Q.4 - Chương 240: Thạch Phá Thiên Kinh
-
Thiên Thần
- Hỏa tinh dẫn lực
- 2317 chữ
- 2020-05-09 08:56:48
Số từ: 2312
Nguồn: Vipvandan.vn
Diệp Vô Thần thấy nàng rất lâu không có động tác liền ghé mắt, cười mỉa:
- Tiểu nha đầu, đừng nói là không biết hầu hạ nam nhân thế nào chứ?
- Ta… ta không có! –Tứ Nha nghe vậy, len lén cắn răng một cái, chúi người xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vô Thần nàng há mồm muốn cắn bộ phận hiểm yếu của hắn.
- Á! Này… Cô làm gì thế? –Diệp Vô Thần không kịp đề phòng bị cắn đến hít cả khí lạnh… Đương nhiên không phải là thích, mà là một miếng cắn mạnh kia suýt nữa cắn đứt nó. Tứ Nha bị một tiếng hét đau của hắn dọa nhảy xổ lên, đỏ mặt nhả miệng, nhỏ giọng nói:
- Ta từng hỏi mẹ ta, mẹ ta nói trước tiên phải dùng miệng làm ướt, rồi… rồi…
Diệp Vô Thần đổ mồ hôi hột, gần như rít gào nói:
- Đừng nhúc nhích!!!
Tứ Nha bị tiếng hét to bất chợt bộc phát này của hắn dọa giật nảy mình, trong lúc hồ đồ, lại thật sự không hề nhúc nhích. Cặp chân trắng tròn chia nhau quắp hai bên trái phải trên người Diệp Vô Thần, cứ thế ngồi ở vị trí đầu gối hắn, thân thể hơi hướng xuống dưới thì sẽ cưỡi lên người hắn. Y phục dưới thân toàn bộ bị nàng cởi sạch, chiếc váy dài bằng vải thô bị nàng cuộn lên không biết là cố ý hay vô ý, cặp chân dài thẳng tắp gần như lõa lồ toàn bộ ở bên ngoài, khuỷu gối trắng muốt hơi lộ gân xanh, cặp đùi yểu điệu cong cong hoàn mỹ không tỳ vết, ngay cả một tia dư thừa đều không có. Cặp mông trắng muốt đầy đặn lại là một đường cong tròn trĩnh hoàn mỹ, chỗ nhếch lên gần có thể để được cả đồ vật. Vị trí đôi mắt Diệp Vô Thần đang dừng lại, có thể đem cấm địa thiếu nữ giữa hai chân không hề che đậy nhìn không sót một cái gì, mơ hồ tỏa ra một loại hương thơm thiếu nữ kỳ dị. Hắn bắt đầu cảm giác thấy một bộ phận nào đó của mình đang cương lên đến phát đau.
Diệp Vô Thần thở phào nhẹ nhõm, liếc qua tiểu nha đầu mặt đỏ như máu kia, dẫu cho nàng to gan hơn nữa, dưới tình huống này cũng không thể làm được trọn vẹn. Trái lại, Diệp Vô Thần đã khôi phục bình tĩnh, hắn chậm rãi từ từ nói:
- Tiểu nha đầu, nếu cô đã muốn như vậy… được rồi, nằm xuống, giống như lúc nãy đó, có điều nhớ đừng dùng răng chạm.
Tứ Nha cũng không lên tiếng, một chút do dự cũng không, ngoan ngoan nằm úp người, giống như một chó nhỏ mơ mơ hồ hồ làm cái chuyện có thể khiến những cô gái bình thường xấu hổ muốn chết.
Cảm giác ươn ướt trơn tuột khiến Diệp Vô Thần sướng khoái gần như co giật, hắn điều chỉnh hô hấp, giọng ồ ồ chỉ đạo. Nếu đã không phản kháng được cưỡng gian, vậy thì chi bằng biến bị động thành chủ động, buông lỏng đi hưởng thụ sự kích thích có thể khiến nam nhân đoản mệnh kia.
