Q.3 - Chương 150: Hủy Trận, Cơn Giận Của Đồng Tâm.
-
Thiên Thần
- Hỏa tinh dẫn lực
- 2521 chữ
- 2020-05-09 08:55:43
Số từ: 2516
Nguồn: Vipvandan.vn
- Lúc ta nói chuyện đừng chõ miệng vào. –Diệp Vô Thần lạnh giọng cắt ngang nàng, hành động vùng vẫy lúc trước suýt nữa lấy tính mạng hắn, nếu lang trảo của con Huyết Phong Cự Lang tiến thêm mấy tấc nữa, đâm trúng sẽ không phải bả vai mà là trái tim, nên hắn há có thể áp chế nổi lửa giận.
- Đừng cho rằng thân thể mình rất cao quý, ai cũng không thể chạm. Nói cho cô biết, đừng nói thân thể cô, ngay cả diện mạo cô ta cũng chả có tí hứng thú nào, bằng không ta sớm đã có một trăm loại phương pháp biết cô có bộ dạng gì. Cho dù ta muốn cường bạo cô, cô kháng cự nổi sao? Trong lòng ta, tỷ tỷ của ta, còn có thê tử sắp kết hôn của ta mỗi ngươi đều mạnh hơn cô gấp trăm ngàn lần, đừng tự coi mình quá cao, hừ!
Diệp Vô Thần hừ lạnh một tiếng, thả lỏng tay ra. Mộng Chỉ bị một hồi mắng giận của hắn trực tiếp nói cho choáng váng, hắn buông tay tay, Mộng Chỉ bị thương trên chân đau rên một tiếng ngã phịch xuống đất, dựa lên gốc cây kia không còn đứng dậy được nữa, trên chiếc tất bên trên phải, không ngờ là ba vết thương đáng sợ dài gần hai mươi cm, đang từ từ rướm máu, nhiễm đỏ mảng lớn.
Diệp Vô Thần than nhẹ một tiếng, ngồi người xuống, cầm chân phải của nàng vào trong tay, xé mạnh dứt khoát giầy nàng. Mộng Chỉ cứng đờ toàn thân, tiếp đó trong lòng đại loạn, lo sợ nói:
- Ngươi làm gì thế, mau buông ta ra, buông ra!
- Đừng nhúc nhích!!! –Diệp Vô Thần đầu cũng chả buồn ngẩng, nhíu mày quát lớn một tiếng.
Mộng Chỉ không hề chuẩn bị trước bị tiếng quát lớn này làm giật cả mình, đầu óc choáng váng, không nói thêm một chữ nào nữa, ngơ ngác nhìn hắn cởi tất dính máu của mình xuống, làn váy vén lên, lộ ra ba vết thương sâu thấy được cả xương. Lúc này, nàng cảm giác được không phải là đau đớn, mà là bàn tay không hề cách trở cầm gót sen mang theo xúc cảm của hắn, nửa cặp đùi trong suốt như ngọc cũng hiện ra trước mắt hắn.
Trong mắt Mộng Chỉ tích tụ đầy hơi nước, trong lòng hỗn loạn chưa bao giờ từng có. Nhưng lúc này nàng lại không nói ra nổi lời cự tuyệt, điệu bộ giãy dụa. Có lẽ là vì sợ hãi, cũng có lẽ là vì mơ màng không biết làm sao.
Diệp Vô Thần rắc đều đều ba loại thuốc bột mang từ trong nhà lên vết thương của nàng, thủ pháp hắn cực kỳ chuẩn, lượng thuốc cũng vừa đủ. Ở trước mặt Mộng Chỉ, hắn đương nhiên không thể sử dụng Vô Thần lực của mình.
- …Xin lỗi nhé, lời ta lúc nãy hơi nặng, chỉ là khi nãy cô thật sự quá ư tùy tiện, suýt nữa hại tính mạng hai người chúng ta. Ta rất sợ chết, không hề muốn chết tí nào. Cho nên ta mới tức giận như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cô hẳn cũng có điều mà cô kiên trì. –Diệp Vô Thần dùng khăn vải băng bó một vòng lại một vòng quanh vết thương cho nàng, giọng điệu cũng dịu xuống.
