Chương 417: Không phải người con gái bình thường
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1384 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Rõ ràng anh biết cô không muốn ăn cơm với Đường Hinh Văn mà cứ cố tình lấy Lục Chi Cửu ra làm lý do.
Tần Phong khịt mũi một cá8i, định bụng đánh trống lảng:
Anh nói với bà nội rồi, bà đã đồng ý.
Bởi vì lúc vào đây em nhìn thấy đồ uống là Champagne.
Hơn nữa giá cả còn rất đắt.
Tiểu Tuyết đoán không sai, đúng là lúc đầu anh đã gọi Champagne.
Xin hỏi là anh Tần và chị Giang đúng không ạ?
Đúng thế, tôi đã đặt trước rồi.
Tần Phong cười đáp.
Giang Mộ Tuyết mỉm cười không nói gì cả.
Thực ra kể từ hôm ăn cơm ở nhà Tằng Tụng Hoa xong, tâm trạng của Giang Mộ Tuyết mấy hôm nay đều không được coi là vui vẻ, thậm chí chuyện xảy ra ngày hôm đó như một tảng đá trong lòng cô, cô vẫn luôn nghĩ cách để đặt nó xuống một cách nhẹ nhàng.
Tần Phong bưng ly rượu lên cụng vào ly của cô.
Vậy nên bây giờ anh có thể nói cho em biết vì sao anh không gọi Champagne của thành phố Hughes được chưa?
Hiển nhiên Giang Mộ Tuyết không tin là mình sẽ đoán sai, rõ ràng lúc nãy khi vào nhà hàng cô đã nhìn thấy thức uống hôm nay là Champagne của thành phố Hughes.
Vì sao Tiểu Tuyết lại cho rằng anh nhất định sẽ gọi Champagne?
Tần Phong hỏi.
Vào sinh nhật mười bảy tuổi của cô, bố cô, ông Giang Nghị Chi đã tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho cô trong nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố Cẩm.
Hôm đó bố cô đốt pháo hoa ngập trời cho cô, cô là bảo bối mà bọn họ nâng niu, là cô con gái mà bọn họ thương yêu nhất.
Cái gì?
Tần Phong quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt của anh, khuôn mặt của Giang Mộ Tuyết bỗng đỏ lên, hơn nữa còn là đỏ phừng phừng nữa.
Trang viên Langno? Trang viên trồng nho nổi tiếng không bán rượu vang ra ngoài?
Đúng thế, anh trùng hợp có chút giao tình với chủ nhân của trang viên.
Giang Mộ Tuyết nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên, anh đã đặt trước rồi à?
Vâng, mời anh chị đi theo tôi.
Còn anh, dưới bề ngoài ôn hòa nhã nhặn ấy cất giấu một linh hồn như thế nào?
Đúng thế, không ai xứng đôi hơn em được nữa, bà Tần.
Tần Phong nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc không tên nào đó.
Nhưng Tiểu Tuyết không phải một cô gái bình thường, đúng không.
Tần Phong lái xe vào nhà để xe của một tòa cao ốc thương mại.
Sau khi hai người xuống xe, Tần Phong dẫn Giang Mộ Tuyết vào thang máy, lên đến tầng mười của tòa cao ốc.
Giang Mộ Tuyết không định vạch trần anh nữa, thuận theo3 ý anh nói tiếp:
Vậy bố thì sao, bố không giận à?
Lấy tính cách của Giang Nghị Chi, bay từ thành phố Cẩm tới đây mà bọn họ 9lại né tránh không gặp mặt, chắc hẳn lúc này trong lòng ông không vui chút nào.
Tần Phong nắm tay Giang Mộ Tuyết đi theo sau nhân viên phục vụ vào nhà hàng.
Đi qua khu vực huyền quan rồi lại qua khu vực ăn cơm bên trong, hai người tới ban công lộ thiên.
Khuôn mặt của Tần Phong hơi đen, tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị cái gọi là
lãng mạn
, ấy thế mà lại bị cô dễ dàng đoán trúng, anh thừa nhận là lòng tự ái của anh bị tổn thương rồi.
Tiểu Tuyết quá thông mình, cuộc sống sẽ vơi đi rất nhiều niềm vui.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, nhân viên phục vụ đã bưng rượu tới.
Nhìn hai ly rượu đỏ thẫm ấy, Giang Mộ Tuyết bỗng nhíu mày lại, bởi vì Tần Phong không gọi Champagne của thành phố Hughes như dự đoán của cô.
Nhưng tất cả đều chỉ là uổng công.
