Chương 406: Cô chính là người mà tôi muốn tìm
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1504 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Ăn cơm chưa?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Cô hỏi như vậy khiến Tống Ngưng Y cảm thấy mình cũng hơi đói. Thực ra cơm chưa cô còn chư8a ăn, không phải là cố tình không ăn, mà là bởi vì lúc trưa tâm trạng của cô tệ đến mức hoàn toàn không thấy đói.
Ừm, vậy tôi về trước đây.
Nhìn thấy sự phiền muộn ẩn giấu trong mắt Thẩm Thiên Trường, Tống Ngưng Y không hỏi thêm nữa, cầm túi hồ sơ ra khỏi nhà hàng.
Thẩm Thiên Trường cũng không nhớ là đã từng đọc được ở đâu rồi, nhưng huyện Vân Lĩnh thuộc top ba trong mười khu vực nghèo nhất ở thành phố Vân.
Một cái thôn nằm trong huyện nghèo thì hẳn là điều kiện rất gian khổ.
Trong đó chỉ có một tờ giấy A4, trên giấy có một địa chỉ.
Đây là… thành phố Hải?
Tống Ngưng Y hơi thất vọng, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu, nhân chứng vật chứng đầy đủ như thế, nếu Thẩm Thiên Trường tùy tiện để cô quay lại thì mọi người khó mà tán đồng được.
Tôi biết.
Tống Ngưng Y đáp.
Tống Ngưng Y lắc đầu:
Không cần, cô tuyệt đối sẽ không bảo tôi làm chuyện vượt quá nguyên tắc của tôi.
Có một cụm từ gọi là kỳ phùng địch thủ.
Sở dĩ vào quán Sashimi là bởi vì cô muốn uống vài ly.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Thẩm Thiên Trường gọi hai suất Sashimi, rồi lại gọi một suất tôm ngọt mà Tống Ngưng Y thích ăn, sau đó thêm một suất nhím biển và cá ngừ mà mình thích, còn cả hai bình rượu Sake nữa.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, nếu cho Tống Ngưng Y thời gian, cô gái này nhất định sẽ trở thành một người cực kỳ lợi hại, cô cũng cảm thấy may mắn vì ngay từ đầu Tống Ngưng Y đã đứng về phía mình.
Tôi nhất định phải nói với cô rằng chuyện mà cô sắp làm cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc đầu tôi tuyển cô vào Tài chính Thiên Nhiên.
Như vậy thì cô mới xem như không phụ sự kỳ vọng của Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cầm khăn ướt lên lau tay:
Ngưng Y, thực ra tôi tới tìm cô là bởi vì tôi có một chuyện vô cùng quan trọng cần cô giúp tôi, nhưng chuyện này không liên quan đến công việc, mà là chuyện riêng của cá nhân tôi.
Hai suất Sashimi nhanh chóng được bưng lên, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y không nói thêm gì nữa, bởi vì bọn họ đều đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi.
Thế nên cả hai không hẹn mà cùng cúi đầu càn quét thức ăn.
Thẩm Thiên Trường lấy một túi hồ sơ ra, đưa tới trước mặt Tống Ngưng Y.
Tống Ngưng Y nhận lấy túi hồ sơ và mở nó ra.
Thẩm Thiên Trường lái xe đến nhà để xe của trung tâm thương mại, đưa Tống N6gưng Y vào một quán ăn Sashimi().
() Sashimi: Món ăn truyền thống của Nhật, thành phần chính là các loại hải sản tươi sống. 5
Rất bất ngờ, bình thường cô là người dễ say nhất, nhưng hôm nay lại như bật hack, càng uống càng tỉnh táo.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi quán này bán rượu giả.
Tôi cũng chưa ăn, hay l9à chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện?
Được.
Tống Ngưng Y bỗng nhíu mày lại, cô ngập ngừng hỏi:
Có phải chuyện này liên quan đến việc Thẩm Thiên Việt tới tìm cô sáng nay không?
Thẩm Thiên Trường không trả lời.
Thẩm Thiên Trường liếc cô một cái:
Đừng cố thể hiện nữa, cô mới tới Tài chính Thiên Nhiên mấy tháng, tiết kiệm được bao nhiêu tiền cơ chứ, cứ coi như đây là công việc mới, tôi trả lương cho cô như bình thường.
Thẩm Thiên Trường không biết rõ hoàn cảnh gia đình Tống Ngưng Y cho lắm, nhưng trong sơ yếu lý lịch của cô ấy có viết địa chỉ nhà là ở thôn Hoa Giác, trấn Linh Sơn, huyện Vân Lĩnh, thành phố Vân.
Tống Ngưng Y nhìn vào mắt cô:
Cô tin tôi.
Thẩm Thiên Trường cười:
Nhưng bây giờ tôi chưa thể để cô quay lại Tài chính Thiên Nhiên ngay được.
Cô cũng khôn3g biết mình đã làm gì suốt một ngày hôm nay nữa.
Vẫn chưa.
