Chương 525: CHƯA BAO GIỜ MUỐN GIẾT MỘT AI ĐÓ ĐẾN THẾ!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1592 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Bởi vì tầng hầm đỗ xe đã kín xe rồi, vậy nên Trần Tử Nhiễm chỉ có thể đỗ trong bãi đỗ xe lộ thiên gần đó.
Sau khi đỗ xe xong, Trần8 Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường cùng đi vào quảng trường.
Người đàn ông bên cạnh lao thẳng tới trước mặt Hứa Khanh Nguyệt để ngăn cản.
Thẩm Thiên Trường nhìn hắn ta:
Cút! Nếu không tôi đánh cả anh đấy!
Thực ra quán ăn mang phong cách ẩm thực thành phố Phong này mới mở không lâu, vậy nên không có quá nhiều khách, nhưng chỉ cần là quán ăn ngon thì đều không thoát khỏi tầm mắt của Trần Tử Nhiễm.
Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Trần Tử Nhiễm gọi mấy món ăn đặc trưng của quán.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày 6lên:
Đây là thần tượng mới của cậu hả?
Trần Tử Nhiễm khoanh tay:
Cậu cảm thấy ai trong số họ đẹp trai nhất?
Cô bỗng cảm thấy muốn bay tới thành phố Phong tìm anh ngay lập tức.
Nào nào nào, hoàn hồn lại được chưa? Mấy hôm nay cậu làm sao thế, lần nào ăn cơm là cũng cầm điện thoại thẫn thờ.
Trần Tử Nhiễm bất mãn nói.
Bây giờ đi luôn chứ còn bao giờ nữa.
Bọn họ vào thang máy đi lên tầng ba của trung tâm thương mại.
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Không, đây là lần đầu tiên.
Thẩm Thiên Trường nghi hoặc không thôi, thế thì vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến thế nhỉ?
[Thế nên, anh đang nhớ em.]
Nhìn hàng chữ này, trái tim Thẩm Thiên Trường đập rộn lên.
Thẩm Thiên Trường lao vào chính giữa. Trần Tử Nhiễm đang bị người phụ nữ kia đè trên ghế bóp cổ. Cô cuống lên, vội vàng kéo người kia ra.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra.
Cậu muốn tới tận nơi xem cuộc chung kết của bọn họ à?
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Không, bỏ vài tấm phiếu trên mạng là được. Lớn tuổi rồi, không chen lấn được với các cô bé trẻ tuổi khác.
Lục Chi Cửu nhắn lại: [Anh đang ăn đồ ăn thành phố Vân đây.]
Thẩm Thiên Trường cạn lời, quả nhiên là lại không đúng ý cô, thế là cô định đặt điện thoại xuống.
Thế nhưng Trần Tử Nhiễm không nghĩ nhiều như thế, bởi vì cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi ở đó.
Cơn phẫn nộ kìm nén suốt một ngày hôm nay rốt cuộc cũng bộc phát, cô nắm chặt hai bàn tay, xông tới như mất kiểm soát.
Thế nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bọn họ mới ăn được một nửa thì Trần Tử Nhiễm bỗng mắc đi vệ sinh, bèn đứng lên vào toilet.
Trần Tử Nhiễm!
Thẩm Thiên Trường hét to.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Động tác của Thẩm Thiên Trường dừng khựng lại, hình như vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của Trần Tử Nhiễm thì phải?
Trong lòng cô lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Sau khi đi qua một khúc cua, cuối cùng cô cũng tới khu vực dùng cơm bên kia.
Người đàn ông kia cũng sốt sắng đến mức tròng mắt đỏ ngầu, hắn ta lấy tay chỉ vào Thẩm Thiên Trường:
Mẹ kiếp, cô tưởng tôi không dám đánh cô hả!
Thẩm Thiên Trường không nói câu nào, cô cầm cát ly trên bàn lên quăng thẳng về phía người đàn ông đó:
Tôi nói là cút!
Đúng thế, là cậu ở giữa kia kìa. Cậu ấy là người có triển vọng nhất trong chương trình bình chọn nam thần năm nay, đồng thời cũng là ứng cử viên sáng giá cho giải quán quân, đoán chừng sẽ nổi như cồn đây!
Thẩm Thiên Trường nhìn cậu Alex mà Trần Tử Nhiễm nói tới, đúng là khuôn mặt rất điển trai, là người bắt mắt nhất trong mấy cậu thanh niên kia.
…
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy:
Cậu đổi thần tượng nhanh như thế, nữ thần của cậu có biết không?
Trong lúc chờ món, Thẩm Thiên Trường lấy điện thoại ra. Mấy ngày gần đây cô gửi rất nhiều tin nhắn em nhớ anh cho Lục Chi Cửu, một ngày ba bữa không để sót lần nào.
Nhưng lần nào trả lời Lục Chi Cửu cũng không chịu nhắn thẳng ra, nếu không phải hình ảnh thì sẽ là một đoạn văn chẳng có liên quan gì cả, để cô tự tìm ra cụm từ then chốt, cô sắp phát điên rồi!
Có người đánh nhau!
Một nhân viên phục vụ la lên.
Alex đang học năm hai ở Đại học C, già nhất trong những người này rồi, mấy người còn lại chỉ mới mười tám tuổi thôi.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đen kịt lại, sinh viên năm hai đã gọi là già, vậy thì bọn họ là gì? Mấy bà thím già à?
