Nếu không tin em thì anh đã không ở đây. Anh có cuộc sống, công việc và thời gian riêng của anh. Anh cũng nhìn thấy những gì em nhìn thấy và thật khỉ gió nó lại đúng sự thực. Một người phụ nữ bị giết và người ta phải làm điều chết tiệt gì đó chứ."
Cô nhắm chặt mắt một lát. "Vậy thì chúng ta không được phép nhầm lẫn trong chuyện này." Cô bước đến ôm chặt anh và đặt lên môi anh một nụ hôn.
"Như thế nào nhầm lẫn?"
"Bất kể điều gì miễn là không phải thái độ cảm ơn đơn thuần." Cô đẩy chiếc ba lô ra sau lưng. "Anh có cách nào không?"
"Có, tất nhiên là anh có cách."
Họ cùng bước ra khỏi con đường và cô liếc nhìn sang anh rất nhanh. "Đó là lần đầu tiên trong vòng hai năm nay em hôn một người đàn ông."
"Thế thì em bị khùng thực sự rồi. Em thấy thế nào?"
"Rất thoải mái."
Anh thở dài. "Có thể lúc nào đó chúng ta sẽ đi tìm điều gì đó thú vị hơn chứ không chỉ đơn thuần là sự thoải mái."
"Có thể." Như chợt nghĩ ra cô nói tiếp. "Sáng nay em đến cửa hàng bách hóa trong giờ giải lao và mua một cuốn sách của tác giả Jamison P. Brody."
"Cuốn gì?"
"Cuốn "Xuống thấp". Mac nói đó là cuốn đầu tay của anh vì vậy em muốn xem. Anh ấy còn nói rất thích cuốn đó của anh."
"Anh cũng vậy."
Cô bật cười. "Em sẽ nói với anh nếu em thích nó. Có ai gọi anh là Jamison không"
"Không"
"Chữ P có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là ngang bướng, cứng cổ."
"Rất phù hợp." Cô liếm môi và nói tiếp. "Bọn họ có thể đến đó từ bất cứ hướng nào."
"Em nói em không hề nhìn thấy bất kỳ loại dụng cụ hay đồ đạc gì cơ mà."
"Em không nhìn thấy nhưng có thể họ bỏ ở đâu đó ngoài xa và ngoài tầm nhìn của em."
"Không hề có dấu vết nào cả cho dù là từ hướng nào nhưng đối với Rick thì chỉ có đường đến và đường đi thôi. Nhìn này." Anh cúi xuống. "Anh không phải là Natty Brumppo nhưng cũng biết những điều cơ bản. Dấu vết của anh sáng nay và cả của Rick nữa vẫn còn. Nền đất khá mềm."
"Bọn họ không thể bay đến đây được."
"Không, nhưng nếu hắn hiểu biết về dấu vết thì có thể hắn đã xóa dấu vết rồi."
"Nhưng tại sao? Ai có thể đến đây tìm một người phụ nữ đã mất tích trong khi không ai biết hắn đã giết cô ấy?"
"Em đã nhìn thấy hắn và có thể hắn cũng nhìn thấy em."
"Hắn không hề nhìn xung quanh và không hề nhìn sang phía em mà."
"Không phải lúc em đang nhìn mà em bỏ chạy, đúng không? Và em còn bỏ cả đồ đạc. Có thể hắn thoáng thấy em tụt xuống hoặc trèo lên tảng đá. Rất đơn giản, hắn sẽ xóa dấu vết. Mất hai giờ chúng ta mới về đến căn hộ của anh và ít nhất cũng phải nửa giờ nữa Rick mới trở lại đây được, thậm chí là một giờ vì anh ta còn nói chuyện với em nữa. Như vậy khoảng ba giờ. Khỉ gió, với khoảng thời gian đó người ta có thể xóa được cả dấu vết của một con voi đi qua đây."
"Hắn nhìn thấy em." Cổ họng cô tắc nghẹn khi nghĩ đến điều đó.
"Có thể hắn nhìn thấy mà cũng có thể không nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải cẩn thận. Hắn đủ khôn ngoan và cẩn thận để xóa hết dấu vết hắn và cô ấy đã từng đến đây."
