Chương 354: Biện hộ vô tội
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1288 chữ
- 2022-02-06 12:16:20
Tuy rằng từ đầu đến cuối Thẩm Thiên Vũ đều không nói
chị ấy
là ai, nhưng đáp án đã quá rõ ràng rồi. Trong ba cô gái nhà họ Thẩm, ngoài Th8ẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Vũ ra thì chỉ còn lại cô con gái nuôi là Thẩm Thiên Trường.
Thịnh Lam ngạc nhiên không thôi, cô ta quay 3đầu nhìn Thẩm Thiên Trường bên cạnh mình. Biểu cảm của Thẩm Thiên Trường không có gì thay đổi, như thể những gì mà Thẩm Thiên Vũ nói ra ch9ỉ là câu chuyện của người khác.
Thẩm Thiên Việt bước tới gần cô ta, khí thế cao ngạo khiến Thẩm Thiên Vũ hơi khó chịu.
Vậy nên tôi hoàn toàn có lý do để suy luận rằng tội thuê hung thủ giết người chỉ là phán đoán cá nhân của cô dựa trên sự hiểu biết về Thẩm Thiên Ca, đúng không?
Thẩm Thiên Vũ, mày nói thêm một câu nữa là có tin tao xé nát miệng mày không!
Đôi mắt Thẩm Thiên Ca đỏ ngầu, cô ta trợn to mắt, như muốn bóp chết Thẩm Thiên Vũ ngay lập tức.
Thưa Tòa!
Chấp thuận.
Thẩm Thiên Việt đi tới trước mặt Thẩm Thiên Vũ và nhìn thẳng vào cô ta.
Thẩm Thiên Việt tiếp tục dồn ép:
Vậy nên chỉ dựa vào một số điện thoại mà các anh đã khăng khăng rằng đương sự của tôi chính là người đã thuê các anh, đúng không?
Luật sư bên nguyên cáo nhíu mày:
Thưa Tòa, luật sư bên bị cáo có xu hướng cố tình dẫn dắt kẻ tình nghi, phía tôi có ý kiến về hành động này.
Thẩm Thiên Vũ, cô nói Thẩm Thiên Ca thuê người giết cô, cô dựa vào đâu để đưa ra kết luận này? Có bằng chứng thực tế gì không?
Thẩm Thiên Vũ cười mỉa mai:
Những chuyện tôi vừa nói chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh cô ta là người phụ nữ dối trá ác độc đến mức nào sao?
Thịnh Lam bỗng cảm thấy rối bời. Nếu năm đó không thi hộ thì Thẩm Thiên Trường hoàn toàn có năng l6ực vào Đại học Z, nếu không thi hộ thì rất có thể Thẩm Thiên Trường đã trở thành đàn em của cô ta. Lúc trước cô ta cũng biết sơ qua về Thẩ5m Thiên Trường, cũng từng bị Thẩm Thiên Ca che mắt, đối với quá khứ của Thẩm Thiên Trường, cô ta luôn nghĩ rằng dù là tốt hay xấu thì cũng chẳng liên quan đến mình.
Nhưng khi chân tướng mọi chuyện cứ thế bị Thẩm Thiên Vũ công bố ra, Thịnh Lam vẫn bị đả kích khá mạnh. Bị cô lập và đối địch như thế, bị hãm hại và sỉ nhục bao nhiêu năm, bao nhiêu lâu như vậy, cô ta thật sự không thể tưởng tượng ra được Thẩm Thiên Trường đã vượt qua những năm tháng đó thế nào.
Giọng nói của Thẩm Thiên Việt kéo lý trí của Thẩm Thiên Ca quay trở lại, cô ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Việt, đôi mắt âm trầm của anh ta hiện lên sự uy hiếp. Đúng thế, hôm qua lúc gặp nhau trong trại tạm giam, anh ta đã nói rằng dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng phải giữ vững sự tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!
Thẩm Thiên Ca nghiến răng, hít mấy hơi thật sâu mới dần áp chế được cơn thịnh nộ trong lòng. Cô ta âm thầm thề, đợi cô ta ra khỏi đây, nhất định cô ta phải tra tấn Thẩm Thiên Vũ đến chết mới thôi!