Tứ Nha chẳng những có cặp chân dài đáng kiêu ngạo, mà một vài phương diện nào đó cũng có thiên phú khá là đáng tự hào. Dễ dạy dỗ nhất luôn là một vài tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu nhưng lại vừa cố chấp vừa không chịu thua. Diệp Vô Thần được nàng hầu hạ sung sung sướng sướng, dựa vào cây hưởng thụ, thỉnh thoảng còn vươn tay ra ghẹo bộ ngực mềm như bông của nàng, mang theo tiếng rên khẽ lẫn với nước miếng trong miệng và sự run rẩy của thân thể.
Hết thảy những phát sinh đằng sau đều suôn sẻ, Tứ Nha dưới sự chỉ đạo của Diệp Vô Thần liền thử ngậm nó vào, cánh môi đỏ tươi của nàng mút liếm, đôi mắt mông lung lúc thì cụp lại lúc thì nheo lại, thân thể run rẩy không ngừng, như là có chút ăn không tiêu, mãi đến khi mệt phờ không cẩn thận thoáng cái ngồi xuống, hoàn toàn ngập sâu vào trong, nàng phát ra một tiếng rên đau thê thảm, ôm cổ hắn rất lâu không dám nhúc nhích, thân thể không ngừng co giật nhè nhẹ, sau đó lại ngẩng mặt, vương theo nước mắt cười hì hì nói:
- Như thế này, ta có thể gả cho ngươi rồi.
Nàng lúc này ngay cả chiếc váy sau cùng cũng cởi ra, mình trần như nhộng. Mái tóc dài đen nhánh cuộn ở trước ngực, trên thân thể hoàn mỹ ánh lên dịch quang trong suốt như có như không.
Diệp Vô Thần nhìn vào đôi mắt nàng một hồi, bỗng đầy ẩn ý nhẹ giọng nói:
- Thực ra cô không cần phải như vậy.
Qua một hồi, Tứ Nha bắt đầu tự mình di động. Thân thể trơn bóng chưa hết vẻ non nớt dán chặt lấy hắn, cặp chân dài tuyệt đẹp quấn lấy hông hắn, hai chân bắt chéo quắp chặt đằng sau hắn, cặp chân trần chà xát lên thắt lưng hắn, cảm giác làn da nhẵn nhụi đến cực điểm ấy hệt như trân chân mài thành bột, vẻn vẹn chỉ là cảm giác trơn nhẵn đã khiến Diệp Vô Thần sướng khoái đến gần như mất khống chế… Hoặc là, nếu không phải toàn thân hắn vô lực, thì hắn đã mất khống chế rồi.
Động tác lúc mới đầu của Tứ Nha còn có vẻ vụng về, nhưng rất nhanh liền bắt đầu thuần thục. Trong động tác ra vào kịch liệt, bộ ngực tròn tròn nhòn nhọn như quả ớt voi cương lên, hai núm đỏ tươi run lên khe khẽ trong không khí. Giống như lần đầu tiên của rất nhiều thiếu nữ, nàng bấu víu theo bản năng, cào cấu thân thể Diệp Vô Thần, lưu lại vô số vết cào đỏ tươi.
Hai người đều không nói chuyện. Từ va chạm kịch liệt, run rẩy như co giật, chất lỏng bắn tung tóe, còn có thứ mùi đậm đặc lan tỏa khắp nơi. Tứ Nha dần bắt đầu đắm chìm trong đó ngửa cổ trắng há mồm thở dốc, phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe mê hồn. Có khi, thân thể nàng còn sinh ra sự run rẩy và uốn éo khó có thể tưởng tượng. Mồ hôi chảy sướt mướt trên cơ thể đang nhấp nhô lên xuống, bắn tung tóe lên người hắn.
- Lại là một tiểu yêu tinh khiến nam nhân đoản mệnh. –Diệp Vô Thần thở dốc, im lặng suy nghĩ.
