Chương 492: Em còn có anh


Bọn họ chỉ ăn khuya hơn một tiếng thôi, không ngờ trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng rồi.

Tuyết vẫn đang rơi, Thịnh Lam khô8ng kìm được, cô ta vươn tay ra hứng.
Trong phòng khách, một người đang bắt tréo hai chân, vừa gặm táo vừa xem ti vi.
Thấy Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường từ ngoài vào, cô nhướng mày hỏi:
Nghe nói đang có tuyết rơi à?

Cô rửa mặt đánh răng rồi đi ra ngoài, nhìn thấy người đã chạy trốn khỏi đám cưới tối qua - Lục Chi Vũ - đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách, tức tối nhìn nhân vật chính còn lại của đám cưới hụt - Diệp Lăng Nam.
Thẩm Thiên Trường thừa nhận cô hơi ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ rằng Lục Chi Vũ lại nghênh ngang ở trong Cẩm Viên sau khi đã trốn khỏi buổi lễ kết hôn như thế.

Không cần thiết.

Lục Chi Vũ cảm thấy khó hiểu.
Người này không phải ai khác, mà chính là nữ nhân vật chính đã chạy trốn khỏi đám cưới hôm nay, Lục Chi Vũ!
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày, anh không nói câu gì, chỉ bế Thẩm Thiên Trường lên lầu.
Trong bóng đêm, Lục Chi Cửu bỗng nói khẽ:
Đừng lo, ngày mai bố mẹ sẽ về nước M.

Thẩm Thiên Trường đang ngủ bỗng xoay người lại ôm lấy cánh tay Lục Chi Cửu.
Xử lý xong xuôi cho Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu mới thay quần áo và vệ sinh cá nhân.
Đợi đến lúc tắm xong ra ngoài thì Thẩm Thiên Trường đang nằm ngủ say trên giường, Lục Chi Cửu tới cạnh giường, anh vén chăn nằm xuống.

Với IQ của chị thì cũng chỉ có thể đến Cẩm Viên thôi.


...


Ê, Lục Lão Cửu, ông thái độ với tôi thế hả?


Em tưởng chị sẽ nghĩ ra một nơi ẩn náu hay ho hơn.

Chất rắn mềm mại óng ánh vừa chạm vào lòng bàn tay có độ ấm là lập tức tan ra thành nước.3
Thật sự là rất lâu rồi ở thành phố Vân không có tuyết rơi.
Vài bông tuyết6 rơi lên tóc và trán anh, khiến khuôn mặt hoàn mỹ của anh càng thêm lạnh lùng.
Thịnh Lam ngơ ngác nhìn anh, mặc dù con người t5rên thế giới này không phân chia cấp bậc, nhưng vẫn có rất nhiều người luôn vượt lên trên những quy tắc bình đẳng.

Cộp cộp cộp...

Thịnh Lam quay đầu lại, nhìn thấy9 một người ở phía xa xa đang đi về phía mình. Anh mặc áo khoác chùng màu be thẫm, dáng người cao lớn sừng sững.
Trong phòng ngủ trên lầu hai.
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào phòng, đưa cô tới phòng tắm tắm rửa thay áo ngủ, sau đó mới đặt cô lên giường.
Không bao lâu sau, Thẩm Thiên Trường được anh bế ra ngoài.
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường đi về chiếc Phantom cách đó không xa, trên trần xe đọng khá nhiều tuyết, rõ ràng là đã đỗ ở đó một thời gian rồi.
Dường như cô đang nói trong giấc mộng:
Lục Chi Cửu, em không có mẹ.

Có lẽ cô đang nói đến người mẹ đẻ mà cô chưa gặp mặt bao giờ, cũng có thể cô đang nói tới Thẩm Tinh Như bỗng qua đời đột ngột, hoặc là đang nói tới mẹ của Lục Chi Cửu.
Thịnh Lam nhìn theo bóng lưng của Lục Chi Cửu, lần đầu tiên cô ta phát hiện ra người này cách mình xa đến thế.
Thịnh Lam xoay người đi, gọi tài xế của mình tới, hai người cùng dìu Trần Tử Nhiễm lên xe.

Vậy con bé đó thì sao? Sao lại uống say khướt thế này?
Lục Chi Vũ nhìn Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Cửu không trả lời nữa, anh bước thẳng lên lầu.

Ừm.

