Chương 522: Công bằng


Hạng Hồng Viễn hơi sửng sốt:
Nhà họ Lê?



Ừm, đi gặp ông Lê, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là thằng ranh con nào đã làm loạn hệ thống giáo8 dục lên như thế.




Cậu chủ, tiếp theo cậu định đi đâu ạ?


Về nhà họ Lê.


Thẩm Nhiên bước tới, cung kính nhìn bà ấy:
Thưa bà, Thẩm Nhiên có chuyện quan trọng muốn tìm ông Lê nên mới tới đây, mong bà sắp xếp cho.

Bà Lê đặt chén trà xuống, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó mới chậm rãi đứng lên:
Đi theo tôi.

Thế là Thẩm Nhiên và Hạng Hồng Viễn đi theo bà Lê, xuyên qua phòng khách và một vườn hoa lộ thiên, cuối cùng mới tới phòng tiếp khách của riêng Lê Hiền.

Tiểu Lưu, về đi.

Tiểu Lưu không hiểu cho lắm. Vừa rồi cậu út bảo mình rẽ tới đây chỉ là để ngắm tòa nhà này sao?

Anh ta cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, có gì đặc biệt đâu nhỉ?
Tôn Thắng Thành vò đầu:
Haizz, thưa bà, không phải chúng tôi muốn quấy rầy ông Lê, nhưng thực sự là chuyện mà cậu nhà làm gần đây quá hoang đường, nếu cứ để mặc như vậy thì sẽ gây ra tai họa lớn mất!


Đúng thế, bà Lê, bà mời ông Lê ra đi, nếu cứ tiếp tục thế này thì hệ thống giáo dục loạn mất thôi!
Mấy người khác cũng hùa theo.
Bà Lê ngước mắt nhìn Tôn Thắng Thành:
Ồ? Con trai út của tôi mới về nước, không ngờ lại gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế. Còn trẻ không hiểu chuyện, mong mọi người nể tình cháu nó còn nhỏ mà bỏ quá cho.

Thẩm Nhiên và Hạng Hồng Viễn ngồi nửa tiếng trên xe, cuối cùng cũng lái vào biệt thự nhà họ Lê.
Chiếc xe vừa dừng lại là Thẩm Nhiên lập tức xuống xe. Ông ta đi qua cửa vào phòng khách, nhưng chỉ thấy bà Lê đang uống trà một mình.
Bà Lê hiện giờ là vợ thứ ba của Lê Hiền, nhỏ hơn Lê Hiền hai mươi tuổi. Vậy nên tuy rằng lớn hơn Thẩm Nhiên một thế hệ, nhưng bà Lê còn trẻ hơn cả Thẩm Nhiên.
Tiểu Lưu ngồi trong xe nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện ra cậu út nhà mình đang đứng cạnh xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc ở đối diện, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Tiểu Lưu bỗng hơi hoảng hồn, thầm nghĩ cậu út nhà mình đẹp trai thật.
Không bao lâu sau, cửa xe lại bị mở ra.
Bà Lê sửng sốt mấy giây, đang định lên tiếng thì một người giúp việc bước từ ngoài vào:
Thưa bà, cậu chủ về rồi.

Bà Lê lập tức tươi cười:
Tuy rằng con trai út của tôi còn trẻ, nhưng cũng đã đến tuổi lập nghiệp rồi. Các ông đều nói là thằng bé mắc sai lầm, vậy thì tôi sẽ gọi thằng bé tới để tranh luận với các ông. Nếu thằng bé thật sự mắc sai lầm quá nghiêm trọng thì tất nhiên tôi sẽ trình bày lại đầu đuôi với ông Lê Hiền, nhưng hôm nay sức khỏe của ông ấy thật sự không thể chịu được vất vả…


Vậy bà mau gọi cậu ấy vào đi.
Thẩm Nhiên khẽ nói.
Lúc này, dưới tòa cao ốc Thiên Diệp, một chiếc xe con chậm rãi dừng lại bên vệ đường.
Tài xế Tiểu L3ưu nhìn người đang nhắm mắt dựa vào ghế sau qua gương chiếu hậu.

