Chương 569: Đen tình đỏ bạc
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1180 chữ
- 2022-02-18 04:50:46
Trần Tử Nhiễm nhìn đôi mắt sưng to như quả óc chó của Thẩm Thiên Trường thì nghĩ rằng tối qua cô ấy thật sự đã khóc rất nhiều.
Đoán chừng cô ấy đã giải phóng hết những thứ tồn đọng trong bao nhiêu năm qua.
Hay là cậu ngủ thêm một lúc nữa đi?
3
Trần Tử Nhiễm suýt nữa thì phun cả miệng cơm ra ngoài, cô không nghiêm túc thì có người nói, mà nghiêm túc rồi cũng có người nói là sao vậy?
Vừa mới ăn cơm xong, điện thoại của Thẩm Thiên Trường lại reo lên, vừa thấy Lục Chi Cửu gọi tới, cô vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Thiên Trường vẫn chưa trả lời, Trần Tử Nhiễm đã tiếp lời trước:
A Tống, đi làm cấm chỉ trỏ tám chuyện, nghiêm túc chút đi.
Tống Ngưng Y nhìn cô ấy với vẻ mặt bất ngờ, rõ là được tiêm thần dược nên mới đổi tính đây mà.
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lúc, đây là ý gì?
Hay là anh qua đó tìm em.
Thẩm Thiên Trường vừa híp mắt vừa lắc lắc đầu:
Không cần đâu, tớ vẫn phải đi làm, cuối tháng này tớ định ép Viễn Thông 9giảm bớt tất cả vị thế bên Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong, sau đó tập trung hỏa lực để ứng phó với hạng mục mà bọn họ làm 6bên Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân nữa...
Thẩm Thiên Trường nói xong thì cũng xuống giường, lúc vừa mới bước vào p5hòng vệ sinh, cô bỗng kêu phá lên:
Trời ạ, nhan sắc của tớ bị hủy hoại rồi!
Chồng à...
Em ăn cơm chưa?
Lục Chi Cửu hỏi.
Trần Tử Nhiễm lại bắt đầu sốt ruột:
Chao ôi, cậu có thấy phiền không vậy, không được thì tớ bảo Trần Tử Mặc quay lại đưa tớ đi.
Cô vừa nói vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tử Mặc.
Quả nhiên, rất chi là ra vẻ gì đó.
Hai người cùng xuống dưới nhà, Trần Tử Mặc ngồi trên bàn ăn, vừa ăn bữa sáng vừa đọc báo.
Sao anh không về nhà?
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Chi Cửu bỗng trở nên lành lạnh.
Cô đi đến phòng nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa, đúng lúc gặp phải Lục Chi Cửu vừa từ phòng vệ sinh đi ra.
Nếu như cô không nhìn nhầm, bộ đồ anh mặc là.... đồ ngủ?
Cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, chỉ vào đôi mắt của mình rồi nhìn Trần Tử Nhiễm với khuôn mặt hờn dỗi:
Làm sao bây giờ?
Trần Tử Nhiễm suy nghĩ một lát, cô kéo ngăn kéo tủ bên cạnh, lấy ra một chiếc kính viền mảnh rồi ném về phía Thẩm Thiên Trường.
Anh... Tối qua anh ở đây hả?
Ừm.
Thẩm Thiên Trường nhìn chiếc kính đó:
Nhưng tớ không cận.
Yên tâm đi, kính không độ, trước đây tớ mua cái kính này để ra vẻ tri thức thôi.
Cô không nói thêm lời nào nữa, mở số liệu ra rồi làm luôn!
Tống Ngưng Y thấy vẻ hăng hái của cô, dùng khẩu hình hỏi khẽ Thẩm Thiên Trường:
Tổng Giám đốc Trần được tiêm thần dược hay sao?
Thẩm Thiên Trường lập tức chột dạ cúi đầu xuống, thôi bỏ đi, coi như cô chưa từng hỏi gì cả.
Lúc Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng Tổng Giám đốc với bước chân uể oải, cô thật sự khóc không ra nước mắt.