Mộng Chỉ ngơ ngác nhìn động tác dịu dàng của hắn, rất lâu không nói ra lời.
- Nếu ngươi đã sợ chết, vì sao lúc nãy không tự trốn đi, còn liều mạng cứu ta làm gì. –Trầm mặc rất lâu, rốt cuộc nàng lên tiếng hỏi.
- Ta không phải đã nói rồi sao, cô giống như một chú chó chú mèo ta nhặt về, chỉ cần là đồng bọn của ta, mặc kệ là người hay động vật, là nam hay nữ, là xấu hay tốt, là nghe lời hay không nghe lời, ta đều không thể trơ mắt ếch nhìn người đó chết ở trước mặt ta.
Diệp Vô Thần băng bó xong hết vết thương của nàng, rồi không biết lấy từ đâu ra một chiếc tất trắng, từng li từng tí xỏ vào cho nàng:
- Đây là tất của Ngưng Tuyết, tuy thoạt nhìn rất nhỏ nhưng khá là mềm mại, sẽ không khiến cô cảm thấy khó chịu đâu.
Diệp Vô Thần không thể không thừa nhận, chân nàng rất đẹp, cầm trong tay như cầm bạch ngọc vậy.
Ánh mắt Mộng Chỉ ngây dại, như mất hồn vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có một nam nhân tự tay xỏ tất cho nàng, hơn nữa còn là một nam tử vừa mới quen biết mấy ngày.
- Cô nên nói cho ta biết, trên người cô có phải giấu đồ vật kỳ quái gì hay không? Không ngờ ngay cả chạm đều không cho người ta chạm một cái, lúc nãy thậm chí cả mạng cũng bất chấp. Nữ nhân bảo thủ quá mức không hề hiếm thấy, nhưng quá khích như cô ta quả thật chưa gặp qua bao giờ. Nếu đã như vậy, vì sao còn muốn ra khỏi nhà, mỗi ngày một mình đóng mình trong khuê phòng há chẳng phải tốt hơn ư. –Diệp Vô Thần giúp nàng xỏ tất xong, thuận miệng nói.
- Ngươi sẽ không hiểu đâu... –Mộng Chỉ cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
- Đây là quy củ trong gia tộc chúng ta, chúng ta nơi đó, sự thanh bạch của nữ nhân còn quan trọng hơn mạng sống. Trước khi thành thân, cho dù là vị hôn phu cũng không thể chạm vào thân thể mình.
- Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn. Với đại đa số nữ nhân mà nói, thanh bạch đích xác nặng hơn mạng sống. Nhưng chạm một cái cũng chẳng mất đi thanh bạch, lúc nãy cô cần quá khích như vậy ư?
Trên chân đã không còn đau đớn như lúc vừa rồi, nàng vịn vào thân cây đằng sau đứng dậy, cắn môi nói:
- Quy củ của gia tộc chúng ta, ngươi sẽ không hiểu đâu.
Diệp Vô Thần ngán ngẩm nhíu mày nói:
- Được rồi được rồi, liệu có phải cô muốn nói ở chỗ các cô, thân thể bị nam nhân chạm vào một cái sẽ mất đi thanh bạch hay không? Cơ mà lúc nãy dường như cô cũng không muốn phản kháng, lẽ nào cô đã nhận mệnh, định lấy thân báo đáp?
Mộng Chỉ liếc hắn một cái, rồi rời ánh mắt, lạnh nhạt thấp giọng nói:
- Hôm nay ta sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Sau này... ta sẽ giết ngươi.
Diệp Vô Thần tùy ý bật cười, không tiếp lời, cũng không dò hỏi gia tộc của nàng là gì.
Tách.
Một giọt máu men theo ngón tay Diệp Vô Thần rơi xuống đất, đụng vào một chiếc lá khô. Mộng Chỉ lúc này mới chú ý được rằng, vai trái của hắn đã bị nhuộm đỏ máu, nhìn từ chiều nghiêng, y phục nơi đó đã vò rách, lộ ra vài vết thương huyết nhục mơ hồ, so với chân nàng rõ ràng nặng hơn khá nhiều. Lòng nàng không khỏi sốt sắng, vô ý thức hô:
- Ngươi bị thương rồi!
