Chương 485: Con muốn lựa chọn cho chính mình một lần
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1638 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Diệp Linh Khê khấp khởi mừng thầm, cô ta nắm chặt bàn tay, càng thêm quyết tâm hủy bỏ hôn ước với Tần Diệp.
Tằng Tụng Hoa bình p8hục nỗi lòng, bà nói với Diệp Vĩnh Phú:
Diệp Vĩnh Phú, đây chính là đứa con gái mà ông nuôi dạy ra! Hai năm trước nó đến với Tiểu Diệp3, chúng tôi đều không đồng ý, nhưng nó ỷ vào sự nuông chiều của Tiểu Diệp, bất chấp mọi sự cản trở để tiến tới. Vốn dĩ tôi tưởng rằng c9ô ta thực lòng với Tiểu Diệp, vậy nên cũng nhắm mắt cho qua, thậm chí tôi còn đích thân chuẩn bị đám cưới cho hai đứa. Chúng tôi có lỗi6 với nhà họ Diệp các người ở điểm nào? Bây giờ cô ta nói muốn hủy bỏ hôn ước là hủy ngay, rốt cuộc các người coi con trai tôi là cái gì5, coi nhà họ Tần chúng tôi là cái gì!
Bác trai, để cháu nói vài câu với Tiểu Khê.
Tần Diệp buông Diệp Vĩnh Phú ra, đi tới trước mặt Diệp Linh Khê:
Tiểu Khê, đừng quỳ nữa, đứng lên trước đi.
Tần Phong cũng nhìn cô ta, trên mặt không có một biểu cảm gì.
Đột nhiên, Diệp Linh Khê nhếch môi cười nhẹ.
Diệp Linh Khê nhìn Tần Diệp bằng ánh mắt kiên định:
Em biết, em nghĩ kỹ rồi.
Rốt cuộc Tần Diệp cũng đứng lên, anh ta hít sâu một hơi:
Dẫn bố mẹ em đi đi.
Diệp Vĩnh Phú hừ lạnh một tiếng:
Đàm phán? Đàm phán thì được gì? Nếu hai công ty chấm dứt việc hợp tác thì sẽ tổn thất cả đống tiền!
Bố, lúc trước để tách khỏi Diệp Thị, chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức? Sao mới qua mấy năm mà bố lại muốn Tập đoàn Diệp Thị bị Tần Chính chi phối rồi?
Bác gái, đây là quyết định của một mình cháu, chính cháu đã làm tổn thương Tần Diệp, làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà, bác giận thì cứ trút hết lên người cháu, cho dù bác đánh cháu mắng cháu thì cháu cũng không kêu một tiếng, nhưng cháu không thể dối lòng để kết hôn với Tần Diệp được, cháu thực sự xin lỗi.
Diệp Linh Khê mở miệng trước Diệp Vĩnh Phú, thái độ rất thành khẩn.
Tằng Tụng Hoa tức đến mức hoa cả mắt:
Cô tưởng cô là cái thá gì? Con dâu của nhà họ Tần này nhất định phải là cô sao? Cô lập tức dẫn bố mẹ cô cút ra khỏi nhà họ Tần chúng tôi ngay, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa!
Diệp Linh Khê nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích gì cả.
Tần Diệp ngồi xổm xuống, cho đến khi đối diện với Diệp Linh Khê.
Sau khi Diệp Linh Khê đi, Nhiếp Tòng Nhu mới mở miệng:
Tiểu Diệp, xử lý chuyện hợp tác với Nghiệp Thừa Thực Nghiệp đi, nhà họ Tần chúng ta không cần thiết phải dây dưa với người ta nữa.
Tần Diệp nói thản nhiên:
Cháu biết.
Diệp Linh Khê ngửa đầu nhìn anh ta.
Nhân lúc anh chưa đổi ý.
Diệp Vĩnh Phú cũng cuống lên:
Bà thông gia, Tiểu Khê chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, đợi tôi đưa nó về dạy dỗ, đến lúc đó sẽ tới nhận lỗi với bà.
Bố, mỗi một câu nói của con trong tối hôm nay đều là nghiêm túc, cho dù bố giết con thì con cũng không đổi ý!
Diệp Linh Khê hét lên.
Mày còn không ngậm miệng lại cho tao!
Thấy Diệp Linh Khê vẫn khăng khăng làm theo ý mình, Diệp Vĩnh Phú lại giơ tay lên muốn giáng cho Diệp Linh Khê một cái tát nữa, nhưng còn chưa đụng vào mặt Diệp Linh Khê thì cổ tay ông ta đã bị bắt lấy.
Diệp Vĩnh Phú quay đầu lại nhìn, Tần Diệp đang cầm cổ tay ông ta, khiến ông ta không khỏi sửng sốt mất mấy giây.
Thấy sắc mặt của Tần Minh Hào đã khó coi lắm rồi, Diệp Vĩnh Phú chỉ có thể thở dài một hơi, nhìn Diệp Linh Khê với vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó vung tay xoay người đi.
Diệp Linh Khê cầm tay Thân Dung, cúi người lần cuối cùng với Nhiếp Tòng Nhu và Tằng Tụng Hoa:
Cháu xin lỗi.
Tần Diệp nhìn bàn tay chảy máu của cô ta, đôi mắt lóe lên sự không đành lòng, cuối cùng vẫn không nhúc nhích gì.
Thân Dung dìu Diệp Linh Khê đứng lên.
Tiểu Khê, bây giờ em xin lỗi bà ngoại và mẹ anh, đám cưới của chúng ta vẫn có thể tiếp tục.
Tần Diệp vừa dứt lời, trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên sự ngạc nhiên, không ai ngờ rằng Tần Diệp vẫn chịu kết hôn với Diệp Linh Khê.
