Chương 527: Xin lỗi, lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu rồi!



Tuy rằng nhận nhầm người, nhưng dù sao người ta cũng bị chúng tôi đánh rồi, chúng tôi sẵn sàng nghe lời dạy bảo của các an8h cảnh sát!



Nhưng cô gái kia nói là quen biết các cô.
Cảnh sát thản nhiên nói.

Trần Tử Nhiễm hơi giật m3ình:
Hả?


Leng keng…

Song sắt của phòng giam bỗng bị ai đó gõ vang.

Thẩm Thiên Trường…


Xin hỏi người nộp tiền bảo lãnh cho tôi đi rồi sao?
Thẩm Thiên Trường hỏi cảnh sát trực ban.

Vừa rồi còn ở đây mà.

Thẩm Thiên Trường gật đầu, chỉ có thể rời khỏi Cục Cảnh sát trước.
Cô đi tới đó, phát hiện một người đang đứng cạnh ghế lái.

Cô Thẩm, mời cô lên xe.

Thẩm Thiên Trường nghi hoặc mở cửa sau ra.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Chẳng phải cậu cũng không nhịn được mà bay thẳng tới đánh cô ta còn gì, nhưng con ả này ác thật, tự khiến mình phải khâu mười hai mũi chỉ để chúng ta bị bắt?


Ngay cả năm mạng người nhà chuyên gia dinh dưỡng còn giết được thì có gì là lạ khi cô ta làm ra được chuyện này.


Nhưng tớ không hối hận, nếu cho tớ một cơ hội nữa thì tớ vẫn sẽ đánh ả ta!
Trần Tử Nhiễm siết chặt nắm đấm.

Hả? Ba ngày á?

Trần Tử Nhiễm sợ hết hồn, nếu Trần Tử Mặc biết cô bị tạm giam thì chắc chắn sẽ trừng trị cô chết mất.

Sao, chê ít à?

Cảnh sát khẽ cười nói:
Tâm lý vững vàng đấy.


Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật.

Cảnh sát thở dài trong lòng. Anh ấy không khỏi cạn lời, vốn tưởng là vụ trả thù gì đó, ngờ đâu chỉ là một hiểu lầm.

Tôi chỉ nhận được thông báo của một mình cô thôi.

Khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm lập tức xụ xuống:
Nhất định là cái tên Trần Tử Mặc chết tiệt ấy, lão ấy muốn cho tớ nhớ đời nên mới cố tình để tớ bị giam mấy ngày đây mà!

Thẩm Thiên Trường an ủi cô:
Đừng lo, để tớ ra ngoài trước xem sao, nếu Trần Tử Mặc không chịu nộp tiền bảo lãnh thật thì tớ cũng không để hai người ở đây đâu.

Trần Tử Nhiễm rụt cổ:
Không phải, không phải, ba ngày thì ba ngày vậy.

Sau khi cánh sát đi, Thẩm Thiên Trường mới mở miệng hỏi Vu Ngạo:
Anh có cách gì không?

Vu Ngạo lắc đầu:
Lúc vào đây thiết bị liên lạc của tôi đã bị tịch thu rồi, bây giờ tôi không thể liên lạc với bên ngoài được.

Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường. Quả không hổ là bạn thân của cô, kỹ năng diễn xuất ngang với cô luôn rồi…
Nghe xong những lời mà Thẩm Thiên Trường nói, cảnh sát cúi đầu nhìn hồ sơ ghi chép rồi mới ngẩng đầu nhìn cô:
Chúng tôi đã liên lạc với Hứa Khanh Huy rồi, anh ta nói từ trước tới nay mối quan hệ giữa cô và Hứa Khanh Nguyệt vốn không tốt.

Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường không hề thay đổi:
Không thể có chuyện đó được, tôi chưa gặp Hứa Khanh Nguyệt bao giờ, sao lại nói là mối quan hệ không tốt được? Làm phiền anh xác nhận lại lần nữa.

Thẩm Thiên Trường đắn đo giây lát, cố tình nhìn cảnh sát với vẻ mặt không hiểu:
Xin hỏi cô ấy tên là g9ì ạ?

Cảnh sát quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cô ấy nói cô ấy họ Hứa, tên là Hứa Khanh Nguyệt.