Tống Ngưng Y trả lời thành thật.
Sau một hồi lẳng lặng ăn cơm, Tống Ngưng Y bỗng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường ở đối diện, miệng cô phồng lên, như thể vài ngày rồi chưa được ăn cơm.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Thiên Trường cũng ngẩng đầu lên nhìn. Hiển nhiên Tống Ngưng Y cũng chẳng đỡ hơn chút nào, khóe miệng dính xì dầu trộn mù tạt, như một đứa trẻ năm tuổi chưa biết tự ăn cơm.
Tống Ngưng Y nhướng mày:
Thế có nghĩa là ngay từ đầu cô tuyển dụng tôi không chỉ đơn giản là bởi vì năng lực làm việc của tôi?
Thẩm Thiên Trường nhún vai:
Trong tất cả những người tới phỏng vấn, thành tích công việc của cô trước kia không phải là xuất sắc nhất, nhưng khi tổng hợp lại, trực giác của tôi mách bảo tôi rằng cô chính là người mà tôi muốn tìm.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Thiên Trường không nhịn được bật cười. Để không làm thức ăn trong miệng phun ra ngoài, cô lấy tay che miệng, thế là miếng Sashimi mới nhai được một nửa lại quay trở lại đĩa của cô.
Thấy cô khôi hài như vậy, rốt cuộc Tống Ngưng Y cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Tôi sẽ gửi một khoản tiền vào thẻ cô, coi như tiền sinh hoạt và phí đi lại trong khoảng thời gian này.
Đôi mắt của Tống Ngưng Y hơi khựng lại:
Phí đi lại thì không cần đâu, tôi vẫn còn tiền.
Vậy nên Tống Ngưng Y có thể đi tới ngày hôm nay, chắc chắn là phải cố gắng hơn người khác rất nhiều. Vậy mà trước khi tốt nghiệp cô lại có thể thẳng thắn tố cáo Ngô Thiệu Khang làm giả học thuật, chỉ có thể nói rằng Tống Ngưng Y là người có giới hạn của mình.
Nghe Thẩm Thiên Trường nói vậy, Tống Ngưng Y không từ chối nữa:
Được, coi như một công việc mới.
Thấy cả hai đều ăn xong rồi, Thẩm Thiên Trường lại nhìn đồng hồ.
Bây giờ không còn sớm nữa, cô cũng bận mải một ngày rồi, về sớm một chút đi. Tối nay tôi uống rượu rồi, không thể đưa cô về được, một mình cô về có được không?
Tôi sẽ giúp cô.
Gần như Tống Ngưng Y không hề do dự chút nào.
Cô không hỏi xem tôi muốn cô giúp tôi làm gì à?
Trực giác.
Tống Ngưng Y là người biết rõ nhất, cái gọi là
trực giác
của Thẩm Thiên Trường lợi hại đến mức nào.
Một mình tôi không sao, nhưng cô không đi cùng tôi à?
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Không, tôi còn có chuyện khác, cô cứ đi trước đi.
Khóe miệng Thẩm Thiên Trường cong lên, trí thông minh của Ngưng Y chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Thực ra hôm nay cô tới tìm tôi là tôi vui lắm rồi, chỉ cần cô tin tưởng tôi, với tôi đã là quá đủ.
Đúng thế, tôi cần cô tới thành phố Hải một chuyến, sau đó tìm một người họ Ngụy, người đó sẽ đưa đồ cho cô. Cô có thể xem trước một lượt, sau đó về thành phố Vân tìm tôi. Sau ngày hôm nay, hai chúng ta cố gắng đừng gặp mặt, có chuyện gì cứ liên lạc qua điện thoại.
Tống Ngưng Y đóng túi hồ sơ lại:
Ừm, ngày mai tôi sẽ lên đường.
Hai người cứ thế cười mà chẳng có lý do gì.
Sau khi đã cười đủ, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng lên tiếng:
Có biết vì sao tối nay tôi lại tới tìm cô không?
Sau khi Tống Ngưng Y đi, Thẩm Thiên Trường ngồi ngẩn ngơ tại chỗ một lát rồi mới gọi nhân viên tới, gọi thêm hai bình Sake và một suất Sashimi.
Thực ra cô đã không ăn nổi Sashimi nữa rồi, nhưng rượu Sake thì vẫn uống hết chén này đến chén khác.
Vốn dĩ bình rượu trong quán Sashimi đã nhỏ hơn những loại rượu khác rồi, Thẩm Thiên Trường nhanh chóng uống hết ròi lại gọi thêm ba bình nữa.
Thấy cô như vậy, nhân viên phục vụ không khỏi chú ý tới cô, lâu lắm rồi không có vị khách nào có tửu lượng tốt như vậy tới quán bọn họ.
Sau khi gọi rượu xong, Thẩm Thiên Trường lại cầm đũa gặp hai miếng Sashimi, vừa cho vào miệng và nuốt xuống thì bỗng cảm thấy dạ dày như đảo lộn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.