Chương 434: Anh là doraemon à?


Sau một lượt như vây, trên trán Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đều chảy mồ hôi.

Khó chịu nhất vẫn là chân cô, giày cao gót mười centimet, thật8 sự là đau chân vô cùng.

Nhưng Giang Mộ Tuyết không hề thể hiện ra mặt, cô vẫn mỉm cười trò chuyện với mọi người.

Một khi tên cô được đưa vào gia phả của nhà họ Tần thì đồng nghĩa với việc sau này cô sẽ được các thế hệ con cháu của Tần Thị cung phụng, nói cách khác, cô sống là người của nhà họ Tần, chết cũng phải làm ma nhà họ Tần!

Sắc mặt của Đoàn Văn Trúc hơi cứng lại, sao nghe Trần Tử Nhiễm nói cứ thấy sợ sợ vậy nhỉ.
Giang Mộ Tuyết dở khóc dở cười:
Tiểu Nhiễm, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, chúng ta không được mê tín dị đoan.

Giang Mộ Tuyết ngồi thẳng lên, cô ngửa đầu nhìn anh:
Sao anh cũng lên đây.

Nhiều họ hàng phải tiếp đón như thế, sao anh lại đi dễ dàng thế được.

Nhiệm vụ của anh ngày hôm nay vốn là ở bên em mà.

Đoàn Văn Trúc không nhịn được nói chen vào:
Ừm, chuyện này thì tôi từng nghe nói tới rồi, nhà họ Phong ở thành phố Phong chúng tôi cũng thế, nhưng cũng chỉ có nhà họ Phong mà thôi, số lượng gia tộc lớn ở thành phố Vân nhiều thật…


Đương nhiên rồi, cô mở lịch sử ra mà xem, thời cổ đại thành phố Vân là nơi tập trung của các danh môn vọng tộc đấy! Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ kiêu ngạo.

Vậy nên Tiểu Tuyết, bây giờ nhà họ Tần đưa tên cô vào gia phả là nghi thức tối cao rồi. Cô thấy ông bà chú bác ở bên dưới không, bình thường không có chuyện quan trọng thì chắc chắn là không mời được bọn họ đâu, hôm nay chỉ là đám cưới của cô và Tần Phong thôi mà đã mời bọn họ tới hết rồi, hơn nữa còn định đưa tên cô vào gia phả, vừa rồi nghe thế mà tôi giật mình đấy.

Các bậc cha chú 3trong nhà họ Tần đều mới gặp Giang Mộ Tuyết lần đầu, thấy cô trang nhã tự nhiên như thế, mọi hành động đều đúng chuẩn con nhà quyền quý, ai nấy đề9u nở nụ cười hài lòng.
Thấy cô dâu chú rể ăn ý như vậy, Nhiếp Tòng Nhu cũng cười hớn hở, bà cảm thấy chẳng bao lâu nữa là mình sẽ được ôm 6chắt trai thôi.
Sau khi hai người mời trà xong, theo lệ thì cô dâu sẽ lên lầu vào phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó tiến hành nghi tức cúng 5bái tổ tiên.
Tần Phong sải bước về phía cô, tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.
Giang Mộ Tuyết bỗng nhíu mày, đang định mở miệng hỏi thì anh đã cầm lấy chân cô, làm Giang Mộ Tuyết giật nảy mình.

Tiểu Tuyết, ngồi im nào.

Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt, vốn chính là thế mà, nếu không vì sao bố cô xin xỏ nhiều lần như thế mà bà Nguyễn mẹ cô vẫn không chịu vào gia phả, đề phòng chuyện đó chứ sao.

Cộc cộc cộc…
Có người gõ cửa phòng.
Trần Tử Nhiễm ra mở cửa, nhìn thấy chú rể tươi cười đứng ngoài cửa.
Tần Phong thì vẫn sẽ ở lại phòng khách để tiếp đón khách khứa.
Thế là Đoàn Văn Trúc và Trần Tử Nhiễm dìu Giang Mộ Tuyết lên lầu trước.
Sau khi vào phòng, Giang Mộ Tuyết thở phào một hơi, bởi vì chân cô thực sự rất đau, gần như là đi bằng mũi chân đến xô pha trong phòng, nếu không vì sợ nhòe lớp trang điểm thì chắc là cô đã nhảy bổ lên xô pha rồi.

