Chương 539: Chẳng phải là để dỗ dành anh đấy sao


Khụ khụ…

Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ sực hiểu, cô vào phòng khách tắt ti vi đi rồi lên tầng.
Dứt lời, Lục Chi Cửu lại đóng cửa sổ xe lại.
Thẩm Thiên Trường đứng tại chỗ nhìn chiếc xe lao vụt đi.
Đúng là tạo nghiệp mà, cô cảm thấy mình còn sống đúng là kì tích.
Thẩm Thiên Trường ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng lên, lết người tới phòng tắm.
Đồ tồi!
Thẩm Thiên Trường phẫn nộ cắn xé chiếc bánh bao trong tay, lần sau cô mà làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa thì cô không phải là Thẩm Thiên Trường!
Nghe lời cô ta, Ngô Phương Thảo xoay người ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Ngô Phương Thảo quay trở lại:
Cô Hứa, ở cổng có hai bảo vệ.


Đợi một lát.
Hứa Khanh Nguyệt lấy một lọ thuốc nước ra khỏi ngăn kéo:
Lấy thuốc này bôi vào vết thương.

Cô ta không muốn đến tối Hứa Khanh Huy về lại nói là cô ta làm khó nhân viên chăm sóc!
Hứa Khanh Nguyệt nhếch môi cười.
Hai người rảo bước ra khỏi biệt thự nhà họ Hứa, quả nhiên bảo vệ không còn ở cổng nữa.
Nghe cô ta nói muốn ra ngoài, Ngô Phương Thảo mở to đôi mắt:
Dạ? Nhưng cô Hứa à, tay cô vẫn đang bị thương…

Hứa Khanh Nguyệt nhíu mày lại:
Tôi là người biết rõ nhất tay tôi thế nào, nếu không muốn bị đuổi việc thì nghĩ cách cho tôi mau lên!

Mấy phút sau, bên ngoài vang lên tiếng động lớn, Hứa Khanh Nguyệt mở cửa ra.
Ngô Phương Thảo đứng ở cửa:
Cô Hứa, tôi đã dụ bọn họ đi rồi.

Sau khi tiễn Hứa Kiến Trung đi, Hứa Khanh Nguyệt gọi Ngô Phương Thảo vào phòng.

Cô ra cổng xem có bảo vệ không.
Hứa Khanh Nguyệt nói với Ngô Phương Thảo.

Em vào đây làm gì?


Tắm chứ làm6 gì nữa?

Tuy rằng tiếng nước rất lớn, nhưng chắc chắn là cô nghe thấy tiếng cười của Lục Chi Cửu, chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã nói:
Thẩm Thiên Trường, tự em vào đấy nhé.


Cô tức giận đi tới bên cạnh xe, nhưng cửa xe không mở ra được.
Thẩm Thiên Trường bực bội trợn mắt nhìn anh:
Lục Chi Cửu, mở cửa ra cho em!

Nhìn dáng vẻ ấy của đối phương, Hứa Khanh Nguyệt giả bộ thở dài một hơi:
Cô ra ngoài trước đi.

Ngô Phương Thảo cúi người với cô ta rồi định đi ra ngoài.
Ngô Phương Thảo giật mình, theo phản xạ có điều kiện, cô ấy lùi về sau hai bước, thế nhưng vẫn không kịp né. Thứ đồ đó sượt qua trán cô ấy, tạo thành một cục u và rịn ra vết máu.
Ngô Phương Thảo ôm lấy trán, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra.
Hôm sau thức giấc, Thẩm Thiên Trường thấy trong phòng vẫn chỉ có một mình cô.
Cô tắt chuông báo thức rồi đứng lên, vừa đặt chân xuống đất là cô cảm thấy đau nhức khắp người.
Thấy cô ấy như vậy, Hứa Khanh Nguyệt hít sâu một hơi rồi hạ giọng:
Tôi biết tay tôi không hành động gì được, nhưng tôi thực sự có chuyện quan trọng cần ra ngoài xử lý. Chỉ cần cô dụ hai người kia đi, tôi sẽ trả lương gấp đôi cho cô. Nếu thực sự không yên tâm thì cô có thể đi theo tôi ra ngoài.

Ngô Phương Thảo cắn môi, lẳng lặng cúi đầu chảy nước mắt.

Ra ngoài.

Thẩm Thiên Trường bực bội ngoáy ngoáy tai:
Anh có thể nói nhiều hơn một chút được không?

Biệt thự nhà họ Hứa.
Sáng sớm Hứa Khanh Huy đã tới công ty, đến trưa Hứa Kiến Trung cũng nhận được điện thoại nên đã vội vàng ra ngoài.
Đột nhiên anh cảm thấy chân nhói đau.
Lục Chi Vũ giẫm mạnh vào chân anh:
Diệp Lăng Nam, đây là cái gọi là giáo dục thai nhi của anh hả?!

