Chương 339: Sợ em... không hiểu cho anh


Lục Chi Cửu quay đầu nhìn cô, anh bỗng vươn tay ra nắm chặt lấy tay cô, dắt cô qua cổng biệt thự.

Sức lực trên tay khiến Thẩm Thiên Trường8 hơi nhíu mày lại, sao lại dùng sức thế, cô đau tay quá.

Chú Chín, thím Chín…

Thẩm Thiên Trường vừa cười vừa vỗ nhẹ đầu Lục Thiển Thiển, đồng thời trả lời Lục Diệu Nhung:
Vâng ông nội, có việc đột xuất nên phải về sớm ạ.


Em muốn biết nhược điểm đó là gì có được không?


Bây giờ vẫn chưa được.

Những vết sẹo trên người anh chính là minh chứng cho bao lần anh giãy giụa giữa sự sống và cái chết.

Không hẳn.


Vậy vì sao lại thân quen với người nhà như vậy?


Cô ta từng là bác sĩ riêng của anh.

Lục Chi Vũ đứng sa6u bọn họ trợn trắng mắt, được rồi, lúc nào cô cũng là người vô hình.
Cô bước về phía xô pha, bây giờ trên cơ bản chỉ cần được ngồi là cô 5sẽ không đứng.

Ừm, đây là bác sĩ Lâm Uyển Hề, cũng là bạn của Tiểu Cửu.

Bạn của Lục Chi Cửu?
Không đợi Thẩm Thiên Trường trả lời, đôi mắt của Lâm Uyển Hề lại nhìn sang Lục Chi Cửu:
Simon, lần này em về khá vội nên tới thăm ông nội trước. Bởi vì trước kia về nước em luôn ở nhà họ Lục, trong nước lại không có bạn bè người thân gì, vậy nên ông nội đã giữ em ở lại đây.

Lục Chi Cửu thản nhiên nhìn cô ta, anh không nói gì cả, chỉ chuyển tầm mắt nhìn về phía Lục Diệu Nhung.
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, có gì mà cô không hiểu?

Bởi vì quan hệ giữa hai người không phải người yêu không phải bạn bè nhưng lại vượt qua mối quan hệ thuê mướn bình thường nên mới sợ em không hiểu?


Cô ta về nước vì anh? Hoặc là nghe thấy tin anh kết hôn nên mới về nước?


Không hẳn như thế.

Lục Diệu Nhung thổi râu, giả vờ ngáp một cái. Ông đứng lên khỏi ghế, tỏ ý mình muốn đi ngủ trưa.
Sau khi Lục Diệu Nhung đi, phòng khách lập tức rơi vào sự yên tĩnh.
Lượng thông tin trong câu nói của Lâm Uyển Hề nhiều đến mức đã vượt qua sự nhận thức Thẩm Thiên Trường.
Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, nhưng lại muốn hất tay Lục Chi Cửu ra như đang hờn dỗi, chỉ có điều anh cứ cầm tay cô thật chặt.
Lục Diệu Nhung lại giới thiệu với Lâm Uyển Hề.
Lâm Uyển Hề đứng lên khỏi ghế xô pha, cười thản nhiên nói:
Chào cô Thẩm, tôi là Lâm Uyển Hề.


Bảo cô ta đừng ở nhà họ Lục có được không?

Lục Chi Cửu dừng lại mấy giây:
Được.

Bác sĩ riêng…
Một mối quan hệ thuê mướn đặc biệt mang tính bầu bạn thân thiết, may mà vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Bao giờ cô ta về Mỹ.


Không biết.

Thẩm Thiên Trường dẫn Lục Thiển Thiển vào trong, cô cũng nhìn thấy một người nữa ngồi trong phòng khách.
Lúc đầu Thẩm Thiên Trường còn tưởng là Lục Chi Lộ, nhưng hóa ra lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Ăn.

Thế là hai người cùng tới phòng ăn.
Thẩm Thiên Trường mím môi, cầm cốc nước cam trên bàn uống một ngụm.
Cô cụp mắt xuống.

Ông nội, hôm nay còn có khách ạ?
Thẩm Thiên Trường cười hỏi Lục Diệu Nhung.
Lục Diệu Nhung vuốt râu nhìn Lục Chi Cửu, sau đó lại nhìn Lâm Uyển Hề một cái. Ông bỗng cảm thấy hơi đau đầu, tóm lại là ông cứ mặc kệ thôi.
Thấy Lục Chi Cửu đư9a Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đến, Lục Diệu Nhung còn tưởng mình bị hoa mắt.

Sao hai đứa lại về lúc này?

Không thể… đảm bảo. Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nghe thấy câu nói không chắc chắn như thế từ miệng Lục Chi Cửu.

Bởi vì cô ta đã cứu mạng anh?


