Chương 567: Có muốn nghe một câu chuyện không?



Ừm, chị Tiểu Vũ nói anh ấy sẽ có mấy bộ trang phục rất đẹp trong bộ phim này.



Sao chị Tiểu Vũ biết?



Đoàn làm phim đặt làm8 riêng từ phòng làm việc của chị ấy.

Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu, yên lặng một lát rồi mới chậm rãi kể.

Rất nhiều năm về trước, có một cô bé khoảng năm tuổi, cũng có có thể là sáu tuổi. Tớ nghĩ, không phải ngay từ đầu cô bé ấy đã là trẻ mồ côi, thế nhưng có một ngày khi tỉnh lại, cô bé hoàn toàn không nhớ mình là ai, không nhớ mình tên là gì, lại càng không nhớ rõ bố mẹ mình. Cô bé ấy nhìn những ánh mắt xa lạ ở xung quanh, bất kể người khác hỏi gì thì cô bé cũng chỉ biết nói một chữ
giấu...
, từ đó về sau, bọn họ bắt đầu gọi cô là A Trường.
()
() Chữ ‘giấu’ trong tiếng Trung có phiên âm gần âm với chữ Trường.

A Trường...
Trần Tử Nhiễm thì thào.

Ừ, A Trường. Sau đó, bọn họ thật sự không tìm được gia đình của A Trường, bèn tìm một
gia đình
mới cho cô bé. Nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, ngày nào cũng ăn cơm, chơi đùa cùng nhau, còn có một cô viện trưởng rất tốt với bọn họ. Dần dần, A Trường bắt đầu nói chuyện, tuy rằng vẫn không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng cô bé đã dần dần hòa nhập vào gia đình mới, mặc dù đó chỉ là một cô nhi viện.


Tên của cô nhi viện đó rất hay, là cô nhi viện Ánh Dương. Lúc mới đầu, ánh mặt trời trong cô nhi viện thật sự rất ấm áp, ngày ngày bọn họ ngồi dưới hành lang gấp khúc tắm nắng, nghe cô viện trưởng kể chuyện, ngày nào cũng vô cùng vui vẻ.

Ban ngày sau khi từ bệnh viện trở về, Trần Tử Nhiễm đã ngủ một giấc, lúc này thật sự là cô chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Vậy cậu... Có muốn nghe một câu chuyện không?

Theo bản năng, Trần tử nhiễm túm lấy một góc chăn:
Muốn.

Thẩm Thiên Trường hiểu ý đến gần cô nàng, chuyển cô ấy ngồi lên chiếc xe lăn đặt bên cạnh, 5sau đó lại đẩy cô ấy vào thang máy trong phòng.
Bởi vì bố của Trần Tử Nhiễm không tiện đi lại, cho nên trong nhà họ Trần có lắp đặt thang máy, hiện tại Trần Tử Nhiễm bị thương ở chân, vừa hay cũng có thể dùng.
Thẩm Thiên Trường giúp Trần Tử Nhiễm lên tầng hai, lấy đồ ngủ dựa theo chỉ dẫn của cô ấy, sau đó lại đẩy cô ấy vào phòng tắm.

Ngủ rồi à?


Chưa.

Thẩm Thiên Trường nhẹ nhàng quay đầu sang, nhìn thấy Trần Tử Nhiễm nằm bên cạnh mình cũng đang mở to mắt nhìn trần nhà.
Sau khi giúp Trần Tử Nhiễm tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trường lại đẩy cô ấy về phòng, sau đó mới cầm quần áo vào nhà tắm.
Hiển nhiên Trần Tử Nhiễm rất hưởng thụ cảm giác được cô chăm sóc, vậy nên tâm trạng của cô nàng rất tốt, lúc này còn tự nghĩ cách bò từ xe lăn lên giường.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Thiên Trường cũng tắm xong.

Vậy... Sau đó thì sao?


