Chương 135: Vậy thì để hắn mãi mãi không nói được nữa
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 796 chữ
- 2022-02-04 08:01:06
Người phụ nữ nằm trên giường vẫn không có ý dậy, cô ta ấm ức nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát trần, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta đã hiện rõ sự lạnh lẽo cực điểm thì trong lòng cũng hơi bất an. Đây đã là lần thứ ba của bọn họ rồi, cô ta tưởng mình khác với người khác.
Nam Tuyển… em…
Còn chưa nói hết câu đã im lặng trước ánh mắt đe dọa của Sở Nam Tuyển.
Cô gọi tôi là gì?
Sở Nam Tuyển híp mắt nhìn người phụ nữ.
Nam Tuyển…
Sở Nam Tuyển nhếch miệng mỉm cười:
Tốt lắm, từ nay về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa, cho cô một phút để cút khỏi tầm mắt của tôi!
Rõ ràng là cười nhưng lại khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy nhặt quần áo trên đất lên mặc vào người sau đó rời khỏi phòng bằng vẻ không cam tâm.
Người phụ nữ rời khỏi phòng chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi của Sở Nam Tuyển đã đổ chuông, anh ta nhìn tên người gọi hiện trên màn hình thì không khỏi nhướng mày, lại nhìn số phần trăm pin còn lại ở góc màn hình, đủ để nghe cuộc gọi này rồi!
Sở Nam Tuyển vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Tôn Kham:
Tổng Giám đốc Sở, tin rằng cậu cũng đã biết chuyện sáng nay phó Cục trưởng Ôn bị tố cáo rồi, cuộc sống riêng tư của phó Cục trưởng Ôn hỗn loạn đúng là cậu ta tự làm tự chịu nhưng video bị tiết lộ buổi chiều nay thật sự là hơi quá đáng rồi.
Từ hôm Lục Chi Cửu xuất hiện ở buổi giao lưu, Sở Nam Tuyển biết chắc sớm muộn gì Ôn Khải Lương cũng sẽ gặp chuyện, cho nên Sở Nam Tuyển cũng không bất ngờ khi hắn bị tố cáo. Tuy rằng có rất nhiều thủ đoạn để báo thù nhưng việc tìm hai người đàn ông đến chơi Ôn Khải Lương như trong video bị tiết lộ kia thật sự đã vượt khỏi dự đoán của anh ta.
Tổng Giám đốc Sở là người thông minh, tin rằng cậu cũng biết nguyên nhân tôi gọi cuộc điện thoại này cho cậu, chuyện buổi tối ngày hôm đó, Tổng Giám đốc Sở cũng tham dự đúng không…
Sở Nam Tuyển nhếch miệng cười lạnh:
Cục trưởng Tôn, tìm hiểu riêng tư hay điều tra người có liên quan là hành vi vượt khỏi quyền hạn của ông rồi đấy.
Sở Nam Tuyển, tôi không có thời gian lằng nhằng với cậu, hiện giờ chúng ta là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền, tốt nhất là hôm nay chúng ta nên gặp mặt để bàn bạc cho rõ.
Cục trưởng Tôn, rốt cuộc Ôn Khải Lương đã nắm giữ bao nhiêu bí mật của ông mới khiến ông phải vội vàng kéo hắn ta ra ngoài như thế?
Ý của cậu là gì…
Tôn Kham sững người trước câu hỏi.
Sở Nam Tuyển nhìn lượng pin còn lại, vẫn còn 5% nữa:
Ôn Khải Lương nói chuyện tối hôm đó có liên quan đến tôi sao? Không biết hắn đang nói đến tối nào vậy? Lại là chuyện gì có liên quan đến tôi, sao tôi không nhớ gì cả?
Lúc này Tôn Kham đã hiểu, Sở Nam Tuyển này định sống chết thế nào cũng không chịu nhận tội đây mà:
Sở Nam Tuyển, cậu không nhận cũng không sao, chỉ cần cậu có làm, tôi chắc chắn có thể tìm ra được chứng cứ.
Xì…
Sở Nam Tuyển bật cười:
Dù sao Cục trưởng Tôn cũng là người lăn lộn trong giới lâu năm, chẳng lẽ ngay cả chuyện xử lý sạch sẽ mọi thứ sau khi làm cũng cần tôi nhắc lại cho ông nghe sao?
Cõi lòng Tôn Kham trầm đến đáy vực, Sở Nam Tuyển này có bản lĩnh hơn ông ta nghĩ.
Nhưng tôi có thể cho Cục trưởng Tôn một đề nghị, nếu như đã không thể lôi được hắn ra thì chi bằng dứt khoát đẩy hắn vào trong, người biết quá nhiều bí mật luôn giống như một quả bom hẹn giờ, ông nói có phải không?
Sở Nam Tuyển, cậu nói thì hay lắm nhưng miệng là của cậu ta, sao tôi có thể điều khiển được!
Vậy thì… Để hắn mãi mãi không nói được nữa!
Vừa dứt lời, điện thoại của Sở Nam Tuyển cũng hết sạch pin. Anh ta nhìn màn hình đen sì thì chợt nghĩ, nếu như đã có người dấy lên chuyện này, vậy thì anh ta cũng không ngại tiếp thêm sức để khiến Ôn Khải Lương ngồi tù mọt gông!