Chương 591: Xoay chuyển tình thế (2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1327 chữ
- 2022-02-18 04:50:46
Cậu tưởng tớ muốn sao, nhưng Lục Chi Cửu nói anh ấy không lo được.
Trần Tử Nhiễm nói với vẻ mặt khó tin:
Có chuyện mà sếp Lục không g8iải quyết được á?
Trong lúc bọn họ trò chuyện, chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên, là Tống Ngưng Y gọi tới.
Thẩm Thiên Trường giơ điện thoại lên ra hiện với Trần Tử Nhiễm rồi vào phòng nghe máy.
Sau khi Thẩm Thiên Trường đi, Trần Tử Nhiễm
ngồi thủ
một mình ở trong khách sạn.
Tròn một tiếng qua đi, căn phòng đối diện chẳng có động tĩnh gì cả, ngay cả hai vệ sĩ ở cửa cũng đứng im như tượng.
Đọc được những bình luận ấy, Trần Tử Nhiễm nổi khùng lên, rõ ràng Viễn Thông mới là bên tăng giá, dựa vào đâu mà chỉ mắng bọn họ, chắc chắn là lũ người do Viễn Thông thuê rồi.
Áp lực thị trường và dư luận như muốn dồn Tài chính Thiên Nhiên vào thế bế tắc.
Nhìn dáng vẻ vỗ ngực sợ sệt của cô ấy, Thẩm Thiên Trường dở khóc dở cười:
Tiểu Nhiễm, cậu hồi hộp quá rồi đấy.
Trần Tử Nhiễm thở ra một hơi thật dài:
Hiện giờ chúng ta đang thi hành nhiệm vụ quan trọng nhất của Tài chính Thiên Nhiên, tất nhiên là phải hồi hộp rồi.
Trần Tử Nhiễm đối diện trực tiếp với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ấy, khiến cô sợ đến mức vô thức lùi về sau một bước.
Thẩm Thiên Trường nghe điện thoại xong thì quay lại chỗ cũ, thấy Trần Tử Nhiễm đan ngơ ngác đứng trước cửa.
Bộ phận hợp đồng giao ngay của Viễn Thông vẫn đang tiếp tục thu mua hàng có sẵn trên thị trường.
Trong một tháng gần đây, bởi vì sự tranh đấu giữa đôi bên nên sản phẩm táo và nhựa tăng giá chóng mặt, đồng thời cũng bắt đầu có kênh truyền thông đăng tin về Viễn Thông và Tài chính Thiên Nhiên, một số cư dân mạng bắt đầu công kích Weibo của Tài chính Thiên Nhiên, mắng bọn họ là nhà tư bản, cố tình tăng giá hàng.
Để đó nghĩ cách sau đi.
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ:
Bây giờ gọi cho Ngưng Y họp sáng sớm đã.
Trong buổi họp sáng sớm, tình hình vẫn đang căng như dây đàn.
Hành lang rất yên tĩnh, cửa chí5nh của hai căn phòng đối diện với nhau, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm vào phòng.
Mặc dù Lục Chi Cửu không thể sắp xếp cho bọn họ gặp Phong Diệc Hành luôn, nhưng có cơ hội gặp anh ta nhanh như thế đã là tốt lắm rồi.
Trên xe đẩy thức ăn có hai suất cơm giống hệt nhau, Trần Tử Nhiễm liếc nhìn nhân viên xem như chào hỏi.
Đợi đến khi chiếc xe được đẩy ra ngoài thì Trần Tử Nhiễm đã thay quần áo của nhân viên rồi.
3Phong Diệc Hành ở phòng VIP trên tầng cao nhất.
May mà trên tầng cao nhất chỉ có hai căn phòng, căn phòng còn lại vừa hay còn trống.
Hai người họ nhanh chóng đặt luôn căn phòng ấy, giá thuê thực sự rất đắt…
Trần Tử Nhiễm cứ thế kề vào cửa, đứng im nhìn người đàn ông đang mở cửa vào phòng.
Đột nhiên, động tác của người đàn ông đó hơi khựng lại, sau đó anh ta quay đầu nhìn thẳng về phía phòng của Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường.
Không được, bây giờ tớ sẽ sang gõ cửa luôn.
Vừa nói, cô vừa định mở cửa ra ngoài, nhưng mới bước ra khỏi cửa thì ở khu vực thang máy có tiếng vang, khiến cô giật mình lùi lại.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại:
Có vệ sĩ.
