Chương 386: Sao các con lại làm xằng làm bậy theo nó?


So ra thì Lục Chi Vũ trông giống Lãnh Diệu Chi hơn là Lục Chi Cửu.

Trên người bọn họ toát ra khí chất đặc biệt mà chỉ những ng8ười từng trải qua thử thách và năm tháng mới có.

Ở nhà họ Lục.
Lục Chi Cửu đáp.

Mẹ nghe nói kể từ khi mang thai, Tiểu Vũ luôn ở Cẩm Viên của các con à?
Lãnh Diệu Chi hỏi.
Thẩm Thiên Trường nhéo tay Lục Chi Cửu:
Em tưởng rằng bố mẹ anh sẽ rất giốn3g anh cơ.

Lục Chi Cửu mở bàn tay Thẩm Thiên Trường ra rồi cúi đầu lấy ống tay áo của mình lau mồ hôi trong lòng bàn tay cô đ9i:
Anh nói rồi mà, anh rất giống ông nội…

Thực ra trên đường tới đây Thẩm Thiên Trường đã thầm luyện tập gọi bố mẹ nhiều lần rồi, bây giờ cũng coi như trôi chảy, ít nhất thì bản thân cô cũng cảm thấy hài lòng.

Ừm, chào con.
Lục Cảnh Hành gật đầu nói, thái độ… không mặn không nhạt.
Thẩm Thiên Trường không biết phải nói thế nào, nụ cười trở nên ngượng nghịu.
Lục Chi Cửu vừa lái xe vừa lên tiếng:
Mẹ muốn bọn con quăng chị Tiểu Vũ ra khỏi Cẩm Viên à?

Thẩm Thiên Trường vội vàng xua tay:
Không đâu ạ, sao lại thế được. Bố mẹ là bề trên, lần này con và Lục Chi Cửu lại đăng ký kết hôn quá vội vàng, vậy nên chưa kịp tới thăm bố mẹ, mong bố mẹ thông cảm.

Khóe môi Lục Chi Cửu hơi cong lên, anh nhìn Thẩm Thiên Trường.

Em đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay đầu nhìn anh:
Đang nghĩ bố mẹ anh làm vợ chồng mấy chục năm rồi mà vẫn tình cảm như thế, không biết có bí quyết gì không.

Bốn người cùng ra khỏi sân bay.
Sau khi lên xe của Lục Chi Cửu, Lục Cảnh Hành mới mở miệng hỏi:
Bây giờ Tiểu Vũ đang ở đâu?

Nhưng hiện tại nhìn Thẩm Thiên Trường thì ít nhất bà cũng không ghét.

Không sao, bây giờ bố mẹ về cũng thế cả.
Lãnh Diệu Chi đáp lời.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh, nói chuyện với bố mẹ như thế có ổn không?
Lục Cảnh Hành nhíu mày lại:
Tiểu Cửu, đừng có ăn nói với mẹ con như thế.

Thực ra Lãnh Diệu Chi cũng đã đoán trước được rằng Lục Chi Cửu sẽ bảo vệ Thẩm Thiên Trường như thế, về chuyện giữa anh và Thẩm Thiên Trường, lúc trước anh cũng chỉ nói với bọn họ một câu là
con sẽ kết hôn với cô ấy
, chỉ như đang thông báo chứ không hề quan tâm bọn họ có đồng ý hay không.
Nhưng dù là như thế thôi thì cũng đã là tốt lắm rồi, bởi vì nếu bọn họ không phải bố mẹ anh thì đến một câu anh cũng không nói.

Bí quyết?

Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt đương nhiên:
Đúng thế, anh tưởng hôn nhân là yêu đương à? Hôn nhân giống làm ăn hơn, cả hai đều phải kinh doanh, kinh doanh tốt thì mới có thể duy trì hoặc là có lợi nhuận, kinh doanh không tốt sẽ phá sản.