-----------------------------
-----------------------------
- Tiểu nha đầu, nếu người nhà cô vẫn không đồng ý thì làm sao đây? –Diệp Vô Thần vẫn tựa lên cây, hai tay vuốt ve tới lui trên cặp đùi như ngọc của Tứ Nha. Tiếp theo hai tay ôm lấy cặp đùi đẹp, là chỗ cuối bắp chân, bàn chân thơm tho không ngừng lắc lư, có vẻ chủ nhân vẫn còn chưa khôi phục lại trong dư âm của đợt cao trào.
- Họ nhất định sẽ đáp ứng. –Tứ Nha nhẹ giọng thở gấp.
- Vậy cô có từng nghĩ qua, tỷ tỷ cô sẽ làm sao đây? Dù sao, tỷ tỷ cô vừa mới chọn ta, chuyện này ai nấy đều nhìn thấy trong mắt, nếu ta cưới cô, người khác nhìn vào cô, nhìn vào tỷ tỷ cô, nhìn vào ta thế nào đây? –Diệp Vô Thần lắc đầu, cười mỉa nói.
Tứ Nha rất lâu không nói nên lời, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Ta không nghĩ nhiều như vậy… Ta mặc kệ, bây giờ ta là người của ngươi, ngươi buộc phải cưới ta. –Thân thể vốn dĩ đã mềm nhũn của nàng thoáng cái ngay ngắn lại, cặp chân dài đẹp bắt chéo quắp lấy hông hắn, ôm lấy cổ hắn, uốn éo vòng eo mềm mãi nhỏ nhắn, rồi bắt đầu thở gấp cọ xát:
- Chúng ta đều đã thế này rồi, ngươi không thể không cưới ta.
- Vậy tỷ tỷ cô làm thế nào đây? –Hai tay Diệp Vô Thần vươn ra đằng sau nàng, ôm lấy bờ mồng của nàng, véo nhẹ như véo mặt vậy.
- Ta… Ta đi van xin tỷ ấy… Tỷ tỷ tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, rất rất nhiều ca ca vì có thể cưới được nàng vẫn một mực chờ đến hôm nay đều không thành hôn, tỷ ấy rất dễ có thể tìm được người tốt hơn mà. Thân thể ngươi yếu ớt như vậy, không thể bảo vệ tỷ tỷ ta, còn cái gì cũng không thể làm, còn khuya mới xứng với tỷ tỷ. –Tứ Nha vừa thở dốc vừa nói.
- Nếu ta đã kém như vậy, vì sao cô còn muốn khóc thét để… cướp? –Diệp Vô Thần nhíu mày.
- Bởi vì… ngươi đều nhìn hết thân thể của ta rồi, ta… ta chỉ có thể gả cho ngươi thôi. –Cọ xát một hồi, Tứ Nha vừa mới nếm mùi đời hô hấp càng lúc càng loạn, nàng đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói:
- Chúng ta tới một lần nữa được không?
Chẳng chờ Diệp Vô Thần đáp lời, thân thể nàng liền dè dặt đè xuống, từng chút từng chút ‘nuốt trôi’ nó. Diệp Vô Thần thở dốc một hơi dài, bỗng nói:
- Nếu đã biết thân thể ta rất yếu ớt, thì hãy nhẹ chút cho ta… Cô không sợ ta nằm trên giường liên tục mấy ngày không dậy nổi à?
--------------------------
--------------------------
Ngưng Tuyết mở mắt, mơ mơ hồ hồ dụi đôi mắt nhập nhèm, lập tức, mũi nàng khịt khịt nhẹ vài cái, nàng ngửi thấy một thứ mùi rất kỳ quái, có chun chút hương thơm, còn có một thứ mùi rất nặng, vừa như xa lạ lại vừa như có chút quen thuộc.
Nàng ngồi dậy từ trên giường, lay lay thân thể Diệp Vô Thần:
- Ca ca, nên rời giường rồi.