Hứa Kh6anh Nguyệt?
Thẩm Thiên Trường vờ như đang suy nghĩ, sau đó lập tức mỉm cười nói:
Tôi nhớ ra rồi, cô ấy có một người anh 5trai tên là Hứa Khanh Huy, chúng tôi biết nhau qua công việc, có thể vì thế nên cô ấy mới biết chúng tôi, nhưng thực sự là trước kia tôi chưa gặp cô ấy bao giờ. Tối nay xảy ra chuyện này cũng là bởi vì lúc tôi tới hiện trường thì nhìn thấy cô ấy đang bóp cổ bạn tôi, chưa kịp hỏi kỹ chuyện gì xảy ra thì tôi đã kích động lao lên rồi.

Một cảnh sát trực ban đứng bên ngoài.
Trần Tử Nhiễm lập tức sực tỉnh.
Thẩm Thiên Trường đứng lên bước tới.
Trần Tử Nhiễm quá buồn ngủ nên đã tựa vào vai Thẩm Thiên Trường ngủ thiếp đi.
Thẩm Thiên Trường nhìn Vu Ngạo, anh ta đang ngồi trong một góc khác, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cô, như thể không hề buồn ngủ vậy.
Thẩm Thiên Trường ra hiệu cho anh ta rồi cũng tựa vào tường và định nhắm mắt lại.
Lúc này, một người đàn ông đang ngồi trên xe.
Hai người nhìn nhau mấy giây. Người đàn ông này rất đẹp trai, quần áo cũng không phải loại bình thường, nhưng Thẩm Thiên Trường lại không hề quen biết anh ta.
Cô vừa ngồi lên xe là tài xế vừa đứng ngoài xe cũng vào trong định khởi động xe.
Thẩm Thiên Trường nhìn người đàn ông đó, cô hỏi dò một câu:
Vừa rồi anh đã nộp tiền bảo lãnh cho tôi à?

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô:
Đúng thế.

Nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra được là đã gặp ở đâu rồi.
Trần Tử Nhiễm gật đầu, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Thẩm Thiên Trường đi theo cảnh sát ra ngoài nhưng không nhìn thấy Trần Tử Mặc. Cô ký vào giấy đã nộp tiền bảo lãnh, cảnh sát trả lại điện thoại cho cô.
Điện thoại hết pin rồi.

Cô có thể đi được rồi, có người vừa nộp tiền bảo lãnh cho cô.

Cảnh sát vừa nói vừa mở còng tay cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ nghi hoặc:
Vậy bạn tôi thì sao?


Anh tài, đợi một lát.

Tài xế dừng lại, người đàn ông cũng lên tiếng:
Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu nghe vậy gật đầu rồi lại mở cửa ra xuống xe.

Tớ cũng thế.

Hai người nhìn nhau cười.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Anh ấy đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Anh cảnh sát, bao giờ chúng tôi mới được ra ngoài?


Mặc dù các cô không cố ý gây thương tích, nhưng người bị hại bị thương khá nặng, theo quy định thì chúng tôi phải tạm giam ít nhất ba ngày, chờ người bị hại hoặc người nhà tới giải quyết.

Vừa mới tới cổng thì cô đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, đèn xe đang bật, vô cùng bắt mắt trong bóng đêm.
Đây không phải xe của Trần Tử Mặc.
Nhưng trực giác nói với cô rằng chiếc xe ấy đang chờ cô.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, mặc dù đánh Hứa Khanh Nguyệt rất sướng tay, nhưng nếu bị tạm giam ba ngày thì hình như hơn không đáng rồi.

Đừng lo, không quá nửa đêm hôm nay Trần Tử Mặc sẽ tới nộp tiền bảo lãnh cho chúng ta ra thôi.
Trần Tử Nhiễm vò đầu.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy, cười khẽ nói:
Biết hậu quả của việc làm ẩu rồi chứ?


Anh này, trước kia… chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?


Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, trong mắt người đàn ông ấy bỗng hiện lên nét buồn bã, nhưng chỉ chớp mắt là đã biến mất.

Lúc ngước mắt lên, người đàn ông ấy hơi nhướng mày, nở nụ cười nói:
Xin lỗi, lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu rồi, bạn học Thẩm Thiên Trường.


Thẩm Thiên Trường lập tức sửng sốt, rất lâu sau…


Cậu là… Lâm Tông Diệp?!


Lâm Tông Diệp, chỉ vì giảng bài cho anh ta mà cô bị giam ở trong trường, cuối cùng chính cô đã bảo anh ta biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.