Chương 489: Đừng để tôi phải ghét anh vì mẹ anh
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1491 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Thấy Cố Ngôn Quyết không chịu nghe, Diệp Lăng Nam hít mắt lại:
Mời cậu Cố sang phòng khác nghỉ ngơi!
Thấy anh ra8 lệnh, cấp dưới của Diệp Lăng Nam lập tức bước lên định kéo Cố Ngôn Quyết ra ngoài, người bên cạnh Cố Ngôn Quyết cũng bướ3c lên phía trước một bước, chỉ nhoáng cái hai bên đã lao vào đánh nhau.
Thế là bát đũa khăn trải bàn bay tứ tung,9 khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Lãnh Diệu Chi nhìn Trần Tử Nhiễm:
Cho dù là chuyên gia dinh dưỡng do cô tìm tới, vậy thì Thẩm Thiên Trường vẫn sai khi kết bạn với người như cô!
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệu Chi, bàn tay nắm thật chặt, đã rất lâu rồi cô không cảm thấy bất lực như lúc này.
Mẹ, mẹ hơi quá đáng rồi đấy.
Lục Chi Cửu nói một cách lạnh lùng, vẫn tỉnh táo như thường.
Trần Tử Nhiễm dừng bước.
Tôi sẽ tìm được chị Tiểu Vũ, làm phiền cô quan tâm đến Thẩm Thiên Trường giúp tôi.
Trần Tử Nhiễm nhanh tay lau nước mắt:
Không cần anh nhắc nhở!
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhanh hơn bà, Lục Chi Lộ đứng bên cạnh còn chưa kịp nhìn thấy gì thì Lục Chi Cửu đã bắt lấy cổ tay Lãnh Diệu Chi.
Mẹ, mong mẹ hãy bình tĩnh.
Đôi mắt của Lãnh Diệu Chi lập tức đỏ bừng, bà chậm rãi buông tay xuống:
Thẩm Thiên Trường, cô xem chuyện tốt mà cô làm đi! Nếu không vì sự ngu ngốc của cô thì sao Tiểu Vũ lại như thế! Nó đang mang thai, vừa mới ra viện, nếu gặp chuyện gì bất trắc thì phải làm sao!
Năm mươi phần trăm!
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm lập tức ngây người ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn về phía Lục Chi Lộ, Lục Chi Lộ nhìn sang nơi khác.
Hay là chị cũng đi tìm?
Lục Chi Lộ nói với vẻ lo lắng.
Bây giờ chị và anh Cả đưa ông nội về đi.
Lục Chi Cửu nói.
Nghe vậy, Lục Chi Lộ sửng sốt, Lục Chi Cửu vừa gọi Lục Chi Y là anh Cả?
Lãnh Diệu Chi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu, nước mắt tuôn trào:
Mẹ quá đáng? Tiểu Cửu, con phải biết rằng mẹ cũng là mẹ của Tiểu Vũ, con bé đang mang thai cháu ngoại ruột thịt của mẹ. Con có biết mẹ có cảm giác thế nào khi đối mặt với người muốn hại con cháu của mẹ không? Người đó đang đứng ngay trước mặt mẹ, thế nhưng mẹ lại chẳng thể đánh chẳng thể mắng!
Người đó không phải là Thẩm Thiên Trường và bạn của cô ấy.
Lục Chi Cửu mở miệng nói.
Nhưng Lãnh Diệu Chi vẫn dồn ép:
Vậy ai đã tự ý thay đổi chuyên gia dinh dưỡng cho Tiểu Vũ? Ai đã để nó ăn Saro suốt một tháng mà không hề hay biết? Ai vẫn bận rộn đi công tác không thấy mặt đâu trong lúc Tiểu Vũ xuất huyết? Rốt cuộc con có biết tỉ lệ gây quái thai của Saro cao đến mức nào không? Năm mươi phần trăm đấy!
Lục Chi Lộ gật đầu rồi quay lại chỗ mình.
Lục Diệu Nhung không hề hỏi nhiều, ông đứng lên dẫn người nhà đi ngang qua Lục Chi Cửu, Lãnh Diệu Chi cũng đi theo Lục Cảnh Hành định về nhà.
Đợi đã.
Lục Chi Cửu bỗng lên tiếng gọi lại.
Con sẽ đi tìm ngay!
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường định xoay người ra ngoài.
Tìm? Cô tìm ở đâu? Cô lại định làm nó nổi giận bỏ đi lần nữa có đúng không? Cô hại nó đến mức này mà còn có mặt mũi đi gặp nó!
Lãnh Diệu Chi đỏ mắt quát lên.
Bác gái, chính cháu đã giới thiệu chuyên gia dinh dưỡng cho Thẩm Thiên Trường, bác muốn trách thì hãy trách cháu, chuyện này không liên quan đến Thiên Trường!
Trần Tử Nhiễm đã tới đây ngay từ khi Lãnh Diệu Chi giơ tay lên rồi.
Hai bên đánh ngang tay.
Chúng ta… mặc kệ thật hả?
Thẩm Thiên Trường ghé đầu hỏi dò.
Em cảm thấy ai sẽ là người chiến thắng?
Lục Chi Cửu hỏi với vẻ hứng thú.
Thẩm Thiên Trường nói run rẩy:
Con sẽ đi tìm chị Tiểu Vũ! Con sẽ đi ngay!