Diệp Lăng Nam:
Thú vui giữa vợ chồng người ta ấy mà...

Hơn nữa có vẻ như bị chỉnh đốn khá gắt.
Thẩm Thiên Trường tức xì khói đầu:
Chẳng phải là để dỗ dành anh đấy sao!


Ừm, anh khá hài lòng, nhưng chỉ tối hôm qua mà thôi.

Thẩm Thiên Trường hít sâu vài hơi rồi lên xe của mình.
Đến công ty, cô vẫn đi làm như bình thường.

5Em thích tắm ở đây.
Thẩm Thiên Trường học theo anh.
Lục Chi Cửu híp mắt lại, trong hơi nước mờ ảo, bọn họ chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của nhau mà thôi.
Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Thiên Trường gọi người của bộ phận hợp đồng giao ngay tới, cùng nhau tới địa điểm tổ chức hội thảo chuyên ngành.

Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường tức tối đứng lên ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Lục Chi Vũ nghi hoặc nói:
Sau hôm nay dáng đi của con bé lạ vậy?

Hơi nước làm ẩm đôi mắt cô, cô lại học theo lời nói của anh:
Chúng ta là vợ chồng mà.

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng cười khẽ.
Nghe cô ta nói vậy, Ngô Phương Thảo sốt sắng đến mức quỳ xuống:
Cô Hứa, anh Hứa đã nói là cô không được ra ngoài mà.

Cơn tức trong lòng Hứa Khanh Nguyệt lại bùng lên, cô ta tiện tay cầm một thứ trên bàn đập về phía Ngô Phương Thảo.
Cứ nói hai chữ một, tai cô sắp chai rồi.

Ra ngoài ngay.


Đi rồi á?


Đúng thế, ăn sáng xong là đi làm luôn rồi.

Rốt cuộc kính xe cũng hạ xuống một chút.

Tự lái xe đi.

Nghe tiếng nước chảy xì xào, Thẩm Thiên Trường bỗng nảy ra một ý. Cô nhanh chóng thay quầ9n áo rồi đi tới trước cửa phòng tắm mở cửa ra.
Lục Chi Cửu hơi sửng sốt.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi biệt thự, cô đi đến nhà để xe, bỗng phát hiện ra rằng xe của Lục Chi Cửu vẫn còn ở đó.
Cô bước vào lớp hơi nước, đi tới trước mặt Lục Chi Cửu.
Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Chi Cửu, giọt nước lăn dài theo đường cong quyến rũ của anh, làm ướt chiếc váy của cô.
Thay quần áo xong, cô chậm rãi xuống lầu.
Trong phòng ăn chỉ có Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam.
Về phòng ngủ, trong phòng 8tắm vang lên tiếng nước chảy, rõ ràng là Lục Chi Cửu đang ở trong đó.
Thẩm Thiên Trường ngồi trên giường một lát mà vẫn kh3ông thấy Lục Chi Vũ gửi ảnh tới.

Cô làm cách nào để dụ bọn họ đi vậy?
Hứa Khanh Nguyệt hỏi Ngô Phương Thảo.

Tủ bếp bị đổ, tôi và thím Lý không dựng lên nổi, thím Lý đã ra cổng nhờ bọn họ vào giúp.

Ngô Phương Thảo cảm kích nhận lấy lọ thuốc nước:
Cám ơn cô Hứa, vậy tôi ra ngoài trước đây.

Sau khi Ngô Phương Thảo rời khỏi đó, Hứa Khanh Nguyệt ngồi trước bàn, bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ.
Hứa Khanh Nguyệt trầm mặt xuống, quả nhiên Hứa Khanh Huy đã thuê người tới trông coi cô ta.

Bây giờ tôi muốn ra ngoài, cô nghĩ cách để dụ hai tên bảo vệ đó đi chỗ khác cho tôi.


Lục Chi Cửu đâu?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Nó đi rồi.
Lục Chi Vũ trả lời.



Thẩm Thiên Trường đóng cửa phòng tắm lại, nhưng cô vẫn ở trong đó.
Thẩm Thiên Trường mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn chỗ ngồi bên cạnh.
Lục Chi Cửu!

Chết tiệt, anh kéo quần lên là chối bỏ mọi trách nhiệm đúng không?


Tự em vào mà.
Lục Chi Cửu lặp lại.
Chơi đến nghiện luôn rồi đúng không!
Được, dù sao cô cũng có thời gian, để xem ai mới là người cười đến cuối cùng!
Hứa Khanh Nguyệt nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Trên xe, Hứa Khanh Nguyệt và Ngô Phương Thảo ngồi ở hàng sau.

Sang phòng bên cạnh.

Thẩm Thiên Trường xì một tiếng, lúc ở thành phố Nhĩ anh có nói thế đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.