Buổi sáng qua đi, việc tính khí Trần Tử Nhiễm thay đổi gần như đã lan truyền cả Tài chính Thiên Nhiên.
Buổi trưa lúc đến nhà ăn, không ít người đều xì xào bàn tán:
Tổng Giám đốc Trần như này gọi là đen tình đỏ bạc!
Lúc tới tòa cao ốc Thiên Diệp, hai người họ chỉ đi thang máy thôi cũng đã thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người.
Đừng nói chi là đến công ty, đám người Tống Ngưng Y cũng phải trố cả mắt.
...
Thẩm Thiên Trường đeo kính lên, đôi mắt sưng húp cũng được che bớt lại phần nào, còn toát lên cảm giác của một cô gái tri thức.
Trần Tử Nhiễm trợn ngược mắt, đã bảo cậu ngủ thêm một lúc nữa đi mà.
Thẩm Thiên Trường lấy đá lạnh xoa lên mắt một lúc, dường như cũng không đỡ sưng hơn là bao.
Thôi, khỏi phiền hà như thế, tớ đưa cậu đi.
Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được quyết tâm của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường đi lấy nạng của cô ấy, sau đó đẩy xe lăn cho cô ấy, đưa tiểu tổ tông vào trong xe.
Một bữa sáng êm ả.
Trầm Tử Mặc ăn xong đứng lên ra ngoài trước, còn Thẩm Thiên Trường thì lên tầng thay một bộ quần áo khác.
Tầng trên này rất yên tĩnh, lúc đi qua phòng trợ lý Tổng Giám đốc, Tần Phong và Tiểu Hồ đều không ở đó.
Thẩm Thiên Trường đẩy cửa phòng Tổng Giám đốc ra, trong phòng không có ai, nhưng trong phòng nghỉ ngơi lại truyền đến tiếng động.
Bớt lải nhải lại đi, tớ đã nằm một tuần ở bệnh viện rồi, đầu óc cũng không còn linh hoạt nữa, nếu không dùng thì sẽ gỉ sét mất thôi. Mau lên, đưa tớ đi cùng, đừng để muộn giờ.
Thẩm Thiên Trường chau mày lại:
Cậu thật sự có thể đi được sao?
Quả thực, bộ dạng của Trần Tử Nhiễm chính là tấm gương sáng của người khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, nhân viên trong bộ phận hợp đồng giao ngay cũng sắp cảm động đến mức rơi nước mắt, lãnh đạo nỗ lực như thế, họ còn lý do gì mà không nỗ lực chứ.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Trần Tử Nhiễm chủ động nhận lại công việc mình vốn phụ trách.
Đừng, em qua đó em qua đó, bây giờ anh đang ở phòng làm việc sao?
Ừm.
Trần Tử Nhiễm đẩy đẩy Thẩm Thiên Trường rồi nói thầm với cô:
Cậu nhìn cái bộ dạng chết tiệt của anh ấy xem, có phải là giống ông già không?
Trần Tử Mặc bỏ tờ báo xuống, liếc nhìn bọn họ, nhưng chẳng nói gì cả.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Xin cậu đừng tưởng bở nữa được không, ai muốn tiễn cậu chứ, tớ phải đi làm.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt:
Bộ dạng này của cậu thì đi kiểu gì?
Em vừa ăn xong.
Em có thể qua đây rồi.
Thẩm Thiên Trường quay lại phòng làm việc lấy chìa khóa xe, nói với Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y một tiếng rồi rời khỏi công ty.
Đến Tập đoàn Lục Đạt, Thẩm Thiên Trường đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc xuống dưới nhìn thấy Trần Tử Nhiễm đang ngồi ở cửa đợi cô.
Không cần tiễn tớ đâu, tối nay tớ sẽ cố gắng về sớm một chút.
Thế mà tối hôm qua Trần Tử Nhiễm còn nói là Lục Chi Cửu rộng lượng?
Cô thật sự muốn gào lên một câu: Rộng lượng cái quằn què!!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.