Dứt lời cô chạy thẳng ra ngoài.
Thấy cô chạy ra ngoài, Trần Tử Nhiễm cũng định đuổi theo cô thì Lục Chi Cửu bỗng mở miệng gọi cô lại:
Trần Tử Nhiễm.
Trái tim Thẩm Thiên Trường đập thình thịch:
Ý chị là sao? Cái gì gọi là mất tích!
Chị ấy để lại cái này.
Lục Chi Lộ đưa cho cô một tờ giấy.
Trong tờ giấy là nét chữ của Lục Chi Vũ: [Đừng tìm tôi, tôi không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm về đứa bé này, càng không cần đền bù bằng một đám cưới, dù có dị tật hay không thì tôi cũng sẽ sinh nó ra, tạm biệt.]
Nhưng cũng may là phòng tiệc rất lớn, vì lo lắng cho sức khỏe của Lục Chi Vũ nên nh6à họ Lục và nhà họ Diệp đều mời rất ít khách, vậy nên tạm thời vẫn chưa lan đến khu vực khách khứa.
Nhìn hai bên 5đánh nhau, ngay cả Lục Diệu Nhung cũng muốn đứng lên, nhưng Lục Cảnh Hành ở bên cạnh đã giữ ông lại, bởi vì lúc này Lục Chi Cửu vẫn đứng im tại chỗ.
Thấy đám cưới đã chậm mười phút, Lục Chi Lộ lo lắng cho Lục Chi Vũ, bèn nói với mọi người rồi đứng lên ra ngoài từ cửa phụ.
Bố, ngày mai bố đưa mẹ về nước M đi.
Thấy Lục Chi Cửu muốn bảo mình về nước M, Lãnh Diệu Chi mở to đôi mắt:
Tiểu Cửu, con đang đuổi mẹ đi sao?! Con đuổi mẹ đi chỉ vì một người phụ nữ!
Lục Chi Cửu không trả lời, anh nhìn Lục Cảnh Hành, hai bố con nhìn nhau mấy giây.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, thế có nghĩa là Lục Chi Vũ đã biết chuyện mình ăn phải Saro, nhưng vì sao lại muốn dùng cách này…
Lãnh Diệu Chi đang ngồi bên kia bỗng đứng bật dậy, chạy tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường giật lấy tờ giấy trong tay cô.
Sau khi đọc xong, Lãnh Diệu Chi bỗng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, sau đó định giơ tay lên tát cô.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đen kịt lại, làm ơn, bây giờ đang tổ chức đám cưới, có phải chiến trường đâu!
Em đoán là Diệp Lăng Nam.
Dù sao phe anh ta người đông thế mạnh hơn.
Bên nhà họ Lục xem hăng hái, bên nhà họ Diệp cũng bắt đầu trò chuyện với nhau. Diệp Lăng Nam quản lý ngành giải trí ngầm của nhà họ Diệp, mấy năm trước, bởi vì thủ đoạn quá cứng nên thường xuyên có người tới gây hấn, mặc dù lâu lắm rồi chưa xảy ra, nhưng khả năng tiếp nhận của mọi người rất mạnh.
Dù sao khi đánh xong, dọn dẹp sạch sẽ là đám cưới vẫn sẽ tiếp tục.
Cảnh tượng này khiến Trần Tử Nhiễm và Giang Mộ Tuyết đực mặt ra, cái đám cưới kỳ lạ gì thế này!
Mặc dù Diệp Lăng Nam có nhiều người, nhưng Cố Ngôn Quyết lại đích thân xông vào, vậy nên chưa thể phân thắng thua được ngay, Thẩm Thiên Trường xem một lát rồi kéo Lục Chi Cửu về chỗ ngồi.
Nhưng Lục Chi Lộ lại chạy vào từ cửa phụ, nhìn thấy nét mặt hoảng loạn của cô, trong lòng Thẩm Thiên Trường bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lục Chi Lộ đi tới trước mặt bọn họ:
Thiên Trường, chị Tiểu Vũ mất tích rồi!
Nói rồi cô lại quay đầu nhìn Lục Chi Cửu và Lãnh Diệu Chi:
Lục Chi Cửu, đừng để tôi phải ghét anh vì mẹ anh!
Sau đó cô cũng xông ra ngoài, không quay đầu lại nữa.
Lúc này Diệp Lăng Nam cũng đã biết tin Lục Chi Vũ mất tích, anh vội vàng bước tới. Đọc tờ giấy xong, trong mắt anh hiện lên sự phẫn nộ, anh vò nát tờ giấy, sau đó xoay người ra ngoài.
Được, mai bố sẽ đưa mẹ con về!
Lục Cảnh Hành mở miệng.
Lục Cảnh Hành! Anh điên rồi!
Lãnh Diệu Chi hô lên.
Ừm, vẫn đi đường bay tư nhân, con sẽ bảo Tần Phong tiễn bố mẹ.
Thấy bọn họ chẳng để ý tới mình, Lãnh Diệu Chi quay sang nói với Lục Diệu Nhung:
Bố, chưa tìm được Tiểu Vũ thì con không thể về nước M được!
Lục Diệu Nhung vuốt râu nói:
Bố già rồi, người làm chủ gia đình hiện tại không phải bố nữa, hay là con bảo bọn họ chọn lại gia chủ, sau đó bố sẽ cho con ở lại trong nước?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.