Chương 2:chân nhân qua đời


Nhìn Vương Chính Kỳ bóng lưng, Lâm Thiên mặt không cảm xúc


Xin lỗi a Thiên, làm ngươi thất vọng rồi
gia Cát Thanh Vân tiến đến vỗ bả vai Lâm Thiên.


Thanh vân không cần xin lỗi, ta nghĩ vương chân nhân không thu ta là do ta không đủ thành ý thôi
nói xong, Lâm Thiên đột nhiên quỳ xuống làm hai người sợ kinh hồn


Đứng dậy đi a Thiên (Thiên ca
hai người cất tiếng khuyên nhủ


Hai người không cần khuyên ta, đây là thành ý của ta đối với Vương chân nhân, hơn nữa ta sẽ không đứng lên nếu ngài không thu ta làm Đồ đệ
Lâm Thiên ngước nhìn hai người kiên cường nói

.............

Bữa tối hôm ấy, Lâm Thiên vẫn cứ quỳ, nếu có người hỏi ngươi quỳ không đau sao, Lâm Thiên sẽ trả lời như vầy tạ đã chịu một nổi đau còn thống khổ hơn gắp trăm nghìn lần ,chỉ một tí tẹo vết nhói như muỗi chít, kiến đốt làm sao khó được ta

Lâm Thiện cũng không quá chi cô đơn bởi tiểu Y núp ở ngóc ngách gần đó nhìn anh ,cô rất hiếu kỳ về vị Thiên ca này, lúc trước cũng có rất nhiều người dùng cách đó ,nhưng cũng chỉ qua 1,2 canh thì không chịu nổi mà đứng lên rời đi ,cô không biết Lâm Thiên tại sao kiên trì như vậy, vì cái gì? Cô không rõ nhưng cô lái vững chắt suy đoán Lâm Thiên là một cái có chuyện xưa người.

Tiểu Y trên tay là một mâm thức ăn , nghĩ Lâm Thiên chắc rất đói nên mang ra cho cậu.


thiên ca
nghe âm thanh, Lâm Thiên nhìn lại hóa ra là tiểu Y đến


Huynh đói rồi đúng không, muội có mang một ít thức ăn



à cảm ơn muội, ta không đói
Lâm Thiên nói trái lòng ,đói sắp chết rồi mà vẫn sĩ diện


hi hi
nghe âm thanh cồn cào phát ra từ Lâm Thiên, cô che miệng cười

Lâm Thiên gãi đầu, quá xấu hổ rồi.


cầm đi


Đưa cho Lâm Thiên ,nhưng không biết có phải vô tình hay thượng đế sắp xếp, tiểu Y trượt chân, ngã về phía trước, hai người mặt đối mặt, mắt nhìn nhau, tim đập thình thình.

Tiểu Y mặt đỏ, nói lắp bắp
huynh.. ..ăn vui vẻ, muội đi trước
nàng chạy như bay rồi biến mất trong bóng đêm

Lâm Thiên sững sờ, cậu chống cầm ,cười ngốc cả một đêm..

..................

5 năm sau

Trên thác nước, hai thanh niên nhìn nhau

Người thứ nhất mặt mài khôi ngô, tóc dài,thân hình vạm vỡ, aó quần trắng như tuyết, lưng treo xích kiếm .y là Lâm Thiên

Người còn lái mặt mài tuấn tú, soái ca, dáng người thư sinh ,màu đen trang phục, cầm một thanh hắc kiếm .y là Gia Cát Thanh Vân

Hai kẻ tựa như sinh tử chi địch mà nhìn nhau.

Đột nhiên, hai gã nhao nhao xuất thủ.

Gia Cát Thanh Vân kiếm Pháp nhanh nhẹn, một kiếm đã ngắm ngay yết hầu địch nhân tiến công

Lâm Thiên lại không phải hạng vừa,né sang bên trái, huy kiếm bổ

Gia Cát Thanh Vân phản ứng thần tốc, nghiêng người về sau ,trảo thủ cũng kịp nắm chặt lòng bàn tay đối phương, anh vận dẫn đến kiếm rơi xuống .

Xích kiếm rớt nhưng Lâm Thiên không có vẻ gì là ở thế hạ phong, anh dùng chân một cước đá ngay hạ bộ Gia Cát Thanh Vân (Tuy hơi vô sĩ một chút) rồi nhặt lên xích kiếm

Gia Cát Thanh Vân bởi hơi đau mà thả ra tay ,che lại hạ bộ, chỉ Lâm Thiên, muốn nói gì nhưng đành lắc đầu cười khổ.