Mộng Chỉ lúc này mới biết, khi nãy hắn vì cứu nàng, bị thương còn nghiêm trọng hơn nàng. Nhưng từ đầu chí cuối không rên một tiếng, còn băng bó vết thương cho nàng.
Diệp Vô Thần lạnh nhạt liếc vai trái của mình, lúc này mới lấy ra một bình thuốc, rắc vào lòng bàn tay, sau đó đè mạnh lên vai. Điều này vốn dĩ nên đau đớn vô cùng, cõi lòng Mộng Chỉ cũng đau theo, sắc mặt Diệp Vô Thần lại thản nhiên như ban đầu, ngay cả một cái run rẩy đều không có. Hắn liếc Mộng Chỉ, nói:
- Ta muốn cởi y phục băng bó vết thương, cô muốn xem không?
Mộng Chỉ rụt người về phía sau, vịn cây, dè dặt quay người đi.
Diệp Vô Thần cởi áo, tiếp đó vận chuyển Vô Thần lực đến vai trái. Rất nhanh, mấy vết thương đầm đìa máu kia liền khỏi kha khá. Hắn lấy băng vải tùy tiện băng bó vai mấy vòng rồi mặc áo lại. Vết thương như thế với hắn mà nói chẳng tính là cái gì, hết thảy chỉ là diễn cho Mộng Chỉ xem. Mà Mộng Chỉ mấy ngày nay, lại há chẳng phải đang diễn kịch. Diễn xuất của nàng rõ ràng còn thô thiển, quá nhiều sơ hở.
Một đằng khác.
Diệp Vô Thần tìm không thấy Ngưng Tuyết Đồng Tâm. Đồng Tâm và Ngưng Tuyết tương tự cũng đột nhiên bị mất họ. Ngưng Tuyết quýnh quáng gần như sắp khóc ra, dùng sức gọi hắn, Đồng Tâm phát giác được sự cổ quái ở trong này, một mực kéo tay Ngưng Tuyết không buông, hai thiếu nữ vòng đi vòng lại không có mục tiêu ở bên trong.
Rất nhanh, Đồng Tâm liền cảm thấy khí tức Vô Thần cố ý phóng ra ngoài, kéo Ngưng Tuyết đuổi theo hướng đó, nhưng hướng đó rõ ràng là hướng của khí tức, càng tiến tới lại cảm thấy càng cách càng xa. Đồng Tâm lại dẫn Ngưng Tuyết đảo một vòng, nhưng trước sau vẫn không đi tới vị trí của hắn.
Nóng nảy và lo lắng rất nhanh liền mài sạch lòng kiên nhẫn vốn đã ít đến đáng thương của Đồng Tâm. Nàng buông tay Ngưng Tuyết ra, nhảy lên bầu trời trong tiếng kinh hô của Ngưng Tuyết.
Một tiếng giòn giã vang lên, dãy tường che năng lượng không gì phá nổi hệt như một lớp bong bóng bị Đồng Tâm dễ dàng xuyên thủng. Ở trên trời cao, đôi mắt đen nhánh của nàng mang theo sự tàn bạo muốn nuốt trọn người bắn về mỗi một ngóc ngách phía dưới, hai tay giơ lên sau đó hư không vung xuống.
Rắc rắc rắc rắc...
Một động tác đơn giản của nàng khiến bên trong rừng cây cùng tất cả năng lượng thể không phải sinh mạng bao trùm trên bầu trời cánh rừng toàn bộ tan tành như thủy tinh vỡ vụn, không một thứ nào còn tồn tại...
Tây Môn thế gia, bốn lão nhân bế quan trong mật thất đồng loạt phun ra một búng máu, họ song song tỉnh lại từ trong nhập định, liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt lộ ra thuần một vẻ kinh hãi.
- Thiếu chủ! Không xong rồi... Thiên Huyễn Trận chẳng ngờ, chẳng ngờ bị hủy rồi! –Một đệ tử Tây Môn vội vã xông vào, hoảng sợ thất thố hô.