Tiểu Tuyết, cô có biết hôm nay nhà họ Tần làm vậy là đại biểu cho điều gì không?

Giang Mộ Tuyết nhướng mày nhìn cô:
Đại biểu cho điều gì?

Trần Tử Nhiễm ngồi xuống cạnh Giang Mộ Tuyết:
Xem ra cô vẫn chưa hiểu truyền thống của các gia tộc lớn ở thành phố Vân chúng tôi rồi. Nói thế này đi, bình thường thì chỉ có con cháu mang huyết thống trực hệ thì mới được viết tên vào gia phả, bởi vì chúng tôi đều có họ giống nhau, nhưng người bạn đời thì chưa chắc. Đối với gia tộc thì bạn đời của chúng tôi chỉ là người khác họ, hơn nữa bây giờ kết hôn tự do hơn, hôm nay kết hôn, nhưng chưa biết chừng ngày mai sẽ ly hôn, vậy nên đưa tên bạn đời vào gia phả gần như là một chuyện không thể, ví dụ như mẹ tôi, bà ấy đã lấy bố tôi hơn hai mươi năm rồi, thế nhưng trong gia phả nhà họ Trần vẫn không có tên bà ấy.
Tần Phong tháo giày của Giang Mộ Tuyết ra, quả nhiên thấy đốt ngón chân út của cô đã sưng lên, gót chân cũng đã rách da.
Bàn chân của Giang Mộ Tuyết nằm gọn trong tay Tần Phong, chân cô lạnh lẽo quanh năm, còn tay anh lại rất ấm áp.
Mặt cô bắt đầu đỏ lên.

Vì sao con gái bọn em cứ thích đi cái thứ phiền toái này vậy?
Tần Phong nhíu mày hỏi.
Cả chiếc áo ngủ liền người lần trước cũng thế.
Anh lại vươn tay tháo chiếc giày còn lại ra, chân còn lại cũng không khá hơn là bao.

Số lượng họ hàng nhà Tần Phong có thể sánh ngang với nhà tôi rồi.
Trần Tử Nhiễm vừa đếm lì xì vừa nói.

Nhà cô cũng nhiều họ hàng thế á?
Đoàn Văn Trúc ngạc nhiên hỏi.

Đúng thế, chỉ trong gia phả thôi đã có cả đống rồi, nhưng có một số người ngay cả tôi cũng chưa gặp bao giờ.
Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa nhìn Giang Mộ Tuyết.

Bởi vì… đẹp chứ còn sao nữa!
Giang Mộ Tuyết nói một cách đương nhiên.
Tần Phong cho tay vào túi áo lấy ra mấy miếng băng gạc, xé ra rồi dán vào phần bị trầy da cho Giang Mộ Tuyết.
Nhìn mấy miếng băng gạc ấy, đôi mắt của Giang Mộ Tuyết trợn tròn lên.
Giang Mộ Tuyết cắn môi suy tư một lúc, cô thật sự không ngờ rằng nhà họ Tần lại coi trọng cô như thế.

Nhưng vào gia phả cũng có điểm không tốt.
Trong mắt Trần Tử Nhiễm hiện lên sự trêu chọc.

Cái gì?

Trần Tử Nhiễm nháy mắt với Đoàn Văn Trúc:
Văn Trúc, tôi muốn đi toilet, cô có đi cùng không?

Đoàn Văn Trúc ăn ý phối hợp với cô:
Đi chứ!

Thế là trong phòng chỉ còn lại Tần Phong và Giang Mộ Tuyết.

Tần Phong, anh là Doraemon à?


Cô thề cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mang theo nhiều băng gạc như thế.

Nụ cười trên mặt Tần Phong càng rõ rệt hơn:
Vì vẻ đẹp của em, anh đành phải cố gắng thôi.


Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng Giang Mộ Tuyết bỗng cảm thấy chua xót, thật sự là người đàn ông này cẩn thận đến mức khiến người ta phải cảm động.

Giang Mộ Tuyết mở miệng định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là giọng nói của quản gia.


Cậu Hai, bên dưới chuẩn bị xong hết rồi, bà chủ bảo cậu và mợ xuống dưới.



Vâng, chú Tần, chúng cháu sẽ xuống ngay.
Tần Phong lên tiếng đáp lại rồi lại đi giày vào cho Giang Mộ Tuyết, sau đó dìu cô đứng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.