Kể từ ngày Lục Chi Cửu trở về nhà họ Lục, Lục Cảnh Hành và Lãnh Diệu Chi đã biết rằng bọn họ không thể xen vào cuộc đời của anh được nữa.
Lãnh Diệu Chi thở dài một hơi trong lòng, dựa vào vai Lục Cảnh Hành rồi nhắm mắt lại.
Lãnh Diệu Chi cười gật đầu. Thực ra lúc trước bà đã gọi cho ông cụ Lục Diệu Nhung rồi, tuy rằng trong điện thoại Lục Diệu Nhung không nói gì nhiều, nhưng không khó phát hiện ra rằng Lục Diệu Nhung khá là thích Thẩm Thiên Trường.
Hôm nay bà gặp Thẩm Thiên Trường lần đầu, vốn hai người không quen biết nhau, mặc dù cô là người mà Lục Chi Cửu lựa chọn, nhưng muốn bà chấp nhận Thẩm Thiên Trường ngay thì hiển nhiên là điều không thể, huống chi lúc trước người bà định lựa chọn là bác sĩ riêng của Lục Chi Cửu - Lâm Uyển Hề.
Trên mặt Lãnh Diệu Chi hiện lên một nụ cười, nói:
Lúc ở nước M Tiểu Cửu đã nói với bố mẹ rồi, mãi mà không về thăm hai đứa, hai đứa không trách bố mẹ chứ?

Thế nhưng câu nói này của bà là đang nói với Lục Chi Cửu.
Trong lúc hai người trò chuyện, Lục Cảnh Hành và Lãnh Diệu Chi đã tới trước mặt bọn họ. Lục Chi Cửu nắm tay Thẩm Thiên Trường bước lên phía trước một bước cầm lấy va ly của bọn họ.

Bố, mẹ.
Lục Chi Cửu gọi nhẹ một tiếng.
Mặc dù Lục Chi Cửu đang nhìn bà, nhưng anh không hề đáp lại.
Lãnh Diệu Chi hơi lúng túng, lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường:
Thiên Trường, con sẽ không trách bố mẹ chứ?

Lục Chi Cửu tiếp tục nói với vẻ mặt bình tĩnh:
Chuyện trong Cẩm Viên vẫn luôn do con quyết định, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng con là được.

Hứ? Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, lúc trước chẳng phải anh nói cô là bà chủ của Cẩm Viên, được quyền quyết định cơ mà?
Thẩm Thiên Trường đứng cạnh xe nhìn theo bóng hai người. Lãnh Diệu Chi vẫn luôn khoác tay Lục Cảnh Hành, Thẩm Thiên Trường nhớ lại hình ảnh Lãnh Diệu Chi tựa vào vai Lục Cảnh Hành ngủ lúc ở trên xe, bố mẹ Lục Chi Cửu thật tình cảm.
Lục Chi Cửu lấy va ly ra khỏi cốp xe, sau đó anh nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ngồi trên ghế phụ, cô quay đầu lại trả lời:
Đúng vậy, mẹ.

Lãnh Diệu Chi nhíu mày lại, giọng nói mang theo sự trách móc:
Tiểu Vũ làm bậy thì thôi, sao các con cũng làm bậy theo nó?

Thẩm Thiên Trường nhìn anh, lúc ấy cô chỉ cho rằng anh thuận miệng nói thế mà thô6i, không ngờ gen của ông cụ lại mạnh như thế…
Nếu Lục Chi Cửu không tới nước M mà trưởng thành bên cạnh ông cụ thì liệu anh c5ó trở thành một Lục Diệu Nhung thứ hai không?
Xem đi, bị phê bình rồi kìa.
Lãnh Diệu Chi nhìn Lục Cảnh Hành bằng ánh mắt khen ngợi, bà biết ngay là không trông chờ gì vào con trai được mà, chồng vẫn tốt hơn!
Lục Cảnh Hành và Lãnh Diệu Chi đáp lại, sau đó bắt đầu dùng ánh mắt quan sát Thẩm Thiên Trường ở bên cạnh anh.
Thẩm Thiên Trường cố gắng che giấu sự hồi hộp trong lòng, cô nhìn hai người họ một cách tự nhiên, lên tiếng nói:
Lần đầu gặp mặt bố mẹ, con là Thẩm Thiên Trường.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà họ Lục.
Lục Cảnh Hành và Lãnh Diệu Chi xuống xe trước, vào thẳng nhà họ Lục.

Em không cần kinh doanh.


Thẩm Thiên Trường bĩu môi, anh tin tưởng cô thật.


Có anh là đủ rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.