Bình thường, mỗi khi Ngưng Tuyết tỉnh lại, một tiếng vang khe khẽ cũng đều khiến Diệp Vô Thần tỉnh lại theo, lần này lại ngủ rất rất say, Ngưng Tuyết lay liên tục vài lần sau đó mới mở mắt. Hắn giơ tay, lập tức cánh tay lại vô lực trĩu xuống. Hắn bây giờ khác với hắn ngày xưa, bị Tứ Nha cưỡng bức một trận, gần như ép khô tất cả sức lực của hắn, thân thể mềm nhũn hệt như một nắm bông.
- Ca ca, y phục trên người huynh vì sao lại thay rồi? –Ngưng Tuyết kinh ngạc hỏi. Y phục trên người Diệp Vô Thần lúc này rõ ràng chẳng phải là bộ mặc trước khi ngủ. Nàng đối với mỗi một chi tiết trên người Diệp Vô Thần đều biết rõ ràng rành mạch, bộ y phục hiện giờ tuy chỉ hơi thay đổi hình thức, nhưng nàng vừa liếc mắt liền nhìn ra.
- Bộ đó bị Tứ Nha xé rách rồi. –Diệp Vô Thần hữu khí vô lực nói.
Ngưng Tuyết nháy nháy đôi mắt trong veo, vẻ mặt kinh ngạc:
- Tứ Nha tỷ tỷ vì sao phải xé y phục của ca ca, lúc nãy ca ca ra ngoài à? –Nàng lại khịt khịt mũi:
- Mùi này, có phải cũng là của Tứ Nha tỷ hay không?
Giờ giấc lúc này dùng không gian này để tính thì có thể nói là ‘mặt trời lên ba ngọn sào’, mọi người đều đã bắt đầu làm việc như ngày thường. Ngưng Tuyết luôn thèm ngủ, nếu không ai gọi thì sẽ dậy rất muộn, Diệp Vô Thần ngược lại là lần đầu tiên dậy muộn như vậy. Đúng vào lúc này, bên tai bỗng truyền tới một tiếng quát mắng:
- Không được! Ngươi sao có thể làm càn như thế!
Trong thế giới hòa thuận vui vẻ này, tiếng quát mắng như thế cực khó nghe thấy. Diệp Vô Thần bụng dạ biết rõ, gắng sức đứng dậy:
- Tuyết Nhi, chúng ta đi xem xảy ra việc gì.
Tứ Nha ‘được toại nguyện’ rốt cuộc cố lấy dũng khí tập trung toàn bộ người nhà nàng lại, bao gồm cả cha mẹ, tỷ tỷ, ca ca, còn có gia gia nàng luôn luôn kính sợ, rất kiên định nói nàng muốn gả cho Diệp Vô Thần. Kết quả vừa nghĩ là biết, họ đầu tiên cảm thấy buồn cười, khuyên can nàng đừng làm càn, thấy nàng vẫn không buông tha, hơn nữa còn rất quyết tâm, lão nhân rốt cuộc không nhịn nổi nhướng mày quát một câu.
- Nhưng con đều đã giao thân thể cho hắn rồi!
Khi Diệp Vô Thần được Ngưng Tuyết đẩy đi tới cửa, trong miệng Tứ Nha vừa vặn thốt ra một câu ‘long trời lở đất’ như vậy, trong lòng Diệp Vô Thần suýt nữa có xúc động muốn cắm đầu bỏ đi. Hình như mình tới không phải lúc rồi.
Trong phòng thoáng cái trở nên im phăng phắc, cha mẹ Tứ Nha trợn trừng mắt, dường như nghe thấy lời khó có thể tin gì đó. Mẫu thân nàng đi tới, vỗ người nàng, quan sát cẩn thận một hồi, kinh ngạc nói:
- Tứ Nha, con không ngờ thật sự… -Nàng thoáng cái nhìn ra, Tứ Nha hôm qua vẫn là xử nữ hôm nay không ngờ lại… không còn rồi.
-o0o-