Chương 444: Có phải là yêu năm mươi năm mới công bằng không
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1331 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Giang Mộ Tuyết luôn có ý thức của một người vợ.
Giang Mộ Tuyết!
Trịnh Kỳ lại đi theo cô ra ngoài.
Thực ra Giang Mộ Tuyết không ngờ rằng Tần Phong sẽ đưa cô tới đây, nhưng tất cả lại rất hợp tình hợp lý.
Đêm tân hôn của bọn họ diễn ra trong ngôi nhà chỉ thuộc về anh và cô, không có nơi nào hoàn mỹ hơn nữa.
Tần Phong trực tiếp bế Giang Mộ Tuyết xuống xe.
Vậy nên, có lẽ cô sẽ yêu anh lâu hơn một chút, lâu hơn cả năm mươi năm.
Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ở cổng biệt thự.
Vì sao tôi phải nói cho anh biết?
Nếu như em nói cho anh biết ngay từ đầu thì sao anh lại… Sao anh lạ6i…
Trịnh Kỳ nắm chặt bàn tay, cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng.
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng quay đầu nhìn anh ta:
Có phải anh địn5h nói rằng nếu tôi nói với anh ngay từ đầu thì anh sẽ không vượt quá giới hạn với Lưu Hân Nghiên?
Không đúng không? Trịnh Kỳ, anh chưa từng tốt với Giang Mộ Tuyết, anh không an ủi cô ấy lúc cô ấy buồn, cũng không mang đến ấm áp cho cô ấy lúc cô ấy bất lực, thậm chí lúc mà cô ấy cần anh, anh cũng chỉ làm một cách miễn cưỡng. Anh chỉ hưởng thụ cảm giác được người khác thích, anh chỉ cần một bảo mẫu giặt quần áo nấu cơm và thậm chí là trả tiền thuê nhà cho anh mà thôi!
Giang Mộ Tuyết, vậy em có từng thích anh thật lòng không?
Trịnh Kỳ bỗng cất cao tiếng nói.
Câu hỏi của anh ta khiến Giang Mộ Tuyết hơi sửng sốt.
Em luôn miệng nói em thích anh, thích anh rất nhiều năm, nhưng đến cùng vì sao lại thích anh? Giang Mộ Tuyết, thật sự là bởi vì tình yêu sét đánh trong buổi lễ nhập học sao? Mỗi lần nhìn anh, em có chắc là đang nhìn anh không? Không, người em nhìn không phải là anh, mà là hình bóng trong lòng em. Giang Mộ Tuyết, rốt cuộc em đã coi anh thành người nào?! Sau này em cho anh câu trả lời, em đã có người đàn ông khác từ lâu rồi, còn trước cả khi anh có Lưu Hân Nghiên, không phải sao?
Đúng thế, tôi chưa bao giờ thích anh.
Coi như chưa bao giờ thích đi.
Có vẻ như tài xế đã biết điểm đến của bọn họ, cứ thế lái xe lên đường.
Tiểu Tuyết, lần đầu tiên anh đưa em ra khỏi chung cư của em, Trịnh Kỳ chạy tới, em còn nhớ mình đã nói gì với anh ta không?
Giang Mộ Tuyết hơi cứng người lại, đây là lần đầu tiên Tần Phong nói về Trịnh Kỳ với cô, lưu loát đến mức cô không kịp phản ứng.
Thế nhưng giờ khắc này cô lại thật sự muốn biết.
Có ai từng thực lòng thích Giang Mộ Tuyết hèn mọn đó không?
Trịnh Kỳ nhìn Giang Mộ Tuyết ở trước mặt, nếu là trước kia, anh ta nhất định có thể nói ra một đống lời đường mật, nhưng đối mặt với Giang Mộ Tuyết của hiện tại, anh ta cảm thấy mình như bị cô nhìn thấu, khiến yết hầu anh ta không thốt ra được một chữ nào.
Rốt cuộc trên mặt Giang Mộ Tuyết cũng hiện lên nụ cười, cô bước nhanh tới bên cạnh anh, vươn tay ra khoác lên cánh tay anh.
Tần Phong, lần sau đừng để em chờ lâu như thế.
Ừm.
Giang Mộ Tuyết thản nhiên xoay người đi.
Tiểu Tuyết.
Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu, thấy Tần Phong đứng ở cửa phòng tiệc, anh đứng cho tay vào túi, đôi mắt sạch sẽ vô cùng.