"Hắn nhìn thấy em. Tại sao em lại không nghĩ đến điều này nhỉ?" Cô đưa một tay lên che mặt. "Hắn mang cô ấy đi hoặc buộc cái gì đó vào người cô ấy và ném xuống sông trong khi em chạy xuống chỗ anh."
"Anh thiên về giả thiết thứ nhất. Sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu hắn buộc thứ gì đó vào người cô ấy và ném xuống sông."
"Có nghĩa là hắn mang xác cô ấy đi."
Reece dừng lại, hai bên bờ sông là những hàng cây và vách đá, con sông lại chạy qua khe núi nên nhìn vách đã hai bên bờ như dựng đứng. Cô có cảm giác như họ đang bị nhốt trong một chiếc hộp mở nắp mà nhìn thẳng lên bầu trời bên trên.
"Từ đây." Cô lẩm bẩm. "Ở đây rất vắng vẻ, con sông như chia tách hẳn anh với thế giới bên ngoài và nó cũng rất đẹp. Tại sao anh lại quan tâm?"
"Đây quả là một nơi rất tốt để người ta qua đời."
"Chả có chỗ nào như thế cả. Một khi anh đã có sự gắn bó gần gũi thì chả có nơi nào rất tốt để qua đời cả. Nhưng quả thực nơi này rất tuyệt vời - hàng cây, những phiến đá và hai bên bờ sông, dòng nước. Có lẽ đây là cảnh đẹp cuối cùng mà cô ấy nhìn thấy nhưng cô ấy lại không để ý. Cô ấy rất giận dữ. Em nghĩ cô ấy chả nhìn thấy gì khác ngoài hắn ta và cơn giận dữ của chính mình. Tất nhiên cả sự sợ hãi và đau đớn."
"Từ đây em có thể nhìn thấy chỗ em ngồi hôm đó không?"
Cô bước ra sát mép bờ sông. Hôm nay mát mẻ hơn và ánh nắng không quá lóa mắt. Mặt trời hôm nay không gay gắt và mây cũng nhiều hơn, từng mảng mây nước hình thành trên nền trời xanh.
"Đằng kia." Cô chỉ tay lên phía trên. "Em dừng lại ngồi ở chỗ đó ăn bánh sandwich và uống nước. Ánh nắng rất ấm và em thích nghe tiếng nước. Em nhìn thấy con diều hâu và nhìn thấy họ đứng."
Cô quay sangg Brody. "Như chúng ta bây giờ, cô ấy quay mặt ra sông, như thế này và hắn đứng đối diện với cô ấy. Em đã nói rồi, em nghĩ là cô ấy không hề nhìn thấy gì khác ngoài hắn ta. Có thể hắn cũng chỉ nhìn thấy cô ấy thôi. Em nhìn thấy cô ấy nhiều hơn vì cô ấy cử động nhiều."
Reece giơ tay ra làm động tác chứng minh. "Đúng là thảm kịch. Anh có thể cảm nhận cơn nóng giận của cô ấy từ phía bên kia sông. Cô ấy rất nóng giận nhưng hắn thì lại rất biết kiềm chế. Hoặc ít nhất thì cử chỉ của hắn cũng cho thấy như vậy. Em có bịa đặt ra chuyện đó không?" Cô đưa tay lên dụi mắt. "Em có nhớ những gì xảy ra hay chỉ tưởng tượng ra?"
"Em biết những gì em nhìn thấy."
Giọng nói rất bình tĩnh thản nhiên của anh khiến cô cảm thấy yên tâm. "Vâng, vâng. Cô ấy vung tay lên chỉ vào mặt hắn. Tôi cảnh cáo anh. Kiểu như thế và cô ấy xô hắn."
Reece đặt tay lên ngực Brody và đẩy anh. "Em nghĩ hắn lùi lại một bước." Và cô đề nghị. "Anh có thể đóng vai được không?"
"Được thôi."
"Hắn làm như thế này." Reece bắt chéo hai tay và giật mạnh ra. "Như kiểu trọng tài ra hiệu."
