Chương 561: Vượt năm tháng, hưởng xuân thu
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1309 chữ
- 2022-02-18 04:50:46
Chính giữa phòng tiện bày một chiếc đàn piano, một người đang lẳng lặng đàn khúc nhạc Chopin thư giãn.
Anh mặc vest đuôi t8ôm chỉnh tề, tóc tai được chải chuốt kỹ càng, trông càng thêm tuấn tú, như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Khúc nhạc kết t3húc,
hoàng tử
đi tới trước mặt cô.
Lục Chi Cửu cười ngồi xổm xuống, cởi hai chiếc giày của cô ra.
Sau đó anh đứng dậy và nhấc cô lên.
Chân của Thẩm Thiên Trường giẫm ngay trên giày anh.
Thẩm Thiên Trường cau mày:
Anh biết ý em không phải như thế mà.
Là ngày mà anh nên làm em vui.
Mấy ngày vừa qua, chuyện của Trần Tử Nhiễm làm tâm trạng của Thẩm Thiên Trường khá tệ, có đôi khi đang nghiêm túc làm một chuyện mà dòng suy nghĩ của cô lại bất giác chuyển tới Trần Tử Nhiễm từ lúc nào chẳng hay, nghĩ tới những gì mà bọn họ từng làm cùng nhau.
Lục Chi Cửu không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt hằm hè.
Thẩm Thiên Trường bĩu môi, cô chẳng để ý tới anh, chỉ tập trung ăn cơm.
Sau khi ăn uống xong xuôi, nhân viên thu dọn bàn ăn.
Thế là cô đặt dĩa xuống, giơ tay cởi nút thắt ra.
Vừa mới cởi áo khoác ra là cô lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén bắn tới từ phía đối diện.
Thẩm Thiên Trường vờ như không nhìn thấy, đưa áo khoác cho nhân viên đứng bên cạnh.
Thẩm Thiên Trường đi tới bên cạnh anh:
Lục Chi Cửu, chúng ta sẽ về…
Còn chưa dứt lời, cổ tay và phần eo cô đã bị túm lấy, ngay sau đó, Lục Chi Cửu ôm chầm lấy cô.
Và rồi, chiếc áo khoác lông chồn màu trắng ấy cũng được mặc lên người.
Thẩm Thiên Trường đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất trong phòng tiệc.
Thực ra tầm nhìn của cả căn phòng đều rất tốt, gần như mỗi bức tường đều được làm bằng kính trong suốt, tầm nhìn rất rộng, hoàn toàn có thể nhìn thấy tòa cao ốc màu trắng ở phía đối diện.
Lúc này, ngoài trời đang có tuyết rơi, xe cộ nườm nượp trên con đường ven bờ sông Mịch, được điểm xuyết thêm bằng những ánh đèn.
Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ngồi xuống, không bao lâu sau, những món ăn cầu kỳ được bưng lên.
Bụng của Thẩm Thiên Trường đang biểu tình dữ dội, cô cầm lấy dao nĩa ăn ngay vài miếng.
Ăn được một lát thì cô cảm thấy nóng, lúc này cô mới nhớ ra là vừa rồi chuyên viên trang điểm phối một chiếc áo lông chồn màu trắng cho cô, mà từ lúc vào phòng đến giờ cô vẫn chưa cởi ra.
Bởi vì trong mấy năm vừa qua, cuộc sống của cô luôn có hình bóng của Trần Tử Nhiễm.
Thẩm Thiên Trường khẽ cười:
Vậy nên anh đang dỗ dành cho em vui hả?
Lục Chi Cửu quay đầu sang chỗ khác, dường như không muốn thừa nhận điều đó.
Không sao, anh sẽ dạy em.
Tiếng đàn violon chậm rãi vang lên, Lục Chi Cửu nhảy hết điệu nhạc với Thẩm Thiên Trường.
Thực ra bọn họ như vậy chẳng thể coi là nhảy được, chỉ là ôm nhau rồi nhẹ nhàng lắc lư thôi.
Mãi đến khi tiếng nhạc kết thúc, Lục Chi Cửu mới đi giày vào cho cô, lúc này Thẩm Thiên Trường mới hoàn hồn lại một chút.
Cô kéo ống tay áo của Lục Chi Cửu:
Lục Chi Cửu, hôm nay là ngày gì vậy?
Ngày mà chúng ta ở bên nhau.
Dù sao lúc trước được cô dỗ lâu như thế, bây giờ xuống nước thế này cứ thấy mất mặt thế nào ấy.