Giờ phút này, dường như cô đã lờ mờ hiểu ra tảng đá trong lòng mình, cô nghĩ, có lẽ mình đã hơi thích Tần Phong thật rồi.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới vị trí ngoài cùng.
Tần Phong kéo ghế ra cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết cạn lời nhìn anh, biểu cảm trên mặt như viết mấy chữ
anh coi em là kẻ ngốc à
.
Hơn nữa em đoán anh đã chọn món rồi.
Trong mắt Giang Mộ Tuyết lóe lên sự đắc ý, nhìn đi, cô đã nói là cô không đoán sai mà.
Nhưng sau đó anh cảm thấy Champagne chưa đủ để thể hiện sự coi trọng của anh với bữa tối này, vậy nên anh đã đổi thành rượu vang của trang viên Langno.
Giang Mộ Tuyết cũng bưng ly rượu hướng về phía anh.
Cũng như thể cô đã đeo mặt nạ rất nhiều năm, cuối cùng thì bây giờ cô cũng thử tìm lại bản thân.
Vậy nên cô muốn nghiêm túc trở lại làm chính mình.
Giang Mộ Tuyết của trước kia, Giang Mộ Tuyết đã từng yêu người khác một cách hèn mọn, cô nghĩ mình sẽ phải quên đi hoàn toàn.
Cám ơn.
Giang Mộ Tuyết cười ngồi xuống.
Cô nhìn bốn xung quanh, đây là tòa nhà thương mại ven sông Mịch, từ trên ban công nhìn xuống, trên sông Mịch có tàu thuyền lướt qua, trên thuyền tỏa ra ánh đèn lốm đốm, hòa vào ánh đèn bên kia bờ sông.
Ở thành phố Cẩm cũng có những nơi tương tự như thế này, là những nơi mà Giang Mộ Tuyết đã từng tới rất nhiều lần, vậy nên cô cũng biết vị trí mà bọn họ đang ngồi là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong cả nhà hàng.
Ông ấy rất hiểu cho chúng ta.
Giang6 Mộ Tuyết nhướng mày lên.
Em muốn hỏi lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm?
Được rồi, cô thề nếu thật sự có vấn đề thì cô sẽ đi khám với anh.
Vừa rồi vào đây là cô đã phát hiện ra ngoài hai người bọn họ thì trong nhà hàng không còn một vị khách nào khác.
Tần Phong cười ôn hòa, trong mắt lại có sự bất đắc dĩ:
Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp.
Giang Mộ Tuyết thừa nhận là cô đã nghĩ linh tinh rồi.
Vậy…
Cô muốn nói rồi lại thôi.
Tần Phong cong môi:
Lát nữa em sẽ biết.
Hai mươi phút sau.
Anh nói với ông ấy là cả ngày mai không được gặp em, vậy nên hôm nay mới xin nghỉ để ở chung với e5m.
Ở… chung.
Tần Phong không nói gì.
Ngoài ra rượu chắc sẽ là Champagne của thành phố Hughes nước A?
Tòa nhà này có ban công lộ thiên vươn ra ngoài, nhà hàng này mở ở đây nên có phong cảnh rất đẹp.
Vừa đến cửa nhà hàng là nhân viên phục vụ đã ra đón bọn họ.
Quả thực Tiểu Tuyết không phải một cô gái bình thường.
Tần Phong bưng lấy ly rượu, khóe môi anh cong lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Nhưng ai nói học viên sơ cấp thì không thể có những ý tưởng bất ngờ?
Vậy thì vừa hay, em không phải một cô gái bình thường, anh cũng không phải một học viên bình thường, xét từ một góc độ nào đó thì thực ra chúng ta rất xứng đôi, đúng không?
Giang Mộ Tuyết lắc đầu:
Anh Tần nói thế là sai rồi, nói chính xác ra thì anh mới chỉ học được phần sơ cấp trong chuyện dỗ dành con gái vui vẻ thôi.
Đương nhiên, anh cũng không cần cảm thấy tự ti, bởi vì với bất cứ một cô gái nào thì những chuyện anh vừa làm cũng là đủ rồi.
Thấy cô thẫn thờ, trong mắt Tần Phong hiện lên nét thăm dò:
Tiểu Tuyết, em đang nghĩ gì vậy?
Giang Mộ Tuyết hoàn hồn lại:
Em đang nghĩ, có phải anh đã bao hết nhà hàng rồi không?
Trên mặt Giang Mộ Tuyết chỉ toàn sự tò mò.
Trang viên Langno thuộc quyền sở hữu của Lục Thị, nói chính xác hơn thì chủ nhân của trang viên ấy là Lục Chi Cửu.
Giang Mộ Tuyết toát mồ hôi hột, vậy mà anh còn nói là
có chút
giao tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.