Ừm, nếu chúng ta ra đó gõ cửa thì e là sẽ bị người ta quăng ra mất.
Trần Tử Nhiễm đáp.
Lúc thanh toán, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm cảm 6thấy trái tim mình như đang rớm máu.
Bọn họ cầm thẻ phòng vào thang máy, lên đến tầng cao nhất.
Tiểu Nhiễm, sao thế?
Thẩm Thiên Trường mở miệng hỏi.
Trần Tử Nhiễm hoàn hồn lại:
Không… Không có gì, tớ chỉ cảm thấy vừa rồi mình như bị phát hiện ra ấy.
Hai người bận mải đến tận khi tạm ngừng giao dịch buổi trưa.
Trần Tử Nhiễm gọi cho khách sạn đặt cơm trưa, lúc nhìn nhân viên mang cơm tới, nhìn vài miếng táo ít ỏi trên bàn, bọn họ bỗng cảm thấy chột dạ.
Sau đó cô lại gọi cho Trần Tử Mặc.
Mười mấy phút sau, nhân viên mang thức ăn tới.
Thẩm Thiên Trường lo sốt vó, vụ việc lần trước vẫn còn ám ảnh cô đến giờ. Sau tắt điện thoại, cô quyết định về Cẩm Viên xem sao.
Thẩm Thiên Trường dặn dò Trần Tử Nhiễm không được làm bừa, có biến thì lập tức gọi điện thoại cho cô, sau đó một mình cô rời khỏi khách sạn.
Sao vậy?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Hình như có người đến.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Trường, nói rằng mình tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ, Thẩm Thiên Trường miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó Trần Tử Nhiễm lại gọi điện thoại cho khách sạn, gọi hai suất cơm giống hệt nhau, một suất mang vào phòng mình, một suất mang vào căn phòng đối diện.
Đang ăn trưa thì chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường lại vang lên, lần này là Lục Chi Vũ gọi.
Lục Chi Vũ nói rằng bụng mình hơi khó chịu, tuy rằng không đau, nhưng cô ấy cứ thấy lo lắng.
Mặc dù Thẩm Thiên Trường bảo cô không được làm bừa, nhưng cứ ngồi mãi ở đây cũng không phải là cách.
Trần Tử Nhiễm vò đầu nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một cách khả thi.
…
Được rồi, Thẩm Thiên Trường không thể phản bác được.
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường vô cùng bình tĩnh:
Anh ấy là người chứ có phải thần tiên gì đâu.
…
Rõ ràng là cách nhau một cánh cửa, nhưng người đàn ông đó cứ như đã phát hiện ra tất cả rồi vậy.
Thẩm Thiên Trường đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, đối diện với cánh cửa chỉ có hai vệ sĩ.
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên Trường cảm thấy sự
hy sinh
tối qua vẫn đáng lắm.
Không bao lâu sau khi hai người vào phòng, Trần Tử Nhiễm bắt đầu không ngồi yên được nữa, bởi vì từ lúc vào phòng đến giờ, cô vẫn luôn đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo, nhưng căn phòng đối diện vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Bởi vì nhìn qua mắt mèo thì mọi thứ sẽ cong đi, vậy nên Trần Tử Nhiễm không nhìn thấy rõ người vừa tới là ai, nhưng có thể nhận ra người ra ngoài là ba người đàn ông cao lớn.
Không biết ba người họ nói gì ở cửa, sau đó hai người đàn ông tự động đứng sang hai bên, chắc là vệ sĩ rồi.
Người còn lại đang định vào phòng, cho dù tầm nhìn biến dạng thì cô cũng có thể nhìn ra được rằng tỉ lệ body của người đàn ông ấy rất chuẩn…
Phi phi phi! Đến lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện đó cơ chứ!
Nhưng trông cậu cứ như kiểu chúng ta đang đi ăn trộm ấy.
Chẳng lẽ hiện giờ chúng ta không phải là trộm sao? Người khác trộm đồ, còn chúng ta thì là nhìn trộm!
Vừa nói, Trần Tử Nhiễm vừa nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Cô đẩy xe thức ăn tới cửa phòng đối diện, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói với hai vệ sĩ kia:
Xin chào hai anh, đây là thức ăn do khách ở phòng 3001 gọi.
Hai vệ sĩ ấy nhìn cô rồi liếc mắt nhìn nhau:
Chúng tôi không gọi thức ăn.
…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.