Lục Chi Cửu đáp nhẹ, sau đó đi qua cô ta, vén rèm vào trong quán.
Cô nhắm hờ mắt, nhíu mày nói:
Tiểu Nhiễm, tớ muốn về Cẩm Viên! Cậu phải đưa tớ về Cẩm Viên mới được! Nếu không Lục Chi Cửu sẽ giận tớ!

Lục Chi Cửu xoa má cô, cong môi đáp lại:
Ừm, bây giờ anh sẽ đưa em về Cẩm Viên.

Lục Chi Vũ nghẹn lời, có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, rõ ràng Cẩm Viên chính là nơi ẩn náu tốt nhất!

Khụ... Ờm, vừa rồi mọi người đều đi tìm chị à?
Lục Chi Vũ thừa nhận bỏ trốn trước giờ cưới như vậy thật sự là hơi quá đáng.
Thẩm Thiên Trường gật đầu rồi cứ thể ngả ra ghế sau.
Một tiếng sau, Lục Chi Cửu vẫn bế Thẩm Thiên Trường vào Cẩm Viên.
Suy cho cùng thì anh vẫn không thể làm được chuyện này cho cô.

Em còn có anh.

Lục Chi Vũ hừ lạnh một tiếng, cô nghịch móng tay của mình:
Tôi thích ở đâu anh quản được chắc?

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Diệp Lăng Nam muốn nói tiếp, nhưng lại tức đến mức mãi mà không nói được câu nào.
Diệp Lăng Nam hít sâu một hơi:
Anh có thể không so đo chuyện em trốn kết hôn, nhưng tuyệt đối không thể ở Cẩm Viên được nữa.


Đừng tỏ ra mình độ lượng lắm, tất cả đều là anh nợ tôi!

Mà Lục Chi Cửu lại còn vượt lên trên cả những người ấy.

Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường uống say rồi.
Thịnh Lam mở miệng nói.
Trên bàn ăn, Lục Chi Cửu đang chăm chú ăn sáng, coi hai người đang đôi co trong phòng khách như không khí.

Lục Chi Vũ, em không thể ở trong Cẩm Viên được nữa!

Lục Chi Vũ

một tiếng rồi lại ngồi xuống xô pha.
Ăn táo xong, cô liếc mắt nhìn thấy điện thoại của mình, bởi vì lúc trước tắt nguồn nên màn hình vẫn luôn là màu đen.
Rốt cuộc khóe môi Thẩm Thiên Trường cũng cong lên. Cô đúng là tham lam, rõ ràng đã có được người tốt nhất rồi, vậy nên cô mới trút hết những cảm xúc tiêu cực của mình vào những chén rượu tối nay.

Ngủ ngon.

Diệp Lăng Nam ngây ra mất một giây, trong mắt hiện lên nét khó coi:
Vậy nên em đang cố tình trả thù anh?

Lục Chi Vũ quay đầu sang chỗ khác, nói bằng giọng bình thản:
Anh đừng hiểu lầm, tôi quấn lấy anh nhiều năm như thế, vậy nên tôi không cảm thấy là tôi có thể trả thù anh được, dù sao anh cũng không thích tôi mà. Tôi đang cho anh cơ hội tự do, anh phải cám ơn tôi mới phải!

Hình như cô không xứng có mẹ thì phải.
Trái tim Lục Chi Cửu co thắt lại, anh vươn tay ra ôm chặt Thẩm Thiên Trường, như thể ôm chặt hơn một chút thì có thể che đậy cảm giác bất lực trong lòng anh.
Cuối cùng anh chỉ có thể nén giận trợn mắt nhìn cô:
Lục Chi Vũ, rốt cuộc em muốn quậy đến mức nào mới hài lòng hả!


Diệp Lăng Nam, anh có nhầm không vậy? Tôi có nói là cần anh chịu trách nhiệm à?
Lục Chi Vũ cũng cất cao giọng.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình một lát, đến cuối dùng vẫn không ấn nút bật nguồn.

Lục Chi Cửu của em.
Hôm sau, Thẩm Thiên Trường bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Lục Chi Cửu vừa đặt Thẩm Thiên Trường vào ghế sau thì cô bỗng bật dậy.

Em...
Diệp Lăng Nam nghiến răng.


Ai nói là anh muốn tự do?
Rốt cuộc Diệp Lăng Nam cũng phun ra một câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.