Chương 496: Để anh cảm nhận nỗi đau khi bị người thân phản bội
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1238 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Thẩm Thiên Việt nhận ra rằng ngoài Thẩm Nhiên thì mấy người còn lại đều là quan chức có địa vị cao hơn ông ta.
Thẩm Thiên Việt dừng8 xe rồi ra khỏi ga ra, Thẩm Nhiên cũng mới tiễn khách về.
Bố.
Thẩm Thiên Việt gọi.
Thẩm Nhiên gật đầu, hai bố con cùng đ3i vào phòng khách, không ngờ Triệu Hàm cũng ở đó.
Thấy Thẩm Thiên Việt trở về, Triệu Hàm lên tiếng hỏi:
Thiên Việt, tin tức ngày 9hôm nay là thế nào? Chẳng phải mẹ đã bảo con đừng quan tâm tới chuyện của Thẩm Miểu sao? Chuyện này không tốt cho tiếng tăm của con!
6
Thẩm Thiên Việt thản nhiên trả lời:
Chú ấy là chú Hai của con, con không thể mặc kệ chú ấy được.
Triệu Hàm khoanh tay nhìn T5hẩm Nhiên:
Cò người còn mặc kệ cả con gái mình, con quan tâm tới một họ hàng vô công rỗi nghề thì có tác dụng gì?
Thẩm Thiên Việt nhìn chằm chằm vào cô ta, mặc dù chỉ có anh ta biết Thẩm Thiên Vũ cố tình làm thế, nhưng khi nghe thấy cô ta thừa nhận, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Anh Cả, có phải anh vẫn chưa biết mẹ em đã qua đời rồi không?
Thẩm Thiên Vũ nhướng mày và nói một cách thản nhiên.
Trong mắt Thẩm Thiên Việt hiện lên nét ngạc nhiên:
Khi nào?
Không gượng dậy nổi, hình như đây là cụm từ chính xác nhất để miêu tả về Thẩm Thiên Vũ.
Phiên xét xử đầu tiên là ba năm.
Trên mặt Thẩm Thiên Vũ bỗng hiện lên nụ cười kỳ lạ:
Có phải bố em muốn kháng án không? Anh vẫn sẽ biện hộ cho ông ấy chứ?
Không biết qua bao lâu sau, Thẩm Thiên Việt lại mở mắt ra.
Anh ta bỗng nhớ ra rằng sau khi Thẩm Thiên Vũ cắt cổ tay tự sát, để phòng ngừa cô ta lại nghĩ quẩn, anh ta đã đón cô ta về căn hộ của mình, nhưng hiện tại trong phòng khách còn chẳng bật đèn.
Thẩm Thiên Việt ngồi dậy rồi gọi:
Thiên Vũ.
Thẩm Nhiên cũng nghiến răng:
Đúng là tự đào hố chôn thân!
Mẹ, kể từ lúc bố mẹ biết chú Hai làm sai mà vẫn bao che chú ấy là con đã không có sự lựa chọn nữa rồi.
Nói xong, Thẩm Thiên Việt xoay người ra ngoài.
Thẩm Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay phải của mình:
Ừm, mặc dù cách này hơi cực đoan, nhưng vẫn đáng lắm.
Ý em là sao?
Thẩm Thiên Việt nói.
Nếu em không cắt cổ tay, sao anh lại chịu biện hộ cho bố em?
Thẩm Thiên Việt thở phào nhẹ nhõm:
Sao em không bật đèn?
Chẳng phải anh cũng không bật sao?
Thẩm Thiên Vũ đi tới phòng khách.
Thẩm Thiên Việt day trán:
Thiên Vũ, em ăn tối chưa?
Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Thiên Việt đang định đứng lên.
Anh Cả.
Tiếng của Thẩm Thiên Vũ vọng ra từ hành lang.
Nghe thấy Triệu Hàm nói kháy mình, Thẩm Nhiên cũng lập tức nổi giận:
Triệu Hàm, nếu bình thường bà không dung túng thì Thiên Ca cũng không mắc phải sai lầm cấp thấp ấy! Đừng có xảy ra chuyện là đùn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác!
Triệu Hàm cười lạnh:
Thẩm Nhiên, Thẩm Thiên Ca không phải là con gái của một mình tôi, dạy dỗ thất bại là quy tội cho tôi, dạy dỗ thành công là công của ông hết hả? Bố mẹ ông mất sớm, ông dạy em trai ông từ nhỏ đến lớn, ông nghĩ em trai ông mắc phải tội gì? Tội hiếp dâm đấy!