Một ngày nọ, có một chú họ Hứa đến cô nhi viện, đằng sau ông ta có các cô chú phóng viên đi theo. Khoảng thời gian đó, cô nhi viện như biến thành một địa điểm du lịch, ngày nào cũng có các phóng viên khác nhau đến phỏng vấn. Mấy bạn nhỏ sợ người lạ đều bị dọa khóc, nhưng cô viện trưởng nói chỉ cần qua khoảng thời gian này là bọn họ sẽ không phải ngủ trong căn phòng dột mưa nữa, ngày nào cũng được ăn đùi gà, thậm chí còn có thể đến trường đi học. Sau đó, các phóng viên dần dần ít đi, chú kia cũng thực hiện lời hứa, xây một tòa nhà bên cạnh cô nhi viện. Ngày chuyển vào nhà mới, các bạn nhỏ hưng phấn đến mức không ngủ được, cuối cùng còn làm cô viện trưởng giận. Buổi tối hôm đó, A Trường cũng giống như mọi người, cũng có một giấc mơ đẹp. Thế nhưng, đó cũng là giấc mơ đẹp cuối cùng của tất cả bọn họ.

Trần Tử Nhiễm bất chợt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy nỗi oán hận nơi đáy mắt Thẩm Thiên Trường.
Thấy Trần Tử Nhiễm đã nằm trên giường, Thẩm Thiên Trường lau khô tóc rồi cũng tiện tay tắt đèn đi. Tuy căn phòng đã tối đi, nhưng hai chiếc đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng, là ánh sáng màu vàng ấm.
Cô nằm xuống bên cạnh Trần Tử Nhiễm, sau một ngày dài, đúng ra cô phải mệt lắm rồi mới phải, nhưng cô lại chẳng thể ngủ được.
Ánh đèn đêm vốn để dễ ngủ hơn như biến thành chiếc đèn nâng cao tinh thần, nhưng cô cũng không có ý định tắt nó đi.

Chú Hứa kia nói, cô nhi viện cần sự quản lý tốt hơn, vì thế đã cử người em họ của mình đến đây. Ông ta bắt tất cả mọi người gọi em họ của mình là viện trưởng Hứa, nhưng viện trưởng Hứa này là một kẻ xấu xa bất tài, chú Hứa cho ông ta cô nhi viện ấy cũng là để tống cổ ông ta đi. Vậy nên ngay từ ngày đầu tiên vào cô nhi viện, viện trưởng Hứa không chỉ không quản lý một cách nghiêm túc, mà thậm chí còn cảm thấy cô nhi viện chẳng qua chỉ là thứ mà chú Hứa dùng để sỉ nhục ông ta. Ông ta chán ghét cô nhi viện, càng ghét những đứa trẻ trong cô nhi viện này hơn...
A Trường nhớ rất rõ, vào một ngày nọ, cô cùng mấy bạn nhỏ đang chơi đùa trong sân, viện trưởng Hứa từ bên ngoài đi tới, một người trong số họ tên là Vương Chi Chi đã bất cẩn đụng trúng người ông ta vì chạy quá nhanh. Vương Chi Chi còn quá nhỏ, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của viện trưởng Hứa, cậu ấy sợ đến mức bật khóc ngay tại chỗ. Nhưng nhìn thấy cậu ấy khóc, viện trưởng Hứa lại càng khó chịu, ông ta xách cậu vào thẳng trong phòng. Sau đó, A Trường không còn nghe thấy tiếng của Vương Chi Chi nữa, và kể từ hôm đó, cô bé cũng không được gặp lại cậu ấy nữa.


Vương Chi Chi... Có phải là...
Trái tim Trần Tử Nhiễm lập tức thắt lại.
Một lát sau, Thẩm Thiên Trường thử gọi một tiếng.

Tiểu Nhiễm.


Hử?
Trần Tử Nhiễm đáp lại một câu.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Chỉ cần mấy fan não tàn của anh ấy không nói xấu nữ thần của 3tớ nữa, thì tớ có thể tiếp tục ủng hộ anh ấy.

Thẩm Thiên Trường không nói gì, hình như là cậu đã quên rằng lúc trước cậu cũng từng l9à một trong số những fan não tàn ấy thì phải...
Hai người xem ti vi một lúc, mãi đến lúc nhạc cuối phim vang lên, Trần Tử Nhiễm mới t6ắt ti vi, vươn vai rướn người cho đỡ mỏi.
Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn đắm chìm trong một hồi ức nào đó.

Từ đó về sau, chỉ cần gặp chuyện gì không hài lòng ở bên ngoài là viện trưởng Hứa sẽ trở về trút giận lên người bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.