Hai nhân đấu qua trăm Hiệp mà vẫn bất phân thắng bại

Hai người chủ động nhảy về sau vài bước,

Trùng giống nhau như đúc thực hiện động tác,
Nhật Nguyệt kiếm Pháp


Nhật Nguyệt kiếm Pháp kiếm Pháp tinh hoa, Huyền Diệu nhưng bởi Nội lực ít duyên cớ nên hai người chỉ sử dụng được phần ngoài của môn tuyệt học này

Môn tuyệt học này bắt buộc trước khi sử dụng phải hấp thụ ánh sáng và phải nắm giữ tâm Pháp.

Kể cả Lâm Thiên và Gia Cát Thanh Vân đều đem kiếm chỉ lên trời rồi cao giọng họ
Nhật Nguyệt kiếm Pháp kiếm nhất :phá sơn đảo Hải


Ảnh kiếm giao nhau làm nước giãng tung tóe

Khi nhìn lại chỉ thấy Lâm Thiên đã ngã .


Sự đệ ngươi còn phải cố gắng nhiều



thôi sư huynh là vận khí tốt
gắng gượng dậy, Lâm Thiên mặt dày khó chịu nói

.......................

Bởi tuổi già, sức yếu, vương Chính Ký đã không còn có thể đi lại được nữa ông phải nằm trên giường để tiểu Y chăm sóc

Trong phòng, chỉ cơ Vương Chính Ký và Lâm Thiên.

Nhìn Lâm Thiên, Vương Chính Kỳ nói
ngươi lại bại với sư huynh ngươi



da... Chỉ là vận khí của huynh ấy quá tốt thôi, lần sau con sẽ đánh bại huynh ấy



Ngươi lại vậy, hey, Thiên nhi ngươi còn nhớ khi vừa mới bái ta làm sư khi ấy


Lâm Thiên hồi tưởng lại,

Khi vương Chính Kỳ không chịu nhận Lâm Thiên đã quỳ ở đó hai ngày ,ngày thứ ba mệt quá nên ngất xỉu, khi tỉnh dậy thấy Vương Chính Kỳ đang bắt mạch cho mình, sau bởi vì sự kiên trì đó ông nhận cậu làm trò

Theo như Vương Chính Kỳ nói, người tập Võ không có phân chia cảnh giới rõ ràng, chỉ Khi ngươi có thể chân khí ngoại phóng mới tính là cao thủ, còn ở dưới là bát nhập lưu.Theo như Vương chân nhân, người có thể chân Khi ngoại phóng được ông biết chỉ có mười, tính cả ông. Họ sẽ được gọi là tiên thiên cao thủ(vương chân nhân là người của thiên la nguyên quốc ,ông ít màng thế sự cho nên Tứ Quốc còn lại có tiên thiên cao thủ không là ông không biết)


dạ nhớ



Ừk những gì cần dạy ta đã dạy hết cho ba ngươi, cho nên ta cũng có thể......



không, sư phụ, người phúc Hải tài thiên, Võ công cái thế làm sao mà chết được
Lâm Thiên vừa khóc nước mắt chảy ra như mưa


đừng khóc ai trên đối mà không chết, ta cũng vậy thoi...... Ngươi vẫn còn muộn tìm hung thủ giết hại cha mẹ ngươi sao, ân ân oán oán đến khi nào mới kết thúc


Lâm Thiên im lặng, chàng không nói gì

Nhìn đệ tử, Vương Chính Kỳ thở dài
ngươi không bao giờ làm ta bớt lo cả


Vương Chính Kỳ mắt càng ngày càng khép lại, khí tức Trên thân càng ngày càng giám, cụ Như vậy ông tắt thở,

Vương Chính Kỳ một thế hề tông sự cứ như vậy qua đời

Chú thích nhân vật :

Bắc ưng vương : tên Bắc Tử Đan người ngông cuồng, không xem thiên hạ chỉ sĩ ra gì, duy chỉ có 2 người ông xem như đối thủ:vương chính ký, lưu Vô Địch. Ông từ nhỏ học Võ 20 tuổi đi khắp thiên hạ khiêu chiến tông môn ,Ai cũng phải nể phục với thể chất của ông ,cơ thế có rất nhiều vết thương của cáo Thủ để lại nhưng ông chỉ xem đó như xăm mà thôi, không quan trọng..

Ông cơ hai môn tuyệt kỹ Võ công vang danh thiên hạ :Bắc Ưng thần chưởng, nộ phát trùng thiên

Hiện tài ông là giáo chủ Thiên ma giáo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Thành (1) :Đối Chiến Quần Hùng.