Chương 370: Thì ra thứ em yêu là tâm hồn của anh
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1293 chữ
- 2022-02-06 12:16:53
Thẩm Thiên Trường:
…
Giang Mộ Tuyết thật sự hâm mộ cách hai người ở bên nhau…
Tần Phong lắc đầu:
Vẫn chưa đủ giật gân. Phải thế này này: ‘Hot, minh tinh hàng đầu mua say trong quán bar, nguyên nhân là vì cô ấy?’ Tôi cảm thấy như vậy hay hơn.
Rốt cuộc Cố Ngôn Quyết cũng ngừng cười, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ ngầu.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng nói thản nhiên:
Mở rượu đi.
Tần Phong lấy đồ mở nắp ra khui chai rượu.
Đúng vậy, là ngày mùng hai3 tháng mười một, hy vọng Tổng Giám đốc Lục và phu nhân có thể đến dự.
Thẩm Thiên Trường xem kỹ hai tấm thiệp mời. Tấm thiệp màu hồng9 nhạt được đóng lại bằng cái nẹp màu đỏ vàng, trên nẹp còn được đóng dấu, khắc tên Tần Phong và Giang Mộ Tuyết.
Nghe Cố Ngôn Quyết nói vậy, Thẩm Thiên Trường hỏi nhỏ Lục Chi Cửu:
Vừa rồi bạn anh lạc đường à? Nhưng em nhớ từ Tập đoàn Lục Đạt đến đây cứ đi thẳng là được mà.
Ừm, em có thể đoán thử xem, nếu vừa rồi vào quán bar mà không có nhân viên phục vục dẫn đường thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Cậu ta có thể đi dọc hành lang đến khi trời sáng.
Tần Phong cười nhẹ tiếp lời.
Thẩm Thiên Trường phì cười, nếu mù đường cũng có cấp bậc thì chẳng phải đây sẽ là đỉnh cấp sao?
Giang Mộ Tuyết đang định từ chối thì Thẩm Thiên Trường lại quay đầu sang hỏi Lục Chi Cửu:
Lục Chi Cửu, anh nói xem em nên tặng gì?
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn cô rồi lại nhìn Tần Phong, nụ cười anh như đang trêu chọc:
Cậu muốn nghỉ mấy ngày kết hôn đều được.
Ôn Tử Diễn hoàn toàn có thể nói là mù đường, lần nghiêm trọng nhất là ở thành phố S của nước M, vào ngày tiến hành phiên tòa xét xử một vụ án cực kỳ quan trọng, bởi vì anh lạc đường đến muộn nên suýt thì đương sự của anh bị phán án theo trường hợp rút đơn kiện.
Cho dù đi theo bản đồ, anh cũng có thể đi lạc đường vì đủ mọi lý do khác nhau.
Không giữ ý như hai người họ, Cố Ngôn Quyết cười lăn ra xô pha.
Ôn Tử Diễn khó khăn lắm mới tìm được đến đây, nào ngờ vừa vào trong thì đã bị mấy người thông đồng chọc vào chỗ đau của anh. Anh nhìn Lục Chi Cửu, bỏ qua, người này không đánh thắng được, lại nhìn sang Tần Phong, có vợ cậu ta ở đây, chừa chút mặt mũi vậy.
Tần Phong cũng nhíu mày lại, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Tử Diễn thì cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Rốt cuộc Ôn Tử Diễn cũng xuất hiện ở cửa.
Thẩm Thiên Trường vui vẻ đưa cốc ra, nhưng Lục Chi Cửu lại túm lấy cổ áo cô kéo cô về:
Không phải cho em uống.
Rượu của bọn em là loại kia.
Thế là anh đi tới trước mặt Cố Ngôn Quyết nhỏ giọng uy hiếp:
Cậu có tin cậu cười tôi nữa là tôi lập tức phanh phui hôn ước của cậu và cô Nhan ra với truyền thông không?
Cố Ngôn Quyết hoàn toàn không sợ lời uy hiếp này, anh vẫn ôm bụng cười ngả nghiêng.
Giang Mộ Tuyết cắn môi thật chặt để không cười ra tiếng.
Ha ha ha…
Cô Giang, tôi nghe nói đám cưới của hai người8 là vào tháng sau à?
Giang Mộ Tuyết vội vàng lấy hai tấm thiệp mời ra đưa cho Thẩm Thiên Trường.
Thấy lời uy hiếp của mình không có tác dụng gì, Ôn Tử Diễn dứt khoát lấy điện thoại ra chụp ảnh Cố Ngôn Quyết lia lịa.