Thấy anh như vậy, Thẩm Thiên Trường không vạch trần nữa:
Được rồi, công chúa của anh đói rồi, cho em ăn trước được không?
Lục Chi Cửu
ừ
một tiếng rồi vỗ tay nhẹ nhàng, nhân viên lập tức mang bàn ghế tới.
Tiếc rằng, cô là một nàng công chúa không biết nhảy.
Bầu không khí tốt đẹp như thế, chỉ cần giẫm phải chân anh một lần là sẽ bị phá hỏng.
Thẩm Thiên Trường áy náy nhìn hai dấu chân trên giày anh:
Lục Chi Cửu, em… em quên là mình không biết nhảy…
Lục Chi Cửu bằng lòng lấy Thẩm Thiên Trường làm vợ, vượt tháng năm, hưởng xuân thu, sánh cùng đất trời.
Đúng lúc ấy, trên bờ sông Mịch của thành phố Cẩm bộc phát ra những tiếng reo hò.
Trong đêm giao thời tuyết rơi này, vô số người chờ ở đây, chỉ để chứng kiến giây phút năm mới tới.
Vẫn khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại mang theo cảm giác lạ lẫm kỳ diệu.
Không9 biết vì sao, trái tim Thẩm Thiên Trường bỗng đập lên thình thịch.
Nàng công chúa của anh, anh có thể mời em nhảy một đi6ệu không?
Rốt cuộc khu vực thương nghiệp sầm uất nhất của thành phố Vân cũng sắp bắt đầu tiết mục biểu diễn đèn led rực rỡ nhất trong cả một năm.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện nào đó ở khu Vân Đông.
Trần Tử Mặc kết thúc buổi tiệc cuối năm của công ty sớm hơn để tới bệnh viện bầu bạn với Trần Tử Nhiễm.
Sau đó cô lại cầm lấy dao nĩa rồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện, khuôn mặt anh đã đen kịt lại rồi.
Ừm, xem ra là
bất ngờ
nhiều hơn
niềm vui
thì phải.
Sao vậy, anh không ăn à?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn xung quanh, nhân viên đã ra ngoài hết rồi.
Lúc đông người em đừng mặc như thế này nữa.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười:
Bọn họ nói anh đặt riêng cho em, vậy nên em mới mặc cho anh ngắm mà.
Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn, bảo Cố Ngôn Quyết làm chuyện gì là y như rằng hỏng chuyện đó.
Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy hết rồi.
Thẩm Thiên Trường không hiểu lắm:
Bọn họ nào cơ?
Ngoài cô và anh ra thì ở đây còn ai nữa à?
Lẽ nào ngay cả nhân viên cũng không được…
Thẩm Thiên Trường nhìn vào khuôn mặt anh, đang định kề sát lại thì ánh đèn chợt tắt.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt nhìn anh, đầu óc đã mụ mị đi mất rồi.
Như thể trước kia ma xui quỷ khiến th5ế nào mà cô lại nói
chúng ta thử xem sao
, lần này cô lại
ma xui quỷ khiến
vươn tay ra.
Cô chỉ muốn nhảy với anh thôi.
Trong bóng tối, Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã cảm nhận được sự ấm áp trên môi.
Rất lâu sau, đèn vẫn không sáng.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng đẩy Lục Chi Cửu ra một chút:
Ừm… Có phải cắt điện rồi không?
Cô vừa nói xong thì bên ngoài bỗng lóe sáng.
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn, phát hiện ra một chùm sáng rọi từ đâu tới, chiếu thẳng vào tòa cao ốc màu trắng ở phía đối diện.
Chỉ nguyện Thiên Trường bên Chi Cửu.
Chỉ cho phép Thiên Trường bên Chi Cửu.
Thời khắc ấy, bên tai Thẩm Thiên Trường vang lên giọng nói trầm thấp đầy nam tính.
Nó như một lời thề trang trọng, thốt ra từng chữ một.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, trung tâm thương nghiệp sầm uất nhất có khác, muộn thế này rồi mà vẫn đông như vậy.
Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, thấy Lục Chi Cửu vẫn đang ngồi trên ghế, rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt anh.
Không biết có phải là bởi vì đón giao thừa hay không mà bệnh viện vắng vẻ hơn bình thường nhiều.
Lúc Trần Tử Mặc đẩy cửa vào thì Trần Tử Nhiễm đang nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.