"Như kiểu bóng chày à?" Anh có vẻ phấn kích. "Em nghĩ hắn làm như kiểu bóng chày hay sao?"
"Chỉ một thoáng như em nghĩ hắn muốn nói Thế thôi, như thế là đủ rồi. Và cô ấy tát hắn."
Khi Reece giật tay ra Brody nắm cổ tay cô. "Được rồi, anh tưởng tượng ra động tác rồi."
"Em không có ý làm anh đau. Lần đầu tiên hắn bắt tay cô ấy kéo lại và cô ấy tiếp tục tát hắn. Chính lúc đó hắn đẩy cô ấy xuống và bắt đầu hành động."
"Đúng rồi." Brody xô cô lùi lại một bước nhưng không làm cô ngã.
"Mạnh hơn thế nhiều." Cô lại giơ tay lên khi anh làm động tác đẩy khác. "Em sẽ làm đúng như vậy." Cô liếc lại phía sau xem khoảng cách và những phiến đá. Diễn lại cảnh tội ác đó không có nghĩa lf cô phải làm đau mình theo một cách ngớ ngẩn. "Khoan đã. Cô ấy không đeo ba lô." Reece tháo ba lô và đặt xuống đất.
"Cô ấy ngã mạnh hơn và em nghĩ hắn đã đập đầu cô ấy xuống đất hoặc đá ở chỗ này. Cô ấy nằm im một lúc, mũ cũng bị rơi - em quên mất điều này. Mũ cô ấy bị rơi và cô ấy lắc đầu - như thể bị lóa mắt - em thấy có ánh sáng lóe lên, có thể là chiếc khuyên tai phản chiếu. Rất có thể cô ấy đeo khuyên tai, em đã không chú ý đến điều này."
"Anh muốn nói rằng việc đó thì em đã sai. Hắn đã làm gì? Tiến đến chỗ cô ấy chăng?"
"Không, không, cô ấy đứng dậy rất nhanh và lao vào hắn. Cô ấy không sợ, chắc có lẽ vì quá tức giận. Cô ấy hét vào mặt hắn, em không nghe thất nhưng em nhìn thấy. Hắn nhấc cô ấy lên và ném cô ấy xuống đất, lần này không phải là đẩy. Và khi cô ấy ngã hắn đứng giạng chân qua người cô ấy."
"Chắc chắn rồi, chả có gì lạ cả?" Anh giạng hai chân qua người Reece.
"Hắn giơ một tay ra nhưng cô ấy không chịu và tỳ khuỷu tay xuống đất nhỏm dậy nhìn hắn trừng trừng. Miệng cô ấy mấp máy và em - chỉ là trong đầu em thôi - nghe cô ấy la hét chửi bới. Thế rồi hắn đè lên người cô ấy."
"Hắn ngồi trên người và dùng sức nặng của cơ thể đè cô ấy xuống." Cô nói tiếp khi Brody khom người xuống. "Ối." Cô thốt lên khi Brody làm theo hướng dẫn. "Đúng rồi, như thế. Không phải đùa, cũng không phải là hành động dâm dục - ít nhất là em cũng thấy như thế. Cô ấy lại tát hắn và hắn đè tay cô ấy xuống. Không, anh đừng làm như thế." Cô hốt hoảng kêu lên khi Brody nắm chặt cổ tay mình. "Em không chịu được, đừng làm thế."
"Không sao đâu." Anh nhìn vào mắt cô và thả tay ra. "Anh sẽ không làm em đau. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
"Cô ấy giãy giụa nhưng hắn khỏe hơn. Hắn túm tóc cô ấy kéo lên và đập mạnh xuống. Và rồi hắn… hắn bóp cổ cô ấy. Cô ấy oằn người lên túm cổ tay hắn nhưng em nghĩ cô ấy không thắng được. Đợi đã… hắn dùng đầu gối đè tay cô ấy xuống để cô ấy khỏi vùng vẫy. Em quên mất chi tiết đó."
"Bây giờ thì em nhớ ra rồi."