Có vẻ như Thẩm Nhiên bị chọc trúng nỗi đau:
Triệu Hàm, bà tưởng mình là thứ tốt đẹp gì?
Thẩm Thiên Việt nhíu mày đáp:
Ừm.
Đừng biện hộ cho bố em nữa.
Thẩm Thiên Việt hơi nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ:
Chẳng phải em là người muốn anh cứu bố em nhất sao? Thậm chí em còn lấy cái chết ra để uy hiếp anh.
Tuần sau ông ta phải tham gia cuộc bầu cử của Sở Giáo dục tỉnh, vụ án của Thẩm Miểu khiến ông ta bắt buộc phải chủ động từ chức, khoảng thời gian vừa qua khó khăn lắm ông ta mới tạo dựng các mối quan hệ, không thể sinh thêm chuyện nữa.
Con đã đăng tin thông báo trên mạng là sẽ tiếp tục làm luật sư biện hộ cho chú Hai đến cùng rồi!
Nghe vậy, Triệu Hàm ngây người ra:
Thiên Việt! Con đã qua cái tuổi bốc đồng rồi!
Thật sự là cái nhà này ngày càng không giống nhà.
Sau khi ra khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Việt tới thẳng chung cư của mình.
Sau khi về chung cư, anh ta còn chẳng thèm bật đèn lên, cứ thế quăng cặp tài liệu đi rồi nằm vật xuống ghế xô pha trong phòng khách.
Tôi không phải thứ tốt đẹp gì? Không biết hiện tại ai đang phải nhận lỗi xin từ chức, ai phải nhờ tôi để duy trì mối quan hệ chính trị? Nếu năm đó không có tôi, ông tưởng mình có thể thuận lợi lên được chức phó hiệu trưởng sao? Bây giờ ông chủ động từ chức vì một kẻ vô dụng như thế, chẳng phải cũng cần nhờ tôi giúp sao?
Thẩm Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Hàm, cuối cùng vẫn kìm nén sự phẫn nộ.
Thấy Thẩm Nhiên không nói gì nữa, Triệu Hàm quay đầu nhìn Thẩm Thiên Việt:
Thiên Việt, ngày mai con lập tức sang tay vụ án của Thẩm Miểu cho mẹ. Vụ án của Thẩm Miểu hoàn toàn không chiếm ưu thế dự luận, cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ ảnh hưởng tới tương lai của con.
Thẩm Thiên Việt nhìn Triệu Hàm và Thẩm Nhiên, anh ta không biết nhà người khác thế nào, nhưng nhà họ Thẩm ngoài công danh tiền đồ và tương lai ra thì không còn một đề tài chung nào cả.
Vậy nên con nhất định phải thắng vụ kiện của chú Hai.
Thẩm Thiên Việt vừa dứt lời, Thẩm Nhiên cũng mở to mắt nhìn:
Thiên Việt, nghe lời mẹ con, chấm dứt vụ án này nhanh lên.
Anh Cả, bố em bị phán bao lâu?
Bọn họ trò chuyện trong bóng đêm như vậy khiến Thẩm Thiên Việt cảm thấy không thoải mái. Anh ta đứng lên, đi tới chỗ công tắc để bật đèn.
Thẩm Thiên Vũ mặc chiếc váy đỏ đứng ở cửa phòng, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Trước khi bố em bị bắt, bà ấy ôm sổ chứng nhận kết hôn, ra đi mà không còn tiếc nuối gì cả…
Không đợi Thẩm Thiên Việt trả lời, Thẩm Thiên Vũ đã nói tiếp:
Vậy nên thực ra em không muốn bố em được thả. Để ông ấy đi theo mẹ em đi, em muốn ông ấy chết!
Trái tim Thẩm Thiên Việt trở nên lạnh ngắt:
Vậy vì sao em còn muốn anh biện hộ cho chú ấy?
Thẩm Thiên Vũ ngước mắt nhìn anh ta, nụ cười trên môi càng thêm rõ rệt, nhưng bởi vì mặc chiếc váy màu đỏ nên khuôn mặt gầy gò ấy trông như ác quỷ.
Bởi vì tôi cũng muốn để anh cảm nhận nỗi đau khi bị người thân phản bội!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.