Thẩm Thiê5n Trường nhìn một hồi, cô cảm thấy chẳng ai đẹp trai bằng Lục Chi Cửu cả.
Người bên phải đó.
Thẩm Thiên Trường thuận miệng nói.
Trần Tử Nhiễm kêu lên:
Ai nói là tớ đổi thần tượng? Tớ chỉ đang ủng hộ lớp trẻ mà thôi, tớ không ra được hố của Nhan Thuấn Hoa đâu…
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười:
Tớ sắp chết đói rồi, cậu định bao giờ cho tớ ăn cơm?
Bởi vì cô nhìn thấy trong cái khu vực ăn cơm rộng lớn ấy chỉ có hai bàn người đang ăn cơm.
Dường như người của hai bàn ấy đều quen biết lẫn nhau, ăn uống với nhau rất vui vẻ, như thể một cuộc họp lớp.
…
Thẩm Thiên Trường đợi một lúc mà không thấy Trần Tử Nhiễm trở về, đang định lấy điện thoại ra gọi thì cô bỗng nghe thấy tiếng ồn ào vọng tới từ khu vực ăn cơm bằng bàn tròn, còn kèm theo những tiếng hô thất thanh.
Thẩm Thiên Trường lại tiến lên, giáng cho cô ta một cái tát vào má bên kia.
Này, sao các cô lại đánh người thế hả!
Nhân viên phục vụ đưa Trần Tử Nhiễm rẽ ngoặt vài lần mới tới toilet. Đi toilet xong thì cô lại phát hiện ra mình không tìm được đường, thấy ở cửa không có nhân viên, cô bèn đi về theo trí nhớ.
Đến tận khu vực ăn cơm bằng bàn tròn, Trần Tử Nhiễm mới dừng bước lại.
Trong khu vực bàn tròn chỉ có hai bàn người, nhưng lúc này bát đĩa trên bàn đã trở thành một đống ngổn ngang.
Tất cả mọi người lùi sang một bên, Trần Tử Nhiễm thì đang đánh nhau với một người phụ nữ.
Mới đi tới đài phun nhạc nước, Trần Tử Nhiễm bỗng dừng bước lại.
Ồ? Nhanh thế mà đã đến trận chung kết rồi à?
Thẩm Thiên Trường nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Trần Tử Nhiễm thì9 thấy trên mấy tấm màn hình giữa quảng tường có mấy cậu thanh niên đang nhiệt tình nhảy múa ca hát.
Trần Tử Nhiễm mở to mắt ra nhìn:
Thẩm Thiên Trường, mắt thẩm mỹ của cậu bị làm sao vậy? Rõ ràng là Alex đẹp trai nhất mà?!
Alex?
Vậy nên cô cảm thấy mình cũng phải phản kích lại mới được.
Thế là cô gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Tối nay em ăn thức ăn thành phố Phong.]
Nhìn Hứa Khanh Nguyệt, gần như là theo bản năng, cô định giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Hứa Khanh Nguyệt cũng chỉ ngây ra một giây rồi vươn tay bắt lấy cổ tay của Thẩm Thiên Trường. Cô ta đang định đánh trả thì Trần Tử Nhiễm cũng phản ứng kịp, đá vào bụng cô ta. Hứa Khanh Nguyệt ăn đau, lùi về sau mấy bước.
Trên mặt Thẩm Thiên Trường hiện lên nụ cười:
Bởi vì tớ đã hẹn với Lục Chi Cửu là ngày nào cũng phải nhớ anh ấy ít nhất ba lần, ba bữa ăn hằng ngày đều phải báo cáo.
Trần Tử Nhiễm bày ra vẻ mặt u oán, nghiến răng nghiến lợi nói:
Tớ cảm thấy hối hận vì không gọi Bùi Tuấn Kiệt đến rồi!
Thấy mình bị đánh, người đàn ông kia cũng nổi đóa xông lên, nhưng còn chưa đấm được vào người Thẩm Thiên Trường thì hắn ta bỗng bị ai đó vặn tay về sau. Thời khắc ấy, dường như mọi người nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Ngay sau đó, người đàn ông ngã lăn ra mặt đất.
Nhưng cậu không cảm thấy quá trẻ tuổi à?
Trông cậu đó thật trẻ tuổi.
Vị cay xen lẫn mùi thơm nồng lập tức lan khắp khoang miệng.
Có phải trước kia chúng ta đã từng ăn thức ăn thành phố Phong cùng nhau rồi không?
Thẩm Thiên Trường cắn đũa hỏi Trần Tử Nhiễm.
Không một ai nhìn thấy người đàn ông áo đen bên cạnh Thẩm Thiên Trường đã xuất hiện như thế nào.
Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng vào Hứa Khanh Nguyệt, đi tới trước mặt cô ta.
Thức ăn đã được bưng lên, Thẩm Thiên Trường nhìn và nói:
Nhét đầy dạ dày đã rồi hãy hối hận.
Cô đưa tay gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng.
Lúc này khuôn mặt của Hứa Khanh Nguyệt đã sưng vù lên, mái tóc ẩm ướt, rõ ràng là mới bị tạt nước vào.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn cô, biểu cảm bỗng trở nên hoảng sợ:
Vì sao các người lại làm thế với tôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.