Vừa rồi anh nói anh chỉ liên lạc qua điện thoại với người thuê anh, chưa từng gặp mặt lần nào, xin hỏi các anh làm cách nào để xác định được rằng bị cáo chính là người đã thuê các anh giết người?
Khí thế của Thẩm Thiên Việt khiến Chương Hoa hơi hoảng loạn, bắt đầu nói lắp bắp:
Thế nhưng… số… số điện thoại… là của cô ta mà.
Mặc dù Triệu Hàm chưa đến mức lợi dụng chức vị vì việc riêng, nhưng dù sao người trong tòa án vẫn phải nể mặt bà ta phần nào. Ngôn luận của Thẩm Thiên Vũ đã có tính dư luận rất rõ ràng, thậm chí nếu lật lại điều tra thì sẽ còn dính đến án hình sự, không thể để cô ta nói tiếp được.
Quan tòa nhìn Thẩm Thiên Việt một cái.
Mày nói láo! Tao đã dựa vào thực lực để thi vào Đại học Z, dựa vào đâu mà mày nói là tao tìm người thi hộ, mày có chứng cứ gì?!
Giọng nói của Thẩm Thiên Ca ngày một kích động, gần như sắp mất khống chế.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Vũ không hề có một biểu cảm nào, cứ nói tiếp như thể trên tòa án chỉ có một mình cô ta.
Đương sự của tôi yêu cầu nguyên cáo dừng hành động trần thuật những chuyện không liên quan đến vụ án này.
Thẩm Thiên Việt xoa dịu được Thẩm Thiên Ca xong lại tiếp tục nói với tòa.
Bị cáo trong vụ án này là con gái của Chánh án Triệu Hàm trong Tòa án Tối cao thành phố Vân, luật sư của bị cáo lại là con trai của Triệu Hàm. Triệu Hàm đã ám chỉ trước rồi, hơn nữa Thẩm Thiên Việt lại là luật sư nổi tiếng trong ngành, từng qua lại với người trong tòa án.
Thẩm Thiên Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thiên Ca, như thể đang cười mỉa:
Không chỉ riêng chị, ngay cả tôi cũng không dám tin rằng con người luôn nghe lời, cam chịu trước kia lại đột nhiên trở nên ngoan cố như thế, nếu không chị ấy đã chẳng đẩy tôi xuống hồ.
Sau khi từ nước M về, rốt cuộc chị cũng gặp được Lục Chi Cửu. Lịch sử như tái diễn một lần nữa, chị thích Lục Chi Cửu, chị giận điên lên, vậy nên chị đã bảo Sở Nam Tuyển giúp chị, bảo tôi tìm Diêu Mộng Đồng bỏ ‘Mê Tình Điệp’ vào đồ uống cho chị ấy, còn đưa chị ấy đến…
Chương Hoa gật đầu:
Biết, một người bọn tôi bắt cóc, một người gửi tiền cho bọn tôi.
Anh nói dối!
Thẩm Thiên Việt bỗng quát lớn tiếng, khiến Chương Hoa và hai người còn lại giật nảy mình.
Đó không phải phán đoán cá nhân của tôi! Ba người bắt cóc tôi cũng nói là bị Thẩm Thiên Ca sai sử, bọn họ đã khai với cảnh sát hết rồi!
Ồ?
Thẩm Thiên Việt lại đi tới trước mặt Chương Hoa:
Anh có biết hai người đó không?
Sau khi chị ấy từ thành phố Noãn về, nhà họ Lục đã chỉ rõ đối tượng xem mắt là chị ấy, nhưng bác Cả lại mang thông tin của chị đi cho Lục Chi Cửu xem, còn cho rằng chị ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ rằng… Lục Chi Cửu lại yêu chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Từ đầu đến giờ, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đều không thay đổi gì cả, nhưng khi nghe thấy câu này, rốt cuộc khóe miệng cô cũng hơi cong lên, bởi vì lần đầu tiên cô cảm thấy câu nói của Thẩm Thiên Vũ có yếu tố lãng mạn.
Bác bỏ.
Thẩm Thiên Việt bỗng nở nụ cười, trong mắt ngập tràn sự tự tin của một luật sư tài giỏi.
Anh ta không chất vấn nhóm người Chương Hoa nữa, mà là bước tới đứng thẳng bên cạnh Thẩm Thiên Ca.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.