Chương 144: Đỏ mặt
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 638 chữ
- 2022-02-04 08:01:23
Hai đứa sớm hoàn thành chuyện này đi, đã nghe thấy chưa. Tiểu Phong, có thời gian thì cùng Tiểu Tuyết về thành phố Cẩm một chuyến ra mắt8 họ hàng, cháu trì hoãn được nhưng Tiểu Tuyết không trì hoãn được đâu.
Từ sau khi biết Giang Mộ Tuyết là con gái của Tân Tuyết 3Dao, Nhiếp Tòng Nhu lại càng yêu thích cô hơn, xem ra con gái nhà họ Tân đã định trước rằng sẽ phải gả cho con cháu nhà họ Tần rồi, nếu 9không phải điều kiện không cho phép thì có lẽ bà đã muốn tổ chức đám cưới cho hai người luôn rồi ấy chứ.
Nhiếp Tòng Nhu bình thản, chỉ đáp lại một tiếng:
Ừ.
Diệp Linh Khê cũng cười nói:
Bà nội.
Nhiếp Tòng Nhu không thèm đáp lại, nụ cười trên mặt Diệp Linh Khê cũng có chút cứng đờ.
Giang Mộ Tuyết ngồi bên cạnh nhìn thấy hết mọi chuyện, có ngốc đến đâu thì cũng có thể nhận ra Nhiếp Tòng Nhu... không thích người phụ nữ này.
Giang Mộ Tuyết cảm nhận được động tác trên tay anh, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhìn về phía cửa. Cô nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu xám, dáng người cao ráo, mắt sáng như sao, có phần giống với bác gái mà cô gặp ở cầu thang. Còn người phụ nữ đi cùng anh ta mặc một bộ váy liền màu vàng nhạt dài đến đầu gối được cắt may khéo léo, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu cũng đang cười dịu dàng.
Tần Diệp đưa Diệp Linh Khê đến trước mặt Nhiếp Tòng Nhu lễ phép chào hỏi:
Bà nội.
Rồi lại nhìn Tần Phong đang ngồi cạnh bà cụ, hai người nhìn nhau mấy giây coi như chào hỏi.
Bầu không khí trong phòng khách hòa thuận vui vẻ, Giang Mộ Tuyết và Tần Phong ngồi hai bên, Nhiếp Tòng Nhu nắm chặt tay hai người cười híp mắt.
Nhân lúc này, Giang Mộ Tuyết cũng tìm hiểu rõ về các thành viên trong gia đình Tần Phong, nhưng chuyện Đầu tư Tần Chính thuộc sở hữu của gia đình Tần Phong vẫn khiến cho Giang Mộ Tuyết hơi bất ngờ. Cô đã thấy lạ mà, phải là con cháu của gia đình như thế nào thì mới không cả biết dùng lò vi sóng chứ, giống hệt cô trước khi đến thành phố Vân.
Tần Phong nhìn dáng vẻ 6của bà cụ, nhất thời không biết đưa Giang Mộ Tuyết về là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh cũng chỉ đành cắn răng đáp lời:
Vâng, cháu biết5 rồi ạ.
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, hai người nhìn nhau, cả hai đều có thể nhận ra sự bất lực trong ánh mắt của đối phương.
Không lâu sau, có thêm hai người đi vào phòng khách, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, trừ người không biết chuyện gì như Giang Mộ Tuyết thì nụ cười trên khuôn mặt tất cả mọi người đều đột nhiên cứng đờ, nhiệt độ phòng khách nhất thời giảm xuống.
Tần Phong nhìn thấy người đi vào phòng khách là Tần Diệp và Diệp Linh Khê thì bất giác nhíu mày, tay anh vô thức siết chặt tay Giang Mộ Tuyết, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, sau đó sắc mặt của anh lại khôi phục như thường.
Cô cúi đầu nhìn thấy tay mình vẫn đang bị Nhiếp Tòng Nhu giữ chặt ở trong tay Tần Phong, lòng bàn tay của anh rất lớn, gần như bao lấy cả tay cô, thuận theo cánh tay nhìn lên trên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.