Giang Mộ Tuyết, em lừa gạt anh, từ đầu đến cuối em luôn lừa gạt anh! Bây giờ nghĩ lại là anh lại cảm thấy mình thật nực cười, sao lúc trước anh lại tin những gì em nói, thậm chí cảm động đồng ý yêu em. Thì ra, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một quân cờ trong trò chơi của người có tiền các người mà thôi!
Giang Mộ Tuyết nhìn anh ta, đây là người đàn ông mà cô đã từng thích rất nhiều năm, là đàn anh nổi tiếng của bọn họ, thì ra anh ta chẳng qua chỉ là một người đàn ông dối trá ngu xuẩn mà thôi.
Trịnh Kỳ, anh đã bao giờ thích tôi chưa?
Giang Mộ Tuyết mở miệng hỏi, trước kia cô đã muốn hỏi rồi, lúc đầu là không dám hỏi, về sau thì cảm thấy không cần thiết.
Bọn họ không nhìn Trịnh Kỳ một cái nào nữa, xoay người đi tới bậc thang xoáy tròn để xuống dưới.
Cứ thế đi xuống tầng một, gió lạnh tháng mười một thổi vào cửa chính của khách sạn, Giang Mộ Tuyết không nhịn được rùng mình một cái.
Tần Phong cởi áo vest của mình ra khoác lên người cô, ôm cô vào lòng rồi ra khỏi cửa.
Có chuyện gì?
Giang8 Mộ Tuyết quay lưng về phía anh ta, nói bằng giọng lạnh nhạt.
Vì sao không nói cho anh biết, vì sao không nói với anh rằng em chính là 3tiểu thư của Tập đoàn Giang Lăng!
Trịnh Kỳ nghiến răng nói hung hăng.
Giang Mộ Tuyết cười lạnh, quả nhiên vẫn là vì cái danh tiểu thư c9ủa Tập đoàn Giang Lăng.
Nụ cười trên khóe môi Tần Phong vẫn thế:
Lúc ấy em nói Trịnh Kỳ không bằng một phần mười của anh.
Dòng suy nghĩ của Giang Mộ Tuyết quay trở lại tối hôm đó, cô hung hăng nói với Trịnh Kỳ: Đứng bên cạnh người đàn ông của tôi, anh còn chẳng bằng một phần mười của anh ấy!
Mà lúc ấy, người đứng bên cạnh cô là Tần Phong.
Tiểu Tuyết, ngay cả một người đàn ông không bằng một phần mười của anh mà em còn yêu được năm năm, vậy mười phần mười như anh thì có phải là phải yêu năm mươi năm mới công bằng không?
Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng lại như mang theo sức mạnh kỳ lạ, gõ vào trái tim Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết không muốn phủ nhận, cô thật sự đã yêu người đàn ông này một chút rồi.
Tần Phong…
Giang Mộ Tuyết bỗng vươn tay ra cầm tay anh, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, khiến Tần Phong dễ dàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Anh không phải mười phần mười, rõ ràng là trăm phần mười!
Ở cổng khách sạn đã đỗ sẵn một chiếc xe con màu đen, mặc dù kiểu dáng không mấy nổi bật, nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn nhận ra đây là phiên bản giới hạn mới ra năm nay của nước Y, cả nước chỉ có ba chiếc.
Tần Phong mở cửa sau ra, cả hai cùng ngồi ở ghế sau.
Tài xế là một người trẻ tuổi, Giang Mộ Tuyết thấy quen quen, nhưng cô không nghĩ ra là đã gặp ở đâu rồi.
Bọn họ đi đến trước cửa, Giang Mộ Tuyết ăn ý vươn ngón tay ra mở cửa.
Trong phòng đã được bật máy sưởi từ trước nên ấm áp như mùa xuân.
Tần Phong đặt Giang Mộ Tuxuống, cả hai đều không đưa tay ra bật đèn, bởi vì giờ phút này trong căn phòng khách vốn phải tối om lại ngập tràn ánh nến.
Trên bàn và trên mặt đất trong phòng khách xếp những cây nến đủ mọi kiểu dáng.
Một tấm thảm đỏ được tạo thành từ những cánh hoa hồng trải dài từ chân bọn họ đến trên lầu, ngay cả không khí cũng là mùi hương mà cô thích.
Trong lúc Giang Mộ Tuyết ngạc nhiên, Tần Phong cúi người xuống cởi giày cao gót ra cho cô, sau đó cũng cởi giày của mình ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.