- Ta đã biết rồi. –Thanh niên nam tử nọ vẻ mặt nặng trĩu:
- Phụ thân và mẫu thân đại nhân chưa về, bốn đại trưởng lão đang bế quan lúc này nhất định sẽ bị thương nặng bởi Thiên Huyễn Trận bị hủy. Lần này tới thăm rốt cuộc là nhân vật nào!? Lẽ nào sẽ là một trận kiếp nạn của Tây Môn gia ta ư? Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người nấp vào trong trang, không có lệnh ai cũng không được phép ra ngoài, ta tới thăm dò chút, hy vọng là bạn không phải địch.
Người có năng lực phá giải Thiên Huyễn Trận, Thiên Thần đại lục có không ít. Có thể đánh tan Thiên Huyễn Trận thì đã ít lại càng ít. Ít nhất cần hai tuyệt thế cường giả thực lực Thiên cấp. Hắn sao có thể không sợ chứ.
Thiên Huyễn Trận bị phá, Đồng Tâm ở trên không trung trong nháy mắt liền khóa chặt vị trí của Diệp Vô Thần, nàng từ trên trời giáng xuống, kéo theo Ngưng Tuyết hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì chạy về phía trước. Rất nhanh, hai nàng liền nhìn thấy Diệp Vô Thần và Mộng Chỉ đứng ở đó chưa rời đi, Ngưng Tuyết buông lỏng cõi lòng, một bên vừa tung tăng hô lớn
Ca ca
một bên xông tới, mà Đồng Tâm lại đứng ở đó, ánh mắt trong tích tắc trở nên lạnh buốt, sát khí khủng bố thuộc về Thiên Phạt Chi Nữ không chịu khống chế phóng thích ra, không khí trở nên hỗn loạn, dòng khí lạnh buốt xẹt qua như dao cắt trên mặt, trên người, trong lòng người.
Bởi vì nàng nhìn thấy máu trên người Diệp Vô Thần.
Thân thể Mộng Chỉ nặng nề run lên cầm cập, một bóng ma như tử thần tới gần như tảng đá nặng đè chặt lên cõi lòng nàng, khiến nàng khó chịu đến ngạt thở. Nhìn thiếu nữ áo đen với đôi mắt lấp lóe u quang đáng sợ cách đó không xa, nàng cảm thấy sợ hãi đến cực điểm. Giờ khắc này nàng rốt cuộc đã biết, thế nào mới là sát khí thực sự.
Diệp Vô Thần ôm lấy Ngưng Tuyết đang giắt trên người hắn, liếc qua Mộng Chỉ sắc mặt trắng bệch, nội tâm thầm hô không ổn. Hắn bước nhanh tới trước mặt Đồng Tâm, cúi người cầm tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Đừng lo lắng, vết thương của ta đã không sao rồi, con sói thương tổn ta cũng đã chết, muội xem.
Hắn chỉ vào con Huyết Phong Cự Lang vẫn đang thoi thóp kia. Đồng Tâm gật đầu, sát khí trên người thu liễm vài phần, nhưng lập tức đảo ánh mắt, vươn tay ra, một đoàn quang mang đen kịt hiện ra trong lòng bàn tay nàng, ‘Vèo’ bay về phía Huyết Phong Cự Lang trên đất.
Đoàn hắc quang ấy vừa tiếp xúc đến thân thể của Huyết Phong Cự Lang, trong nháy mắt khuếch đại, hoàn toàn bao trùm thân thể cực lớn của nó vào trong. Sau đó, đoàn hắc quang bắt đầu thu nhỏ nhanh chóng, rồi lại thu nhỏ, đến tận khi biến mất hoàn toàn. Cũng biến mất theo còn có Huyết Phong Cự Lang bị bọc ở trong, thân sói cực lớn của nó hệt biến mất hoàn toàn hệt như bốc hơi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào từng tồn tại qua. Mà xung quanh thân thể lúc trước của nó, bất kể là mặt đất, cây cối, hay là cành khô lá úa trên đất, toàn bộ không bị một tí tẹo tổn thương nào.
Diệp Vô Thần hoàn toàn không kịp ngăn cản, đành ngán ngẩm than một tiếng. Lần này, Đồng Tâm phẫn nộ không thể nghi ngờ đã bại lộ quá nửa trước mặt Mộng Chỉ. Nhưng lúc này hắn há có thể nhẫn tâm trách Đồng Tâm.
-o0o-