Chương 565: Đi trước nói sau


Hơn một tuần nay hai người chưa gặp nhau, Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường, không biết vì sao cô bỗng cảm thấy hơi lúng túng.
Rõ ràng Thẩm Thiên Trường cũng vậy, cô nói qua loa một câu
tớ đi làm thủ tục xuất viện trước
rồi đi mất.

Sau khi Thẩm Thiên T3rường đi khỏi đó, Trần Tử Nhiễm ngã vật xuống giường với vẻ phát điên. Ai có thể nói cho cô biết, tại sao rõ ràng chỉ là cãi nhau, thế m9à lại có cảm giác trùng phùng quen thuộc của đôi tình nhân xa cách nhiều năm như thế này!

Không bao lâu sau, thủ tục xuất viện đ6ã được xử lý xong.
Mới đầu, cô ta chỉ đập đồ trong phòng mình, sau đó di chuyển đến phòng khách, cuối cùng là phòng bếp.
Lúc Hứa Kiến Trung ở đây thì có thể yên lặng một chút, còn những lúc khác cô ta căn bản không ngơi tay, giống như bị điên vậy.
Nhưng Hứa Khanh Huy lại làm như không nhìn thấy, anh ta chẳng có chút phản ứng gì, chỉ bảo cô ta đập hỏng thì thay cái mới.
Ngô Phương Thảo chẳng hề buông lỏng tay:
Cô Hứa, cô đừng đập phá tiếp nữa, cô như thế này là có vấn đề đấy.

Hứa Khanh Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, thậm chí trong mắt cô ta còn có chút điên dại:
Tôi có vấn đề?! Rốt cuộc là ai có vấn đề! Cái đồ chó má không biết điều này!

Cô ta nói xong thì giơ tay lên giáng cho Ngô Phương Thảo một cái bạt tai, Ngô Phương Thảo lùi về sau một bước theo bản năng, nhưng không thể tránh kịp cái tát đó. Móng tay sắc bén của Hứa Khanh Nguyệt quẹt qua gò má cô ấy làm rướm máu.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười:
Tớ sẽ cố gắng.

Thế là Trần Tử Nhiễm ngoan ngoãn ngồi lên xe lăn, Thẩm Thiên Trường lấy thuốc cho cô ấy xong thì chăm chú nghe lời dặn dò của bác sĩ, sau đó hai người mới ra khỏi bệnh viện.
Thẩm Thiên Trường đưa Trần Tử Nhiễm tới nhà họ Trần trước rồi mới lái xe về Cẩm Viên thu dọn đồ của mình.
Lục Chi Vũ mang theo vẻ mặt hoài nghi:
Em có chắc là Tiểu Cửu sẽ đồng ý để em đi không?

Thẩm Thiên Trường nhún vai một cái:
Vậy nên em chỉ đành... đi trước rồi nói sau vậy.

Lục Chi Vũ không nhịn được mà cho cô một like, trong ánh mắt cũng có chút đồng tình:
Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười với vẻ bất đắc dĩ, mặc dù cô không cảm thấy những ngày tháng tiếp theo của mình sẽ dễ dàng, nhưng vẫn kéo va li đến nhà họ Trần.
Bây giờ trong nhà họ Trần ngoài người giúp việc thì không có ai cả, bố mẹ Trần Tử Nhiễm vẫn đang ở nước ngoài chưa về.
Thẩm Thiên Trường mang hành lý vào phòng của Trần Tử Nhiễm, thu dọn qua loa một chút rồi lại ra ngoài. Trần Tử Nhiễm cũng biết bây giờ Tài chính Thiên Nhiên không thể không có ai, vì vậy cũng không ngăn cô lại.
Hứa Khanh Huy bước đến phía trước rồi dịu dàng nói:
Tiểu Nguyệt, em về phòng trước đi.


Anh, Tiểu Nguyệt không muốn về phòng, Tiểu Nguyệt muốn ra ngoài...
Hứa Khanh Nguyệt hơi hoảng hốt.
Hứa Khanh Huy nhíu mày:
Tiểu Nguyệt, bây giờ em ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, khi nào ổn rồi thì hãy ra ngoài.

Đã thế trong nhà còn một ông lão ngồi xe lăn nữa, bỗng chốc lại có hai người tàn phế, cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

Đây là yêu cầu của bác sĩ, vả lại với cái cân nặng của cậu thì tớ thật sự không bế được, thế nên phải dùng đến cái này.

Trần Tử Nhiễm phồng má:
Thẩm Thiên Trường, mặc dù tớ tha thứ cho cậu rồi, nhưng không có nghĩa là cậu được phép công kích tớ như lúc trước đâu đấy nhé!

Hứa Khanh Nguyệt vừa nói vừa định cầm lấy bình hoa thủy tinh bên cạnh ném xuống đất.
Ngô Phương Thảo không thể nhịn được nữa, nhanh chân xông thẳng tới trước mặt cô ta ghì bình hoa xuống.

Đồ chó má không biết điều, tránh ra!

