Chương 408: Đây là sự đền bù mà anh nên nhận được
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1250 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Mặc dù hậu quả là cô không hiểu vì sao mình lại ở chung cư Sâm Lan, nhưng cô có thể chắc chắn rằng người cuối cùng mà cô nhìn thấy 8tối qua là Lục Chi Cửu, như vậy là được rồi.
Sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng.
3Trong phòng bếp dạng mở dưới tầng một của chung cư, Lục Chi Cửu đang đứng trước bàn bếp, cúi đầu nghiêm túc nấu cháo.
Thế là cô lại ngồi vào lòng anh như đang giận dỗi, hất mặt lên sai khiến:
Em muốn anh bón cho em ăn, thổi nguội đi rồi bón!
Sau mấy giây giằng co, Lục Chi Cửu lại cầm lấy thìa, chậm rãi múc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi nguội.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt mong chờ, nhưng thìa cháo ấy không được đưa tới bên miệng cô như dự đoán, mà Lục Chi Cửu đã tự ăn mất rồi.
Lục Chi Cửu hoàn toàn phớt lờ sự tức tối của cô, thản nhiên múc một thìa cháo nữa.
Nhưng vừa mới đưa vào miệng thì Thẩm Thiên Trường bỗng phủ kín môi anh. Anh vô thức ngửa ra sau, cô lại dướn người lên, mãi đến khi cướp sạch cháo trong miệng anh.
Sau khi giành cháo xong, Thẩm Thiên Trường thỏa mãn lau khóe môi.
Trong suốt cả quá trình, Thẩm Thiên Trường cứ bám sau lưng anh như trẻ theo cha.
Ăn sáng trước đi đã.
Lục Chi Cửu nói.
Thẩm Thiên Trường buông tay ra.
À, cái này phải để nguội rồi mới ăn được.
Lục Chi Cửu nhìn bát cháo, thản nhiên nói một câu.
Thẩm Thiên Trường tức tối nhìn anh.
Trả đũa, rõ rành rành là trả đũa đây mà!
Hừ hừ, đấu với cô hả!
Trong sự ngạc nhiên của Lục Chi Cửu, cô đứng lên khỏi lòng anh, bình tĩnh ngồi vào ghế bên cạnh, cầm lấy bát cháo của mình, mới ăn vài miếng thì lại phát hiện ra Lục Chi Cửu không động đến thìa nữa.
Sao anh không ăn?
Thẩm Thiên Trường hỏi, bây giờ cô cho anh ăn rồi mà.
Em đi thay quần áo đây.
Vừa mới đứng lên thì Lục Chi Cửu bỗng vươn tay ra chặn lấy eo cô, ngay sau đó cô lập tức ngả vào lòng anh.
Lục Chi Cửu, anh đừng như vậy, em sắp muộn giờ làm rồi.
Bón cho anh.
Lục Chi Cửu nhìn cô, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, cô ngồi về chỗ của mình, cầm thìa đưa tới bên môi anh.
Lục Chi Cửu không há miệng ra, biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo cảm xúc khó tả nào đó.
Trả cho anh đấy, được chưa!
Lục Chi Cửu nuốt cháo vào, rốt cuộc trong mắt cũng có ý cười.
Thẩm Thiên Trường bĩu mỗi, chỉ là tâm trạng không tốt nên một buổi chiều không để ý tới anh thôi mà, nhỏ mọn như vậy, uổng công vừa rồi cô còn cảm động nữa.
Thẩm Thiên Trường ăn cháo với vẻ mặt buồn bực, đang định lên tầng thay quần áo thì lại bị Lục Chi Cửu giữ lại, Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Lục Chi Cửu thản nhiên nhìn nửa bát cháo trước mặt:
Vẫn chưa ăn hết.
Chưa ăn hết thì anh ăn tiếp đi, Thẩm Thiên Trường chẳng hiểu gì cả.
Nơi này cách công ty rất gần.
Lục Chi Cửu trầm giọng nói.
Cô đột nhiên cảm thấy tối qua anh cố tình không đưa cô về Cẩm Viên chính là có âm mưu.
Vậy cũng… không được…
Thẩm Thiên Trường cố gắng bắt lấy tay anh.
Còn đang ngơ ngác thì một miếng cháo đã được đút vào miệng cô.
