Chương 432: Kiểu gì cũng có hai nơi rất đẹp


Trong lúc cả đám ngây người, Tần Phong đưa hoa tới trước mặt Giang Mộ Tuyết.


Giang Mộ Tuyết, em có bằng lòng cùng anh ngắm nhìn8 phong hoa tuyết nguyệt suốt đời không?


Đoàn Văn Trúc đứng bên cạnh nhìn Tần Phong, anh quỳ một chân trên mặt đất, đôi mắt vô 3cùng chân thành, cô bỗng cảm thấy như nhìn thấy nam chính trong những bộ tiểu thuyết.
Trần Tử Nhiễm chỉ vào Tần Phong rồi nói:
Hai đứa ngồi lên lưng Tần Phong đi.

Biểu cảm vốn đang rất nhẹ nhõm của Tần Phong bỗng trở nên cứng đờ.
Khóe miệng Phùng Tiêu giật giật, cõng hai người chống đẩy năm mươi cái, sao mấy cô này nghĩ ra được cơ chứ.

49…


50!

Tần Phong đã thực sự cõng Giang Mộc Trạch và Tân Dịch hoàn thành năm mươi cái chống đẩy.
Những câu thổ lộ kinh điển ấy thốt ra từ 9miệng anh cũng không có gì là mất tự nhiên.
Trần Tử Nhiễm thì còn đa sầu đa cảm hơn, suýt thì cô rơi nước mắt vì câu nói này củ6a Tần Phong. Cô vươn tay ra giật lấy bó hoa mà Tần Phong đang giơ trên không trung, nhét mạnh vào lòng Giang Mộ Tuyết.

Bằng lò5ng, bằng lòng, cô ấy bằng lòng một trăm lần!

Vừa rồi Trần Tử Nhiễm còn phòng thủ gắt gao, bây giờ lại như thể rất sốt ruột đẩy Giang Mộ Tuyết đi, ai nấy đều bật cười, Trần Tử Nhiễm đúng là đồ hâm.
Nụ cười trên mặt Tần Phong vẫn giữ nguyên, anh nhìn cô chăm chú.

Ngày đêm sẽ thay đổi, bốn mùa cũng luân phiên, kiểu gì cũng có hai nơi rất đẹp, ừm, Tần Phong, em bằng lòng.

Tần Phong vẫn rất bình tĩnh, anh bước đến bên cạnh ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống đất chuẩn bị chống đẩy.

Giang Mộc Trạch, Tân Dịch, hai đứa tới đây.

Giang Mộc Trạch và Tân Dịch đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm.
Nhìn dáng vẻ cắn răng kiên trì của anh, Giang Mộ Tuyết bỗng nghĩ tới buổi tối mà anh cõng cô lên tầng mười hai, có lẽ vào lúc mà cô không nhìn thấy, anh cũng cắn răng kiên trì như thế.

47…


48…

Nghe vậy, Giang Mộ Tuyết vội vàng dịch ra mép giường, vừa duỗi chân ra ngoài thì bỗng phát hiện ra không có giày.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc, bọn họ đều đang cười rất gian trá.

Tần Phong, em không có giày.
Giang Mộ Tuyết phối hợp nói.
Tần Phong bất đắc dĩ nhìn Đoàn Văn Trúc và Trần Tử Nhiễm.

Phải thế nào hai cô mới chịu đưa giày cho tôi.

Trần Tử Nhiễm chớp mắt:
Thực ra chuyện này cũng đơn giản thôi, vì hạnh phúc của Tiểu Tuyết, anh nhất định phải tiếp nhận thử thách cuối cùng của chúng tôi.

Nếu không có đám Phùng Tiêu đỡ thì chắc anh sẽ nằm rạp xuống đất vì mệt mất.
Sau khi được đỡ dậy, Tần Phong lấy khăn lau trong túi ngực ra lau mồ hôi.
Anh hít sâu vài hơi để điều hòa hơi thở, sau đó đi tới trước mặt Giang Mộ Tuyết.

Thử thách cuối cùng gì?


Đương nhiên là thể lực!