Trần Tử Nhiễm bị thương ở xương đùi, vì vậy chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà, một tháng sau quay lại bệnh viện cắt chỉ5 là được.
Nhưng vì cử động vẫn chưa được thuận tiện, vì thế nên bệnh viện đề nghị Thẩm Thiên Trường lấy một cái xe lăn cho cô ấy.
Lúc Thẩm Thiên Trường đẩy xe lăn vào, Trần Tử Nhiễm sợ hết hồn:
Này này, cậu có ý gì vậy hả? Tớ có bị liệt nửa người đâu, đến mức phải ngồi xe lăn sao?


Tiểu Nguyệt, em đang làm gì vậy?

Hứa Khanh Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói của anh ta thì dường như định thần lại ngay lập tức. Cô ta mau chóng buông bình hoa ra, lúc nhìn về phía Hứa Khanh Huy, đôi mắt ấy lại lấp lánh ánh nước.

Anh...
Hứa Khanh Nguyệt nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn thấy hai người đang đứng cúi đầu bên cạnh thì đột nhiên cầm lấy một ly nước rồi quăng về phía họ.
Ngô Phương Thảo nhanh tay nhanh mắt kéo thím Lý tránh sang một bên, ly nước đập vào tường của phòng bếp và lập tức vỡ tan.
Thấy hai người họ tránh được, trong lòng Hứa Khanh Nguyệt càng thêm bực bội:
Còn dám tránh, các người là cái thá gì mà dám xem thường tôi!

Nhìn cảnh tượng này, thím Lý cảm thấy may mắn vì Ngô Phương Thảo đã từng dặn dò bà cất hết những đồ sắc nhọn đi, nếu không bà ấy thật sự không dám bảo đảm liệu Hứa Khanh Nguyệt có dùng mấy món đồ đó làm họ bị thương hay không.
Mặc dù Ngô Phương Thảo bị tát một cái, thế nhưng cô ấy vẫn ôm chặt bình hoa không chịu buông ra.
Hai người giằng co một lúc, đến tận khi Hứa Khanh Huy đột nhiên xuất hiện ở trước cửa.
Cô định chăm sóc Trần Tử Nhiễm cho đến khi cô ấy tháo bột, vậy nên một tháng tới cô sẽ sống ở nhà họ Trần.
Lục Chi Vũ thấy cô kéo va li xuống dưới nhà thì cau mày hỏi một câu:
Em định đi đâu đấy? Du lịch à?

Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Em muốn đến ở với Tiểu Nhiễm một thời gian để tiện chăm sóc cậu ấy.

Cùng lúc đó, trong căn bếp của nhà họ Hứa chỉ toàn âm thanh vỡ vụn của bát sứ và thủy tinh.
Lúc này Ngô Phương Thảo và thím Lý đứng ở một bên, nhìn phòng khách và phòng bếp lộn xộn bừa bãi nhưng chẳng dám bước đến ngăn cản.
Từ khi bị Hứa Khanh Huy nhốt trong nhà, Hứa Khanh Nguyệt gần như đã đập những món đồ có thể đập ra hết một lượt rồi.
Ngô Phương Thảo vội vàng chuyển bình hoa sang chỗ khác.
Hứa Khanh Nguyệt đứng ở đó, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Ngô Phương Thảo nhìn dáng vẻ đáng thương đó của cô ta, nếu như không tận mắt nhìn thấy, đoán chừng cô cũng không tin được rằng ả đàn bà điên cuồng vừa nãy chính là người trước mặt hiện giờ.
Đột nhiên, Hứa Khanh Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ ngang bướng:
Nhưng ngày nào em cũng nghỉ ngơi, em đã nghỉ đủ rồi.

Mấy ngày qua Hứa Khanh Nguyệt cũng không hẳn là chưa từng ra ngoài, có vài lần Hứa Khanh Huy không chịu nổi sự năn nỉ của cô ta nên cũng đưa cô ta ra ngoài, nhưng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Hứa Khanh Huy nhìn đồng hồ một lúc, chỉ có thể cúi đầu xuống an ủi cô ta:
Tiểu Nguyệt, bây giờ bên ngoài đang mưa, đúng lúc anh cũng có một cuộc họp, em đi nghỉ ngơi trước đã, đợi trời tạnh và anh xong việc thì sẽ đưa em ra ngoài.

Hứa Khanh Nguyệt dụi dụi mắt:
Chúng ta giao hẹn với nhau nhé, anh không được nuốt lời đó.



Đã bao giờ anh lừa em chưa?


Hứa Khanh Huy đưa Hứa Khanh Nguyệt về phòng, nhìn cô ta ngủ thiếp đi rồi mới ra ngoài.

Anh ta đi qua phòng khách và ra ngoài ngoài hiên.

Ngô Phương Thảo từ phòng bếp chạy ra.


Anh Hứa, anh định ra ngoài sao?


Hứa Khanh Huy nhìn gương mặt bị thương của cô ấy, hàng lông mày bỗng nhiên nhíu lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.