Chương 348: Anh thích trực tiếp hơn


Mặc dù Lục Chi Vũ cũng mềm lòng rồi, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không dám ở lại. Ông cụ cáo già như thế, bảo cô ở nhà họ Lục vài ngày, lại cò8n có cô bác sĩ Lâm Uyển Hề, không bị phát hiện ra mới là lạ.

Thế là sau khi Lục Diệu Nhung mạnh miệng nói
không thèm
, ba người mới3 ra khỏi biệt thự.

Mới đi tới cửa…
Cuối cùng, Thẩm Thiên Trường nhận lấy chiếc hộp đó, đồng thời trong lòng cũng rất bình thản.
Tình địch tặng quà kết hôn, cô càng phải tươi cười nhận lấy.

Được, cám ơn cô.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Thiên Trường vui vẻ về phòng thay quần áo, còn nghiêm túc trang điểm thật đẹp rồi xách túi xuống lầu.
Thấy cô định ra ngoài, Lục Chi Vũ mở miệng hỏi:
Định ra ngoài à?


Vâng, em hẹn Tiểu Nhiễm đi dạo phố rồi.


Chị Tiểu Vũ, chị ngây ra đó làm gì, chị đứng bên cạnh bãi độc rồi kìa, còn không mau chạy đi! Chị Tiểu Vũ, chị Tiểu Vũ, góc 125 phía sau chị có người! Pằng pằng…

Trong tai nghe vang lên tiếng thúc giục của Cố Ngôn Quyết, còn có tiếng súng bắn.
Rốt cuộc lực chú ý của Lục Chi Vũ cũng quay trở lại với trò chơi, tiếc là cô đã bị bắn chết rồi.
Thẩm Thiên Trường nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra cái gì, thế là cô dứt khoát nhét nó vào hộp. Mặc dù không hiểu ý Lâm Uyển Hề, nhưng trực giác cô mách bảo thứ này chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Thẩm Thiên Trường lại lấy món quà của Lục Diệu Nhung ra, thực ra lúc ngồi trên xe cô đã mở ra xem rồi, là một viên đá hổ phách lấp lánh.
Một con côn trùng nằm trong viên hổ phách trong suốt, mang ý nghĩa vĩnh hằng.

Hôm nay không cần đi làm, ăn cơm trưa xong có muốn ra ngoài đi dạo không?


Anh thấy tình địch của em chưa đủ nhiều nên muốn em dẫn anh ra ngoài để anh kiếm thêm mấy người nữa hả?




Thẩm Thiên Trường đang không hiểu thì Lục Chi Cửu bỗng kề sát vào cô, nghiêng người hôn lên môi cô.
Thực ra nụ hôn ấy lướt qua rất nhanh.

Anh thích trực tiếp hơn là gián tiếp.


Ừm.

Vậy nên hôm đó anh nói đi câu cá là đang lấy lòng ông cụ thay cô sao?
Khóe miệng Thẩm Thiên Trường cong lên thành nụ cười, rốt cuộc cô cũng vươn tay ra ôm lấy eo anh.
Lục Chi Vũ cũng biết viên đá này, cô ấy nói rằng bà nội của bọn họ đã mua nó trong một buổi đấu giá cách đây rất lâu rồi. Trong một thời gian dài sau khi bà nội qua đời, cô ấy thường xuyên nhìn thấy ông cụ ngẩn ngơ nhìn viên đá này, không biết có phải là đang nhìn vật nhớ người hay không.
Vậy mà hôm nay ông lại tặng nó cho Thẩm Thiên Trường, đủ để thấy được sự coi trọng của ông với Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường kiếm một chiếc túi nhung, cho viên đá hổ phách và chiếc kẹp tóc mà Lục Chi Cửu tặng cô lúc trước vào trong đó.
Thẩm Thiên Trường phớt lờ ánh mắt u oán của người đàn ông nào đó, lấy điện thoại gọi cho Trần Tử Nhiễm.

Tiểu Nhiễm, chiều nay đi dạo phố không?

Người đàn ông nào đó càng u oán hơn.
Thôi bỏ đi, tạm thời cô không muốn để ý tới người đàn ông này, tự nhiên mang một tình địch về cho cô, cô không dễ nguôi giận thế đâu.

Có đói không, muốn ăn gì không?


Sắp mười một giờ rồi, bây giờ em ăn thì lát nữa có ăn được cơm trưa nữa không?


Lục Chi Cửu.


Hử?


Con cá đó là do anh câu ở thành phố Nhĩ à?


Cô Thẩm.