Minh tinh hàng đầu trong giới giải trí say rượu trong quán bar, hành động lố lăng đánh mất hình tượng. Tần Phong, cậu cảm thấy lát nữa tôi đặt tiêu đề cho mấy tấm ảnh này như vậy được không?
Ôn Tử Diễn quay đầu hỏi Tần Phong.
Trên mặt Ôn Tử Diễn và Tần Phong hiện lên nét ngạc nhiên.
Bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách quỷ dị.
Chuyện gì?
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ tò mò.
Giang Mộ Tuyết cũng tò mò không kém.
Thế nên rất hiển nhiên, vừa rồi anh lại không tìm được đường.
Cả một buổi tối Cố Ngôn Quyết đều rất bực bội, rốt cuộc lúc này anh cũng cười to:
Ha ha, cậu đúng là đồ mù đường, không ngờ bao năm qua rồi mà vẫn không có chút tiến bộ nào.
Tần Phong lúng túng ho một tiếng:
Cám ơn Tổng Giám đốc Lục.
Thẩm Thiên Trường nháy mắt với Tần Phong:
Trợ lý Tần, anh phải biểu hiện thật tốt đấy!
Mấy cậu toàn nói tôi say rượu, từ lúc vào đây đến giờ đã ai nhìn thấy tôi uống ngụm rượu nào chưa?!
Cố Ngôn Quyết gần như là gào thét nói ra câu này.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình càng lúc càng giống Trần Tử Nhiễm rồi, bản lĩnh khuấy động bầu không khí càng lúc càng thành thạo.
Tần Phong, cậu hỏi xem rốt cuộc tên Ôn Tử Diễn đó có tới hay không, không tới thì tôi đi trước đây.
Cố Ngôn Quyết bị lãng quên hoàn toàn, anh không nhịn được mà gào lên.
Sao luật sư Ôn tới muộn thế?
Tần Phong cất điện thoại đi, hỏi một câu.
Ôn Tử Diễn cười lạnh:
Các cậu chỉ lo đi đón vợ, có ai nhớ gửi định vị cho tôi không?
Giang Mộ Tuyết cười nói:
Đây là một loại nước hoa trước kia tôi rất thích, nhưng bây giờ đã ngưng sản xuất rồi. Lúc trước thích quá nên tôi đã mua vài chai, nếu phu nhân thích thì lần sau tôi sẽ tặng cô một chai.
Thẩm Thiên Trường vui vẻ gật đầu:
Được, cô Giang đã tặng nước hoa cho tôi thì tôi cũng phải có quà đáp lại mới được.
Thẩm Thiên Trường nhìn bộ dạng này của anh, mặc dù buồn cười thật, nhưng đâu đến mức cười thành thế này, rõ ràng là tối nay Cố Ngôn Quyết không bình thường cho lắm.
Lục Chi Cửu thản nhiên nhìn Cố Ngôn Quyết, đôi mắt lóe lên sự thâm sâu.
Thẩm Thiên Trường ngh6ĩ đến đám cưới của cô và Lục Chi Cửu, đến lúc đó cô cũng phải chính tay viết tên của mỗi khách mời, sau đó cũng làm thiệp mời giống như vậy, 5tuyên bố với cả thế giới rằng Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường đã trở thành vợ chồng.
Tấm thiệp mời này thật đẹp.
Thẩm Thiên Trường lại đưa lên mũi ngửi:
Đây là nước hoa gì vậy, thơm quá.
Tôi hiểu, bà chủ.
Giang Mộ Tuyết là người cuối cùng hiểu ý của ba bọn họ, thế nên một lúc sau mặt cô mới đỏ lên.
Vậy nên khi ở nước M, mỗi lần anh ra ngoài đều có tài xế riêng.
Nhưng sau khi về nước anh không thể đưa tài xế theo, vì thế mỗi lần tới tòa án đều cần Tần Phong đưa anh đi. Sáng nay một mình anh tới Tập đoàn Lục Đạt, vòng đi vòng lại quanh khu vực gần Tập đoàn Lục Đạt mất mười mấy phút, cuối cùng Tần Phong phải ra ngoài dẫn đường cho anh mới đến được Tập đoàn Lục Đạt.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh đầy khó hiểu, sau đó nhìn theo ánh mắt anh.
Cocktail với nồng độ cồn thấp đủ mọi màu sắc?
Cô nhớ hình như nhãn hiệu cocktail này được quảng cáo rất rầm rộ gần đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.