Tần Phong nói ẩn ý:
Hình như ở đây không thích hợp cho lắm, nhưng nếu nhất định phải như thế thì có lẽ…

Anh cắn răng, thầm nghĩ kết hôn khó hơn những gì anh tưởng.
Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc vui vẻ ra mặt, cả hai cùng đứng bên cạnh đếm số lần.
Quả nhiên, đến cái thứ mười là Tần Phong đã bắt đầu vật vã, đến cái thứ hai mươi là tay anh đã run rẩy rồi.
Tần Phong cười đứng lên, sau đó bước một bước lên trước, cúi đầu hôn lên trán Giang Mộ Tuyết.

Không được, thế này là lấy lệ rồi! Bọn tôi đâu muốn xem cái này!
Vương Gia Hủ phản đối.
Tần Phong quay đầu nhìn anh, đôi mắt chứa sự uy hiếp:
Có cần tôi sao một bản đêm tân hôn cho cậu, để cậu biết tôi có lấy lệ không?

Khuôn mặt của Giang Mộ Tuyết nóng đến mức sắp phát nổ luôn rồi, Tần Phong nói lung tung gì vậy!
Vương Gia Hủ lập tức yếu thế:
Cái này thì thôi, cậu cứ giữ lại để sau này hai vợ chồng cậu thưởng thức đi.

Thấy mấy người này bắt đầu lạc đề, Đoàn Văn Trúc lập tức lên tiếng:
Được rồi, rốt cuộc có muốn đưa cô dâu đi không hả? Mười giây sau là chúng tôi coi như các anh hối hận đấy nhé!

Cô nói cô bằng lòng cùng anh ngắm nhìn hoa mùa xuân, mưa mùa hè, gió mùa thu và tuyết mùa đông.
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, Phùng Tiêu ở bên cạnh lập tức hô lên:
Hôn đi!

Mọi người cũng lập tức hô lên:
Hôn đi! Hôn đi!


Tần Phong, anh đừng có mà mơ!
Giang Mộ Tuyết trợn mắt uy hiếp.
Đoàn Văn Trúc cạn lời nhìn bọn họ:
Tôi xin hai người đừng nghĩ lung tung có được không? Bọn tớ chỉ muốn bảo anh ấy chống đẩy năm mươi cái thôi!

Giang Mộ Tuyết sửng sốt, cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào thôi.
Ôn Tử Diễn thì nhìn Tần Phong với vẻ mặt cảm thông, anh cảm thấy cả đời này anh cũng không muốn kết hôn mất.
Giang Mộc Trạch và Tân Dịch nhận lệnh, bọn họ cười đi đến trước mặt Tần Phong, sau đó cả hai cùng ngồi lên lưng Tần Phong.
Tần Phong cắn răng, bắt đầu nghiêm túc chống đẩy, nhưng bởi vì sức nặng của Giang Mộc Trạch và Tân Dịch nên cánh tay anh hơi run run.
Thấy lại có nan đề, sắc mặt của Ôn Tử Diễn trở nên khó coi, hiển nhiên là chai nước vừa rồi đã để lại ám ảnh khổng lồ với anh.
Tần Phong cười nói với Phùng Tiêu:
Đi tìm giày.

Thế là ba người lại tìm kiếm khắp phòng, tìm mãi mà chẳng thấy chiếc giày nào.
Trần Tử Nhiễm và Đoàn Văn Trúc
quan tâm
đưa giày của Giang Mộ Tuyết cho anh.
Hai người này giỏi giấu đồ thật.
Tần Phong nhận lấy giầy, anh lại ngồi xổm xuống cẩn thận đi giày vào cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết đứng lên, thấy làn váy cô chạm đất, Tân Dịch vội vàng chạy tới phía sau ôm một phần đuôi váy lên cho cô.

Giang Mộ Tuyết cười khoác lên cánh tay Tần Phong, cả hai cùng ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách.

Bọn họ lần lượt mời trà Giang Nghị Chi và Tân Tử Hàn, sau đó mới sôi nổi rời khỏi khách sạn.

Mãi cho đến khi tới cửa, Giang Mộ Tuyết mới nhìn thấy ngoài khách sạn đỗ một loạt xe hoa, trận địa này lớn đến mức không ít người qua đường đã vây tới chụp ảnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.