"Cô ấy giơ chân ra đạp xuống đất, hai bàn tay cũng bám xuống đất. Sau đó thì họ không cử động gì nữa, tất cả mọi việc đều dừng lại nhưng hai bàn tay hắn thì vẫn để quanh cổ cô ấy. Hắn vẫn để tay như thế và em chạy. Dậy được chưa? Dậy đi thôi."
Anh chỉ chuyển người và ngồi cạnh cô dưới đất. "Liệu có còn khả năng nào cô ấy vẫn còn sống sót không?"
"Hắn vẫn để tay trên cổ cô ấy." Reece ngồi dậy, phủi đầu gối và gục mặt xuống.
Anh im lặng một lát như để cho dòng sông chảy bên cạnh họ, và những đám mây bay đến tỏa bóng râm xuống mặt nước và những tảng đá. "Anh nghĩ em thuộc tuýp người ly nước đầy vơi."
"Anh nói gì?"
"Ly nước đáng lẽ đầy hơn nhưng do nó bị nứt nên nước rò ra. Có nghĩa là em nhìn thấy chuyện đó và thay vì nghĩ rằng tôi nhìn thấy một người phụ nữ bị giết và nếu tôi không có ở đó đúng lúc đó thì sẽ không ai biết những gì đã xảy ra với cô ấy thì em lại nghĩ rằng ôi, lạy Chúa, tội lỗi, tội lỗi, tuyệt vọng, tôi nhìn thấy một người phụ nữ bị giết và tôi không thể làm gì để ngăn cản việc đó, tội nghiệp cho tôi, tội nghiệp cho cô ấy."
Cô tỳ cằm lên đầu gối nhìn anh trong khi anh nói. "Anh nói đúng, em biết là anh đúng. Em đang cố nghĩ theo cách như vậy nhưng anh cũng không thể cho em là tuýp người ly nước đầy vơi được."
"Đầy hay vơi thì có khác gì nhau? Nếu còn có chút gì đó trong ly nước thì hãy uống hết đi."
Cô bật cười. Ngồi ngay chỗ cô ấy mới bị giết ngày hôm qua mà Reece vẫn cười rất thoải mái. "Quan điểm rất hay. Ước gì bây giờ em có một ly Pinot Grigo lạnh trong tay."
Cô đưa tay dụi mắt và đứng dậy. "Diễn lại chuyện đó còn để lại dấu vết, dấu chân, dấu tay, vết đất bị lõm xuống. Chả cần phải là Natty Bumppo thì anh cũng có thể nhận ra rằng đã có hai người ở đây, đánh nhau ở đây."
Brody bước ra vài bước và bẻ một cành liễu và quét trên mặt đất. "Hắn là người rất ranh ma."Anh nói trong khi xóa các dấu vết. "Có thể hắn đã kéo hoặc vác cô ấy ra khỏi khu vực này sau đó lấy một cành cây khác như thứ anh đang cầm đây, quay lại và xóa dấu vết, phải là người có máu lạnh thì mới làm được chuyện đó."
Anh đứng thẳng và nhìn kỹ mặt đất. "Rất sạch, có thể Natty thì sẽ tìm thấy dấu vết gì đó chứ anh thì không. Có thể nếu em mời các chuyên gia về hiện trường các vụ phạm tội đến đây thì họ sẽ tìm được một vài sợi tóc nhưng để nói lên điều gì?"
Anh vứt cành cây sang bên và nói tiếp. "Chả để làm gì cả. Tất cả những gì hắn cần làm là xóa hết các dấu vết. Còn chuyện giấu xác cô ấy thì có rất nhiều cách. Nếu là anh thì anh sẽ quẳng xác cô ấy vào thùng xe và chở đi nơi khác. Lúc đó anh sẽ có thời gian để đào lỗ chôn cả con voi chứ không riêng gì cô ấy."
"Đúng là máu lạnh."
"Giết ai đó đều cần phải có sự lạnh lùng hay nóng giận. Còn để trốn thoát thì đúng là cần phải có máu lạnh. Em thấy đủ chưa?"
Cô gật đầu. "Rất đủ rồi."