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, thấy Lâm Uyển Hề đang bước về phía bọn9 họ.
Lâm Uyển Hề bước tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt của cô ta rất thản nhiên, thậm chí còn chẳng nhìn Lục Chi Cửu cái nào.

Đ6ây là món quà mà tôi mang từ nước M về, chúc mừng hai người kết hôn.

Cô ta đưa cho Thẩm Thiên Trường một chiếc hộp nhỏ được bọc rất5 khéo léo.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta không nói gì.
Thẩm Thiên Trường tắt đèn đi rồi nằm lên giường. Mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng cô cứ mơ màng mãi không ngủ say được.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, Lục Chi Cửu bước vào.
Anh đi tới cạnh giường, lật chăn lên rồi nằm vào trong, đồng thời vươn tay ôm Thẩm Thiên Trường vào lòng.
Thẩm Thiên Trường đi tới cạnh giường, cô đang định nằm xuống thì lại nhớ tới món quà mà Lâm Uyển Hề tặng.
Cô lấy túi xách của mình lục tìm cái hộp nhỏ ấy, mở ra xem thì thấy trong đó là một sợi dây chuyền.
Sợi dây còn mới, nhưng mặt dây chuyền thì khá cũ, trông như một món đồ cổ.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, cốc cà phê này có vấn đề gì à?

Anh uống rồi.
Lục Chi Cửu nói.
Anh uống rồi thì cô không uống được sao?
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực lên, cô chỉ uống cà phê thôi, đâu có ý định hôn anh gián tiếp?
Lục Chi Vũ tức tối nhìn bọn họ, chịu thua luôn rồi, chắc chắn kiếp trước cô đã tạo nghiệp nên thiên thần mới trừng phạt cô bằng cách bắt cô ở chung với hai con người không biết xấu hổ này.
Trong lúc Lục Chi Vũ suy nghĩ vẩn vơ…
Đậu xanh!
Lục Chi Vũ dứt khoát quăng điện thoại xuống, tức tối đứng lên trở về phòng.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy tiếng đóng cửa cái
rầm
.

Lục Chi Cửu, anh lại vừa làm chị Tiểu Vũ cáu rồi!


Một cây làm chẳng nên non, em cũng có phần đấy.




Lúc ba người về đến Cẩm Viên thì đã gần nửa đêm rồi.
Bình thường Lục Chi Vũ ngủ sớm quen rồi, lúc này cô đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, vừa vào đến cửa biệt thự là đã vẫy tay với Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường rồi về phòng.
Thẩm Thiên Trường không nói gì, cô lẳng lặng về phòng lấy quần áo đi tắm. Lúc tắm xong ra ngoài thì thấy Lục Chi Cửu không ở trong phòng, có thể là anh đã tới phòng làm việc, cũng có thể là vào phòng bên cạnh tắm rửa.
Lục Chi Vũ mải chơi game, chẳng buồn ngước mắt lên.
Thẩm Thiên Trường đi đến bên cạnh Lục Chi Cửu ngồi xuống, cầm cốc cà phê mà anh đã uống trực tiếp uống một ngụm.
Lục Chi Cửu nhìn cốc cà phê ấy, mím môi không nói gì cả.
Hôm sau.
Thẩm Thiên Trường ngủ đến tận khi tỉnh giấc tự nhiên, lúc xuống lầu thì đến cả Lục Chi Vũ cũng đã ăn sáng xong rồi, cô ấy và Lục Chi Cửu đang ngồi ở phòng khách, mỗi người chiếm lấy một chiếc ghế xô pha. Lục Chi Vũ đang cầm điện thoại chơi game với Cố Ngôn Quyết, Lục Chi Cửu thì bắt tréo chân, cầm báo nước ngoài đọc chăm chú.
Thấy Thẩm Thiên Trường dậy, Lục Chi Cửu đặt báo sang một bên:
Dậy rồi à?

Lục Chi Vũ nhướng mày nhìn Lục Chi Cửu, rảnh rỗi mà hai người không quấn lấy nhau, đúng là hiếm thấy.


Ồ, thế tối nay có về ăn cơm không?



Ừm… để em xem tình hình thế nào. Tiểu Nhiễm nói muốn xem phim, bọn em vẫn chưa quyết định xem bộ nào.


Ha ha, sắc mặt ai kia bắt đầu khó coi rồi.

Thẩm Thiên Trường chẳng thèm để ý tới sắc mặt của người nào đó:
Chị Tiểu Vũ, vậy em đi trước đây, có việc thì gọi điện thoại cho em.


Mãi đến khi bóng của Thẩm Thiên Trường biến mất ở cổng, Lục Chi Vũ mới quay đầu nhìn Lục Chi Cửu, cố tình hỏi một câu:
Bị bỏ lại à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.