Nóng nóng nóng nóng, nóng chết cô mất!!!
Thẩm Thiên Trường bật dậy khỏi lồng ngực anh, suýt chút nữa thì phun cháo ra ngoài.
Vừa rồi em có bón thế đâu.
Vừa… vừa rồi em chỉ giành cháo của anh thôi, sau đó là trả lại cho anh, bón ở đâu ra.
Thẩm Thiên Trường thanh minh cho mình.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy lời giải thích của mình rất vô dụng, được rồi, hôm qua chính cô là người cố tình gây sự trước, cũng cho phép anh cố tình gây sự một lần vậy.
Thế là lại một thìa cháo nữa vào miệng Lục Chi Cửu.
Thìa thứ ba vẫn không bón cho cô.
Thẩm Thiên Trường nghiến răng, không thể chịu nổi cái thái độ này nữa!
Dù sao trong bát cũng chỉ còn mấy miếng cháo thôi.
Nhưng vì sao đôi mắt của Lục Chi Cửu lại ngày càng nóng cháy như thế, bàn tay anh cũng nóng rực vô cùng.
Thẩm Thiên Trường đặt thìa xuống, nhanh chóng rút tay của mình ra.
A…
Thẩm Thiên Trường há miệng ra, chờ anh đút cho mình.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu lóe lên, anh bỗng nở nụ cười, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn nhìn thấy rõ, không chỉ rõ mà còn say mê nữa.
Thẩm Thiên Trường, đây là sự đền bù mà anh nên nhận được!
Trong giọng nói của anh đã mang theo sự tức giận.
Lúc này Thẩm Thiên Trường thực sự không dám chọc giận anh nữa, nếu không rất có thể cố sẽ phải nghỉ làm cả ngày.
Ngay sau đó, vòng eo của anh bị cô ôm lấy.
Thẩm Thiên Trường tựa vào lưng anh, mới sáng sớm mà không biết vì sao cô lại thấy cảm động thế này.
Lục Chi Cửu để mặc cho cô ôm, cháo trong nồi đã chín, anh múc cháo ra bát, sau đó bưng tới bàn ăn.
Ừm, hương vị không tệ.
Lục Chi Cửu nói một câu.
Được rồi, coi như để anh nếm thử trước.
Thìa thứ hai phải là của cô nhỉ?
Lục Chi Cửu nhìn cô:
Sợ bị giành mất.
Đậu xanh, Thẩm Thiên Trường thật sự cạn lời, nếu anh chịu bón cho cô thì cô giành với anh làm gì?
Thế là cô lại ngậm một miếng cháo, quay đầu đưa lên môi anh để trả lại.
Trứng muối thịt nạc.
Lục Chi Cửu không quay đầu lại, mà là lấy đũa chấm một chút cháo đưa lên miệng nếm thử, hương vị vừa đúng với sở thích của Thẩm Thiên Trường.
Vừa mới bật bếp lên thì Thẩm Thiên Trường đã đứng phía sau anh.
Bởi 9vì thời tiết đã chuyển lạnh nên anh mặc một bộ quần áo len lông dê màu trắng ngà, trông có vẻ rất ấm áp.
Thẩm Thiên Trường6 đi tới trước bàn ăn, dùng tay chống cằm nhìn theo bóng lưng anh. Thực ra thiết kế bàn bếp trong chung cư không phù hợp với dáng n5gười cao lớn của anh, vậy nên anh thao tác không mấy thuận tay, nhưng anh đã từng đứng ở đó rất nhiều lần, dùng cái bàn bếp không thuận tay ấy cẩn thận nấu cháo cho cô.
Hôm nay anh nấu cháo gì?
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng lên tiếng hỏi.
Lục Chi Cửu nhìn cô, con ngươi đen như mực.
Tự ăn đi.
Thẩm Thiên Trường vờ như không nghe thấy.
Lục Chi Cửu kéo ghế ra ngồi xuống.
Vừa ngồi lên ghế thì Thẩm Thiên Trường bỗng lăn xả vào lòng anh, cô ngồi lên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh.
Em muốn anh đút cho em.
Này…
Môi của Thẩm Thiên Trường bị chặn lại.
Cô đẩy tay vào ngực Lục Chi Cửu, ra sức giãy giụa thật dữ dội.
Rèm cửa… ban công…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.