Cậu chủ, tới rồi.

Người ngồi đằng sau bất chợt mở mắt ra:
Ừm.
9
Thế là cửa xe mở ra, người đang ngồi trên xe cũng bước ra ngoài.
Sau khi người đó đã xuống xe, Tiểu Lưu mới hoàn hồn lại. Đã nhiều 6năm rồi anh ta không gặp cậu chủ út nhà mình, không biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng lúc đi chỉ là một cậu bé loắt choắt, đến khi về đã biế5n thành một người trưởng thành chín chắn. Anh ta còn nghe những người giúp việc thì thầm với nhau là ông chủ định đào tạo cậu chủ thành người nối nghiệp của mình…
Vừa vào phòng khách là Thẩm Nhiên lập tức đứng hình, bởi vì trong phòng khách đang có mấy người, đồng thời toàn là những đồng nghiệp khá thân thiết với Thẩm Nhiên.
Nhìn thấy Thẩm Nhiên, trong mắt bọn họ hiện lên nét ngạc nhiên và châm chọc.
Thẩm Nhiên vừa ngồi vào một vị trí trống là người giúp việc lập tức bưng trà lên.
Tôn Thắng Thành hừ lạnh một tiếng:
Hừ, bà Lê, cậu con trai này của bà giỏi lắm đấy!


Đúng thế, nếu là những rắc rối nhỏ thì chúng tôi đã chẳng chấp nhặt, mong bà mời ông Lê ra đây để ủng hộ lẽ phải.
Thẩm Nhiên cũng hùa theo nói.

Chúng tôi đã tới đây lâu lắm rồi, mong bà mời ông Lê ra đây đi.

Ông ta mới bưng chén trà lên là một người trong phòng không ngồi yên được nữa:
Bà Lê, chúng tôi đã uống hết ba chén trà rồi, bao giờ ông Lê mới ra gặp chúng tôi?

Thẩm Nhiên nhìn người vừa lên tiếng. Ông ta nhớ đó là Phó Giám đốc Sở Giáo dục của một thành phố nhỏ, tên là Tôn Thắng Thành. Lúc trước Sở Giáo dục tổ chức cho người của một địa phương tới Đại học A tham quan, Thẩm Nhiên đã đích thân tiếp đón, Tôn Thắng Thành còn khách khí hỏi rất nhiều câu trước mặt truyền thông, vậy nên Thẩm Nhiên có đôi chút ấn tượng về ông ta.
Bà Lê thản nhiên cười, như thể không nhìn thấy sự nôn nóng của Tôn Thắng Thành:
Sức khỏe của ông Lê không được tốt cho lắm, bây giờ ông ấy rất ít khi xử lý công việc. Các ông tới tìm ông ấy đông như thế, làm sao mà ông ấy chịu được.

Bà Lê liếc mắt ra hiệu với người giúp việc, người giúp việc lập tức đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi. Trông anh ta có đôi nét giống Lê Hiền lúc còn trẻ, nhưng bởi vì ngũ quan giống bà Lê cho nên cực kỳ điển trai.
Anh ta bước vào phòng khách. Dáng người cao lớn khiến bộ bàn ghế bên cạnh trông thật nhỏ bé.
Anh ta là Lê Tông Diệp, con trai út của Lê Hiền.


Tông Diệp, con nhìn con kìa, mới về nước mấy ngày mà đã gây rắc rối cho bố con rồi, không mau tới đây giải thích với các chú các bác đi.
Bà lê giả vờ trách móc Lê Tông Diệp.

Lê Tông Diệp đi tới trước mặt bà Lê, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười, khiến nữ giúp việc đang rót trà bên cạnh lập tức đỏ mặt.

Nữ giúp việc thở dài một hơi trong lòng. Vì sao sức quyến rũ của cậu út nhà mình lại tăng lên vùn vụt thế này, chỉ nhìn cậu ấy cười thôi mà trái tim cũng đập thình thịch rồi.


Con làm mẹ bận tâm rồi.
Lê Tông Diệp mở miệng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.