Bởi vì mối quan hệ giữa Tần Diệp và Diệp Linh Khê, chuyện hợp tác giữa Tần Chính và Nghiệp Thừa Thực Nghiệp trong mấy năm qua rất chặt chẽ, bây giờ bọn họ hủy bỏ hôn ước, nếu muốn xử lý sạch sẽ những ràng buộc giữa hai công ty thì sẽ gây tổn thất cho cả hai bên.
Nhưng hiển nhiên, sự kiên nhẫn của Nhiếp Tòng Nhu với Diệp Linh Khê đã lên đến đỉnh điểm, cho dù tổn hại đến chính mình thì bà cũng muốn cắt đứt quan hệ với bên Nghiệp Thừa.
Sau đó bọn họ cũng xoay người bước từng bước về phía cửa chính.
Nhưng lúc đi ngang qua Tần Phong và Giang Mộ Tuyết, bước chân của cô ta hơi khựng lại, cô ta quay đầu nhìn Tần Phong.
Diệp Vĩnh Phú vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ta nhìn Tằng Tụng Hoa, nói:
Bà thông gia…
Từ nãy đến giờ Tần Minh Hào không hề nói câu nào, rốt cuộc ông cũng không nhịn được nữa, lên tiếng:
Diệp Vĩnh Phú, ông thấy nhà họ Tần tôi chưa đủ mất mặt hả?!
Nhìn gò má sưng đỏ của cô ta, Tần Diệp vô thức muốn giơ tay lên định xoa, nhưng còn chưa đụng tới thì Diệp Linh Khê đã quay đầu đi né tránh.
Bàn tay của Tần Diệp khựng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể đặt xuống.
Suy cho cùng thì đây chỉ là đám cưới của Tần Diệp và Diệp Linh Khê, quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về bọn họ, nếu Tần Diệp cũng đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi thì những người khác cũng chẳng thể nói gì được nữa.
Rốt cuộc trên mặt Diệp Linh Khê cũng hiện lên nét mừng rỡ, nhưng có thể là bởi vì đã quỳ quá lâu nên tê chân, mới nhấc một chân lên thì cô ta lại ngã xuống, hai tay đụng trúng vào mảnh vỡ của chén trà, lòng bàn tay lập tức đổ máu.
Tần Phong, anh thấy rồi đấy, đây chính là bước đầu tiên để em chứng minh bản thân.
Giang Mộ Tuyết đang ngồi bên cạnh Tần Phong, cô cũng nhìn cô ta, không ngờ Diệp Linh Khê lại dám chơi lớn như thế.
Nhưng lần này Diệp Linh Khê lại túm chặt lấy cổ tay ông ta, cô ta trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Phú:
Bố, vừa rồi bố tát chưa đủ hả!
Diệp Linh Khê trông thì yếu đuối, nhưng cô ta dùng hai tay bắt lấy một tay Diệp Vĩnh Phú, khiến Diệp Vĩnh Phú không đánh xuống được.
Diệp Vĩnh Phú quát lên:
Cái loại bất hiếu không có chí tiến thủ, mày có biết hủy bỏ hôn ước thì nhà chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu không?
Diệp Linh Khê hất tay ông ta ra:
Bố yên tâm, nếu bọn họ muốn chấm dứt sự hợp tác với chúng ta thì con sẽ cố gắng đàm phán!
Diệp Linh Khê chớp mắt một cái, rốt cuộc cô ta cũng nhìn Tần Diệp, đôi mắt bỗng đỏ lên:
Xin lỗi, Tần Diệp, em cũng muốn yêu anh.
Nhưng em không làm được.
Gia đình Diệp Linh Khê ra khỏi biệt thự nhà họ Tần.
Vừa mới đến cạnh xe thì Diệp Vĩnh Phú bỗng xoay người lại, giơ tay định tát Diệp Linh Khê.
Bà không thể để con cháu mình vấp ngã vì người phụ nữ đó thêm nữa.
Vậy nên bây giờ hủy bỏ hôn ước không chỉ đồng nghĩa với việc kết thúc mối quan hệ giữa hai người bọn họ, mà còn mang ý nghĩa kết thúc sự hợp tác giữa Đầu tư Tần Chính và Nghiệp Thừa Thực Nghiệp, vậy nên vừa rồi Tần Diệp mới hỏi Diệp Linh Khê rằng cô ta đã nghĩ kỹ chưa.
Diệp Linh Khê, rốt cuộc cô có tài đức gì mà lại lọt vào mắt xanh của hai người đàn ông như thế.
Ngay sau đó, Diệp Linh Khê thu tầm mắt về, tiếp tục ra khỏi cửa chính của nhà họ Tần.
Hiển nhiên Diệp Linh Khê đã quyết tâm sẽ hủy bỏ hôn ước với anh ta.
Thấy Diệp Vĩnh Phú không lên tiếng nữa, Diệp Linh Khê nói tiếp:
Nếu năm đó không có con thì đến bây giờ Nghiệp Thừa vẫn chỉ là một một công ty con của tập đoàn, con đã làm đủ nhiều cho Nghiệp Thừa rồi!
Diệp Vĩnh Phú tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu:
Cái loại ngỗ ngược!
Tần Diệp nhìn vào mắt cô ta, anh ta biết trong mắt cô ta không có một chút gì gọi là yêu.
Em biết, hiện tại hủy bỏ hôn ước với anh thì đồng nghĩa với điều gì không? Em nghĩ kỹ rồi chứ?
Bố, vì Nghiệp Thừa, vì bố, con không hối hận về những gì con đã làm trước kia, nhưng bây giờ con muốn lựa chọn cho chính mình một lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.