Anh từng yêu cô ta?


Chưa bao giờ.


Được.

Từ trước tới nay cô luôn như thế, không bao giờ ép hỏi những chuyện mà người khác không muốn nói.

Lục Chi Cửu, có phải cô ta bắt được nhược điểm gì của anh không?


Đúng thế.

Nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện này, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường định nói gì đó, nhưng cô cảm thấy trước mắt mình cần hiểu rõ mọi chuyện đã.
Nhìn những người trong phòng khách, Thẩm Thiên Trường đột nhiên cúi đầu nhìn Lục Thiển Thiển, cô bé đang nắm tay cô:
Thiển Thiển, hôm nay thím Chín vẫn chưa ăn trưa, đợi thím Chín ăn cơm trước rồi chơi với cháu có được không?

Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn cô, nói chính xác hơn thì anh vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô lại cố tình né tránh ánh mắt của anh.

Sợ em… không hiểu cho anh.

Thẩm Thiên Trường cúi đầu xoa bàn tay tê rần của mình:
Lâm Uyển Hề là bạn anh à?


Không phải.


Sao đột nhiên bác sĩ Lâm lại về nước? Tôi còn nhớ lần trước lúc đi cô nói là có thể sẽ không về nữa.
Lục Chi Vũ ngồi trên xô pha nghịch móng tay, đồng thời hỏi một câu.
Dường như Lâm Uyển Hề không hề để ý tới sự lạnh lùng của Lục Chi Cửu, cô ta lại ngồi xuống xô pha:
Ừm, có một số nguyên nhân bắt buộc phải trở về.

May mà chỉ là tình yêu đơn phương.
Từ Thẩm Thiên Ca đến Thịnh Lam rồi thậm chí là Hứa Khanh Nguyệt, không phải Thẩm Thiên Trường chưa gặp bao giờ, thật sự cô không hiểu có gì mà mình phải hốt hoảng.

Cô ta yêu anh?

Lục Chi Cửu trầm mặc.
Lục Thiển Thiển ngoan ngoãn buông tay Thẩm Thiên Trường ra:
Vâng, thím Chín đi ăn trước đi, cô Lâm cũng có thể kể chuyện cho cháu được.

Thẩm Thiên Trường hất bàn tay đang bị Lục Chi Cửu nắm ra, hỏi một câu:
Anh có muốn ăn không?

Lại là một câu trả lời không rõ ràng.

Vì sao trước kia anh chưa bao giờ nói với em?

Ngũ quan của cô ta rất đẹp, mặc bộ đồ kẻ ca rô nhạt màu chuyên dành cho thục nữ, ngồi chụm hai chân trên ghế xô pha, tư thái cực kỳ đoan trang.
Từ lúc Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường vào trong, cô ta luôn nhìn bọn họ với vẻ mặt bình thản, đôi môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Lục.
Lục Diệu Nhung và Lục Chi Y đ3ều ở đây, hai ông cháu ngồi trò chuyện trên xô pha, không biết họ đang nói về chuyện gì, có vẻ như tâm trạng khá tốt.
Người hầu trong phòng bếp thấy hai người muốn ăn cơm bèn vội vàng đi chuẩn bị.
Hai người ngồi vào bàn ăn.
Nhưng mới đi được mấy bước thì cô bỗng đứng khựng lại, bởi vì cô thấy ngoài Lục Diệu Nhung và Lục Chi Y ra thì trong phòng khách còn có Lục Thiển Thiển, cùng với người đứng bên cạnh cô bé… Lâm Uyển Hề?
Nghe thấy Lục Diệu Nhung nói vậy, Lục Thiển Thiển cũng dời mắt khỏi tập tranh và quay đầu lại. Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên nét kích động, cô bé chạy thoăn thoắt tới bên cạnh hai người rồi ôm lấy đùi họ.
Thẩm Thiên Trường nói câu này không ngừng nghỉ dù chỉ một chút.
Lục Chi Cửu gần như nghiến răng, có vẻ khá là tức giận:
Thẩm Thiên Trường…


Có thể làm cô ta về nước M không?


Không thể đảm bảo.


Lục Chi Cửu, anh buông tay em ra đi đã, sắp tê cứng luôn rồi.

Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng buông tay cô ra.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, có vẻ như mọi người đều quen biết cô ta, một người bạn là nữ có quan hệ rất tốt với nhà họ Lục?

Bác sĩ Lâm, đây là vợ của Tiểu Cửu, Thẩm Thiên Trường.

Chỉ mất một khoảng thời gian cực ngắn, Thẩm Thiên Trường đã tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa Lâm Uyển Hề và Lục Chi Cửu.

Ân cứu mạng, nhược điểm, đúng là đủ máu chó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.